Nạp Thiếp Ký II

Chương 53: Chân Hung Hư Ảo



Trầm Tuyết Phỉ cúi đầu nhìn tiểu hắc cẩu: “Tiểu hắc, ngươi ngoan nhất, trước đó ngươi cũng thấy rồi đó, có phải hay không? Ngoan! Ngươi cho mọi người biết đi!”

Tiểu hắc cẩu ứ ứ hai tiếng, từ từ bước đến cạnh chân Dương Thu Trì, nằm phục xuống đất.

Dương Thu Trì bước tới đỡ hai vai Trầm Tuyết Phỉ, dịu giọng nói: “Tuyết phỉ, đừng lo, ảo giác của nàng không nghiêm trọng, có thể trị khỏi…”

Trầm Tuyết Phỉ đẩy Dương Thu Trì ra, kêu ré lên: “Ảo giác? Ảo giác cái gì? Ta nhìn thấy rõ ràng minh bạch mà! Sao lại trở thành ảo giác chứ? Các ngươi có phải là có được điều tốt đẹp gì đó từ chỗ Vương Quốc Tử, hợp lại để lừa phỉnh ta hay không?” Nói đến mấy từ cuối cùng, Trầm Tuyết Phỉ gần như rít lên từ trong kẻ răng.

Dương Thu Trì càng ôn nhu hơn: “Tuyết phỉ, ngày ấy ta mang nàng vượt tường ra ngoài lên Hoàng Hạc lâu, còn nhớ người bán kẹo hay không? Khi đi dạo đến đó, nàng đột nhiên đứng xa xa nói hài từ trước quầy bán kẹo đó khả ai, cuối cùng nàng bảo ta giúp một đứa bé bị người bán kẹo lừa một viên kẹo rồng, nhưng mà – trước mặt người bán kẹ đó thật ra không có người nào cả! Bọn bán kẹo bị nàng dọa sợ khiếp, gãi đầu gải tay đứng xa xa trố mắt nhìn nàng.”

Trầm Tuyết Phỉ nhìn DƯơng Thu Trì, mặt đầy vẻ kỳ dị: “Không đúng! Trước quầy bán kẹo đó rõ ràng là có mấy đứa bé, huynh còn dùng quỷ kế lừa ép người ta ba văn tiền, dạy cho tên bán kẹo đó một bài học, do đó tà còn khen huynh!”

“Đúng, nhân vì ta từ biểu tình của nàng lập tức biết nàng đã sản sinh ảo giác, do đó ta án chiếu theo yêu cầu của nàng mà làm, dùng một kế nhỏ lừa tên bán kẹo, viên kẹo rồng đó ta cho một đứa bé xem náo nhiệt quanh đó, sau đó kéo nàng đi. Rất may là ảo giác lần đó ngắn ngủi phi thường, nàng nhanh chóng khôi phục bình thường. Chỉ có điều, nàng có thể không biết rằng ta đã học qua nghề y, hơn nữa là y thuật rất tiên tiến, do đó ta biết loại ảo giác của nàng là một loại bệnh, tật bệnh trong đại não…”

“Bệnh? Ta có bệnh?” Trầm Tuyết Phỉ ôm hai vai, dường như muốn dùng biện pháp này để ngăn sự xâm hại, “Ta rất bình thường, ta có bệnh gì đâu?”

“Các lang trung ở y quán thường gọi loại bệnh này là điên, cuồng, ngốc, thuộc về phạm trù không hòa hợp âm dương. nhưng mà, ta còn biết một tên khác của chứng bệnh này, đó là chứng “tâm thần phân liệt”.”

“Tâm thần phân… phân liệt?” Trầm Tuyết Phỉ hiển nhiên không biết từ này.

“Đúng vậy, thuộc về loại hình thiên chấp (Tức paranoia *), căn cứ tình huống của nàng, có thể sơ bộ phán đoán là chứng “bị hại vọng tưởng”.

“Bị hại vọng tưởng?”

“Ừ, nhưng mà lần ảo giác trên đường đó không phải là bị hại vọng tưởng, do đó ta không dám khẳng định lúc đó. Và thế là, trong đoạn thời gian sau này khi ta đến tẩm cung chơi, ngầm hỏi Tiểu Nhị, mới đầu Tiểu Nhị không chịu nói, khi ta kể lại chuyện trên đường, cô bé mới khóc kể rằng nàng rơi vào tình cảnh đó nhiều lần rồi. Có lúc nàng một mình ở trong phòng, dường như đang tranh cải với ai đó, hỏi nàng thì nàng nói tiểu quận chúa đến mắng nàng là hồ ly thối, có lúc ăn cơm đang vui thì nàng tự ngước lên không tự nói tự rằng, nghe lời đối thoại thì dường như là đang trnh chấp với Sở vương và Ninh phi…”

“Sao lại ngước lên không trung? Tự nói tự rằng gì chứ? Tiểu Nhị ngươi nói cái gì vậy a? Sở vương, Ninh Phi và quận chúa đến tẩm cung mắng nhiếc ta ngươi cũng thấy mà, sao lại trở thành ảo giác chứ?”

Tiểu Nhị khóc nghẹn: “Nương nương, là thật đó, bọn họ… bọn họ có nhục mạ và trách mắng người, nhưng đó là ở chỗ khác trong vương phủ, bọn họ chẳng hề đến tẩm cung của chúng ta bao giờ….”

“Ngươi nói cái gì? Ở tẩm cung này ta rõ ràng thấy bọn họ mà!… chẳng lẽ là ta gặp quỷ?” Trầm Tuyết Lệ nặng giọng chất vấn.

“Nàng không phải gặp quỷ, mà là sản sinh ảo giác.” Dương Thu Trì y như cũ dùng lời ôn nhu giải thích: “Nàng bị nhiều biến cố, gia đình bị hại, ca ca bị liên lụy sung quân vĩnh viễn, để miễn hình đã khuynh gia bại sản, phụ thân còn đem nàng làm vật giao hoán, để nàng lấy Sở vương, nhưng khi nàng vào phủ của Sở vương rồi thì họ lấy sự độc ác đối đãi nàng, đem nàng làm chiến lợi phẩm đi khắp nơi khoe mẽ, sau đó đày nàng vào lãnh cung. Ninh phi và quận chúa cũng tìm cơ hội mắng nhiếc trào phúng nàng, để nàng ở trong vương phủ mà không có chút cảm giác an toàn nào, rồi lại sinh hoạt cô độc trường kỳ. Tất cả những thứ này gây ra hiện tượng tinh thần phân liệt, nội dung ảo giác chủ yếu là vọng tưởng bị hại. Nàng cứ cảm thấy mọi người của Sở vương sẽ bức hại nàng, thậm chí giết nàng, do đó nàng hành động trước, đó là phải giết tất cả bọn họ. Cho nên nàng hạ độc ở nội thiện phòng để cho họ chết hết!”

Trầm Tuyết Phỉ cả kinh nhìn Dương Thu Trì: “Huynh… huynh biết sao?”

“Ta biết, do đó ta đế tìm nàng… lúc đầu, tà là vì phá án mà đến tìm nàng, sau đó ta muốn giúp nàng mà đến.”

“Huynh…. huynh làm sao biết là ta hạ độc?”

“Ta khám sát hiện trường, phát hiện người hạ độc lưu lại dấu chân và vân tay ở trên nội thiện phòng. Do không có đặc trưng ngoại địch xâm nhập, sơ bộ hoài nghi là người trong phủ gây án. Hơn nữa dấu chân là của nữ. Và thế là ta để Lưu tướng lấy hết dấu vân tay của các nữ nhân trong phủ tiến hành so sánh, rất tiếc là không phát hiện người hiềm nghị. Tuy nhiên dấu vân tay này không bao quát vương phi trong nội phủ và các quận chúa, và thế là thị tuyến của ta tập trung vào nội phủ. Án này phát ra khi ba người chuyên đi mua hàng và thực phẩm ăn phải trứng cá nóc mà chết. Ta nhờ người cho xem danh sách nữ tử ra vào ngoại thiện phòng giao nhận thức ăn đó, kết quả là trong nội phủ chỉ có một nha hoàn đã từng đến ngoại thiện phòng vào trưa ngày hôm đó, và nha hoàn này chính là Tiểu Nhị.”

Tiểu Nhị a lên một tiếng, sắc mặt tức thời trắng bệt, lùi ra sau một bước khẩn trương nhìn Dương Thu Trì.

Trầm Tuyết Phỉ tái hắn mặt, lí nhí nói: “Là… là ta bảo Tiểu Nhị đi hạ độc cho vào ba tên mua hàng đó, chẳng liên quan gì đến em nó cả!”

“Không! Không phải nương nương chỉ sử, mà là tự tôi đi hạ độc!” Tiểu nhị vội nói.

“Đúng là do ta để em nó đi, muốn bắt thì bắt ta đi!” Trầm Tuyết Phỉ bình tĩnh nói.

Dương Thu Trì mỉm cười: “Đừng lo lắng, nếu như ta muốn bắt các nàng, thì đã sớm động thủ rồi, không chờ đến hiện giờ đầu. Được rồi, hiện giờ xin hai người hãy giải đáp một vấn đề này của ta – vì sao lại muốn giết ba người mua hàng đó?”

“Bọn chúng bắt chẹt ta!” Trầm Tuyết Phỉ cắn răng, “Ta nhờ bọn chúng mua cá nóc, lấy trứng cá nóc cho ta. Bọn chúng khi mang tới đã làm nhục ta, nói nếu như không đáp ứng thì đi tố cáo vương gia, nói ta mưu đồ bất chính. Ta thà chết không chịu, Tiểu Nhị đánh bọn chúng rồi lớn tiếng kêu cứu, bọn chúng bấy giờ mới hậm hực bỏ đi.”

Dương Thu Trì quay qua nhìn Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị vội đáp: “Đó đúng là sự thật, tôi có thể thề, lần này không phải là ảo giác của nương nương. Lúc đó vừa khéo có bà mụ mang cơm từ ngoại thiện phòng đến, ba tên mua hàng này mới bỏ đi. Bà ta có thể làm chứng.”

“Các người vì sao không đem chuyện này báo cho vương gia?” Nhưng mà vừa hỏi xong hắn đã có ngay đáp án, vì chuyện này nói ra chẳng phải là đem toàn bộ kế hoạch hạ độc của Trầm vương phi lộ ra ngoài hay sao.

Tiểu Nhị lắc đầu nói: “Không thể nói, hơn nữa, giống như trước đó nương nương đã cho biết, đi tố cáo rồi thì làm thế nào? Có ai lại tin chứ? Tin rồi thì có ai sẽ giúp chúng tôi? Kỳ thật, nếu không phải bọn chúng khi đi rồi còn uy hiếp nói sẽ trở lại tìm nương nương làm phiền, thì nương nương chúng tôi sẽ không hạ độc thủ như vậy.”

“Hành động như cầm thú của chúng vậy đích xác là đáng chết, chết vậy cũng đáng!” Dương Thu Trì nói, “Hiện giờ động cơ giết người của hai nàng ta đã rõ, có thể gọi là phòng vệ chính đáng, ta không định sẽ vạch trần và truy cứu trách nhiệm của hai người.”

Trầm Tuyết Phỉ và Tiểu Nhị cảm kích nhún mình làm lễ: “Đa tạ công tử trượng nghĩa công bình.”

“Không cần đa lễ!” Dương Thu Trì cười bảo, “Trầm phi nương nương, nàng không những chỉ sử Tiểu Nhị giết ba người mua hàng, mà còn hạ độc ở nội thiện phòng, đúng không?”

Sắc mặt Trầm Tuyết Phỉ tái hẳn, không nói lời nào.

Dương Thu Trì nói tiếp: “Ta từ danh sách phát hiện tình huống này, vừa khéo gặp hai người bên hồ, rồi để lạc quyển từ của Lý Thanh Chiếu ở đó. Sau khi lấy quyển từ đó về, ta lấy dấu tay trên đó, so sánh với dấu tay để lại trên phiến ngói, quả nhiên hoàn toàn phù hợp. Từ đó, ta xác định người hạ độc trên nội thiện phòng chính là Trầm phi nương nương nàng.”

Chú thích:

TÂM THẦN PHÂN LIỆT (Tinh Thần Phân Liệt – Schizophrénia – Schizophrenia): Là 1 loại bệnh tâm thần, thường gặp nơi thanh và tráng niên. Y học cổ truyền xếp nó vào loại “Điên cuồng”, “Bách Hợp Bệnh”. Điên thuộc Âm chứng, Cuồng thuộc Dương chứng. Nguyên nhân có nhiều loại:

– Điên: do lo nghĩ quá độ, tân dịch bị ngừng trệ, đờm che lấp thanh khiếu gây ra.

– Cuồng: do khí uất hóa ra Hoả, kết hợp với đờm trọc, Hoả của Can Đở m bốc lên, tâm thần bị quấy nhiễu gây ra bệnh.

Ngoài ra, bệnh cũng còn có thể do di truyền, cảm nhiễm.

Triệu chứng thường là:

– Điên: u uất, khờ dại, ngủ nhiều, nói lẩm bẩm một mình, người cứng như khúc gỗ.

– Cuồng: thích leo trèo lên cao, ca hát, chạy nhảy, xé quần áo, đánh chử người khác, la hét suốt ngày, không ngủ cả ngày lẫn đêm.

– Bách Hợp Bệnh: ảo giác, ảo thính, luôn tự nghĩ mình bị ám hại, nói năng khoác lác, lúc nào cũng tự trách Bản thân.

Điều trị chủ yếu là châm cứu và uống thuốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.