– Đau quá! Tôi không đẻ nữa! Không đẻ nữa đâu! Xin các anh cho tôi đẻ mổ.
Tiếng rên rỉ của sản phụ đó đau xé lòng.
Thẩm Thiếp có cảm giác từng chân tóc co lại khi nghe tiếng rên của người phụ nữ đó.
Sau đó tiếng kêu rên của người phụ nữ xa dần, dường như họ đang đưa cô ấy về phòng sinh. Không những nghe thấy tiếng kêu la của cô ta, Thẩm Thiếp còn nghe thấy những lời khuyên của bác sĩ và lời an ủi của người thân cô ta nữa. Trong chốc lát, đột nhiên trong đầu Thẩm Thiếp xuất hiện một ý nghĩ lạ lùng: Người phụ nữ đó sắp sửa bước vào địa ngục.
Cái ý nghĩ kỳ quái đó khiến cô cảm thấy hụt hẫng trong giây lát. Sau cảm giác hụt hẫng, cô lại cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bởi cô có cảm giác là người tiếp theo vào địa ngục có thể chính là cô.
Cô không thể ngủ tiếp được nữa, cô chống khuỷu tay nhằm nhấc cơ thể nặng nề dậy rồi bước xuống giường. Thẩm Lực nằm bên cạnh thấy động cũng tỉnh giấc. Anh vội vàng hỏi:
– Tiểu Thiếp à, em đi đâu đấy?
– Ồ, êm đi vệ sinh thôi mà, anh ngủ đi, em đi một mình không sao đâu.
Nói rồi cô nặng nề bước ra khỏi phòng.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, cô đi ra hành lang.Lúc này chẳng có bác sĩ, y tá mặc áo blu trắng đi qua đi lại, cũng không thấy sản phụ phải đẻ trong đêm nữa, tự nhiên cô cũng cảm thấy nhẹ cả người. Cô cảm thấy lúc này đi ra ngoài sẽ khiến tâm trạng cô bớt hồi hộp, lo lắng.
Ánh đèn trên hành lang kéo dài bóng của cô. Cô đang đi đôi dép bệp, do vậy bước đi của cô không gây ra tiếng động mạnh. Cô tiếp tục tiến về phía trước, lúc này cô đã có thể nghe thấy tiếng rì rầm của một số sản phụ trong phòng sinh.
Cô từng nhớ đã đọc được một lời nhận xét của một người nào đó trong một bài báo rằng, khoa Sản là khoa vui vẻ nhất trong bệnh viện. Thế nhưng, vào lúc này cô không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của niềm vui đó. Cô có cảm giác mình đang lạc vào tầng cuối của địa ngục. Tầng cuối của địa ngục có tên là gì nhỉ? Đúng rồi, có tên là Vô Gian. Vô Gian! Cô đau nhói lòng, bởi đó là nơi không thể đổi đời được nữa.
Sau đó cô lắc đầu, lẽ nào lại nghiêm tọng đến thế? Không hiểu mình bị sao nữa, có phải là bị ma ám hay không nữa? Đúng lúc này cô đã đi tới đoạn ngoặt của hành lang. Hành lang hình vòng cung, bốn phía là phòng bệnh, ở giữa là phòng trực tư vấn của y tá. Cả dãy hành lang không bóng người.
Cô tiếp tục tiến về phía đường vòng, đột nhiên cô nhìn thấy người phụ nữ mặc áo đen đứng quay lưng về phía cô, mái tóc dài mượt mà buông sau lưng.
Đột nhiên Thẩm Thiếp nhớ tới người phụ nữ với khuôn mặt đỏ lòm trong xe taxi hôm trước, cô ta cũng mặc bộ đồ đen, hơn nữa mái tóc của cô ta cũng dài và mượt mà như vậy. Cô khựng lại sững sờ. Cô chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi nơi này trước khi người phụ nữ kia quay người lại.
Thế nhưng đã quá muộn rồi. Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng bước chân của cô liền quay người lại.
Khuôn mặt cô ta lạnh lùng vô cùng. Cô ta đưa mắt nhìn Thẩm Thiếp, trong tay đang ôm đứa trẻ được bọc tã rất chặt.
Thẩm Thiếp cảm thấy nhẹ cả người sau khi nhìn thấy mặt cô ta.
Khuôn mặt cô ta thẫn thờ, ánh mắt đờ đẫn giống hệt như thứ nước sôi chẳng có vị gì vậy.
Thẩm Thiếp đã hiểu sự việc, có lẽ sản phụ này không ngủ được nên ôm con ra ngoài cho khuây khoả. Thẩm Thiếp vẫn còn nhớ người phụ nữ này chính là sản phụ được chuyển từ phòng chờ của khoa Sản lên phòng sinh. Cô cũng ngước mắt nhìn cô ta rồi đi tiếp.
Nhưng người phụ nữ kia lại tiến về hướng Thẩm Thiếp, lúc đi ngang qua cô ta Thẩm Thiếp chậm rãi nhìn lướt qua mặt. Tay cô ta vẫn ôm chặt đứa con.
Ánh mắt Thẩm Thiếp tò mò liếc nhìn đứa bé trong bọc tã. Lúc này Thẩm Thiếp đang đứng ở góc nghiệp 45 độ so với người phụ nữ, do vậy cô tình cờ nhìn rất rõ đứa trẻ sơ sinh kia. Lúc nhìn thấy rõ mặt đứa trẻ sơ sinh đó, chân tay cô run bắn lên.
Khuôn mặt đứa trẻ sơ sinh trong tay người phụ nữ kia đầy những vết vằn đỏ. Những vết vằn đỏ lồi lõm kỳ lạ đó mọc đầy trên khuôn mặt non nớt của đứa bé. Thẩm Thiếp có cảm giác khi nó vừa chào đời khuôn mặt nó đã giống như quả táo bị đập dập vậy!
Thẩm Thiếp mới nhìn qua một lát thì người phụ nữ đó đã bỏ đi. Thẩm Thiếp sững sờ trong giây lát rồi đột nhiên không kìm được lòng mình cô hét lên khiếp sợ. Vừa hét toáng lên cô vừa lững thững đi không mục đích. Bỗng chốc hành lang hình vòng cung biến thành mê cung khiến cô không thể thoát ra.
Tiếng kêu của Thẩm Thiếp kinh động đến mọi người. Một vài người đã đổ ra từ phòng bệnh, một số bác sĩ, y tá cũng chạy ra. Họ nhìn thấy một phụ nữ mang thai nặng nề đang hoảng hốt la hét.
Rồi Thẩm Thiếp cũng nhận thấy xung quanh mình có rất nhiều người. Chính họ khiến cô hoa mắt. Những người lạ mặt này phải mất công rất lâu mới khiến cho Thẩm Thiếp bình tĩnh trở lại. Mấy phút sau họ dìu Thẩm Thiếp vào văn phòng của bác sĩ. Lúc ngồi xuống, cô mới phát hiện ra người dìu mình chính là anh trai Thẩm Lực.
Thẩm Lực lo lắng hỏi:
– Em sao thế Thẩm Thiếp? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thẩm Thiếp chậm rãi đưa mắt nhìn Thẩm Lực, cô định nói gì đó nhưng lại thôi.
Bà bác sĩ trực ban ngạc nhiên nhìn Thẩm Thiếp. Tuy bà ta đã vào tuổi trung niên nhưng rất biết giữ nhan sắc, trông bà ta rất thân thiện nữa.
– Cô có thể nói cho tôi nghe có chuyện gì không? Cô sắp sinh rồi, nếu tâm trạng tiếp tục không ổn định như vậy sẽ ảnh hưởng tới đứa bé đấy!
Bà bác sĩ này xem ra rất có kinh nghiệm, bà ấy đã quen với việc lấy đứa bé ra để trấn an các bà mẹ tương lai. Bởi bà biết cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì chỉ cần bà nhắc tới đứa bé thì không bà mẹ tương lai nào lại không ngoan ngoãn nghe lời.
Dường như câu nói này rất hiệu nghiệm đối với Thẩm Thiếp, cuối cùng cô cũng bắt đầu run rẩy thuật lại mọi chuyện đã xảy ra từ hôm qua tới giờ cho bà bác sĩ nghe.
Các bác sĩ và y tá trong phòng trực đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe những câu chuyện Thẩm Thiếp kể. Thẩm Lực còn cảm thấy kinh hãi hơn cả họ. Anh mới trở về từ Thanh Thành, những chuyện kỳ quặc xảy ra ở Thanh Thành đã khiến anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng, vậy mà ở chính tại nơi đây lại còn loạn hơn. Anh biết em gái anh là người hoạt bát, vui vẻ, tại sao những chuyện này lại xảy ra với nó kia chứ?
Bà bác sĩ nghe xong liền kết luận:
– Thực ra trên đời này không có người phụ nữ và đứa trẻ mặt đỏ đáng sợ kia, tất cả những nhân vật này là do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Bà lại nói tiếp:
– Hai ngày trước có một sản phụ nông thôn có tới bệnh viện chúng tôi, cô ta sinh ra một đứa bé với khuôn mặt dị dạng và toàn thân bị phù. Cô ta bị như vậy vì trong quá trình mang thai cô ấy bị nhiễm virus, lại còn không đi khám trước khi sinh nên mới xảy ra kết cục như trên. Đứa trẻ vừa chào đời đã chết yểu. Người nhà đứa bé liền vội vàng đem nó đi ngay. Theo tôi nghĩ, đứa bé gái mà đồng nghiệp của cô nhận được có thể chính là đứa bé đó.
Không đợi Thẩm Thiếp trả lời, bà bác sĩ nói tiếp:
– Chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với tâm lí của cô. Người bình thường có thể chịu được, nhưng cô thì khác. Thường xuyên chịu áp lực tâm lí nặng nề rất dễ khiến cô bị hoang tưởng. Cô nghĩ lại xem, ngoài cô ra không còn ai nhìn thấy người nữ lái xe mặt đỏ kia, đúng không?
Thẩm Thiếp thẫn thờ nhìn bà bác sĩ rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Bà bác sĩ liền vội vàng khuyên:
– Được rồi, cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, bây giờ cô chỉ nên nghĩ tới việc làm sao để sinh em bé bình an mà thôi. Y tá trưởng Từ hãy kiểm tra cho cô ấy một lần nữa.
Mười phút sau, Thẩm Lực đỡ Thẩm Thiếp vào phòng sinh. Lúc này, dù cho Thẩm Lực có hỏi gì Thẩm Thiếp vẫn mím chặt môi không nói một câu nào. Có điều, lúc này trên mặt cô đã bình tĩnh trở lại. Nhận thấy em gái đã tĩnh tâm trở lại, Thẩm Lực yên tâm phần nào. Anh nắm chặt tay em gái rồi cứ gật đầu lia lịa với cô.
Thẩm Thiếp lại muốn đi vệ sinh. Thẩm Lực nhanh chóng dìu em gái đi sau đó chờ em ở ngoài nhà vệ sinh. Anh đưa mắt nhìn quanh hành lang. Bỗng dưng anh có cảm giác: Những gì Thẩm Thiếp nhìn thấy đều là sự thực không phải là hoang tưởng.
Thẩm Thiếp đã đi vào nhà vệ sinh. Trong đó trống trải, ngoài ánh đèn vàng mờ ảo ra thì chẳng có người nào khác. Cửa nhà vệ sinh vẫn mở, bóng cây bên ngoài cửa cứ xào xạc trong gió.
Vệ sinh xong xuôi, Thẩm Thiếp đi tới bồn rửa tay. Bồn vệ sinh nằm ở vị trí bên trong cửa nhà vệ sinh. Bóng đèn vàng mờ đang lắc lư trên trần nhà.