Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi quay lại nhà của chàng. Người các môn các phái ở trước Linh Lung trận cũng đều tản đi.
Thần toán môn gạt nước mắt đưa thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng rời đi. Các đệ tử của Thất Sát trang vây quanh Phương Bình và Phó Ngôn, quan tâm đến thương thế của bọn họ, thấy không có chuyện gì, cũng rời đi. Huyền Thanh phái và các phái khác càng chẳng có mắc mớ ân oán gì, hai phái kia đã đi, bọn họ đương nhiên cũng không lưu lại lâu.
Giang Vĩ Anh đứng trước cầu độc mộc, nhìn đầu kia của cây cầu, lại nhìn theo hướng Thần Toán môn và Thất Sát trang riêng rẽ rời đi, trong lòng rất khó chịu. Cửu Linh Đạo chưởng mất mạng, án mạng của ông ta và Thất Sát trang giống nhau sao, mũi đoản tiễn đâm vào sau trái tim đó đích thị là sâu hơn ba chiếc còn lại, ông ta đã nhìn ra được, nhưng không lập tức nói ngay. Khi đó, suy nghĩ đầu tiên trong lòng ông ta chính là vướng mắc giữa hai môn phái này đã làm ầm ĩ giang hồ khá lâu, cuối cùng cũng có một cái kết, kiếp nạn giang hồ phải trải qua một trận giết chóc cuối cùng đã có thể tránh được. Cho nên ông ta không nói gì, nếu như người khác không phát hiện ra, hoặc là không nhắc đến, ông ta nghĩ mình sẽ mãi mãi cất giấu chuyện này ở trong lòng. Ông ta sẽ âm thầm thăm dò, ngẫm nghĩ lại, có lẽ vết thương này đích thực là ngoài ý muốn, có lẽ là Thất Sát trang tự mình xử lý vụ án, đương nhiên ông ta cũng sẽ hỏi cho rõ ràng, nhưng ông ta thực sự thấy mừng cho vụ án của Thất Sát trang.
Vụ án kéo dài lâu quá rồi, thực sự rất phiền phức, nếu lôi kéo các môn phái ầm ĩ giết chóc lẫn nhau, mọi việc sẽ không dễ xử lý. Ông ta quả là đã nghĩ như vậy.
Không ai nói điều gì, bất luận họ có phát hiện ra điểm khác thường hay không, nhưng quả thực không có ai nhắc đến vết thương chỗ sau trái tim, tuy nhiên Giang Vĩ Anh hoàn toàn không ngờ, Nhiễm Phi Trạch lại muốn ra mặt. Chàng đứng ra nói chuyện này, ông ta đương nhiên không thể phủ nhận, trên thực tế nếu như có người nhắc đến, đương nhiên ông ta cũng sẽ không phủ nhận.
Có điều Giang Vĩ Anh nhớ lại việc Cửu Linh Đạo chưởng vội vàng tìm ông ta đi cứu người, bất chấp ngăn cản, một mình xung vào trận, cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này. Ông ta cũng nghe thấy những lời đó của Trần Toán môn, Cửu Linh Đạo chưởng chỉ cầu chứng minh sự trong sạch của mình, yêu cầu đó đúng là không quá đáng. Cửu Linh Đạo chưởng tự cao tự đại, ngạo mạn vô lễ, khiến người ta không ưa, nhưng yêu cầu này của ông ta đúng là không quá đáng chút nào.
Giang Vĩ Anh thở dài một tiếng, cảm thấy rất áy náy.
Một đám đệ tử Huyền Thanh phái cùng Giang Vĩ Anh quay lại biệt viện. Quý Gia Văn vẫn đeo đao của Nhiễm Phi Trạch, cảm xúc rất sa sút, cậu ta và Cửu Linh Đạo chưởng cùng bảo vệ Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi phá trận thoát ra, cảm thấy Đạo nhân này cũng là một người tốt, mọi người đều không muốn mạo hiểm vào trận tìm người trong đêm, chỉ có Đạo chưởng nguyện ý đi vào. Lão Đạo chưởng gặp được cậu ta trong trận pháp, khi đó cậu ta rất sợ hãi, không tìm được đường đi, trời thì đã tối, cậu ta nghĩ Tô Tiểu Bồi sẽ chết, cậu ta thật vô dụng. Là Đạo chưởng đã cứu cậu ta, còn cứu cả Tô cô nương.
Quý Gia Văn càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, hai tròng mắt cay cay. Đạo chưởng võ nghệ cao cường, tại sao lại ra đi đơn giản như vậy, quá đột ngột, hoàn toàn không cách nào dự liệu được.
Tiêu Kỳ đến bên cạnh Quý Gia Văn, xoa đầu cậu ta. “Thập Bát, chớ buồn bã, sống chết có số.”
Quý Gia Văn gật đầu, nói với Tiêu Kỳ: “Đại sư huynh, đao của Nhiễm tiền bối vẫn ở chỗ đệ. Đệ đi trả cho huynh ấy.”
“Được.” Tiêu Kỳ gật đầu, bỗng nhớ ra. “Đúng rồi, trước khi trận pháp đó kích hoạt, đệ hưng phấn chạy đến gọi ta, là vì chuyện gì vậy?”
Y vừa hỏi, Quý Gia Văn cũng nhớ ra, lúc đó Nhiễm Phi Trạch nói muốn tặng đao cho cậu ta, cậu ta thấy ngại, nhưng lại rất muốn lấy, thế là muốn nhờ đại sư huynh giúp cậu ta đưa ra chủ ý, chạy được nửa đường, trận pháp đột nhiên khởi động, cậu ta vội quay lại tìm Nhiễm Phi Trạch, nên chưa hỏi được. Đến giờ xảy ra chuyện này, cậu ta cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nhận thanh đao này nữa. Quý Gia Văn lắc đầu, trả lời: “Không có gì, chỉ là khi đó nghĩ đến chuyện thú vị muốn nói với huynh.”
“Ừ.” Tiêu Kỳ khẽ gật đầu, không để tâm.
“Vậy giờ đệ đi, trả đao xong đệ sẽ quay về luôn.” Quý Gia Văn bảo với Tiêu Kỳ, lại chạy qua bên kia nói với Giang Vĩ Anh một tiếng. Giang Vĩ Anh đồng ý, cậu ta liền đeo đao chạy đi.
Quý Gia Văn chạy liền một mạch đến nhà Nhiễm Phi Trạch. Lúc này, Nhiễm Phi Trạch đang đun nước lau mặt và chân tay cho Tô Tiểu Bồi, nhìn tinh thần của cô mệt mỏi, vẫn còn nóng sốt thì rất phiền lòng. Thấy Quý Gia Văn đến vừa khéo, chàng liền nhờ cậu ta đi mời đại phu đến.
Quý Gia Văn đặt đao xuống, vội chạy đi mời đại phu. Đại phu đến bắt mạch chuẩn đoán, cậu ta lại ở bên cạnh giúp mài mực, chuẩn bị giấy bút để đại phu kê đơn. Kê đơn xong, cậu ta chẳng kịp nghỉ ngơi, lại chạy đi giúp bốc thuốc.
Đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, lại nghe lời thế này, Nghiễm Phi Trạch liền nói với Tô Tiểu Bồi: “Đứa trẻ tốt thế, tại sao lại rơi vào miệng của Huyền Thanh phái nhỉ?”
Tô Tiểu Bồi không có tinh thần, không có sức lực nhưng vẫn phụ hoạ chàng: “Cướp đi.”
“Đó đâu phải hành vi của quân tử.” Nhiễm Phi Trạch làm bộ làm tịch, làm ra vẻ chớ có xúi giục ta.
Tô Tiểu Bồi phớt lờ chàng, nói: “Muốn ăn cháo.”
“Lát nữa ta sẽ làm cho nàng.”
“Cháo thịt nạc trứng muối.”
“Đó là cái gì?”
“Không có sao?” Tô Tiểu Bồi rất thất vọng, trong miệng vừa đắng vừa khô, muốn ăn bát cháo thơm phức.
Nhiễm Phi Trạch thấy bộ dạng chu miệng không cam tâm của cô thì lập tức mềm lòng. “Có, có.” Nghe có vẻ như chỉ cần cho trứng và thịt vào cháo nấu lên.
Tô Tiểu Bồi rất hoài nghi nhìn chàng.
“Cháo ta nấu chắc chắn là ngon.” Cứ tự khen mình đã rồi tính sau.
Tô Tiểu Bồi bị bộ dạng của chàng chọc cho bật cười.
“Ta rất khó chịu.”
“Cố chịu một chút là được. Thập Bát đi cắt thuốc rồi, nàng uống thuốc xong là có thể khoẻ lại.”
“Bẩn rất là khó chịu.”
“Đã lau qua rồi, đợi khỏi bệnh mới được tắm gội.”
“Tráng sĩ cho ta mượn thêm một bộ y phục đi” Cô vẫn đang mặc những bộ đồ khi ở trong rừng, sớm đã bẩn và hôi lắm rồi. Nhiễm Phi Trạch biết tranh thủ thời gian nhanh chóng thay cho mình một bộ đồ sạch sẽ, khiến cô ngưỡng mộ và đố kỵ.
“À.” Nhiễm Phi Trạch hiểu ra, đúng là y phục nàng mặc đã rất bẩn và có mùi khó chịu, nhưng mà, khụ khụ. “Ta không ngại chuyện vất vả vì cô nương, nhưng mà, tuy ta là hán tử thô lỗ, nhưng cũng giữ lễ thủ tiết…”
“Ta tự thay được.”
Nhiễm Phi Trạch tắc nghẹn, chàng còn chưa nói xong mà, cắt lời nhanh như vậy để làm gì chứ, nửa đoạn sau của chàng mới là trọng điểm đó.
“Nhanh chút.” Tô Tiểu Bồi giục, đổi lại một cái nhìn nộ khí ai oán của chàng. Đã không hiểu phong tình thì thôi, còn không biết xấu hổ mà giục nữa chứ.
“Nàng làm được không?” Thực sự không cần chàng giúp đỡ ư? Thay y phục, chàng thích làm công việc này.
Tô Tiểu Bồi chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành nhướng mày nhìn chàng. Nhiễm Phi Trạch xoa mũi, bới hòm y phục, chọn ra chiếc mới nhất, sạch nhất. “Nàng mặc tạm cái này trước, để ta đi mua cho nàng vài bộ mới.” Thật ấm ức, chẳng lợi dụng được chút gì, còn phải gắng sức chiều chuộng, lấy lòng nàng nữa chứ.
Tô Tiểu Bồi đón lấy bộ y phục, đuổi chàng ra ngoài. Nhiễm Phi Trạch đóng cửa phòng, còn không quên nhắc nhở: “Nếu như nàng không chống đỡ được, ngất ra đó thì gọi một tiếng, ta sẽ vào.”
“Ngốc nghếch.” Ngất đi rồi sao có thể gọi người được nữa?
Ngốc nghếch xoa mũi, ngồi xổm trước cửa phòng canh chừng. Chẳng có việc gì làm. lại thẫn thờ nhớ đến cô nương, thay y phục à, việc này chàng thích làm mà. Ai chà, đáng tiếc không có cơ hội. Nghĩ quá nhiều, bỗng cảm thấy trên lưng hơi nhộn nhạo, đó là cảm giác khi bộ ngực mềm mại của Tô Tiểu Bồi khẽ chạm vào còn lưu lại, chàng không kìm được lại tưởng tượng ra phần cơ thể mềm mại và đường cong nơi đó, nghĩ đến mặt lại đỏ ửng lên.
Quý Gia Văn quay lại, nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch trong bộ dạng mặt mày đỏ bừng.
“Tiền bối.” Không phải huynh cũng bị trúng độc, bây giờ mới phát tác chứ?
“Đi, đi.” Nhiễm Phi Trạch không vui phẩy phẩy tay, tại sao người bên cạnh chàng đều không hiểu biết như thế chứ?
“Ồ.” Quý Gia Văn đặt bó thuốc xuống, cầm một gói trong đó rồi đi ra ngoài. “Vậy ta đi sắc thuốc đây, tiền bối.”
Nhiễm Phi Trạch hơi khựng lại, chàng oán trách nhầm rồi, đứa trẻ này khá là hiểu biết, quá hiểu biết ý chứ. Tô Tiểu Bồi ở trong phòng gọi một tiếng, Nhiễm Phi Trạch vội chuyển sự chú ý trở về, đẩy cửa đi vào, Tô Tiểu Bồi mệt đến mức mặt mũi phờ phạc, nằm xuống giường thở dốc, y phục bẩn đã thay ra, vứt ở dưới đất.
Nhiễm Phi Trạch thu dọn tất cả đồ bẩn lại, sờ thử trán cô, thấy cô mệt mỏi, liền bảo cô ngủ đi một chút. Đợi tất cả yên ổn rồi, chàng vòng đến gian bếp ở hậu viện, nhìn thấy Quý Gia Văn chẳng biết từ đâu đã kiếm được một cái ấm sắc thuốc nhỏ, rồi tự tìm nước, chẻ củi, nhóm lửa xong xuôi, thuốc đang đặt trên bếp. Thấy chàng đến, cậu ta vội nói: “Chỗ tiền bối không có nước, lát nữa ta sẽ giúp tiền bối đi lấy nước về.”
“Được.” Nhiễm Phi Trạch không khách khí, chàng phải trông chừng Tô Tiểu Bồi, thực sự không tiện rời đi. Chàng đi một vòng trong bếp, hỏi: “Thập Bát, cậu từng nghe qua món cháo thịt nạc trứng muối chưa?”
“Đó là thứ gì?”
Cậu ta cũng không biết. Điều này khiến trong lòng Nhiễm Phi Trạch dễ chịu hơn nhiều. Chàng móc ít bạc vụn ra đưa cho Quý Gia Văn. “Tiền thuốc đây, bây giờ giúp ta đi kiếm ít lương thực mang về trước, còn cần thêm ít rau, trứng và thịt nạc nữa.”
“Vâng ạ.” Quý Gia Văn nhanh chóng rời đi, lúc đi còn cầm theo thùng nước ở hậu viện. Nhiễm Phi Trạch lại dạo một vòng nữa trong bếp, muốn hỏi xem cháo thịt nạc trứng muối cô nương muốn ăn là thứ gì, nhưng lại cảm thấy mình không biết thứ đồ này thì thật là mất mặt với cô nương, nghĩ lại thấy mất mặt thì cũng phải để cô nương được ăn thứ mình muốn chứ, bèn quay vào phòng thì phát hiện nàng đã ngủ say rồi.
Có lẽ nằm trên giường thoải mái hơn nên Tô Tiểu Bồi ngủ khá sâu, chàng không nhịn được lại đưa tay xoa gò má cô. “Mau chóng khoẻ lại nhé, ta còn phải dựa vào cô nương để trả lại sự trong sạch cho Đạo chưởng nữa.” Tên hung thủ đó thực là quá đáng ghét.
Nhiễm Phi Trạch ngồi ngắm Tô Tiểu Bồi hồi lâu, rồi lại đi xem thuốc sắc thế nào, sau đó nghe thấy tiếng Quý Gia Văn về. Chàng ngước mắt, nhìn thấy cậu thiếu niên này lưng đeo bao gạo, tay cầm trứng và rau, xách một thùng nước, bước chân vững vàng đã quay trở lại. Nhiễm Phi Trạch lại lần nữa thấy tiếc, đứa trẻ tốt như thế này, tại sao lại rơi vào tay Huyền Thanh phái chứ?
Vốn cho rằng Quý Gia Văn đặt đồ xuống xong là sẽ cáo từ rời đi ngay, kết quả cậu ta nói với chàng: “Trước đó, ta đã quay về trong phái xin phép đại sư huynh và sư phụ rồi, Tô cô nương bị bệnh, một mình tiền bối không lo hết việc, ta đến giúp đỡ một chút. Sư phụ và đại sư huynh đã cho phép rồi.”
Nhiễm Phi Trạch khẽ gật đầu, đã như vậy rồi chàng cũng không khách khí nữa. Thế là chàng sai cậu ta đi chẻ củi. Quý Gia Văn liền đi làm ngay, tay cầm rìu chắc chắn, nhấc lên cẩn thận bổ xuống. Nhưng chưa bổ được mấy cái, Nhiễm Phi Trạch đã đi đến, đá sải chân của cậu ta rộng ra, vỗ vào lưng, đập vào cánh tay của cậu ta. “Dùng lực không đúng, chỉ tổ vất vả thôi.”
Quý Gia Văn hơi sững người, rồi chiếu theo tư thế đó bổ thêm mấy cái, cảm thấy không quen, lực cánh tay không vận được. Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, giằng lấy chiếc rìu của cậu ta, đặt một khúc gỗ xuống, thành thục chẻ cho cậu ta xem. Muốn chẻ thành hình vuông thì được hình vuông, muốn chẻ thành mảnh gỗ nhỏ thì được mảnh gỗ nhỏ, dáng vẻ nhẹ nhàng, động tác thành thục.
Quý Gia Văn há hốc miệng nhìn. Tiền bối, bổ củi thôi mà, có cần phải đến mức này không?
Nhiễm Phi Trạch chẻ xong một khúc gỗ, trả rìu lại cho cậu ta. “Chẻ củi cũng không ra sao, còn luyện đao kiếm gì được chứ.”
Quý Gia Văn im thin thít, lòng hiếu thắng bị kích thích, cậu ta cầm một khúc gỗ đến, chiếu theo động tác của Nhiễm Phi Trạch lúc nãy, bắt đầu chẻ. Nhiễm Phi Trạch đứng ở bên cạnh trông thuốc, vừa nấu cơm vừa chỉ điểm cho cậu ta. Vận lực cánh tay không nhịp nhàng, eo chân không phối hợp thì chỉ có thể sử dụng được tám phần sức lực.
Quý Gia Văn chẻ củi xong, cảm thấy thu hoạch được không ít kiến thức, cậu ta rất vui mừng, nhưng thấy hơi tiếc nuối. “Tiền bối, hết củi rồi.” Trong nhà tiền bối sao mà có ít củi thế.
Nhiễm Phi Trạch cười cười. “Cậu có thể quay về Huyền Thanh phái của mình tiếp tục chẻ củi.”
Quý Gia văn quệt mồ hôi. “Trong viện có tạp công, rất nhiều sư huynh đệ bọn ta chưa từng làm qua những công việc này.” Huyền Thanh phái tiếng tăm vang dội, rất nhiều đệ tử đều đến từ những gia đình giàu có, rất ít người giống như cậu ta xuất than nghèo khó, đến từ nơi xa xôi hẻo lánh.
“Chỉ được cái mã ngoài mà chân tay mềm yếu thì có tác dụng gì?”
Quý Gia Văn không nói gì, ngồi bên cạnh nhìn Nhiễm Phi Trạch nấu cháo. “Nấu thế này cũng ăn được sao?” Thật kỳ quái, thả những thứ này vào thì sẽ có mùi vị gì nhỉ?
Nhiễm Phi Trạch lườm cậu ta. “Có thể nói đao của ta sử dụng không tốt, nhưng không thể nói cháo của ta nấu không ngon.”
Quý Gia Văn lén lút bĩu môi. Vậy tức là không thể nói sự thực rồi. Cậu ta nhìn chằm chằm nồi cháo, không nhịn được lại hỏi: “Tiền bối, huynh cảm thấy Đạo chưởng chết như thế nào?”
“Bị người ta đâm chết.” Nhiễm Phi Trạch không hề nghi ngờ điểm này.
“Võ công của Đạo chưởng cao như vậy, kẻ nào có thể ra tay nhanh đến thế?” Quý Gia Văn chau mày, nghĩ mãi không thông. Đó là Cửu Linh Đạo chưởng nổi danh, đâu phải những nhân vật nhỏ bé tầm thường giống như cậu ta.
“Ông ấy không đề phòng. Hơn nữa theo ta tính toán thì có hai người. Một người dụ ông ấy nói chuyện phân tán sự chú ý, một kẻ ở phía sau ông ấy lén tấn công và khởi động cơ quan ám tiễn, để sau lưng ông ấy trúng ám tiễn, tạo ra sự cố bất ngờ giả. Kẻ lén tấn công cũng phải có võ công cao cường, không hề thua kém Cửu Linh Đạo chưởng.”
“Nhưng vì sao lại như vậy?” Nếu nói người của Thất Sát trang động thủ, thì điều này hoàn toàn không cần thiết. Các môn phái trong võ lâm đều đang làm chủ cho bọn họ, không cần mạo hiểm phạm vào trọng tội giết người để huỷ hoại thanh danh như thế. Chân mày Quý Gia Văn nhíu lại ngày càng chặt hơn, cậu ta cảm thấy chắc chắn những người khác cũng sẽ nghĩ giống mình.
Nhiễm Phi Trạch đổ thuốc ra bát cho nguội, rồi quay đầu nhìn cậu thiếu niên. “Thập Bát, cậu biết được lý do vì sao thì có thể làm được gì chứ?”
“Đạo chưởng chết oan, đương nhiên phải điều tra ra chân tướng rồi. Chẳng phải tiền bối đã nói muốn làm chuyện này sao? Ta… ta cũng muốn giúp đỡ.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. “Được, vậy ta sẽ nói cho cậu biết. Cái chết của Trang chủ Thất Sát trang, Đạo chưởng bị oan. Ở trong khe núi đó, Tô cô nương đã tra ra manh mối rồi, có kẻ muốn để Tô cô nương từ đây ngậm miệng cho nên mới xuống tay với bọn ta ở giữa đường, bọn ta bị vây khốn trong trận pháp, nếu như chết rồi thì là chuyện ngoài ý muốn, thần không biết quỷ không hay, chỉ có thể trách chúng ta vận khí không tốt trúng phải ám khí. Cho nên cái cây cậu phát hiện ra đó, là có người cố ý đánh gãy, ép bọn ta vào trong trận. Nhưng không ngờ giữa đường có Cửu Linh Đạo chưởng tới cứu, ông ấy đưa người của các phái đến cứu chúng ta, Tô cô nương được cứu ra ngoài bình an vô sự, ta luôn luôn trông chừng, lại có nhiều người quan tâm, hắn biết hắn không còn cơ hội nữa. Cho nên hắn phải chọn cách mạo hiểm, xuống tay với Đạo chưởng. Hễ Đạo chưởng chết, án mạng coi như kết thúc, sẽ chẳng ai truy cứu vụ án này nữa. Có điều sự tình gấp rút, ngoại trừ lại sắp đặt sự việc ngoài ý muốn ra hắn không còn cách nào khác, hơn nữa Đạo chưởng chết bởi ám khí trước trận pháp, mọi người tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng chẳng nói được gì. Có điều hắn lại sơ suất ở chỗ lực đạo của mũi tiễn.”
Quý Gia Văn há hốc miệng. “Nhưng mà, nhưng mà khi đó có nhiều người như vậy, điều tra thế nào bây giờ? Hơn nữa, Phương đại hiệp và Phó đại hiệp của Thất Sát trang đều bị thương, cứ coi như không bị thương thì bọn họ cũng chẳng phải là đối thủ của Cửu Linh Đạo chưởng, hai người đệ tử khác thì chẳng cần nói đến.”
“Sẽ tra được chân tướng rõ ràng.” Nhiễm Phi Trạch nhìn bát thuốc kia, trông có vẻ rất đắng, chẳng biết cô nương có ngoan ngoãn uống thuốc không.
Quý Gia Văn cố gắng hồi tưởng lại một lượt, nhưng vẫn không nghĩ ra được ai là hung thủ, hơn nữa nếu như chuyện này mắc mớ đến án mạng của Trang chủ Thất Sát trang, vụ án đó vốn đã không giải quyết được, nghĩ thấy chuyện này thực sự quá phức tạp.
Nhiễm Phi Trạch nhìn cậu thiếu niên mệnh khổ, an ủi: “Đừng buồn, đợi cô nương khoẻ rồi, nàng nhất định sẽ có biện pháp. Cậu biết nàng ấy thông minh thế nào rồi đó.” Ngữ khí cực kỳ tự hào, kiêu ngạo, như thể trí thông minh đó là của chàng vậy.
Nhưng cô nương cực thông minh đó không thích uống thuốc. Cô trừng mắt nhìn bát thuốc kia, vẻ mặt còn khổ(1) hơn cả bát thuốc.
(1) Ở đây tác giả muốn chơi chữ, trong tiếng Trung, khổ và đắng cùng một từ, phát âm là “Kũ”
“Thế chất của ta rất tốt, ngủ thêm mấy giấc nữa chắc là sẽ khoẻ lại thôi, không cần uống thuốc đâu.” Tô Tiểu Bồi bị mùi thuốc khó chịu xông đến làm cho đầu óc cũng tỉnh táo lại, tại sao cô lại quên mất cơ chứ, nơi đây chỉ có thuốc bắc thôi. Thuốc bắc vừa đắng vừa khó ngửi, lớn từng này rồi cô mới chỉ uống thứ thuốc đó duy nhất một lần khi còn nhỏ, đã thế còn nôn hết ra, sau đó cha mẹ không bao giờ đun thuốc bắc cho cô uống nữa.
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, tại sao chàng lại có thể đoán trước được là nàng sẽ không ngoan nhỉ.
“Đừng ngửi, uống một hơi cạn sạch là được.”
Còn uống cạn nữa, cô thực sự không làm được. Mặt Tô Tiểu Bồi càng khổ hơn.
“Ta đã để nguội bớt rồi, chỉ âm ấm thôi, không bỏng miệng đâu, nuốt liền một hơi, chắc chắn sẽ không đắng.”
“Vị giác và tốc độ uống chẳng liên quan gì với nhau.”
“Cái gì?”
“Ta có thể tiếp tục ngủ không?”
“Uống thuốc xong thì có thể ngủ.”
Mặc kệ, Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại đổ người xuống giường, Nhiễm Phi Trạch một tay lôi cô dậy. “Đừng ầm ĩ nữa, mau uống thuốc đi.” Bát kề tới tận miệng Tô Tiểu Bồi, cô vừa ngửi mùi đã muốn nôn.
“Có thể đổi sang thuốc viên không?”
“Không có thuốc viên.”
“Quay về nhất định ta phải đánh chết anh ta.” Muốn khóc quá đi, Nguyệt Lão số 2238, tất cả là do anh ta hại.
“Uống thuốc rồi mới có sức mà đánh người.” mặc kệ nàng muốn đánh ai thì đánh, dù sao cũng buộc phải uống thuốc.
Bát thuốc lại được đưa tới gần, Tô Tiểu Bồi mím chặt miệng, biết là không thể tránh né được, đành nhìn chằm chằm bát thuốc kia, cố lấy dũng khí, nhưng nửa ngày vẫn không lấy đủ can đảm. Nhiễm Phi Trạch lại khuyên: “Nàng xem nàng uống thuốc mà phải mất sức thế này, Thập Bát cũng cười nàng rồi đó.”
Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Quý Gia Văn mặt mày vô tội đang đứng nép ngoài cửa, đợi xem có cần cậu ta giúp đỡ gì không. Cậu ta không cười mà. Cậu ta vẫn luôn rất nghiêm túc, trong lòng đang sầu muộn vì Tô Tiểu Bồi không chịu uống thuốc, còn cảm thấy Nhiễm tiền bối thật là vất vả, chứ cậu ta đâu có cười.
Tô Tiểu Bồi không nhìn thấy mặt Quý Gia Văn, quay lại lườm Nhiễm Phi Trạch. Dũng khí thu đủ rồi lại bị chính chàng chặt đứt.
Nhiễm Phi Trạch lại đưa bát thuốc đến trước mặt cô. “Mau uống đi.”
“Sao nhanh thế được.” Chẳng phải giờ còn cần lấy lại dũng khí lần nữa sao.
Bộ dạng phồng má ấm ức đó của Tô Tiểu Bồi khiến Nhiễm Phi Trạch muốn cười. “Chẳng phải nàng tự xưng mình là yêu quái sao, yêu quái mà lại vô dụng như thế à? Nếu như không uống thuốc, lát nữa nàng hiện nguyên hình doạ đứa trẻ Thập Bát kia sợ thì phải làm thế nào?”
Ai là trẻ con chứ, Quý Gia Văn ấm ức.
“Nguyên hình của ta chính là thế này.” Tô Tiểu Bồi ấm ức nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nguyên hình như thế này mà dám tự xưng mình là yêu quái, lừa trẻ con cũng chẳng lừa nổi. Yêu do lợn biến thành là trư yêu, yêu do rắn biến thành là xà yêu, yêu do cây biến thành là thụ yêu, nàng đây là yêu do người biến thành phải gọi là nhân yêu à? Biến đi biến lại vẫn là hình người, nàng không cảm thấy hổ thẹn à? Chẳng biến ra được bộ dạng uy phong, thực là làm mất mặt yêu tộc.”
Nhân yêu?
Mặt Tô Tiểu Bồi xanh lè, không cần chửi người ta thế chứ, chẳng phải chỉ là uống thuốc thôi sao?
Quý Gia Văn càng buồn chán hơn, tiền bối, huynh dỗ dành thế này, cô nương thực sự sẽ uống thuốc sao? Ở đâu có cái kiểu mắng người ta là yêu quái chứ. Cô nương còn không mau uống thuốc đi, cậu ta chỉ nghe không thôi cũng đã cảm thấy mệt rồi, hai người bên trong quả thực là quá kiên nhẫn.
Tô Tiểu Bồi tức giận thật rồi, tráng sĩ tiên sinh huynh có biết nhân yêu(1) có nghĩa là gì không? Dùng từ bừa bãi, không có văn hoá.
(1) Nhân yêu: Tiếng Thái gọi là grateai, tiếng Anh gọi là shemale, từ hiện đại dùng để chỉ những người nam giả nữ, nữ giả nam, người giới tính không bình thường.
Cô bịt mũi uống một hơi cạn sạch bát thuốc, sau đó lại bị mùi vị buồn nôn đó làm cho nôn khan. Nhiễm Phi Trạch vỗ lưng cho cô, bảo cô uống chút nước trắng, hồi lâu mới bình ổn. Quý Gia Văn cảm thấy cần phải học chiêu này, sau này có người không chịu uống thuốc, cậu ta sẽ dọa người đó không uống sẽ biến thành yêu quái.
Yêu quái ăn được nửa bát cháo, ngậm ngùi nuốt nước mắt tiếp tục đi ngủ. Cháo rất khó ăn nhưng cô thà rằng ăn nhiều thêm hai bát chứ không muốn uống thuốc nữa.
Nhưng đến buổi tối, cô vẫn phải uống một bát thuốc khó uống kết hợp với một bát cháo khó ăn. Khó ăn đến mức khiến cho Tô Tiểu Bồi đêm hôm đó toát mồ hôi toàn thân, cơn sốt cũng vì thế mà thuyên giảm.
Nhiễm Phi Trạch vô cùng hài lòng. “Nhìn xem, ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc thì mới khỏi bệnh thế này.” Nhưng Tô Tiểu Bồi cảm thấy là cô bị doạ sợ mà khỏi bệnh, cô thực sự sợ chàng sẽ lại bưng thuốc xuất hiện. Chuyện đầu tiên phải làm sau khi cô có thể xuống giường, chính là đi nhà xí. Sau khi Nhiễm Phi Trạch phát hiện ra thì dở khóc dở cười.
Tô Tiểu Bồi nhõng nhẽo làm nũng, vờ khóc lóc giở trò, cuối cùng không phải uống thuốc nữa, nhưng lần bị bệnh này của cô thực sự là lâu hồi phục, tuy không phải lo lắng về tính mạng, nhưng thân thể suy nhược, nghỉ dưỡng cả chục ngày mới coi như khoẻ hẳn. Trong mười ngày này, ngoại trừ mạnh mẽ yêu cầu được tắm gội, thời gian còn lại cô đều dành để ngủ. Nhiễm Phi Trạch mua y phục mới, giày mũ mới cho cô, còn thay cô chuẩn bị cả yếm. Tô Tiểu Bồi cũng chẳng còn thấy đỏ mặt xấu hổ nữa, chỉ thấy may mắn vì mình đã gặp được Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cũng thấy may mắn. May mắn vì cô nương không ngại ngùng, không khách khí, không xấu hổ, thản nhiên tiếp nhận y phục chàng chuẩn bị cho nàng giống như lão phu lão thê, khiến chàng cảm thấy đã thành công một nửa. Nửa còn lại không thành công là vì cô nương quá thản nhiên, không biết ngại ngùng, e thẹn, dáng vẻ đó chẳng giống có tình ý với chàng gì cả?
Nhiễm Phi Trạch đoán không ra, ngẫm không thấu, thế là chàng quyết định quan sát thêm một thời gian nữa, tìm kiếm cơ hội thích hợp để bàn lại chuyện này.
Nhân lúc sức khoẻ Tô Tiểu Bồi chuyển biến tốt, có tinh thần hơn, chàng nói cho cô nghe suy đoán của mình về nguyên nhân cái chết của Cửu Linh Đạo chưởng. Tô Tiểu Bồi cảm thấy có lý. “Nếu như cái chết của Cửu Linh Đạo chưởng không có đối tượng tình nghi, vậy thì Thất Sát trang bên kia sẽ không cần băn khoăn tìm chứng cứ chứng minh hung thủ nữa rồi, vụ án này coi như kết thúc.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. “Ở bên ngoài muốn giết Đạo chưởng quả không dễ, hơn nữa sẽ khiến người ta nghi ngờ, trong Linh Lung trận thì thuận lợi hơn nhiều.”
“Phó Ngôn và Phương Bình có đáng ngờ không?”
“Khi ta đưa nàng ra khỏi sương trận, đã nhìn thấy hai người họ, sau đó ta bận tìm Giang Chưởng môn lấy thuốc cho nàng uống, không chú ý xem bọn họ ở đâu. Nhưng có điều với thân thủ của bọn họ chắc chắn không thể một tiễn chí mạng giết được Đạo chưởng. Đạo chưởng ắt sẽ phản công, Cửu Linh Trảm chắc chắn sẽ có tiếng vang dị thường, những người khác sẽ biết rõ có chuyện xảy ra. Nhưng kiểm tra tình trạng của thi thể cho thấy Cửu Linh Trảm không hề rời khỏi bao. Cho nên kẻ hành hung, võ công chắc chắn là cao cường, một kích tất sát.”
“Ai phát hiện ra thi thể đầu tiên?”
“La Hoa.”
“Ông ta là người ở đâu?”
“Nhật Nguyệt sơn trang, là sư đệ của Trang chủ, sư thúc của đệ tử. Ta cũng cân nhắc đến vai trò của ông ta, Nhật Nguyệt sơn trang với Thất Sát trang và Thần Toán môn đều không có mắc mớ gì, con người La Hoa cũng khá điềm đạm, hiếm có lời đồn không tốt, ông ta với Trang chủ Thất Sát trang và Cửu Linh Đạo chưởng cũng chỉ có chút ít qua lại, không coi là quen thân. Lần này lựa chọn ông ta vào trận pháp tìm đường là vì cảm thấy ông ta không có liên quan gì đến án mạng của Thất Sát trang, có thể công bằng nhìn nhận sự việc.”
“Vậy ông ta nhìn thấy cái gì?”
“Không gì cả. Mọi người đang tìm Cửu Linh Đạo chưởng, khi đó ông ta cách chỗ tiếng chuông Cửu Linh Trảm của Cửu Linh Đạo chưởng khá gần, liền dựa theo phương hướng đó mà đi, thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng ở gần sương trận, không nhìn rõ lắm, ông ta đi một vòng mới tìm được. Chỉ nhìn thấy thi thể, không thấy điều gì khác.”
Hôm trước, La Hoa còn đặc biệt đến tận nhà để kể lại sự việc với Nhiễm Phi Trạch, chuyện của ông ta ở bên này đã xử lý xong xuôi, phải quay lại sơn trang, chuẩn bị cho đại hội võ lâm trong thời gian sắp tới, lúc đó sẽ lại đến trấn Võ, trước khi đi còn đặc biệt đến chào Nhiễm Phi Trạch. Ông ta là người phát hiện ra thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng, cũng biết Nhiễm Phi Trạch chắc chắn có chuyện muốn hỏi ông ta. Ông ta còn rất có lòng, mang đến một số thực phẩm bổ dưỡng tặng cho Tô Tiểu Bồi. Lúc đó Tô Tiểu Bồi đang ngủ, Nhiễm Phi Trạch tiếp đãi La Hoa ở phòng ngoài.
“Nếu như có chuyện tìm ta thì cứ đến biệt viện Nhật Nguyệt sơn trang của ta trong trấn, nói với đệ tử một tiếng, cậu ta sẽ chuyển tin tức về sơn trang. Lúc đó ta sẽ quay lại.” La Hoa thẳng thắn vô tư, lễ giáo chu đáo, Nhiễm Phi Trạch không nhìn ra được điểm khả nghi nào.
Chàng đưa một trang giấy cho Tô Tiểu Bồi, trên giấy ghi tên những người có mặt trong Linh Lung trận khi đó, còn khoanh tròn tên những người có võ công không thua kém Cửu Linh Đạo chưởng, những người bị gạch ngang là những người chắc chắn không có nghi ngờ. Ví dụ như Giang Vĩ Anh, khi đó đang cùng chàng thăm bệnh cho Tô Tiểu Bồi, còn cả Tiêu Kỳ đứng cách đó không xa, trong phạm vi tầm nhìn của chàng nên không có cơ hội ra tay.
Tô Tiểu Bồi nhìn qua, tên khoanh tròn mà không bị gạch đi là Trần Hiếu Sơn của Thần Khí môn, Tào Hạ Đông của Thuý Sơn phái, Đinh Minh của La Y môn, Nguỵ Sam của Thiết Tụ sơn trang, Khúc Hưởng Thiết của Quyền Vô Ảnh. Người cuối cùng này Tô Tiểu Bồi không quen biết, là một trong những trợ thủ Giang Vĩ Anh đưa đến sau này, khi đó nàng đã hôn mê sâu, không nhớ có những người nào nữa.
“Trong những người này, ta không nghĩ ra được có người nào đáng nghi, mọi người hầu như đều không có quan hệ nhiều với Thất Sát trang và Thần Toán môn, không có người nào kết thù với Cửu Linh Đạo chưởng, cũng không nghe nói có thù với Phương Trang chủ của Thất Sát trang, nhưng những chuyện ẩn giấu bí mật phía sau thì vẫn phải nghe ngóng thêm.” Cho nên chàng tìm Lâu Lập Đông để hắn âm thầm đi thăm dò, hắn không liên quan đến chuyện này, hành sự sẽ thuận tiện hơn.
“Chỗ này không có Phương Bình và Phó Ngôn sao.”
“Công phu của hai người bọn họ thực sự là không đủ để ra tay sát hại Cửu Linh Đạo chưởng, cho nên chưa khoanh bọn họ vào, nhưng vẫn cảm thấy sự tình ắt có liên quan đến bọn họ.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu. “Nếu như tráng sĩ có suy đoán như vậy thì hung thủ này hay là kẻ đổ vạ cho Cửu Linh Đạo chưởng chắc chắn có quan hệ gần gũi với Phương Bình. Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội ám thị.”
“Theo lý mà nói Phó Ngôn là có khả năng lớn nhất.” Nhưng hắn động thủ giết hại Cửu Linh Đạo chưởng như thế nào? Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ, lại gạch dưới mấy cái tên nữa. “Mấy người này là người trước đó đi dò đường, từng thăm dò sương trận kia.”
Hiểu rõ về trận pháp này, mới có thể mượn cơ hội hạ thủ khởi động cơ quan ở giữa đường.
Tào Hạ Đông, Đinh Minh, Phó Ngôn, La Hoa.
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta muốn đến Thất Sát trang một chuyến, muốn gặp Phương Bình, Phó Ngôn, còn cả những người có quan hệ gần gũi với Trang chủ bị hại.” Cô nghiêng đầu trầm ngâm. “Nhưng mà Cửu Linh Đạo chưởng chết rồi, liệu bọn họ có lấy cớ rằng chuyện này đã kết thúc rồi mà không chịu gặp mặt không?”
“Nếu như chúng ta tự đi, e là sẽ bị từ chối đón tiếp, nhưng nếu Giang chưởng môn dẫn chúng ta cùng đi, chắc sẽ không thành vấn đề.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, đây cũng là thế giới coi trọng quyền thế và địa vị. Hai người thương nghị một lượt xong, Nhiễm Phi Trạch nói phải đợi mấy ngày nữa để tinh thần của Tô Tiểu Bồi tốt hơn mới đưa cô cùng đến biệt viện của Huyền Thanh phái tìm Giang Vĩ Anh nói chuyện này. Thế là lại đợi thêm ba, bốn ngày, Tô Tiểu Bồi đã có thể đi lại, chạy nhảy, Nhiễm Phi Trạch mới tuyên bố có thể đưa cô ra ngoài. Sau khi bị bệnh, cô vẫn luôn rúc mình trong phòng, chưa hề ra ngoài đi lại, Nhiễm Phi Trạch cảm thấy thật đau lòng.
Trước khi ra cửa thì cần ăn vận trang điểm một lượt, Nhiễm Phi Trạch mừng rỡ, phấn khởi đi lấy tất cả trang phục đã mua cho cô.
Giày thêu hoa, áo cánh váy dài, lại kết hợp với đai váy thướt tha. Bộ y phục đầy vẻ nữ tính, nhưng khi cô nương mặc vào, hình như không được ổn lắm. Không ổn ở chỗ nào nhỉ? Không nói rõ được. Thôi đổi sang bộ khac vậy.
Chỉ đi đôi ủng nhỏ, rồi thêm một chiếc áo khoác rời màu hồng, đây là kiểu dáng được yêu thích nhất trong giang hồ thời gian gần đây, các nữ hiệp đều thích mặc thế này, nhưng Tô Tiểu Bồi quả nhiên không có dáng làm nữ hiệp, mặc vào cũng không thoát ra được phong thái đẹp đẽ, thanh thoát.
Nhiễm Phi Trạch bảo Tô Tiểu Bồi xoay hai vòng, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi vẫn bảo cô đi thay bộ khác. Chán quá, chàng rất muốn để nàng được xinh đẹp, cho nàng vui vẻ một chút, nhưng mà độ khó này dường như hơi cao. Vẫn là trang phục của thành Ninh An ổn nhất. Cuối cùng, Tô Tiểu Bồi thay sang bộ đồ nho sinh có mũ, ừm, như thế này mới thuận mắt, thanh tú, nho nhã.
“Cô nương cảm thấy thế nào? Cô nương phải thích mới được.”
Cô nương thầm nghĩ: “Nếu không phải nể tình huynh nuôi ta…” Không có gương lớn, cô không tự ngắm nhìn được, phải thay hết bộ này đến bộ khác cho chàng xem, làm sao còn thấy thích được chứ? Không có quần âu giày cao gót, không có áo phông quần bò, đối với cô mà nói mặc cái gì cũng như nhau cả, dù sao thì tóc cũng ngắn, mặc cái gì cũng đều bị người ta nhìn như quái vật.
“Tráng sĩ cảm thấy được là được.”
“Vậy thì vẫn đội mũ đi. Dù sao thì cô nương tóc ngắn cũng không tiện khoe khoang, như thế này ổn thoả hơn.”
Vậy vừa rồi huynh đang chơi trò gì hả? Tô Tiểu Bồi câm nín.
“Có thể ra ngoài rồi chứ?” Cuối cùng cô không nhịn được hỏi, tráng sĩ tiên sinh thật rách việc, có mỗi chuyện ra ngoài thôi mà phải chuẩn bị lâu như vậy.
“Ừm.” Đáp ứng rồi, nhưng chàng vẫn phải chỉnh lại mũ cho cô trước, vuốt vuốt cổ áo, vạt áo, thậm chí Tô Tiểu Bồi nghĩ không biết chàng có định lau giày luôn không, may mà không lau, cuối cùng cũng ân chuẩn để cô có thể bước ra khỏi cửa. Tô Tiểu Bồi vèo một cái đã chạy ra khỏi phòng.
“Cô nương, chậm chút!” Bà mẹ già tráng sĩ ở sau gọi với theo, rõ ràng thân thể mới khoẻ lại, mà cứ phải vội vàng như vậy làm gì.
Một cao một thấp, bắt đầu diễu trên phố của trấn Võ. Nhiễm Phi Trạch chỉ chỗ này trỏ chỗ kia, kể rất nhiều câu chuyện của trấn này cho Tô Tiểu Bồi nghe. Cô rất hứng thú, biểu cảm đó khiến Nhiễm Phi Trạch cảm thấy vô cùng đắc ý. Qua một thời gian, bản lĩnh kể chuyện của chàng đã tiến bộ đến mức này rồi.
“Cô nương, đợi đến khi về già, chúng ta cũng đi du ngoạn khắp nơi như thế này, ta còn có rất nhiều chuyện thú vị muốn kể cho nàng nghe nữa.”
Đợi đến khi về già? Tô Tiểu Bồi hơi sững sờ. Cô không già đi, mà sẽ biến mất. Cô dừng bước, quay sang nhìn Nhiễm Phi Trạch. Chàng đang cười với cô, nụ cười sảng khoái mà đẹp đẽ.
Đợi đến khi về già ư? Cô không có cơ hội đó!
Tim Tô Tiểu Bồi đập rộn lên. Đợi đến khi về già, tráng sĩ nói vậy là có ý gì? Cô đã nói rằng cô sẽ phải rời đi. Chàng biết điều đó mà. Ý chàng muốn nói là nếu như cô mãi mãi không thể quay về thì chàng cũng nguyện ý chăm sóc cô ư? Hay là cô tự mình đa tình, cả nghĩ rồi? Chàng biết cô sẽ rời đi, biết tóc của cô không dài ra được, chàng nên biết… biết rằng cô sẽ không già đi, vì cô không có cơ hội đó.
“Tráng sĩ.” Cô cất tiếng gọi chàng nhưng không biết phải nói gì.
Đợi đến khi về già. Đột nhiên tròng mắt cô cay xè.
Đợi đến khi về già.
“Tráng sĩ.” Cô nghẹn ngào.
“Cô nương.” Chàng không cười nữa, nghiêm túc nhìn nàng. Nàng hiểu ý chàng rồi ư? Nhưng sao nàng không nói gì mà chỉ nhìn chàng, khiến chàng đau lòng.
“Cô nương.” Nàng không nói, vậy thì để chàng nói. Nhiễm Phi Trạch định mở miệng thì đúng lúc này có mấy con ngựa phóng như bay lướt qua bọn họ, rồi vội vàng ghìm cương dừng lại.
“Nhiễm thúc!” “Cô nương!” Mấy tiếng gọi kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ vang lên.
Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi đồng thời quay lại, nhìn thấy bọn Bạch Ngọc Lang, Tần Đức Chính, Lưu Hưởng đang thúc ngựa quay đầu.
“Đại tỷ?” Bạch Ngọc Lang há hốc miệng, thực sự không dám tin.
“Lão Lục, Tần Bổ đầu.” Nhiễm Phi Trạch cũng kinh ngạc không kém, không ngờ bọn họ lại đến đây. Sau khi đưa Tô Tiểu Bồi ra khỏi Lung Linh trận, chàng đã nghĩ phải gửi thư báo tin bình an cho bọn họ, nhưng Tô Tiểu Bồi bị bệnh, chàng liền trì hoãn, không ngờ bọn họ lại tự chạy đến đây.
Nhóm người đứng bên vệ đường hàn huyên một hồi. Về chuyện Tô Tiểu Bồi làm thế nào gặp được Nhiễm Phi Trạch, hai người lấy lý do sau này lúc nào thuận tiện sẽ nói rõ để cho qua, bọn người Tần Bổ đầu tuy nôn nóng nhưng ở trên đường lớn cũng không tiện truy cứu, thế là liền quay sang giới thiệu hai vị quan sai đồng hành. Một là vị Đỗ Thành Minh bổ đầu đại nhân của thành Bình Châu, một vị là Hác Vĩ bổ khoái của thành Bình Châu.
Hai bên hành lễ xong. Tần Bổ đầu giải thích, bọn họ lần này đến đây là có chuyện hết sức quan trọng.
Nguyên nhân là phát hiện ra La Linh Nhi đã tự vẫn trong một nhà dân tại thành Bình Châu. Nàng ta còn để lại di thư, nói là Tô Tiểu Bồi đã hại chết cha nàng ta, nàng ta vẫn luôn ôm hận trong lòng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo được đại thù, đời này không còn gì nuối tiếc, nhưng không còn mặt mũi nào gặp lại bọn Thường Quân, liền tự kết liễu cuộc đời.
Người phát hiện ra thi thể đã báo quan, thành Bình Châu bên đó điều tra ra, La Linh Nhi vốn là người trong thành Ninh An, trong di thư của nàng ta có nhắc đến phụ thân và Tô Tiểu Bồi cũng đều là người của thành Ninh An, vì thế họ đã hoả tốc gửi công văn đến thành Ninh An. Tần Bổ đầu thấy thông báo, rất đỗi kinh ngạc, bọn họ đang buồn rầu về vụ án của Tô Tiểu Bồi, tin tức đến rất đúng lúc, thế là ông ta vội dẫn theo Lưu Hưởng, Bạch Ngọc Lang chạy đến thành Bình Châu, xác nhận thi thể và đọc bức di thư kia, đó thực sự là La Linh Nhi, sự tình thuật lại tuy vượt ngoài dự liệu nhưng cũng hợp lý.
Vì việc này liên quan đến Tô Tiểu Bồi nên mọi người lập tức muốn đến báo cho Nhiễm Phi Trạch biết. Thành Bình Châu ở ngay bên cạnh trấn Võ, nên cả nhóm người dùng khoái mã chạy đến. Vừa rồi chạy ngang qua, Bạch Ngọc Lang tinh mắt nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch bên vệ đường nên mới dừng lại.
Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi nhìn nhau. Cảm xúc của Tô Tiểu Bồi rất rối rắm, hoang mang, cô biết mình đã gặp phiền phức lớn, cô buộc phải thêu dệt ra một lời nói dối hợp lý để giải thích chuyện này, mặt khác, biết được mình đã chết như thế nào thực sự là một tâm trạng không cách nào hình dung được.
Sự thể đến nước này, Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi cũng không tiện để bọn Tần Bổ đầu lại mà đến Huyền Thanh phái được nữa, bèn dẫn mọi người quay lại căn nhà của Nhiễm Phi Trạch, chen chúc ngồi ở phòng ngoài.
“Cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Bổ đầu nôn nóng hỏi. Sự việc này quá kỳ lạ. Vết máu loang lổ khắp giường, cũng không ai thấy có kẻ bắt cóc người ra ngoài, không có bất cứ manh mối nào, thậm chí trong bức di thư của La Linh Nhi cũng đã viết nàng ta lẻn vào căn phòng trong con ngõ ở cổng sau nha môn giết chết Tô Tiểu Bồi, vậy tại sao Tô cô nương vẫn yên ổn ở trước mặt bọn họ lúc này?
Ánh mắt của đám người đều đổ dồn sang Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi rất lúng túng, đành dùng lời thoại cũ của nàng để nói: “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hề gặp La Linh Nhi. Hôm đó sau khi đi ngủ, tỉnh lại chỉ thấy một mảng đen sì, không biết đã xảy ra chuyện gì, khi đó đầu óc ta choáng váng, chân tay nhẹ bẫng, rồi nhanh chóng ngất xỉu, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi mở mắt ra thì lại thấy mình đang ở trên một thân cây rất cao, ta không xuống được, chỉ đành lớn tiếng kêu cứu. Mãi sau mới nhìn thấy nhóm người của tráng sĩ, tráng sĩ phát hiện ra ta, liền cứu ta xuống.”
“Đây là chuyện xảy ra khi nào?” Tần Bổ đầu thực sự rất kinh ngạc, rốt cuộc là kẻ nào gây ra? Và lý do là gì? Tại sao La Linh Nhi kia lại nhận mình chính là người đã giết Tô Tiểu Bồi?
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng liền trả lời thay cho nàng: “Hơn nửa tháng trước, nhóm người bọn ta tiến vào Linh Lung trận, phát hiện cô nương ở trong trận pháp, cô nương bị thương trúng độc, trị liệu nghỉ dưỡng gần nửa tháng, đến giờ mới khoẻ lại.”
“Linh Lung trận?” Mọi người đồng thanh kinh ngạc kêu lên.
Linh Lung trận là nơi như thế nào mọi người đều biết. Tô Tiểu Bồi bị người ta bắt cóc, rồi ném vào Linh lung trận, điều này thực sự quá kỳ quái.
Đỗ Thành Minh tò mò hỏi: “Dựa theo thời gian mà tính, cô nương đã bị bắt đi hai tháng có dư, những ngày tháng này, cô nương đã ở đâu?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, một mực nói mình không nhờ gì cả. Chỉ nhớ lần đầu tiên tỉnh lại trước mắt là một mảng tối đen rồi mơ hồ thiếp đi, sau đó mở mắt ra lần nữa thì đã ở trên cây.
“Vậy, vứt đại tỷ lên cây trong Linh Lung trận là có ý gì?”
Tô Tiểu Bồi tiếp tục lắc đầu. “Ta cũng không biết.”
Nhiễm Phi Trạch nói: “Bọn ta cũng không phát hiện ra có kẻ khả nghi nào ở trong Linh Lung trận.”
“Rốt cuộc kẻ đó là ai?” Tần Đức Chính nhíu chặt mày nghi hoặc. “Hắn làm chuyện đó bằng cách nào?”
Bạch Ngọc Lang đột nhiên vỗ đầu một cái. “Á, có lẽ là đại tỷ phá án như thần, danh tiếng vang xa, khiến cho người khác thèm muốn, nên kẻ đó liền bắt cóc đại tỷ để giúp hắn làm vài chuyện. Sau đó, hắn cho đại tỷ uống thuốc, khiến đại tỷ quên hết mọi chuyện, rồi đem đại tỷ ném lên trên cây trong Linh Lung trận, để đại tỷ bị giam chết trong đó, không có ai phát hiện. Nhưng không ngờ rằng đại tỷ lại trùng hợp gặp Nhiễm thúc, vì thế mà được cứu mạng. Còn phải chọn cây trong Linh Lung trận, là vì sợ đại tỷ tỉnh lại chạy trốn mất, ném vào Linh Lung trận, cho dù đại tỷ có tỉnh lại cũng chắc chắn không yên lành thoát ra ngoài được. Tâm tư kẻ này thật là ác độc.”
Cậu ta huyên thuyên rất vui vẻ, nhìn thấy nét mặt mọi người đều không có biểu cảm gì, chỉ chằm chằm nhìn mình thì vội vàng im bặt, rồi lại cảm thấy không cam tâm, lẩm bẩm: “Ta cảm thấy suy đoán thế này rất hợp lý.”
“Hợp lý thế nào?” Tần Bổ đầu bài xích cậu ta. “Nếu như thế thà trực tiếp giết phức đi chẳng phải tốt hơn sao? Cần gì đắn đo những thứ này, vào Linh Lung trận khó khăn bao nhiêu, còn phải mang một người sống đặt lên trên cây nữa, có mệt không? Tìm chỗ nào đó chôn thi thể chẳng phải ổn thoả hơn à, càng khiến người khác không tìm thấy được.”
Cũng đúng nhỉ, Bạch Ngọc Lang gãi đầu. Vậy chuyện này phải giải thích thế nào? Khó đoán quá.
“Có lẽ hắn vốn không muốn dồn ta vào chỗ chết.” Bạch Ngọc Lang và Tần Bổ đầu mang đến cảm hứng cho Tô Tiểu Bồi, cô biết nếu như mình không có suy đoán gì về vụ án thì cũng sẽ khiến người ta sinh nghi, huống hồ cô là người bị hại, ở trước mặt các bổ đầu, vẫ nên biểu hiện sao cho giống người bị hại một chút, nếu cứ nói việc không liên quan đến mình thì sẽ khiến người ta ngờ vực. “Hắn phí sức như thế, liệu có phải vì hắn không thể không rời đi nhưng lại sợ ta trốn thoát, thế là liền để ta lên cây cao, cho dù có tỉnh lại chũng không chạy thoát được. Đợi hắn xong việc sẽ quay lại bắt ta sau. Bạch đại nhân nói rất đúng, ta không nhớ rõ sự việc trước đó, chắc hẳn là do hắn đã bỏ thuốc. Có lẽ hắn thực sự muốn ta làm chuyện gì đó, vừa sợ ta nói ra, lại vừa không muốn giết ta diệt khẩu nên mới bỏ thuốc.”
Mọi người đều nghiêm túc suy nghĩ, Nhiễm Phi Trạch nhíu chặt hai mày, lặng lẽ nắm lấy tay Tô Tiểu Bổi ở dưới gầm bàn. Tay của chàng rất ấm, Tô Tiểu Bồi lúc này mới phát giác mình cũng giống những người khác, khi căng thẳng biện giải đóng kịch thì lòng bàn tay sẽ lạnh toát.
“Vậy bức di thư của La Linh Nhi thì giải thích thế nào? Dù sao nàng ta cũng nói rất rõ ràng là mình đã giết Tô cô nương, chính vì tâm nguyện này hoàn thành nên mới tự kết liễu cuộc đời.” Đỗ Thành Minh lại hỏi, La Linh Nhi chết ở nội hạt do ông ta quản lý, ông ta đương nhiên phải quan tâm đến chuyện này.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Điều này thì ta không biết, sau vụ án của La gia, La Linh Nhi rời khỏi thành, từ đó ta không hề gặp lại nàng ta.”
“Thế này thì thật lạ.” Đỗ Thành Minh và Hác Vĩ – bổ khoái thuộc hạ của ông ta, đưa mắt nhìn nhau. “Nếu như nàng ta không làm chuyện này thì vì sao lại nói như vậy? Còn thuật lại rất rõ ràng nữa.”
“Ta có thể xem qua di thư của nàng ta không?”
Đỗ Thành Minh đáp ứng, móc từ tay nải ra sổ ghi án, lấy ra hai trang giấy kẹp ở bên trong đưa qua. Trên giấy có dính vết máu, lại có vài chữ bị nước làm nhoè, chắc hẳn nàng ta đã rơi lệ khi viết. Tô tiểu Bồi cẩn thận xem bức thư đó, có vài câu chữ không hiểu rõ ý nghĩa, bèn đưa đến trước mặt Nhiễm Phi Trạch để đọc cùng chàng. Nhiễm Phi Trạch biết ý tứ của cô, vừa xem vừa nhỏ tiếng đọc, như thể tự nói tự nghe, nhưng là đang nói rõ ý nghĩa trong thư.
Bạch Ngọc Lang ở bên cạnh lại muốn bóc mẽ Tô Tiểu Bồi, cười nói: “Đại tỷ vẫn chẳng tiến bộ gì cả.”
Tô Tiểu Bồi lườm cậu ta một cái rồi quay lại chuyên tâm nghe Nhiễm Phi Trạch nói. La Linh Nhi đúng là đã nói rất rõ ràng chuyện nàng ta đêm đó lẻn vào ngõ phía sau phủ nha thành Ninh An, nhảy vào tiểu viện, vào trong phòng, thấy Tô Tiểu Bồi đang ngủ say liền cầm dao đâm chết nàng. Nhiễm Phi Trạch đọc đến đây quay đầu nhìn Tô Tiểu Bồi, mặt tái nhợt sợ hãi. Tô Tiểu Bồi cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng chỉ có thể cười cười, an ủi chàng: “Nàng ta nói bừa đấy, đâm ta nhiều nhát như thế thì làm sao ta có thể khoẻ mạnh ngồi đây.”
Đỗ Thành Minh nhíu mày, có vẻ nghĩ không thông: “La Linh Nhi thêu dệt lời nói dối này để làm gì?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, nói không biết, cô đúng là đã rất lâu không gặp lại La Linh Nhi rồi.
Bạch Ngọc Lang vỗ đầu, lại nói: “Có lẽ là nàng ta thực sự đã lẻn vào phòng của đại tỷ, nhưng đại tỷ đã không còn ở đó, chỉ thấy máu vương khắp phòng, cô nương đó vì quá muốn báo thù, trở nên điên cuồng liền cho rằng mình thực sự đã giết được đại tỷ báo thù, đó gọi là tự mình lừa mình. Mọi người nghĩ xem, nàng ta muốn tự vẫn, thần trí đương nhiên là không bình thường rồi.”
Mọi người trong phòng lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu ta, Lưu Hưởng không vui trừng mắt với cậu ta: “Thêu dệt chuyện bừa bãi!”
Bạch Ngọc lang gãi đầu, biện bạch: “Suy đoán thế này cũng rất hợp tình hợp lý mà.”
“Điều này cũng đúng.” Chỉ có Tô Tiểu Bồi là tỏ vẻ hiểu cậu ta. “Trong một vài tình huống, người ta sẽ có ảo giác là mình đã làm chuyện mà trên thực tế họ chưa từng làm, điều này cũng có thể xảy ra.”
Bạch Ngọc Lang nhận được sự đồng tình, lập tức dương dương đắc ý. “Mọi người xem, đại tỷ cũng nói là có, đâu phải ta thêu dệt bừa.”
“Vậy tình huống là thế nào?” Đỗ Thành Minh hỏi.
“Như Bạch đại nhân nói, khi tâm trí không tỉnh táo lắm, tình huống thế này đương nhiên là cũng có khả năng xảy ra.” Tô Tiểu Bồi nhìn Đỗ Thành Minh, cô không quen biết ông ta, không muốn nói nhiều, huống hồ trong chuyện này cô vốn đã chột dạ, có thể vòng đến chuyện phức tạp hơn đương nhiên là không tốt.
Lúc này Tần Bổ đầu nói: “Vậy xem ra La Linh Nhi xác thực là chẳng còn gì để truy cứu nữa, Đỗ đại nhân cũng đã tra rõ ràng là nàng ta tự vẫn mà chết, chúng ta có thể quay về kết án và thông báo cho quan phủ.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, thầm mong họ nhanh chóng kết án đi, đừng truy vấn thêm nữa. Cô quay lại nhìn, thấy Đỗ Thành Minh vẫn nhíu chặt chân mày, rõ ràng ông ta cảm thấy chuyện này còn nhiều điều kỳ lạ. Ông ta ngẫm nghĩ, rồi nói với Tần Đức Chính: “Tần đại nhân, chuyện này cũng coi như có liên quan đến việc hôm đó Tô cô nương bị bắt cóc ở thành Ninh An, rồi bị bỏ vào trong núi Linh Lung, nơi đó cũng là hạt giới của thành Bình Châu ta, đến giờ Tô cô nương lại ở tại trấn Võ, vẫn là thuộc sự quản lý của ta. Vụ án này, chúng ta liên thủ điều tra nhé, nhiều thêm một phần trợ lực cũng tốt.”
Tô Tiểu Bồi âm thầm kêu khổ, Tần Đức Chính thì lại đồng ý ngay. “Quả là có rất nhiều chuyện phải làm phiền Đỗ đại nhân giúp đỡ, Đỗ đại nhân nói như vậy, đã khiến ta yên tâm rồi. Thế này thật tốt, đa tạ!”
Đỗ Thành Minh và Tần Đức Chính khách khí chắp tay thi lễ với nhau một lúc, Tô Tiểu Bồi thực sự muốn khóc mà không ra nước mắt. Thôi mặc kệ, dù sao cô cũng bị bắt cóc khi đang hôn mê, chẳng biết gì cả, mở mắt ra thì đã ở trên cây, bọn họ muốn tra thì cứ việc tra.
Nhóm người bắt đầu thương lượng xem phải làm thế nào. Đầu tiên, câu hỏi đặt ra là hung thủ đứng sau chuyện bí mật bắt cóc người này, đến giờ trốn ở nơi nào, Tô Tiểu Bồi được cứu ra rồi, kẻ này nhất định cũng biết rõ, liệu hắn có xuống tay với Tô Tiểu Bồi nữa không? Bảo vệ sự an nguy của Tô Tiểu Bồi thế nào lại trở thành một vấn đề đại sự cần thương nghị. Nhưng Nhiễm Phi Trạch mặt kệ bọn họ bàn bạc ra sao, chàng chỉ nói một câu: “Tô cô nương sẽ ở lại chỗ ta.”
Không ai có thể quan tâm tới sự an nguy của Tô Tiểu Bồi nhiều hơn chàng. Vì Tô Tiểu Bồi từng bị mất tích ở phủ nha, cho nên Tần Đức Chính cảm thấy hổ thẹn với Nhiễm Phi Trạch, hoàn toàn không có ý kiến phản đối. Căn bản chuyện một đôi nam nữ không có quan hệ danh phận sống chung một nhà làm tổn hại lễ giáo cũng chẳng là gì, dù sao thì cô nương nhà người ta cũng không phản đối, ông ta là người ngoài đương nhiên càng chẳng thể lắm lời.
Tần Đức Chính không có ý kiến gì, những người khác lại càng không. Chỉ có Đỗ Thành Minh kia cứ nhìn Nhiễm Phi Trạch mãi, chàng cũng rất thẳng thắn nhìn lại ông ta.
Kết quả thương nghị cuối cùng là Tần Bổ đầu và Đỗ Thành Minh sẽ trở về thành Bình Châu và thành Ninh An xử lý công việc xong xuôi sẽ quay lại. Lưu Hưởng, Bạch Ngọc Lang và Hác Vĩ, ba bổ khoái này sẽ ở lại phòng ở của trấn nha bên kia để tiện trông chừng và tìm hiểu điều tra phá án.
Mọi người thảo luận hết sức nhiệt tình, dùng cách nói của Bạch Ngọc Lang, chính là làm đương sai lâu như vậy rồi mà chưa từng gặp vụ án nào khó thế này, thật khiến người ta thích thú. Tô Tiểu Bồi rất muốn lườm cậu ta, tiểu huynh đệ, sở thích của cậu thật biến thái.
Sự tình bàn định xong, mọi người chia nhau hành động. Tần Đức Chính và Đỗ Thành Minh không nán lại lâu, thành Bình Châu không xa nên bọn họ quay về sắp xếp trước. Còn ba vị bổ khoái trẻ cũng mang theo hành lý đi tìm phòng. Nhiễm Phi Trạch nói chàng và Tô Tiểu Bồi có việc phải đến Huyền Thanh phái, ngày mai sẽ gặp lại bọn họ, có gì để mai nói.
Bạch Ngọc Lang hiếu kỳ hỏi xem chuyện gì. Nhiễm Phi Trạch kể sơ qua. Bạch Ngọc Lang lập tức kích động, mắt sáng lên. “Cháu làm đương sai lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng tra qua đại án của võ lâm.”
Nhiễm Phi Trạch tạt cho cậu ta một gáo nước lạnh. “Sai gia, ngài cứ thử vào cửa của Huyền Thanh phái xem.” Bọn họ chắc chắn chẳng thèm để ý đến cậu ta.
Bạch Ngọc Lang hưng phấn xua tay. “Sai gia khác thì không được, cháu thì nhất định được.” Cậu ta vỗ vỗ tay nải. “Cháu còn mang theo cả y phục của Bạch gia trang nữa.”
Mọi người bị cậu ta chọc cười, còn chơi trò biến đổi trang phục sao? Bạch Ngọc Lang bị cười thì rất không phục. “Không thể để những người giang hồ này quá kiêu căng được, có án thì phải tìm quan phủ sai nha chứ, đâu thể tự xử lý. Trấn Võ dù sao cũng là địa giới thành Bình Châu, Đỗ đại nhân cũng có quyền quản. Tần Bổ đầu của chúng ta là Kim Đao bổ đầu, có thể bắt hung phạm khắp các thành, cũng có quyền quản. Ai da, chuyến này đến thật đúng dịp.”
Đáng tiếc trừ cậu ta ra, những sai gia khác đều rất bình tĩnh. Bổ khoái khi vừa vào nghề đều đã được nhắc nhở việc nào nên quản, việc nào không nên quản. Bạch Ngọc Lang xuất thân giang hồ còn cố lăn lộn vào chốn nha môn làm đương sai, rồi lại mộng tưởng muốn quản cả những rắc rối trong giang hồ, thiên hạ này chắc chỉ mình cậu ta rắc rối thế thôi. Mọi người đều mặc kệ cậu ta ồn ào, tự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Lưu Hưởng cầm tay nải đi ra, nhìn thấy Đỗ Thành Minh dắt ngựa đứng ở bên đường đợi Tần Đức Chính còn đang nói chuyện với Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi ở trong phòng. Lưu Hưởng theo lễ chào hỏi, Đỗ Thành Minh cười cười, nói: “Lưu huynh đệ vất vả rồi.”
“Đâu có, các đại nhân mới vất vả.”
Đỗ Thành Minh cười, lại vỗ về con ngựa để nó đứng yên, rồi nói: “Sự việc lần này cũng khá thú vị phải không?”
Lưu Hưởng không biết phải đáp thế nào, chỉ đành cúi đầu thi một lễ.
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch lại khởi hành đến Huyền Thanh phái. Trong lòng Tô Tiểu Bồi rất bối rối, không kìm được lại thở dài.
“Cô nương chớ lo lắng, chắc chắn sẽ tìm ra được kẻ ác nhân hại nàng.” Nghe Nhiễm Phi Trạch an ủi, Tô Tiểu Bồi lại càng phiền não hơn, bọn họ càng phí công phí sức tìm kiếm mới càng gay go.
Cô gật đầu không nói gì, mặt mày ủ rũ, cúi đầu bước đi. Một lúc sau, Nhiễm Phi Trạch không nhịn được nữa, nói: “Nếu cô nương có tâm sự, cứ nói với ta.” Cô lại gật đầu, vẫn không nói gì. Thực sự không biết phải nói gì, cô như thế này, khiến cho Nhiễm Phi Trạch cũng thấy buồn phiền theo.
Hai người không nói chuyện nữa, cứ như vậy cả quãng đường đến Huyền Thanh phái. Giang Vĩ Anh nghe xong ý định của bọn họ, liền đáp ứng luôn. Sự việc không thể chậm trễ, ông ta nhanh chóng an bài, quyết định hôm sau sẽ xuất phát.
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch về đến nhà vừa ngồi xuống, Quý Gia Văn liền thở hồng hộc chạy đến.
“Tiền bối.” Cậu nhóc muốn nói lại thôi, mặt mày thẹn thùng, giống như muốn nhắc đến lời nào đó khiến người ta ngại ngùng.
“Đừng có e thẹn, cẩn thận nói chuyện xem nào.” Nhiễm Phi Trạch nói. Tô Tiểu Bồi không nhịn được ngầm đá chàng một cái, chàng nói vậy càng làm cho mặt Quý Gia Văn đỏ hơn.
Quý Gia Văn hắng giọng, nghiêm túc nói: “Chuyện đi đến Thất Sát trang bái kiến, sư phụ đã đồng ý để ta cùng đi. Bởi vì ta cũng vào Linh Lung trận, biết rõ toàn bộ sự tình, sư phụ cảm thấy để ta trải nghiệm nhiều thêm chút cũng tốt.”
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch cùng gật đầu, nghe có vẻ là chuyện tốt, đi thì đi thôi, có gì phải đỏ mặt chứ.
“Chuyện đó, đao tiền bối tặng, ngày ngày ta đều luyện, đã có thể sử dụng thuận tay rồi. Sư phụ nói, ta có thể mang đao ra ngoài, Huyền Thanh phái tuy là kiếm phái, nhưng không có quy định bắt buộc đệ tử phải dùng kiếm, cho nên ngài nói không sao cả. Đại sư huynh cũng nói, tiền bối đã tặng nó cho ta, ta có thể đeo ra ngoài. Ta… ta chỉ là muốn đến hỏi qua tiền bối, lần này đến Thất Sát trang, ta có thể đeo thanh đao đó đi không?” Hôm cậu ta đến trả đao, Nhiễm Phi Trạch đã nhét thanh đao đó cho cậu ta mang về.
Tô Tiểu Bồi nghe không hiểu, chuyện này có gì mà to tát thế, có mang đao đi hay không, còn phải hỏi một lượt tất cả mọi người nữa à?
Nhiễm Phi Trạch thì lại hiểu rõ. Với người trong giang hồ, binh khí cũng như thân phận, nhất là binh khí đặc biệt kiểu này. Với vai vế, tư cách và sự từng trải của Quý Gia Văn trong giang hồ, đối với cậu ta mà nói, thanh đao đó giúp tăng thêm thể diện rất nhiều, đương nhiên điều này có tốt mà cũng có xấu, tăng thể diện rồi, có thể gánh được hay không lại là một chuyện khác. Nhưng Nhiễm Phi Trạch có lòng tin đối với Quý Gia Văn, cũng cảm thấy cậu ta sẽ không làm uổng phí thanh đao này nên mới tặng nó cho cậu ta. Nếu như cậu ta đeo nó ra ngoài, tới buổi tụ hội bái kiến chính thức giữa các môn phái trong võ lâm, thì chính là ra mắt binh khí mang theo bên mình một cách chính thức, điều này khá quan trọng đối với một hiệp khách giang hồ. Vốn dĩ trong võ lâm người trẻ tuổi nhất mà đã có được thanh kiếm là Tiêu Kỳ, đến giờ nếu Quý Gia Văn đeo đao ra ngoài thì cậu ta sẽ đánh bại thanh danh này của Tiêu Kỳ.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, sự việc này đối với cậu ta thực sự là vô cùng trọng đại, cũng khó trách cậu ta vừa trông mong lại vừa cẩn trọng. Nhiễm Phi Trạch cười. “Đại sư huynh cậu nói rất đúng, ta đã tặng cho cậu thì thanh đao này chính là của cậu. Cần dùng thì dùng, cần đeo nó thì cứ đeo.”
Quý Gia Văn mừng rỡ tột cùng. “Đa tạ tiền bối.” Cậu ta thực sự vui mừng đến mức chẳng biết làm thế nào mới tốt, ngẫm nghĩ một chút, mặt đỏ hồng chạy đến hậu viện. “Ta… ta bổ củi cho tiền bối.”
Tô Tiểu Bồi nhìn cậu ta chạy tót đi giống như chú thỏ con, quay lại nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng liền giải thích sự tình cho cô. Tô Tiểu Bồi nghe xong không thể không khen ngợi: “Đứa trẻ này thực sự rất được, khiêm tốn có lễ, còn dám gánh trách nhiệm. Muốn đeo đao ra ngoài là cậu ta có tâm truy cầu danh lợi, dùng lời ở quê hương bọn ta để nói, chính là có chí hướng cao xa. Nhưng cậu ta cũng không mù quáng khoa trương, còn biết thỉnh giáo những người có liên quan. Hậu quả của việc đeo đao ra ngoài, cậu ta chắc chắn cũng đã suy nghĩ rõ ràng, dám đeo, lá gan cũng rất lớn.”
“Đúng vậy, đứa trẻ này đúng là rất đáng được bồi dưỡng.”
Tô Tiểu Bồi cười. “Tráng sĩ sắp chảy cả nước miếng ra rồi kìa, đã động lòng với đứa trẻ này rồi phải không?” Chắc chắn chàng rất muốn cướp cậu ta để thu làm đồ đệ.
“Động lòng.” Nhiễm Phi Trạch ngẩn người, từ động lòng này có thể dùng bừa bãi thế sao? Chàng nhìn Tô Tiểu Bồi chằm chằm, nghiêm túc nói: “Ta với cô nương mới gọi là động lòng.”
Trái tim Tô Tiểu Bồi bỗng đập nhanh hơn, cười, nói: “Nhưng ta không biết cởi trần vung búa, không làm nổi đồ đệ của tráng sĩ.”
“Vậy xem ra chỉ có thể giữ lại làm nương tử.” Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nghiêm túc đáp.
Tim Tô Tiểu Bồi đập càng dữ dội hơn, miệng vẫn cười tươi, đang thầm nghĩ xem làm thế nào để chuyển chủ đề, nơi hậu viện bỗng truyền đến một tiếng quát: “Này, tặc tử phương nào, xem chiêu đây!” Ngay sau đó là tiếng giao đấu, tiếng vũ khí va vào nhau.
Tô Tiểu Bồi thuận thế nhắc nhở: “Là tiếng của Lão Lục, mau đi xem sao.” Nói xong liền chạy ra hậu viện.
Trong lòng Nhiễm Phi Trạch ảo não, tại sao mỗi lần đến lúc quan trọng như thế này đề có những chuyện vớ vẫn xen ngang làm phiền chàng. Cô nương đã nghe hiểu hay là chưa hiểu? Chạy nhanh như vậy làm gì chứ, các hán tử người ta đánh nhau, nàng là cô nương sức trói gà không chặt, đi xem thì có tác dụng gì? Nhiễm Phi Trạch chậm rãi đi ra hậu viện, chàng đã đoán được phía sau xảy ra chuyện gì rồi, đến nơi quả nhiên là Bạch Ngọc Lang và Quý Gia Văn đang đánh nhau.
Tô Tiểu Bồi đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt nhưng nhìn chẳng rõ gì cả, thấy Nhiễm Phi Trạch đến vội vẫy tay gọi chàng lại gần, định để chàng giảng giải tình hình cho mình. Nhiễm Phi Trạch đi đến, đang muốn mở miệng nói chuyện với cô, Bạch Ngọc Lang lại cất tiếng gọi: “Nhiễm thúc, người này lén lén lút lút ở hậu viện của thúc, chắc chắn là kẻ trộm.”
“Ta không phải.” Quý Gia Văn cầm rìu bổ củi ứng phó với đao của bổ khoái, chịu thiệt về mặt binh khí, vẫn nghiêm túc đối ứng.
“Không phải là trộm thì ở đây làm gì?” Bạch Ngọc Lang không chịu buông tha, tăng thêm khí thế tấn công, đáng tiếc không chiếm được lợi thế.
“Bổ củi.” Quý Gia Văn chặn một đao, mặt đanh lại đáp.
“Bổ củi làm gì?” Hỏi xong câu này, Bạch Ngọc Lang đột ngột sững lại, giơ tay lên. “Đợi chút.” Quý Gia Văn lập tức dừng lại, thực sự nghe lời đợi một chút.
“Bổ củi?” Bạch Ngọc lang hơi ngẩn người.
“Đúng.”
“Bổ củi làm gì?”
“Nấu cơm đun nước.”
Bạch Ngọc Lang càng ngẩn người. “Ngươi là tạp công Nhiễm thúc mời tới?” Lại cẩn thận nhìn cậu ta một cái. “Không đúng, ngươi rõ ràng mặc y phục của Huyền Thanh phái. Nói, là người của Huyền Thanh phái vì sao lại lén lút ở hậu viện của Nhiễm thúc?”
“Chưa từng lén lút, chỉ là bổ củi.”
“Bổ củi làm gì?”
“Nấu cơm đun nước.”
Da mặt Bạch Ngọc Lang hơi giật giật, tiểu tử này đang đùa bỡn cậu ta phải không? Rõ ràng cậu ta hỏi là người của Huyền Thanh phái vì sao lại phải bổ củi cho Nhiễm thúc, ăn no nhàn quá sao?
Người khác đứng bên cạnh da mặt cũng hơi giật giật, cố gắng nhịn cười. Nhưng Bạch Ngọc Lang không chú ý đến, lúc này cậu ta đang tức giận. “Ta hỏi Huyền Thanh phái ngươi vô duyên vô cớ vì sao lại lượn lờ trong hậu viện này?” Cậu ta phải hộ vệ đại tỷ an toàn tra ra tên tội phạm bắt cóc kia, dù sao cũng nghiêm túc quan tâm, nên đặc biệt đến đây lặng lẽ tuần tra khắp căn nhà, kết quả liền nhìn thấy ngay kẻ khả nghi này.
“Tiền bối có ân với ta.” Quý Gia Văn nghiêm túc đáp.
Bạch Ngọc Lang nhướng mày, lúc này mới quay người nhìn sang Nhiễm Phi Trạch với ánh mắt cần xác nhận. Nhiễm Phi Trạch cười cười. “Ta đã tặng cho cậu ấy đao của mình.”
Bạch Ngọc Lang kinh ngạc há hốc miệng. “Tặng đao? Nhiễm thúc, người chê đao của mình không thuận tay nữa thì cho ta cũng được mà.” Tại sao lại cho tiểu tử này chứ, ngưỡng mộ, đố kỵ, hận quá.
“Huynh dùng kiếm hợp hơn.” Quý Gia Văn lí nhí nói.
Bạch Ngọc Lang lườm cậu ta. “Ngươi nói cái gì?” Cố ý bắt ép cậu ta sao?
Quý Gia Văn vẫn nhỏ tiếng nói: “Lực cổ tay của huynh linh hoạt và rất ổn định, cánh tay dài, eo vững, khoảng cách chân đều thích hợp dùng kiếm hơn.”
Bạch Ngọc Lang ngẩn người, dùng đao hay dùng kiếm chẳng phải đều như nhau sao? Dọa ai chứ? Coi cậu ta là dạng không kiến thức, không hiểu biết à? Dù sao cậu ta cũng là lục gia của Bạch gia trang, đại gia trong võ lâm đó! Bạch Ngọc Lang đã báo thân phận rồi, Quý Gia Văn vội vàng thi lễ, nói mình là tiểu đệ tử xếp hàng thứ mười tám của Huyền Thanh phái, xuất thân là đứa trẻ rèn sắt của thôn Hồ Lô.
Bạch Ngọc Lang không rõ có phải là mình lại bị chèn ép không. Nhiễm Phi Trạch ở bên cạnh cười ha ha, Bạch Ngọc Lang rất muốn kêu gào nhờ Nhiễm thúc làm chủ cho mình, nhưng lại cảm thấy mình mà kêu gào thì sẽ bị mất thể diện trước mặt thiếu niên này.
Nhiễm Phi Trạch cười đủ rồi, liền kể với Bạch Ngọc Lang chuyện trong Linh Lung trận, lại nói Quý Gia Văn này là một đứa trẻ tốt, xong rồi vỗ vai Quý Gia Văn, nói: “Nhãn lực không tồi, cậu ấy thực sự hợp dùng kiếm hơn.” Quý Gia Văn được khen, gãi đầu, nhút nhát cười. “Vậy ta tiếp tục bổ củi cho xong ạ?”
Hứ, còn giả bộ chăm chỉ. Bạch Ngọc Lang lén lút lườm Quý Gia Văn một cái, tiểu tử này được chiều được khen, thực sự khiến người ta khó chịu.
Nhiễm Phi Trạch lôi Bạch Ngọc Lang vào trong phòng, nói với cậu ta chuyện ngày mai phải cùng Tô Tiểu Bồi đến Thất Sát trang. Bạch Ngọc Lang đương nhiên ầm ĩ đòi đi, cậu ta nói mình và Lưu Hưởng nhận lệnh ở đây, nếu không đi cùng để bảo vệ thì không biết ăn nói thế nào. Nhiễm Phi Trạch biết cậu ta nhất định sẽ nói như vậy, chàng cũng chẳng ngăn cản bọn họ làm gì cho thêm phiền phức, liền yêu cầu bọn họ mặc thường phục, chớ nói mình là bổ khoái. Bạch Ngọc Lang liền đáp ứng.