Vực Ngoại Thiên Ma

Chương 7: Sinh tử đối đầu



Mặt biển tối đen phản chiếu bầu trời đêm le lói ánh sao, Tái Sinh Hiệu nhấp nhô theo con sóng trên mặt biển, ánh đèn hiệu ở đầu và đuôi thuyền tựa như những con mắt của ma quỷ, trong khoang thuyền và trong buồng lái đều chiếu ra ánh đèn màu vàng, chỉ là chẳng có lấy một điểm sinh khí của con người, chỉ có tiếng sóng đơn điệu vỗ vào thân thuyền chẳng bao giờ ngơi nghỉ.Lăng Độ Vũ lặn tới cạnh thuyền, lặng lẽ trồi lên mặt nước ở chỗ đuôi thuyền, anh dùng một lưỡi câu có sức hút mạnh bám vào thân thuyền, mượn lực rời khỏi mặt nước, cái lưỡi câu thứ hai bám ở chỗ cao hơn, tới cái móc câu thứ năm, anh đã nhẹ nhàng nhảy lên đuôi thuyền như một con mèo.Trên thuyền hết sức yên lặng, chẳng có lấy nửa điểm tiếng người.Chỉ có với linh giác hơn hẳn người thường mới cảm thấy một trận cảm giác buồn chán và khó chịu bất thường, anh không hiểu vì sao lại có cảm giác khó chịu khác thường này, nhưng lúc này đã không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, phải làm công việc chính yếu trước.

Anh lôi từ cái bọc không thấm nước ở sau lưng ra một khẩu súng bắn kim thuốc mê, tựa như quỷ mỵ mà xông vào boong thuyền đang lặng yên.

Không phải lúc tất yếu, anh không bao giờ sử dụng công cụ có sức sát thương mạnh.Buồng lái ở tầng trên cùng, dưới là khoang thuyền có hai tầng.Anh đi vào trong khoang, đưa mắt nhìn vào bên trong.Trên cái bàn ăn dài chất đầy rau quả, chỉ là trống rỗng chẳng có một ai, ở cuối cabin có một cái cầu thang xoắn, nhìn qua giống như cửa vào địa ngục, chẳng biết thế nào, anh bỗng có cảm giác không lạnh mà run, mùi máu tươi từ đó kín đáo bay ra.Anh cưỡng lại cảm giác muốn đi vào bên trong, bước qua cửa cabin, đi sang một bên.Một cái thang thông lên buồng lái ở phía trên.Anh bám vào thang leo lên, mới qua hai bậc, vẫn chưa thấy được tình hình bên trong buồng lái.Từ bên trên bỗng nhiên truyền xuống hai tiếng hô hấp trầm trọng.Lăng Độ Vũ toàn thân chấn động một cái, không phải vì bên trong buồng lái hiển nhiên có người, mà vì trong lòng nổi lên một cảm giác khó nói rõ bằng lời.Buồn chán hết mức.Một loại năng lượng vô hình dâng trào trong không khí, loại lực lượng này tiến vào trong thần kinh của con người, khiến con người mất đi sức mạnh, tim nhảy rộn lên.Lăng Độ Vũ nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cho tới lúc tâm thần bình tĩnh trở lại, mới leo xuống bên dưới.

Nếu không phải anh mà đổi lại là một người khác, đã sớm chịu đựng không nổi mà ngã xuống dưới rồi.

Anh một đời tu hành công phu tinh thần, có sức mạnh tinh thần mạnh gấp trăm lần so với người bình thường, mới có thể chịu đựng được mà leo xuống.Cho tới khi chân giẫm lên boong thuyền, anh mới thở ra một hơi, anh chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, một không khí khủng bố đáng sợ lan tràn trên con thuyền đầy hơi thở của tử vong này.Anh lùi lại cửa cabin, cẩn thận lách vào cabin, mỗi một tấc cơ bắp trên người anh đều toàn diện giới bị, chuẩn bị ứng phó với bất cứ tình huống nào xảy ra.Anh thò đầu nhìn vào bên trong cầu thang cuốn.Tuy anh đã nhìn thấy máu tươi nhiều lần, cũng không khỏi thở ra một luồng hơi lạnh.Từ góc độ này nhìn xuống vừa khéo thấy được một cái đầu tóc vàng vỡ nát nằm ở bậc cuối cùng của cầu thang, một cánh tay đầm đìa máu tươi thò ra, nắm lấy thanh sắt ở thành ngoài của cầu thang cuốn.

Nữ lang tóc vàng này trước lúc chết ắt là muốn bò lên cầu thang để chạy trốn, chỉ là không thể cố gắng kéo người lên tới nơi được, cho nên mấy bậc cuối cùng của cầu thang đầy những vết máu dễ khiến người ta kinh hãi.Lăng Độ Vũ tự nhiên quay người nhìn lại phía sau.

Từ cửa cabin vắng lặng không người thổi vào một cơn gió lạnh, may mắn là gan dạ của anh rất lớn, nhưng một ưu điểm của anh là càng nguy hiểm thì càng giữ được bình tĩnh, điều này giúp anh vượt qua nhiều cửa ải khó khăn.Anh nâng khẩu súng thuốc mê lên, từng bước đi xuống phía dưới, khi đến bậc thứ năm từ dưới lên, tay anh ấn lên lan can, nhảy xuống.“Vụt” một tiếng, anh đã đứng tại sàn của cabin đáy, đồng thời cúi người xuống, giảm thiểu diện tích có thể bị địch nhân công kích.Đập vào mắt là một địa ngục nhân gian ngập ngụa những máu.Ngoài nữ lang tóc vàng ở phía sau, còn có bốn thi thể khác phân bố ở những vị trí khác nhau trong cabin, vỡ đầu, gãy cổ, thủng ngực, đủ kiểu tử trạng, thảm không dám nhìn.

Sàn vách cabin dính đầy máu me, dưới ánh đèn vàng vọt, đầy vẻ tà ác khủng bố.Ánh mắt Lăng Độ Vũ chuyển tới một thiếu nữ đang ngất xỉu nằm ở đầu kia cabin, cô nằm ngửa thẳng cẳng trên giường, mái tóc đẹp xõa tung, ngực nhô lên hụp xuống nhẹ nhàng, là người còn sống duy nhất ở cái “đồ trường” này.Thiên Huệ Tử!Lăng Độ Vũ nhảy qua mấy cái xác.

Tới trước giường, nhẹ tay tát lên khuôn mặt xinh xắn của Thiên Huệ Tử.“A”, Thiên Huệ Tử phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ, lơ mơ tỉnh lại, ngay khi cô mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Độ Vũ, lập tức tỉnh lại, há miệng định hét lên sợ hãi.Lăng Độ Vũ đã sớm đoán trước cô sẽ có phản ứng kiểu như vậy, một tay che làn môi xinh, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, tôi và mẹ cô Hòa Điền Đạo Hương đến đón cô về.”Thiên Huệ Tử không những không có tới nửa điểm vui vẻ, trái lại còn lộ ra thần sắc kinh hãi tột độ, lắc đầu như điên.Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng buông tay khỏi cái miệng nhỏ của cô.Thiên Huệ Tử ngậm miệng thở gấp một hồi, không kêu lên tiếng nào nữa.Lăng Độ Vũ quát khẽ: “Dũng cảm lên, chúng ta đi!”Thiên Huệ Tử mở lớn mắt ra, nước mắt như trân châu từ cặp mắt to đẹp sướt mướt chảy xuống, lắc đầu nói: “Chạy không được đâu! Hắn… hắn ở rất gần, tôi cảm giác được.”Lăng Độ Vũ nói: “Đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ cô.

Tôi…” Anh đột nhiên im miệng, một luồng cảm giác băng lạnh tà ác từ xương sống sau lưng trào lên, nháy mắt đã tràn khắp thân thể, anh thậm chí muốn nôn mửa.Thiên Huệ Tử trừng mắt há miệng nhìn về phía sau lưng anh.“Bộp bộp bộp!”Cầu thang cuốn truyền lại tiếng bước chân nặng nề.Lăng Độ Vũ cảm giác hoa mắt và đuối sức như luồng gió mạnh thổi suốt thần kinh của mình, chỉ muốn lăn ra đất nằm thẳng cẳng.“Á!”Thiên Huệ Tử lại ôm mặt kêu lên thê thảm.Lăng Độ Vũ tựa như người ngược gió leo lên dốc, bằng vào ý chí như sắt thép, xoay thân mình về phía sau.Một cặp mắt đỏ rực như sói đói đang trừng trừng nhìn anh.Đôi vai rộng, mái tóc đỏ xơ xác.Nạp Túy Nhân đứng tại chỗ tận cùng của cầu thang, trừng trừng nhìn anh.Năng lượng tà ác đáng sợ, kích động trong không gian ở cabin đáy tàu này, Lăng Độ Vũ đang ở tại tâm điểm của vùng xoáy năng lượng này, anh rất muốn ôm đầu hét to lên; chỉ là anh đang dùng ý chí vô thượng để kháng cự lại ý nghĩ và xung động đó.Thiên Huệ Tử đang nằm kêu thét lên.Lăng Độ Vũ vận tụ toàn tâm toàn lực, điên cuồng hét lên một tiếng, khẩu súng thuốc mê trong tay giương lên.Nạp Túy Nhân hai mắt dị quang đại thịnh.Lăng Độ Vũ toàn thân cứng rắn lên, súng giơ lên nửa chừng dừng lại giữa hư không.Anh hốt nhiên minh bạch câu nói của Hoành Sơn Chính.Hắn là Nạp Túy Nhân, cũng không phải là Nạp Túy Nhân.Con người không thể có thứ năng lượng vô hình siêu thường này, một loại sức mạnh tà ác có thể khống chế thần kinh kẻ khác.Lăng Độ Vũ bắt đầu hít thở dài và sâu, nhiều năm khổ luyện về tinh thần khiến anh có một vốn liếng để kháng cự.Nạp Túy Nhân trong mắt bắn ra thần sắc kinh dị, chẳng thể nghĩ được lại có loại đối thủ ngoan cường kiểu như Lăng Độ Vũ, trong cổ họng phát ra tiếng thở hồng hộc như dã thú, thân người bước lại gần Lăng Độ Vũ, ngón tay chụm lại, nhằm đâm vào ngực Lăng Độ Vũ.Thiên Huệ Tử lại phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, thanh âm dừng lại, tựa như đã ngất xỉu rồi.Nhìn bàn tay đang nhằm đâm vào ngực mình, Lăng Độ Vũ nhớ tới cái xác bị đâm thủng ngực trên sàn, tay giơ lên, súng ngắm về phía trước, ngón tay siết cò.“Bụp!”Một mũi kim thuốc mê cắm vào đầu ngón tay giữa trên bàn tay đang đâm tới của đối thủ.Phản ứng của Nạp Túy Nhân quái dị phi thường, tựa như đứa trẻ lần đầu nghịch lửa, toàn thân chấn động một cái, tay co về sau, kêu lên một tiếng quái dị, cấp tốc lùi lại phía sau.Lăng Độ Vũ chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân buông lỏng ra, tay siết cò muốn bắn phát thứ hai, chợt một bóng đen chớp lên, tay cầm súng phát ra một cơn đau kịch liệt, khẩu súng đã bay ra khỏi tay.

Nguyên là Nạp Túy Nhân gấp rút lui lại phía sau đã đưa chân đá vào tay cầm súng của anh.Sức mạnh nhiếp nhập thần kinh lại một lần nữa xâm nhập vào thần kinh của anh, nhưng vừa trải qua một lần được buông lỏng khiến Lăng Độ Vũ giống như con chim thoát ra khỏi lồng, sức mạnh vừa mới khôi phục, né được cú đá của Nạp Túy Nhân nhằm vào ngực mình, lách sang một bên đối phương, eo vặn một cái, đầu gối thúc thật mạnh vào hạ bộ hắn.Nạp Túy Nhân thân thể nặng gần hai trăm pound, cú đó cũng khiến y lảo đảo lùi lại phía sau, tới khi đập vào vách cabin mới dừng lại.Sức mạnh cố gắng thử chiếm lấy thần kinh của Lăng Độ Vũ đột nhiên biến mất.

Sức mạnh tinh thần của Nạp Túy Nhân tùy theo tình trạng thân thể của hắn mà tăng giảm.

Sau khi trúng kim thuốc mê, sức mạnh của hắn rõ ràng đã giảm sút.Lăng Độ Vũ cảnh giác thế nào, cũng không ngoảnh nhìn xác chết và máu trên sàn, ngã xuống đất một cái, lăn về hướng khẩu súng thuốc mê vừa rơi, nếu có thể bồi thêm cho Nạp Túy Nhân hai mũi tên thuốc mê nữa, nói không chừng có thể chế phục cái sinh vật đáng sợ trước mắt này.Nạp Túy Nhân đánh vào vách mượn lực, búng người tới, phóng tới chỗ khẩu súng rơi như một con hổ, cú thúc gối vừa rồi, tựa hồ không có ảnh hưởng gì đối với hắn.Lăng Độ Vũ thầm than một tiếng, lăn ngược trở lại.“Bình!”Nạp Túy Nhân đáp xuống trên khẩu súng thuốc mê.Lăng Độ Vũ mượn lực eo búng dậy, nhảy lên trên giường., vừa đúng lúc Nạp Túy Nhân phóng tới, Lăng Độ Vũ búng gót chân, phóng ngược lại trên đầu hắn, hai quyền đồng thời từ hai bên đánh mạnh vào hai tai hắn.

Nạp Túy Nhân kêu thảm một tiếng, cong lưng đánh về phía sau.

Lăng Độ Vũ vội vàng không kịp phòng bị, toàn thân như diều đứt dây bay về phía sau, anh vừa quay lưng về phía Nạp Túy Nhân, ngực và tráng “Bịch” một tiếng đã đập vào vách cabin, máu tươi từ góc trán chảy xuống.Nạp Túy Nhân hai tay bịt tai, rõ ràng đau đớn vô cùng.Lăng Độ Vũ đưa mắt tìm kiếm dưới đất, phát giác khẩu súng thuốc mê bị Nạp Túy Nhân dẫm cho cong queo cái nòng.Lăng Độ Vũ cố gắng chịu đựng cơn đau ở ngực, lưng và trán, xoay người về trước tung một quyền vào cổ họng Nạp Túy Nhân.

Nắm đấm của anh thò ra đốt xương ngón tay giữa, trúng phải quyền này, đảm bảo xương họng phải vỡ nát, đây là chiêu số độc ác mà anh rất ít sử dụng.

Chỉ là anh lúc này không thể thấy “thứ” gì trước mắt mà anh đang đợi.Quyền đó đánh ra một nửa, đột nhiên dừng lại, giống như phim bị bấm nút “dừng”, tiến hành được một nửa động tác, đột nhiên dừng lại.Nạp Túy Nhân hai mắt một sáng một tối, năng lượng lớn mạnh từ mắt bắn ra, lại theo hai mắt của Lăng Độ Vũ mà xâm nhập vào thần kinh của anh.Lăng Độ Vũ muốn chuyển ánh mắt đi, cuối cùng vẫn không làm được, ánh mắt kì dị của Nạp Túy Nhân chụp lấy ánh mắt của anh, linh hồn của anh.Lăng Độ Vũ toàn thân cứng đơ, như một thằng ngốc đang giơ nắm đấm lên.Cảm giác lạnh băng tà ác đáng sợ tựa như nước chảy vào mỗi sợi dây thần kinh, mỗi mạch máu của anh.Trong lòng anh vọng lên một tiếng thở gấp to lớn như dã thú, nói: “Ngươi so với hắn tốt hơn nhiều, đáng tiếc người đầu tiên ta gặp không phải là ngươi, ta không còn thời gian để lại học tập một lần nữa.”Lăng Độ Vũ hiểu rằng đối phương dùng phương thức cảm ứng tâm linh để nói chuyện với mình, là một phương thức thu nhiếp tâm thần.

Anh dùng ý chí kiên cường kích khởi lực lượng tinh thần, loại bỏ sự xâm nhập của đối phương.

Một mặt khác, trong tâm anh lại hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”Ý niệm vừa khởi lên, đột nhiên biến mất không chút dấu vết, tựa như nhỏ nước lên giấy thấm, giọt nào rớt xuống cũng bị hút sạch sẽ.Giọng nói tà ác như dã thú trong tâm anh trả lời: “Ngươi không thể hiểu được đâu, ngươi tuy so với bọn chúng biết vận dụng sức mạnh chân chính của mình, nhưng vẫn phải mượn võ khí giúp đỡ.”Nạp Túy Nhân giơ ngón tay bị trúng kim thuốc mê lên.Tiếng nói trong tâm anh lại tiếp tục: “Vật chất mà cây kim này đưa vào trong thân thể ta, làm suy yếu sức mạnh của ta, nếu không ngươi đã sớm chết rồi, ta rất thích nắm lấy mọi thứ của các ngươi, lại sử dụng chúng để tiêu diệt các ngươi, chỗ này là của chúng ta.”Lăng Độ Vũ run lên một cái.

Cảm giác băng lạnh từ hai mắt anh chảy vào đột nhiên tăng mạnh, Nạp Túy Nhân đồng thời bước lên một bước về phía anh, ngón tay duỗi ra, nhằm chộp lấy nắm tay của anh.Lăng Độ Vũ nào phải không biết đây là thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ khổ là toàn thân như bị nhốt trong nhà ngục bằng băng, ngay cả sức mạnh để chớp mắt cũng biến mất.“Á!”Tiếng la của Thiên Huệ Tử từ phía sau Nạp Túy Nhân truyền lại.Nạp Túy Nhân rõ ràng ngẩn ra một cái.

Đôi tròng mắt bất động nãy giờ bỗng chuyển xuống một cái, đây là phản ứng tự nhiên của con người, hắn cũng không ngoại lệ.Lăng Độ Vũ toàn thân lỏng ra một cái, tiếp đó cảm giác lạnh băng ấy lại níu lấy anh, chỉ là một lỏng một căng ấy đủ để anh phát động một cuộc đại phản công về tinh thần.Anh nhắm mắt lại.

Tà lực lạnh băng ấy lập tức bị cắt đứt.Lăng Độ Vũ điên cuồng gào lên một tiếng, một chân bay về phía trước, đá vào giữa bụng dưới của Nạp Túy Nhân.Nạp Túy Nhân kêu thảm một tiếng, ngã ngửa về sau.

“Rầm!” một tiếng, gáy đập vào ngay mép tường.Lăng Độ Vũ hướng về Thiên Huệ Tử mới tỉnh lại quát lên: “Chạy!”Đồng thời anh tung người lên, ngồi xổm xuống phía trước, gập tay lại, một chỏ hướng về mi tâm của Nạp Túy Nhân đang ngã ngồi trên sàn đánh tới.Thiên Huệ Tử muốn bò dậy, nhưng lại ngã xuống, nhiều ngày hôn mê và đau đớn, thêm vào sự đe dọa cực độ khiến cô suy nhược đến ngay cả sức mạnh để bò dậy cũng không có.“Binh!”Khi cùi chỏ của Lăng Độ Vũ còn cách mi tâm của Nạp Túy Nhân chừng một đốt ngón tay, bụng dưới của anh đã trúng một cú đấm mạnh của hắn, sức mạnh này giống như thác lũ, hất cả thân mình của anh ra.Anh lảo đảo lùi lại, ngay lúc đó anh đạp phải một vật, mất thăng bằng ngã nghiêng về sau, cơn đau kịch liệt ở bụng dưới khiến anh ngã trên mặt đất cong người như con tôm, nước mắt vì đau đớn tràn ra khóe mắt.Vật này chiếm được thân thể của Nạp Túy Nhân, đồng thời phát huy được sức mạnh tiềm tàng mà Nạp Túy Nhân bình thời không phát huy được.Tiếng hét sợ hãi của Thiên Huệ Tử đâm vào tai của anh.Lăng Độ Vũ cố sức mở mắt ra, một đám mây đen chụp lên đầu anh, Nạp Túy Nhân bị vật ấy chiếm cứ nhảy lên dẫm về phía anh.Lăng Độ Vũ nhớ lại khẩu súng thuốc mê đã sớm bị hắn dẫm cong queo, sợ hãi cắn răng lăn sang một bên.“Bình!”Nạp Túy Nhân giẫm xuống chỗ anh vừa ngã nằm đó.Lăng Độ Vũ thuận thế lật người lên, phóng về chân cầu thang, anh nhìn lại Thiên Huệ Tử, đúng lúc Thiên Huệ Tử cũng nhìn anh.Thiên Huệ Tử trong mắt đầy vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng, có rất nhiều lời muốn nói với anh, tuy nhiên chỉ có thể biến thành nước mắt và tiếng khóc bi thương.Nạp Túy Nhân đã đứng lên lại.Sức mạnh tà ác lại tràn đầy cabin đáy tàu này.Nơi này thực sự là một địa ngục trần gian.Lăng Độ Vũ thở dài một hơi, dùng hết dư lực, chạy lên cầu thang.Nạp Túy Nhân giận dữ rống lên một tiếng, đuổi theo về phía anh.Lăng Độ Vũ chạy lên tới đỉnh cầu thang, đột nhiên quay lại, tung một đá đúng ngay giữa mặt Nạp Túy Nhân, Nạp Túy Nhân kêu thảm một tiếng, ngã xuống cabin đáy tàu, bất quá Lăng Độ Vũ hiểu rằng đó chỉ là tạm thời cản trở hắn được một lúc, anh phóng khỏi cabin, tiếng bước chân của Nạp Túy Nhân từ phía sau vọng tới, cảm giác lạnh băng từ sau gáy xông thẳng vào, may là quy mô và cường độ kém xa lúc tràn vào theo đường mắt, chỉ là tốc độ của Lăng Độ Vũ rõ ràng chậm lại, Nạp Túy Nhân từ phía sau áp tới gần.Lăng Độ Vũ giống như đang chạy ngược gió, liều sống cố chết phóng ra boong thuyền, gió biển từ mặt biển đen ngòm thổi lại, khiến tinh thần đầu óc đang lơ mơ của anh chấn động một cái.“Bịch!”Sau lưng anh trúng phải một cước.May là trước khi trúng cước anh xoay người sang một bên, hóa giải nửa phần lực đạo của đối phương, nhưng vẫn biến thành cái hồ lô, ngã lăn lông lốc trên sàn.

Nạp Túy Nhân gấp rút đuổi theo.Lăng Độ Vũ vứt bỏ quyết tâm đối đầu, thừa thế lăn lại, đến mép thuyền, búng lên ấn lên mép thuyền, phóng khỏi boong thuyền, “ục ục” một tiếng, chìm vào trong nước, lặn ra ngoài xa.Nạp Túy Nhân ngửa lên trời hú lên điên cuồng, tựa như con sói đói ngửa lên trời gào rú, chỉ là không tiếp tục đuổi theo vào trong nước.Hắn vẫn chưa hiểu nước là thứ gì, hắn còn phải học tập


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.