Từ đôi mắt của thím Trương tôi nhìn thấy sự kinh ngạc, đó không phải làsự ngạc nhiên và sửng sốt khi gặp người lạ mà giống như sự kinh ngạc của một người đã rất lâu rồi chưa gặp nay đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình vậy. Chúng tôi đã từng gặp nhau sao? Đáp án là không, nhưng tạisao tôi lại có cảm giác thân thuộc như thế này?
Môi thím Trương khẽ mấp máy, nói ra hai chữ rõ ràng : “Nam Bính !”.
Tôi sững sốt, không tự chủ được mà đứng bật dậy, tại sao thím ấy biết tên tôi, tại sao thím ấy lại quen tôi?
Trương Thanh Dương bèn ngắt lời thím ấy nói : “Đây là Chủ tịchTô, lần trước nhờ Chủ tịch đây phê duyệt mới xây được nhà đấy…”.
Người phụ nữ kia thoáng sững người, ánh mắt sáng trong như thủytinh vội quét qua nhưng cũng nhanh chóng che giấu nói : “Chủ tịch Tô,mời ngồi, để tôi đi pha trà !”. Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóngthím ấy rời khỏi phòng, bước chân nặng tựa chì, mỗi bước mỗi bước đềurất cố gắng. Bóng dáng đó tựa như chiếc lá khô đang run rẫy trong cơngió, vắng vẻ, già cỗi, cô đơn, phiền muộn… Tôi chợt ngây người, chẳngthể nắm bắt được suy nghĩ của mình nữa, tôi và thím Trương chưa từng gặp mặt nhau, tại sao thím lại biết tên tôi, tại sao vừa nhìn thấy tôi thím lại có thái độ như thế? Tại sao trong nháy mắt mà tựa như thím già đicả chục tuổi? Tại sao vừa nhìn thấy thím tôi liền có cảm giác thânthiết, quen thuộc như vậy? Tại sao trong lòng tôi đột nhiên lại chấnđộng như thế còn xen cả sự mâu thuẫn và nỗi đau âm ỉ cứ từ từ giăng xénhư mảng sơn cũ trên tường lâu ngày cứ dần bong tróc.
Tôi vẫn đờ người ra, không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
Trong ký ức tôi chưa từng gặp thím Trương.
Quay đầu lại nhìn thấy Trương Thanh Dương đang hút thuốc lào,nhả ra làn khói mù dày đặc khiến khuôn mặt ông mờ mờ ảo ảo. Tôi gọi :”Chú Trương…”.
Ông ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đục ngầu, ánh nhìn từ đôi mắt đen thẳm như phát sáng.
Nhớ tới mục đích đến đây nên tôi cố kìm nén mọi nghi hoặc lại,nói chuyện qua loa với Trương Thanh Dương mấy câu rồi đi vào chủ đềchính. Tôi hỏi : “Chú Trương, cháu đến đây muốn hỏi chú một vài chuyện!”.
Trương Thanh Dương nhìn tôi vẻ kỳ lạ : “Chuyện gì?”.
Tôi ngừng lại giây lát, vấn đề này thực không biết nên hỏi từđâu nữa : “Chú Trương, cháu còn nhớ, Thư ký Tiểu Vương làm việc ở ủy ban từng đến tìm chú”.
Trương Thanh Dương nặng nề gật đầu.
Tôi nhẹ nhàng nói tiếp : “Cậu ấy chết rồi !”.
Trương Thanh Dương không nói gì, vẫn cố gắng rít một hơi thuốcnữa rồi lại nhả ra làn khói mù dày đặc. Tôi biết, xã Tú Phong khá lớnnhưng chuyện tai nạn xe chết đột ngột lại cực ít, nên việc này được lantruyền rất rộng rãi trong xã. Chắc chắn chú Trương đã nghe đến rồi, vìthế thần sắc của ông tuy có sự thương xót nhưng không hề biểu hiện sựkinh ngạc.
Rất lâu sau, Trương Thanh Dương mới thở dài nói : “Cậu ta là một chàng trai tốt !”.
Nhớ đến khuôn mặt tràn đầy nhiệt huyết của Tiểu Vương là tôi lại nghĩ về thảm cảnh lúc đó, tâm trạng không khỏi chán nản buồn rầu. TiểuVương, lẽ nào sau mấy ngày nữa tôi cũng sẽ giống cậu ấy, bị bóng hìnhkia cướp mất tính mạng, cho đến lúc chết cũng không biết ai đã hại mình? Chú Trương đang ngồi trước mặt tôi đây liệu có thể cho tôi một đáp ánkhông? Tôi nói vẻ nặng nề : “Chú ạ, Tiểu Vương từng hỏi chú một chuyệncó phải không?”.
Trong màn khói thuốc mù mịt, Trương Thanh Dương ngẩng đầu nhìntôi vẻ kinh ngạc, có lẽ vì tôi hỏi vấn đề này quá đột ngột nên ông không hiểu dụng ý của tôi.
Tôi lựa chọn từ ngữ, cố gắng nói : “Không biết chú đã từng nghechưa, trước đây ở thôn Viễn Vọng… không được yên bình cho lắm…”.
Trương Thanh Dương vẫn điềm nhiên không phản ứng, ông nhìn ánhmắt vô cùng hoang mang của tôi, môi mấp máy, nói vẻ thờ ơ : “Điều Chủtịch muốn hỏi là…”.
Tôi bỗng thấy bối rối, nói : “Nghe nói tổ tiên của chú Trương là một thuật sĩ có đạo hạnh cao thâm, nên cháu muốn hỏi việc kỳ quái này,rốt cuộc có căn cứ gì hay không?”.
Chú Trương trừng mắt giống như đang nhìn một con quái thú, nhấtđịnh ông rất ngạc nhiên, đường đường là một Chủ tịch nhận được sự giáodục đàng hoàng tử tế của xã hội như tôi tại sao lại hỏi vấn đề khôngđúng chuẩn mực như vậy. Lát sau như nhận thấy thái độ thất lễ của mình,chú Trương cười vẻ ngượng ngùng nói : “Chuyện này, tôi cũng không rõnữa…”.
Lúc đó, thím Trương bưng trà đến, khi đưa tách trả cho tôi, cánh tay bà run rẫy khiến nước bên trong tách hơi sóng sánh, phản chiếu rathứ ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Khuôn mặt thím Trương trở nên trắngbệch, mắt hơi sưng đỏ. Trong lòng tôi càng nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi.
Thím Trương đi vào phòng, tôi quay về phía Trương Thành Dươngtiếp tục câu chuyện : “Vấn đề mà Tiểu Vương từng hỏi cũng là điều màcháu muốn biết!”, tôi nói, “Chú, cháu muốn hiểu rõ hơn một chút…”.
Trương Thanh Dương nhấp một ngụm nước, nhìn tôi, đôi mắt ấy nhưcó thứ gì đó che chắn để tôi không thể đoán biết được, có một chútthương cảm, một chút thất vọng. Lát sau, ông liền di chuyển ánh nhìn,nói : “Lẽ nào Chủ tịch tin là trên thế gian này có ma quỷ?”.
Tôi bị câu hỏi đó làm cho cứng họng, nếu như trước đây khi gặpcâu hỏi này tôi sẽ đáp ngay mà không cần suy nghĩ, chuyện vớ vẩn như thế làm sao tôi tin được? Thế nhưng, trải qua rất nhiều chuyện, tất cảnhững việc mà tôi thấy và gặp trong mấy ngày vừa rồi, khiến tôi rơi vàovòng luẩn quẩn hoang mang vô cùng. Tôi nói vẻ chậm rãi : “Chú đừng gọicháu là Chủ tịch, gọi Nam Bính là được rồi. Hôm nay cháu không mang thân phận chủ tịch để đến đây!”, tôi nói, “Cháu vốn không tin trên thế giannày có ma quỷ, cho nên, cháu đến để hỏi chú, muốn biết một vài chuyệnliên quan đến tổ tiên chú đã thu phục những linh hồn ai oán kia như thếnào. Câu chuyện này, có thật không? Nếu là thật, vậy trên thế gian này,đúng là có tồn tại những chuyện không thể dùng khoa học mà có thể giảithích được sao?”.
“Đó đều là lời ngoa truyền của mọi người, trên thế gian này, không có ma quỷ gì hết”.
Không có!
“Chú khẳng định chắc chắn như vậy sao?”, tôi không bỏ cuộc, nếu không có thì những bóng hình cứ bám riết lấy tôi đến từ đâu?
Trương Thanh Dương nhìn tôi, khẽ thở dài một tiếng. Tự lẩm bẩm một mình : “Tôi cũng hy vọng là có…”.
Tôi kinh ngạc, lúc này tiếng khóc như cố kiềm chế của thímTrương từ trong phòng vọng ra khiến tôi càng trở nên mơ hồ, hỏi vẻ quantâm : “Chú Trương, lẽ nào chú và thím gặp chuyện khó khăn gì sao? Cháucó thể giúp đỡ được không?”.
Trương Thanh Dương chợt sững người, có chút cảm động nói : “Cháu là một chàng trai tốt, haizzz!”, nói xong ông đứng lên, bước vào trongphòng. Nhìn theo bóng khg của ông đột nhiên tôi cảm thấy ông bỗng trởnên già cỗi vô cùng, tôi không biết nên làm gì, là vấn đề tôi hỏi khiếnông khó xử, nên ông mới không giải thích cặn kẽ cho tôi sao? Hay là câuhỏi của tôi khiến ông nhớ lại quãng thời gian đau lòng nào đó!
Tôi vẫn ngồi yên ở đỏ, cầm cốc trà lên, cảm giác ấm nóng từ cốctrà lan tỏa đến tận lòng bàn tay rồi chạy dài theo mạch máu của cơ thể.Tôi chậm rãi uống, đám mây ngờ vực trọng lòng cơ hồ càng lúc càng dày và nặng.
Trương Thanh Dương là ai? Thím Trương là ai?
Tại sao nhìn thấy tôi, biểu hiện của họ lại thương cảm, mệt mỏivà đau buồn đến vậy, bóng dáng của năm tháng dài đằng đẵng như bao trùmcả con người họ, trong thoáng chốc họ như già đi cả chục tuổi như vậy ư? Cũng chính tôi mang năm tháng từ một nơi xa lạ đến đây khiến cảm giácbình yên mà họ cố gắng gìn giữ vì thế cũng bị tan vỡ sao ?
Trà đã ở trong miệng nhưng không hề có bất kỳ hương vị nào.
“Két” một tiếng cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân nặng nề của chú Trương vang bên tai. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong tay ôngđang cầm thứ gì đó rồi đưa cho tôi. tôi nghĩ nhất định thứ này có liênquan đến những chuyện kỳ quái đã xảy ra nên vội đưa tay nhận lấy, nhìnrõ mới biết đó là hai bức ảnh.
Tôi chăm chú nhìn vẻ ngờ vực, bỗng thấy bàng hoàng thảng thốt.Trên bức ảnh là người con gái cười xinh đẹp, dịu dàng. Vừa thấy khuônmặt trên bức ảnh đó, nỗi đau ẩn giấu trong lòng bấy lâu như lại tràodâng, chính là Tiểu Nghiên, bạn gái tôi, người tâm đầu ý hợp hồi đại học nhưng lại mang đến cho tôi sự tổn thương ghê gớm, cô ấy là con gái củaTrương Thanh Dương sao? Tôi biết Tiểu Nghiên ở xã Tú Phong nhưng từtrước đến nay không hề biết cô ấy ở thôn nào, cũng không biết cha mẹ côấy là ai, bây giờ nhìn thấy bức hình này, cảm giác vô cùng bất ngờ,không thể hình dung được, cô ấy đang đứng bên chiếc xe đạp dựng dướitùng liễu rũ, đôi mắt đen láy, hàm răng trắng ngần và nụ cười tươi tắntrong sáng. Tiểu Nghiên, cuối cùng em đã tìm được hạnh phúc của mình,cho nên mới cười hạnh phúc như vậy phải không? Ngoài bức hình đó, cònmột bức khác, là bức tôi chụp chung với cô ấy. Tiểu Nghiên, em đã tìmđược hạnh phúc của mình vậy tại sao còn giữ lại bức ảnh này? Để thỉnhthoảng nhớ lại chút hồi ức rạng rỡ trong quá khứ hay là xem nó như mộtsự đùa cợt trong quãng thời gian chua chát mặn đắng xưa kia. Cũng có thể bức ảnh này khiến cô ấy thỉnh thoảng nhớ lại người từng đứng dưới gốcliễu nhìn mình với bộ dạng ngốc nghếch, từ đó khiến lòng chuộng hư vinhcủa cô ấy được mãn nguyện chăng?
Tôi nhìn Trương Thanh Dương vẻ không biết ông lấy những bức hình này ra có ý gì, đúng rồi, bức ảnh này ở trong tay Trương Thanh Dương,lúc Tiểu Nghiên đi, cô ấy đã không cầm đi, phải không?
Tuy tôi và Tiểu Nghiên chia tay đã mấy năm rồi nhưng bây giờ nhớ lại, lòng vẫn còn nguyên nỗi đau đó, cho dù khi ấy tôi đã thề rằngkhông thể vì cô ấy mà mình đau lòng được. Tôi cố kìm nén bản thân, không nói ra. Trên thực tế, phải nói là sự kinh ngạc này khiến tôi không thểnói được lời nào thì đúng hơn.
Sắc mặt Trương Thanh Dương rất nặng nề, lo lắng không yên, trong ánh mắt đó lại như phát ra luồng sáng long lanh lấp lánh ánh nước. Ôngkhẽ thở dài, giọng não nề phiền muộn : “Tiểu Nghiên đã qua đời từ ba năm trước…”.
Tôi sững sốt kinh hoàng, mặc dù rất giận cô ấy đã chia tay vớitôi nhưng trong tim tôi luôn hy vọng cô ấy được vui vẻ hạnh phúc, lúcnày nghe được tin này, tôi run rẫy nói : “Sao lại như thế, sao lại nhưthế! Tại sao cô ấy lại chê !, không phải cô ấy ghét quê hương nghèo khó, chẳng phải cô ấy muốn lấy người thành phố sao?”.
Trương Thanh Dương lắc đầu, hai hàng lệ chảy xuống, đau lòngnói. “Nó nghỉ học rồi về nhà, ở nhà chưa đến nữa năm thì mất… nó không lấy người thành phố”.
Tôi như bị sấm sét đánh trúng người, toàn thân đờ đẫn, ngay tứckhắc nỗi đau lấp đầy hết thảy. Bây giờ tôi mới biết, Tiểu Nghiên tronglòng tôi quan trọng biết nhường nào, tôi không thể buông bỏ cô ấy mà tìm đen Tử Nguyệt, là bởi trong trái tim tôi, vĩnh viễn chỉ có bóng hìnhTiểu Nghiên. Khi ấy tôi nghĩ rằng Tiểu Nghiên đã thay lòng đổi dạ, bâygiờ biết được cô ấy đã chết, tôi lại càng thêm đau lòng. Giọng run rẫy,tôi hỏi : “Tiểu, Tiểu Nghiên, tại sao cô ấy lại chết..”