trong góc sâu của Bộ tham mưu có một phòng thí nghiệm nhỏ, nơi người ta có thể che tối hoàn toàn và qua đó cũng có thể sử dụng làm nơi rửa ảnh.
Nhiệm vụ của Bob bây giờ là đổ các hoá chất cần thiết vào trong những chiếc khay bằng nhựa và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Vì họ không có phim, nên Thám tử Thứ Ba chụp lại tấm ảnh rồi sau đó rửa ảnh mới, to hết cỡ.
Tò mò, cả bộ ba cùi xuống tấm giấy ảnh trong khi nó từ từ xuất hiện trong khay rửa. Thế rồi Bob thận trọng dùng một chiếc kìm kéo nó lên, nhúng nó vào dung dịch định hình rồi sau đó đưa sang bồn nước. Cuối cùng, cậu treo tấm ảnh lên dây, chờ nó khô.
– Khốn kiếp! Ta vẫn chưa nhìn ra đó là ai, – Peter khẳng định.
– Mình chỉ nhìn thấy lờ mờ một dáng người. Và một chiếc giầy thò ra dưới tấm cửa.
– Nếu mình có được trong tay phim gốc, chắc là chất lượng ảnh sẽ tốt hơn, –
Bob nói, – nhưng mà như thế nầy…
– Ít nhất thì ta cũng nhìn được rõ ràng chiếc giầy, – Justus nhận định.
– Và đây rõ ràng là giầy đàn bà. Giầy màu đen, đế thấp và có quai rộng, khoá bằng thép. Bọn mình không tìm ra được cái giầy nầy thì ngượng quá.
Peter cười khúc khích.
– Ý cậu muốn nói như trong truyện cổ tích “Nàng lọ lem”? Chỉ có điều lần nầy ai đi vừa chiếc giầy đó không phải là một nàng công chúa, mà là một nữ sát nhân.
Thám tử trưởng lắc đầu.
– Không phải một nữ sát nhân.
– Không phải kẻ giết người ư? Tại sao lại không?
– Trong khi Bob phóng to tấm ảnh nầy, mình đã điểm lại tất cả các sự kiện.
– Cậu nói lăng nhăng gì thế?
– Và qua đó mình đã hiểu ra rằng, chuyện ai đứng đằng sau cánh cửa đó không mấy quan trọng. Chỉ riêng chuyện đã có người đứng ở đó cũng đã dủ là một lời mách bảo.
– Một lời mách bảo về hướng nào? – Peter hỏi.
– Rằng trong toàn bộ câu chuyện Dora không phải chỉ có duy nhất một người đàn bà tham gia. Cho tới nay chúng ta vẫn lấy xuất phát điểm là những gì mà giọng Phantom kia nói lên là đúng với sự thật – rằng đã có một vụ giết người xảy ra. Rằng chúng ta phải đối mặt với một gã giết người hay một ả giết người, nhưng có quá nhiều chi tiết nhỏ, hoàn toàn chẳng phù hợp với khẳng định đó!
– Ví dụ? – Bob hỏi.
– Ví dụ như tấm ảnh nầy. Đã có hai người phụ nữ ở bên cạnh cô Dora trước khi cô ấy chết. Mười hai phút sau đó, cả hai đều trốn đi, nhưng không quên gọi điện cho xe cứu thương. Có một người thừa kế không muốn sống trong biệt thự mới của mình, nhưng thay vào đó có hai người bạn gái ngay lập tức gọi xe chở đồ tới. Ít nhất thì một trong hai người đó cũng phải biết về chuyện thay đổi di chúc, một sự thay đổi sẽ đẩy chính bà ta vào vai trò người thừa kế, nhưng bà ấy im lặng. Và dĩ nhiên còn có hồn ma của cô Dora, đã được đưa một cách rất khéo léo vào câu chuyện, lần thì bằng bẳng gỗ Ouija, lần thì bằng một giọng Phantom trên băng cassette. Mình hỏi các cậu, các bạn đồng nghiệp, tất cả những thứ đó nhằm mục đích nào? Thật ra thì câu chuyện ở đây là gì?
Bob và Peter ngỡ ngàng nhìn nhau.
– Cậu nói cho bọn mình nghe đi, Justus!
– Có một ai đó muốn che giấu một chuyện gì đó! Và muốn đẩy cái lổi đối với cái chết của cô Dora xuống đầu một người khác. Để khiến cho mọi người không chú ý đến bản thân mình và ngoài ra, tiện thể giật lấy một toà biệt thự sinh đẹp.
Nhưng cái con người đó đã phạm phải một sai lầm quyết định.
– Cụ thể là sai lầm nào?
– Bà ta đã làm điều đó mà không tính đến Bộ Ba . Hoàn toàn không có chuyện giết người, các bạn đồng nghiệp.
– Không có chuyện giết người? – Peter nhắc lại.
– Không. Mặc dầu vậy vẫn có một tội phạm. Chúng ta sẽ giải thích tội phạm nầy. Chúng ta sẽ bắt tất cả ba bà cô đáng kính kia phải đối chất, mà là ngay ngày mai thôi. Mình đã có một sáng kiến ta có thể làm như thế nào?
– Mình đang rất hồi hộp đây, – Bob nói.
– Như thế nào?
– Ta để cho người chết lên tiếng.
– Cô không thể nào tin được, – cô Mathilda Jonas lẩm bẩ0_‘€?-_m khi đã ngồi trên ghế phụ lái của chiếc Rolls- Royce và soi gương chỉnh sửa lại lớp phấn son dày cộp.
– Không thể nào tin nổi là lại thêm một lần nữa cô dấn thân vào cái trò ngớ ngẩn nầy!
– Nhưng trông cô tuyệt lắm cơ, cô Jonas! – Peter thề thốt.
– Ôi, thôi đi nào, Peter Shaw! – cô gầm gừ.
– Tôi hy vọng các cậu hiểu rõ là lần nầy thì các cậu nợ tôi một việc đấy nhé!
– Chắc chắn rồi, cô Mathilda, – Justus nói nhanh.
– Cháu xin hứa! – Trong lòng cậu cố gắng gạt sang bên cái cảm giác nôn nao phấp phỏng.
– Thế nhé, cô Mathilda, cứ đơn giản làm lại những gì mà lần trước cô đã làm. Phần còn lại để cho bọn chúng cháu.
– Được rồi, được rồi, đừng lo. Tôi chỉ hy vọng, các cậu làm cái gì thì làm nhanh nhanh cho. Tôi không muốn ở trong ngôi nhà đó lâu quá mức cần thiết lấy một phút đâu – Cô công nhận đi, cô Mathilda, thật ra thì cô cũng thấy thích thú chuyện nầy!
– Thích hả? Cháu đúng là kẻ thích pha trò, ông cháu thân mến ạ! lần trước, hai đầu gối cô muốn mềm nhũn ra vì sợ!
– Nhưng bọn cháu đã giải thích cho cô nghe tất cả rồi mà, tất cả chỉ là một mánh khóe thôi.
– Đúng. Nếu không thì chắc chắn cô không bao giờ đồng ý tới đây lần thứ hai.
Chú Morton đưa xe rẽ vào một con phố nhỏ, con phố dẫn thẳng đến toà biệt thự Mastratonio. Trời đã tối và mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên từ mái nhà, vẽ những hình vẽ óng ánh màu bạc lên cánh đồng mây phía trên. Đằng sau các khuôn cửa sổ trong tầng trệt đã lại lấp lánh ánh nến quen thuộc. Justus đã gọi điện cho bà O Donnell báo trước về cú viếng thăm của họ. Rõ ràng là họ đã chuẩn bị tất cả, sẵn sàng chúng một cuộc gọi hồn mới. Đây là cuộc gọi hồn cuối cùng, chỉ có điều cả ba người đàn bà khả kính kia vẫn chưa biết.
– Tôi đề nghị được ngồi chờ ở đây, – chú Morton nói sau khi đã giúp cô Mathilda và ba thám tử mở cửa xe.
– Được thôi, chú Morton.
Bernadette O Donnell đã đang đứng chờ sẵn.
– Ô, cám ơn cô lại đến, cô đồng Mathilda! Tôi rất mừng là cô đã dành thời gian cho chúng tôi! Cám ơn nhiều!
Được cô giúp đỡ, hôm nay chắc chắn chúng ta sẽ khuyên được Dora nói ra tên của kẻ đã giết cô ấy!
Cô Mathilda gật đầu.
– Đêm hôn nay là đêm trăng tròn. Mối quan hệ với thế giới bên kia đặc biệt mạnh mẽ. Chúng ta sẽ thành công, tôi tin chắc vậy.
– Xin mời cô vào, xin mời cô vào!
Trong phòng khách, mọi vật vẫn như lần trước: chiếc bàn tròn đứng giữa phòng, tiến sĩ Jones và bà Adams đã ngồi sẵn vào vị trí.
– Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến các cậu, – Bà O Donnell xoay sang phía bộ ba trong khi cô Mathilda lắp chiếc bảng gỗ Ouija lên trên bàn.
– Những gì tôi nói trước đây hai ngày… các cậu biết rồi đấy… rằng một người trong bộ ba chúng tôi có thể là thủ phạm… đó là một câu nói thiếu cân nhắc. Cả bộ ba người bạn chúng tôi sau đó đã cải cọ rất nhiều. Và chắc các cậu sẽ có một ấn tượng hoàn toàn sai lầm về tôi. Cecilia và Elouise là những người bạn thân nhất của tôi! Tôi sẽ thật sự không bao giờ nghi ngờ họ. Vào buổi tối hôm đó, tôi không được tỉnh táo cho lắm. Phải không, các bạn thân yêu? – Bà mỉm cười về phía bà Adams, nhưng người nầy không đáp lại nụ cười đó.
– Được rồi, – Justus phẩy tay.
– Hôm nay chúng ta sẽ biết sự thật.
– Thế sao, đúng thế không? Ta sẽ biết sự thật. Rồi cái chuyện ma ám nầy sẽ kết thúc.
Peter hắng giọng.
– Tôi … e hèm … tôi phải vào giọng vệ sinh một chút, trước khi ta bắt đầu.
– Chắc chắn rồi, – bà O Donnell trả lời.
– Chắc cậu biết nó ở đâu.
Thám tử phó rời phòng khách. Sau vài phút, khi cậu quay trở lại thì tất cả đã ngồi sẵn sàng. Peter ngầm dùng tay ra hiệu với Justus. Và Justus cũng thoáng gật đầu đáp lại, bí mật và khéo léo y như vậy. Sau đó Peter ngồi xuống trong vòng người và cô Mathilda bắt đầu buổi cầu hồn.
– Tôi yêu cầu tất cả tập trung! – Cô cầm chiếc cốc thuỷ tinh lên tay, khẽ thổi vào bên trong rồi lật úp nó lại, đặt lên trên bảng gỗ có khắc các chữ cái. Ngay lập tức, tất cả đặt ngón tay trỏ lên trên vành đế cốc. Cô Mathilda để cho vài tích tắc trôi qua, rồi cô lấy hơi thật sâu và nói:
– Tôi cầu xin thế giới âm mở cửa ra.
Nếu linh hồn tội nghiệp của một người đã chết đang tìm nơi ẩn náu giữa những bức tường nầy, xin hãy trả lời chúng tôi! Hồn ma, hồn ma có ở đây không?
Lần nầy, người ta không phải chờ lâu cho tới khi chiếc cốc chuyển động. chẳng còn một ai ngạc nhiên khi nó chầm chận trượt về chử “CÓ”. Thế rồi sau đó nó chầm chậm trượt quay trở lại tâm điểm của bảng gỗ. trước khi cô Mathilda tiếp tục, bà O Donnell đặt câu hỏi sau:
– Dora, phải em không?
Cái cốc hơi run nhẹ. Thế rồi nó chuyển động. Và dừng lại ở chữ “KHÔNG”.
Một tiếng rầm rì lan ra trong phòng khách. Thám tử trưởng nhận thấy bà O Donnell và tiến sĩ Jones lén liếc nhau trong vẻ ngỡ ngàng. Bà Adams, ngược lại, buột buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
– Thế thì … nhưng mà như thế thì không đúng! – bà O Donnell lắp bắp.
– Im lặng! – cô Mathilda trấn át.
– Bà đang làm phiền đấy! Hồn ma, liệu hồn ma có thể nêu tên cho chúng tôi biết chăng?
Từng chữ cái, từng chữ cái, chiếc cốc chuyển dịch trên bảng gỗ Ouija. Và cứ sau một chữ cái, mặt tiến sĩ và bà O Donnell lại nhợt nhạt hơn một chút.
G – I – L – B – E – R – T – J – O – N – E – S.