Vốn dĩ năm mới tết đến là chuyện vui vẻ, ít nhất là ký ức tốt đẹp trước khi bão táp kéo đến. Nhưng tất cả những chuyện này đều bị phá vỡ trong đêm ba mươi.
Đầu tiên Phó Dục Thư cầm quà dẫn Tưởng Phẩm Nhất về nhà, lúc ấy đã hơn bảy giờ tối, ba mẹ anh đều ở nhà chờ họ về. Còn chuẩn bị sẵn thức ăn, hâm đi hâm lại nhiều lần, rất lâu sau mới thấy được họ trở về.
Tinh thần Tưởng Phẩm Nhất không tốt lắm nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ chào hỏi với ba mẹ anh, đi theo hai ông bà vào nhà nghỉ ngơi.
Phó Dục Thư đưa quà cho mẹ, anh hỏi: “Ba mẹ chuẩn bị cơm tối rồi à?”
Mẹ Phó nhận lấy áo khoác và quà của anh: “Đúng vậy, bọn con vội vã trở về như vậy chắc chắn là chưa ăn cơm. Mau ăn đi, vẫn còn nóng. Đây là gì? Mua quà à?”
Phó Dục Thư gật gật đầu, chỉ vào túi giấy nói: “Túi màu đen là của Phẩm Nhất, còn lại là của ba mẹ.”
Mẹ Phó không đồng ý: “Về thì về còn mua quà cho ba mẹ làm gì, mua cho Phẩm Nhất là được rồi.”
Phó Dục Thư cười cười không bình luận, vừa đấm lưng vừa đi vào phòng ăn. Anh nghiêng người dựa vào cửa nói với Tưởng Phẩm Nhất: “Em ăn trước đi, anh chưa muốn ăn, đứng đây một chút.”
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đôi đũa quay đầu lại nhìn về phía anh, ân cần hỏi: “Không thoải mái sao?”
Phó Dục Thư cũng không giấu giếm: “Lái xe lâu quá nên đau lưng.”
“Vậy anh đứng một lát đi.” – Tưởng Phẩm Nhất buông đũa xuống đi đến bên cạnh anh, xoa bóp thắt lưng anh: “Chỗ này đau không?”
Phó Dục Thư lắc đầu nói: “Qua bên trái một chút. Cũng không phải là đau, là mỏi, ngồi rất khó chịu.”
Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu, tiếp tục xoa bóp cho anh. Đúng lúc mẹ Phó đi đến thấy được cảnh này, bà nở nụ cười mãn nguyện với con dâu.
“Thân thể không thoải mái à?” – Mẹ Phó hỏi Phó Dục Thư.
Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng mẹ Phó thì lập tức đứng thẳng người, quay đầu lại nói: “Xin lỗi ạ, là cháu thất lễ rồi.”
Mẹ Phó xua xua tay nói: “Đừng khách sáo, là người một nhà cả mà.”
Tưởng Phẩm Nhất bị lời bà nói làm cho đỏ mặt, cô lại bàn tiếp tục ăn cơm.
Phó Dục Thư nhìn mẹ và người yêu, trong lòng có một sự ấm áp khôn tả. Ấm áp như vậy nếu không có những chuyện u tối kia thì thật tốt biết bao.
Tối hôm sau chính là đêm ba mươi. Tối nay họ đều ngủ rất sớm, Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư ngủ riêng, phòng hai người sát nhau, cách xa phòng của ba mẹ anh.
Tưởng Phẩm Nhất ngủ đến nửa đêm bỗng tỉnh giấc, cô nhớ đến một số hình ảnh đáng sợ trong đầu. Trong ký ức đó có một người đàn ông làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn với cô. Cô bị nỗi đau đớn đó bao trùm, cảm thấy tất cả chuyện này đều không phải là mơ.
Có chút thấp thỏm và bất an, Tưởng Phẩm Nhất mặc quần áo chạy ra khỏi phòng, dè dặt đến cửa phòng Phó Dục Thư. Cô thử vặn cửa, phát hiện ra cửa phòng không khóa.
Tưởng Phẩm Nhất lặng lẽ đẩy cửa đi vào, cô gõ cửa một chút vốn định cho Phó Dục Thư biết mình đến. Tuy nhiên cô phát hiện anh dù đang nằm nhưng không ngủ mà đang mở đèn xem laptop. Trên sóng mũi cao ngất đeo một cặp kính gọng vàng, dưới ánh đèn êm dịu khiến anh có vẻ tao nhã như thầy đồ thời cổ.
“Sao em lại đến đây?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Dục Thư đưa mắt nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất. Anh đặt máy tính xuống vén chăn lên muốn ra đón cô, nhưng Tưởng Phẩm Nhất đã lập tức đóng cửa lại chạy nhanh đến bên giường, đẩy anh trở lại giường.
“Anh nằm đi.” – Cô khẽ cất giọng, bản thân cũng nằm xuống kéo chăn đắp cho cả hai – “Em mơ thấy ác mộng, không dám ngủ một mình nên đến ngủ chung với anh.” – Cô nói dứt lời liền nép vào lòng anh thỏ thẻ rất đáng thương – “Anh sẽ không đuổi em đi chứ?”
Đuổi cô đi ư? Làm sao được. Cho dù Phó Dục Thư có ngốc cũng sẽ không làm như vậy. Người đẹp nằm trong lòng, anh cũng không cách nào xem bản thảo nữa. Tiện tay tắt đèn nằm xuống, kéo cô lại vỗ nhè nhẹ lên lưng.
“Mơ thấy ác mộng gì?” – Anh dịu dàng hỏi.
Tưởng Phẩm Nhất khẽ nói: “Em mơ thấy có một người đàn ông đánh em, còn trói em lại. Nhưng em không thấy được mặt của hắn, không nghĩ ra là ai, có điều cảm thấy rất quen.”
Phó Dục Thư đang vỗ vỗ lưng giúp cô thoáng khựng lại, một hồi lâu sau mới nói có vẻ mất tự nhiên: “Ồ, có lẽ là anh đấy.”
Lời nói đùa này khiến Tưởng Phẩm Nhất không vui lắm, cô dẩu môi: “Không thể nào là anh. Người đó mang đến cho em cảm giác nguy hiểm, từ trước đến nay anh chưa từng khiến em có cảm giác như vậy.”
Phó Dục Thư hết biết nói sao, bởi vì anh không biết nên trả lời thế nào. Anh ra sức ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô thầm nghĩ: Việc nên đến rốt cuộc cũng sẽ đến.
Đúng vậy, nên đến sẽ đến, không nên đến cũng đến. Sáng ba mươi tết, Tưởng Phẩm Nhất ở trong phòng bếp làm vằn thắn với mẹ Phó, Phó Dục Thư nhận được điện thoại của Tống Vân. Anh ta nói rất gấp, yêu cầu anh lập tức tìm chỗ thuận tiện nói chuyện, có chuyện quan trọng cần nói với anh.
Phó Dục Thư khẽ liếc mắt nhìn hai người phụ nữ trong bếp, quay người đi ra khỏi nhà, đến ven đường nhỏ nghe điện thoại: “Được rồi, cậu nói đi.”
Giọng Tống Vân rất nghiêm trọng: “Vụ án Hòe Viên tôi không được thụ lý nữa.”
“Tại sao?” – Phó Dục Thư cao giọng hỏi.
“Vụ án này đã giao cho Cục trưởng giải quyết. Từ lúc xin phê chuẩn phúc thẩm đến sau này anh ta cũng không tham dự. Nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên nói muốn đích thân làm, tôi hỏi thăm được tin tức rất bất lợi cho Tưởng tiểu thư” – Tống Vân thở dài.
Phó Dục Thư nhìn xung quanh, bởi vì là ngày ba mươi tết nên không có nhiều người ra đường, nói chuyện cũng không cần lo lắng bị nghe thấy. Anh cố nén lo lắng hỏi thăm: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại liên quan đến cô ấy? Cô ấy là người bị hại mà.”
“Đúng, là người bị hại.” – Tống Vân đồng ý điều này, nhưng lại nói tiếp – “Nhưng có người tố cáo cô ấy, bảo rằng vì cô ấy muốn giảm nhẹ tội cho cha nên có liên lạc với phía cảnh sát, cả bản thân tôi cũng không biết, nghi ngờ là… ngụy tạo tình tiết vụ án và đút lót.”
Lúc anh ta nói đến hai chữ đút lót hơi dừng lại một chút. Phó Dục thư đã bổ sung hoàn chỉnh cả câu giúp anh ta: “Đưa hối lộ?”
“Đúng.” – Tống Vân thừa nhận – “Tôi cũng không biết tại sao lại có tin tức này, nghe nói người đó còn có bằng chứng rõ ràng. Hiện tại Cục trưởng muốn giữ bí mật thân phận cho người báo án, tôi vì có liên quan nên không thể biết được tình hình cụ thể. Cũng không biết phải làm sao.”
“Hắn có chứng cớ gì chứ. Số lần cậu và Phẩm Nhất gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu như nói cậu có gì sai thì chỉ có là đã để cho tôi, một kẻ không phải cảnh sát biết rõ tình hình cụ thể thôi.” – Phó Dục Thư nói rất nhanh, giọng nói nghe như đang đè nén cơn phẫn nộ.
Tống Vân thở dài ở đầu bên kia điện thoại: “Hiện tại chứng cớ vừa được giao qua cho Cục trưởng, tôi không cách nào biết được. Dù muốn kiểm tra thật hay giả cũng cần phải có thời gian. Trong khoảng thời gian này tôi không thể tham gia vào vụ án Hòe Viên. Một khi Cục trưởng chịu trách nhiệm xử lý vụ án này thì cậu muốn nhúng tay vào cũng sẽ rất khó.”
“Vậy nếu những chứng cứ kia cuối cùng chứng minh được là giả thì sao?” – Phó Dục Thư hỏi.
“Như vậy thì vụ án đó không được thành lập, ngụy tạo chứng cớ vu khống nhân viên công vụ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng chuyện này đều cần thời gian, cho dù kết quả chứng minh tôi trong sạch, đến lúc đó tôi muốn nhận lại vụ án trong tay của Cục trưởng cũng sẽ rất khó.”
“Bởi vì đã giao cho cấp trên cho nên rất khó nhận lại à.” – Phó Dục Thư khẽ nói
“Phải.” – Giọng Tống Vân rất mệt mỏi – “Vốn dĩ Cục trưởng định liên lạc thẳng với phía cảnh sát ở quê anh yêu cầu bắt Tưởng tiểu thư về phối hợp điều tra. Nhưng tôi và anh ta làm việc chung nhiều năm, cũng coi như là có chút tình đồng nghiệp nên tôi xin xỏ, gần như là thề thốt, anh ta mới nể mặt tôi để tôi bảo cậu đưa Tưởng tiểu thư về.”
Chuyện chính là như vậy, Cục trưởng Cục Công an thành phố Bình Giang nể mặt Phó Dục Thư, không giở trò trước mặt cha mẹ anh bắt Tưởng Phẩm Nhất về Bình Giang thẩm tra. Xét ở một phương diện nào đó thì anh ta cũng đã tận tình tận nghĩa với anh rồi.
Theo luật pháp, nếu có người đứng ra tố cáo công an sẽ phải xử lý.Phó Dục Thư suy đoán có thể đem ra đặt điều nói Tống Vân và Tưởng Phẩm Nhất cấu kết với nhau chỉ có thể là chuyện của mẹ Tưởng.
Hiện tại mẹ Tưởng đang ở nhà Tống Vân – người cảnh sát có liên quan đến vụ án – chồng bà bị bắt, còn bản thân bà lại ở trong nhà người lãnh đạo phụ trách phá án. Tuy có thể giải thích vì bảo vệ người trong cuộc, nhưng cũng có thể đặt nghi vấn là Tống Vân đang bao che tội phạm.
Mọi việc đều có tính tương đối. Tình cảnh trước mắt của bọn họ khá khó giải quyết. Người tố cáo này chỉ sợ là người trong Hòe Viên, cũng không có gì bất ngờ nếu đó chính là Cổ Lưu Thâm. Có điều tin tức được giữ bí mật, hiện tại không thể nào biết được.
Đưa Tưởng Phẩm Nhất trở về thành phố Bình Giang đã là chuyện vô cùng cấp bách. Nếu như về trễ sợ rằng Cục trưởng công an thành phố Bình Giang sẽ tự mình đến đây bắt người. Phó Dục Thư ở ngoài hút một điếu thuốc, sau khi ra quyết định anh trở về nhà gọi Tưởng Phẩm Nhất vào phòng mình.
Anh nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Tưởng Phẩm Nhất biết. Bao gồm chuyện cô bị bắt cóc thế nào, làm sao cứu được, vì sao trí nhớ lại mơ hồ, vân vân… Tưởng Phẩm Nhất phản ứng rất bình thản với chuyện này giống như đã sớm dự liệu được, lại giống như đã không còn sức lực kích động nữa.
Sau khi cô nghe xong tất cả chỉ bình tĩnh nói: “Vậy đưa em về thôi, đừng khiến Tống phó cục trưởng phải khó xử.” – Nói xong cô bắt đầu thu dọn hành lý.
Phó Dục Thư nhìn dáng vẻ cam chịu của cô, lần đầu tiên anh cảm giác được sự bất lực của mình.
Cục trưởng công an thành phố Bình Giang năm nay chưa đến bốn mươi tuổi, coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cá tính của anh ta ngược lại với Tống Vân, cũng không giống Phó Dục Thư. Anh ta vô cùng cẩn thận, không nói nhiều nhưng mỗi lần nói đều đánh trúng điểm yếu của người khác.
Có thể lên làm Cục trưởng công an thì không cần phải bàn đến năng lực điều tra rồi. Mọi người có thể sẽ nói tết đã cận kề mà không ở nhà ăn tết với vợ con còn chạy đi phá án, cũng coi như là chuyên nghiệp. Nhưng thật ra vị Cục trưởng này đến giờ vẫn còn độc thân.
Đến thành phố Bình Giang, Phó Dục Thư cũng không thể chần chờ được, chỉ có thể lập tức đưa Tưởng Phẩm Nhất đến Cục công an. May là tuy Tống Vân không được tham gia vụ án này nữa nhưng đến cùng vẫn là Phó cục trưởng. Đãi ngộ và an toàn của Tưởng Phẩm Nhất trong đó cũng được bảo đảm. Điều anh cần lo lắng chỉ là luật sư và vấn đề chứng cớ.
Tưởng Phẩm Nhất đến Cục Công an nhanh chóng gặp được Cục trưởng công an thành phố Bình Giang, người chịu trách nhiệm vụ án. Người đó ăn mặc đồng phục thẳng thớm, mũ, cravat đều vô cùng chỉnh tề. Khuôn mặt thản nhiên vô cùng anh tuấn, là một kiểu lạnh lùng hoàn toàn khác với Phó Dục Thư. Anh ta chỉ đứng nơi đó thôi, không cần lên tiếng cũng đủ khiến người khác kinh sợ. Đại khái nói theo mọi người chính là không giận mà oai.
“Tưởng tiểu thư đúng không.” – Anh ta chào hỏi theo phép lịch sự cơ bản nhất , cười vô cùng lạnh nhạt – “Hàn Cẩn Du, làm quen chút nhé.” – Anh ta chìa tay với cô.
Tưởng Phẩm Nhất chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bắt tay anh ta. Sau khi Hàn Cẩn Du rút tay lại giống như người vừa chào hỏi kia không phải là anh ta, dùng giọng điệu giải quyết công việc sai bảo thuộc cấp: “Giữ lại mấy món đồ trên người Tưởng tiểu thư rồi đưa cô ấy đi.”
Người nhân viên nghe được liền bước đến tịch thu điện thoại và trang sức của Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất bất lực nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư nói: “Cục trưởng Hàn…”
Lời của anh còn chưa nói hết Hàn Cẩn Du đã lên tiếng: “Giáo sư Phó, tôi nể anh là giới trí thức, chúng ta cũng không xem là người xa lạ cho nên vẫn cho phép anh đi theo cô ấy vào đây. Nhưng chuyện tiếp theo anh cũng đừng xen vào, dừng ở đây thôi. Chứng cớ bên tôi đều rất bất lợi cho cô ấy, trước khi chứng minh được cô ấy vô tội chúng tôi phải tạm giam cô ấy trước. Về phần đồ đạc của cô ấy, sau khi xác nhận không có liên quan đến vụ án thì anh có thể mang đi.” – Tuy ngoài miệng anh ta nói nể mặt Phó Dục Thư như bạn bè, nhưng biểu hiện lại không hề cho anh một chút sĩ diện – “Anh có thể yên tâm, nhiều lắm ba mươi bảy ngày, ngắn nhất hai mươi bốn tiếng, cô ấy sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Trước mắt cô ấy là đối tượng tình nghi, không thể được hưởng quyền lợi như người bình thường, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng trình tự luật pháp mà thôi.” – Dứt lời, anh ta quay đầu đi không nhìn bất cứ ai.