Chào hỏi Hàn Cẩn Du xong, Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất vào gặp Tưởng Thặng. Tưởng Thặng được cảnh sát dẫn ra gặp họ sắc mặt tốt hơn lúc ở Hòe Viên nhiều, khí chất cũng không còn u ám như lúc trước, cả người như thay hình đổi dạng thậm chí khóe môi còn mang theo nét cười khẽ.
Nhìn thấy cha thay đổi như vậy, trong lòng Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất vui. Điều này dường như hơi khác người, bởi vì rõ ràng là cha phải ở tù khá lâu nhưng hai cha con bọn họ lại giống như gặp được chuyện tốt. Nếu như bị người không hiểu sự việc nhìn thấy chắc sẽ nói là họ không bình thường.
“Ba.”
Tưởng Phẩm Nhất ngồi vào ghế cầm lấy điện thoại nói chuyện với cha, tay vô thức đặt lên tấm kiếng. Tuy không thể chạm vào cha nhưng cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.
Tưởng Thặng ôn hòa nhìn Tưởng Phẩm Nhất, dịu dàng hỏi thăm: “Phẩm Nhất, gần đây con sống thế nào?”
Phó Dục Thư khẽ chớp mắt, có lẽ Tưởng Thặng còn chưa biết chuyện Tưởng Phẩm Nhất từng bị Cổ Lưu Thâm bắt cóc. Gần đây Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần nhớ lại chuyện trước kia, ngày Cổ Lưu Thâm bị bắt sẽ không còn xa nữa. Tin rằng sau này họ có thể sống thật yên ổn rồi.
“Con rất khỏe.” – Tưởng Phẩm Nhất nghẹn ngào cố nén nước mắt lại – “Còn ba?”
Tưởng Thặng thở hắt một hơi: “Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ba chưa từng nhẹ nhõm như bây giờ, con không cần lo lắng cho ba.” – Ông hơi ngừng lại, hỏi cô – “Mẹ con thế nào rồi?”
Tưởng Phẩm Nhất nói: “Con đón mẹ về nhà ở với con rồi.”
Tưởng Thặng nhìn Phó Dục Thư một cái rồi nói: “Bây giờ con sống chung với Phó Dục Thư à?”
“… Dạ.” – Tuy có do dự nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn thừa nhận.
Tưởng Thặng cũng không nói gì, gật đầu: “Cũng tốt.” – Dứt lời, ông nói tiếp với cô – “Ba muốn nói vài lời với Dục Thư.”
Tưởng Phẩm Nhất nhường chỗ cho Phó Dục Thư, đứng phía sau anh lưu luyến nhìn cha. Phó Dục Thư cầm điện thoại, chào hỏi Tưởng Thặng, sau đó trò chuyện với ông. Tưởng Phẩm Nhất đứng phía sau không nghe rõ cụ thể họ nói chuyện gì qua điện thoại, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Dục Thư nghiêm túc còn cha nói không ngừng, hẳn là chuyện quan trọng.
Thật ra cũng chẳng xem là chuyện quan trọng gì, chỉ là một chút cảm khái cá nhân của Tưởng Thặng về những người bạn già nhiều năm vẫn sống chung với nhau và chuyện Cổ An Hòa đã trói buộc mọi người ở Hòe Viên. Ông thật sự vô cùng cảm khái.
“Đã nhiều năm như vậy không ai có can đảm chống lại Cổ gia, sự hà hiếp từ năm này qua năm khác đã khiến người người ở Hòe Viên mất đi dũng cảm. Tôi nghĩ những người đã chết kia chắc cũng từng muốn chống lại nhưng chẳng qua là người thân nằm trong tay Cổ gia nên họ đã bị bó buộc, không cách nào làm trái lệnh Cổ gia. Dần dà đã hình thành thói quen nô lệ, ngay cả tôi theo thời gian cũng dần dần biến thành như vậy. May là có cậu xuất hiện” – Tưởng Thặng thở dài nói – “Ban đầu lúc Phẩm Nhất gạt tôi nói đi giải sầu thì tôi đã biết nó muốn đi tìm cậu. Nó còn trẻ, vẫn còn sức lực và can đảm để đấu tranh. Nhưng tôi đã già, không còn năng lực kia nữa. Sau đó tôi luôn nghĩ quyết định của tôi là đúng hay sai. Cho đến hôm nay tôi mới khẳng định chắc chắn là tôi đã làm đúng.”
Phó Dục Thư khẽ rũ mắt, lông mi thật dài tạo nên bóng râm dưới mắt anh. Anh mặc bộ đồ tây màu đen đơn giản nhất, tư thái tao nhã cao quý ngồi trên ghế, cặp mắt kính không gọng trên sống mũi đã tăng thêm khí chất nho nhã của anh. Anh là học giả, có học thức uyên bác. Trình độ và sự từng trải của anh khiến anh có đượ tư thái điềm đạm và nổi bật mà rất nhiều người không có. Có con rể như vậy thật sự là không còn gì để phàn nàn.
“Cậu có bận lòng việc Phẩm Nhất có một người cha tù tội như tôi không? Có để tâm đến việc nó từng có gia đình như vậy không?”
Tưởng Thặng nói ra nỗi lo lắng của mình, rốt cuộc xã hội này rất thực tế, khó tránh khỏi việc sau khi Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất thật sự kết hôn sẽ xuất hiện vấn đề như vậy. Đến lúc đó một mình Tưởng Phẩm Nhất ở ngoài không có chỗ nương tựa, tất nhiên sẽ chịu thiệt thòi.
Ngoài ra còn cha mẹ Phó Dục Thư, hỏi anh câu này chẳng phải là đang hỏi đến cha mẹ anh sao?
Phó Dục Thư cũng hiểu được nỗi lo lắng của Tưởng Thặng. Không phải là ông lo vô lý, cá tính quyết liệt của Tưởng Phẩm Nhất đúng là rất hòa hợp, nhưng anh không cho rằng mình và cô sẽ xảy ra mâu thuẫn kịch liệt gì.
“Không có ạ.”
Từ đầu đến cuối ngoại trừ chào hỏi, Phó Dục Thư chỉ nói ba chữ này, tất cả đều là Tưởng Thặng nói.
Sau khi những hộ bị bắt giam ở Hòe Viên tiếp nhận điều tra, đầu mối vụ án càng lúc càng rõ ràng. Những cái chết ly kỳ của người bên ngoài dọn đến cùng với những vụ án vô duyên vô cớ tự sát của người trong Hòe Viên đều được làm sang tỏ. Cổ Lưu Thâm bị những người khác ở Hòe Viên tố cáo nên bị truy nã. Trí nhớ của Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần hồi phục, rốt cuộc là ai bắt cóc và đã làm chuyện gì với cô, cô đều từ từ nhớ lại.
Hàn Cẩn Du nghe Tưởng Phẩm Nhất tự thuật cảm thấy vô cùng tò mò với cô gái đã gặp phải chuyện đáng sợ như vậy nhưng lại bình tĩnh đến thế này. Anh ta cũng không nói gì thêm, căn dặn nhân viên sửa sang lại lời khai của Tưởng Phẩm Nhất, cho ký tên và lăn dấu tay rồi đi điều tra vụ án.
Việc khẩn cấp trước mắt là mau chóng bắt được Cổ Lưu Thâm. Đó là nhân vật rất nguy hiểm, có năng lực phản trinh sát rất cao. Sau khi Hòe Viên bị niêm phong hắn vẫn chưa từng trở về. Căn cứ vào đầu mối Phó Dục Thư cung cấp từng thấy hắn xuất hiện ở đoàn kịch nói thành phố Bình Giang, bọn họ lấy hết đoạn phim ghi hình ở đó, tiến hành điều tra xét hỏi trong phạm vi lớn.
Chuyện đến đây đã rất an toàn, phần lớn vấn đề đều được giải quyết, chỉ thiếu là chưa bắt được tội phạm chủ chốt đưa ra công lý để pháp luật trị tội.
Thật ra thì thoạt nhìn những chuyện này cũng không khó giải quyết như vậy. Sao quá khứ không ai nghĩ đến việc báo cảnh sát chứ? Là do bị tiền của phi pháp cám dỗ hay là bởi vì không có can đảm đối mặt với cảnh sát? Hay là lo không tóm gọn một mẻ người của Cổ gia, ngược lại tiền mất tật mang?
Tóm lại một nghìn người có một nghìn lý do, mỗi người đều có bí mật của mình, chúng ta không thể nào biết được. Trong hoàn cảnh này, mỗi người chỉ cần biết trong lòng mình nghĩ thế nào là được.
Cuộc sống gần như đã trở lại bình thường, Tưởng Phẩm Nhất dự định khai giảng lớp học múa. Nhưng cô không muốn dạy ở đoàn kịch nữa muốn tìm một nơi gần nhà, như vậy có thể để mẹ theo mình xem dạy học, nói không chừng có thể giúp đỡ cho bệnh tình của mẹ.
Gần đây bệnh của mẹ dường như đã khá hơn nhiều, có lúc thậm chí chủ động đi nấu cơm, cũng không hỏi cô là ai nữa. Điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng vui mừng, còn có chút hơi đắc ý. Buổi tối cũng không ngủ chung phòng với Phó Dục Thư mà ngủ luôn trong phòng mẹ, muốn để mẹ nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. Như vậy cô có thể kể hết toàn bộ câu chuyện cho mẹ, để mẹ đi thăm ba.
Sau khi biết nội tình Hòe Viên, Tưởng Phẩm Nhất vô cùng chìu ý mẹ. Bà vì bảo vệ cô, không để cô gã cho Cổ Lưu Thâm nên mới phát bệnh đến độ phải vào viện điều dưỡng. Ở nơi đó nhiều năm như vậy không có người thân làm bạn, chắc hẳn rất cô quạnh.
Phó Dục Thư có thể hiểu cho tấm lòng hiếu thảo của Tưởng Phẩm Nhất, nhưng anh bị lạnh nhạt như vậy cũng có chút không thoải mái. Có điều anh không thể mở miệng nói ra là mình ghen tị với mẹ vợ, cho nên đành phải tìm việc khác để làm, không để tâm quá nhiều vào chuyện này.
Nói là công việc thật ra cũng chỉ ở nhà, bởi vì anh không thể cách quá xa Tưởng Phẩm Nhất. Một ngày Cổ Lưu Thâm còn chưa bị bắt thì một ngày anh vẫn không thể thả lỏng.
Phó Dục Thư lúc còn đi dạy cũng từng có vài học sinh ở thành phố Bình Giang. Nhân dịp anh nhàn rỗi nên đã sắp xếp lại nhà mình thành phòng thí nghiệm, kêu vài học sinh đang nghỉ đông đến cùng nhau nghiên cứu.
Đám học sinh đều vô cùng tích cực, mỗi ngày đều đúng giờ đến nhà giáo sư Phó làm nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ngắn nhà giáo sư Phó có thể nói là đông như trẩy hội.
Có điều là nhà bỗng náo nhiệt như vậy khiến Tưởng Phẩm Nhất không thích ứng kịp. Cô bắt đầu nghĩ lại xem có phải mình đã đối với Phó Dục Thư không chu đáo, nên anh mới rảnh rỗi làm nghiên cứu tiếp.
Nhớ lại nguyên nhân lớn nhất dẫn đến vụ ly hôn của anh và Nhậm Hi, Tưởng Phẩm Nhất hơi lo lắng anh sẽ chìm đắm trong nghiên cứu nữa. Cho nên tuy không phản đối, nhưng cô vẫn vô cùng chú ý đến từng hành động của anh.
Trong đám học sinh của Phó Dục Thư có một nữ tiến sĩ tên là Đoàn Linh Bát, Tưởng Phẩm Nhất không thích cô này nhất.
Đầu tiên tuy năm mới đã qua, thời tiết sẽ ấm lên từng ngày, nhưng rõ ràng vẫn còn rất lạnh. Vậy mà mỗi lần cô ta đến đều ăn mặc phong phanh, trang điểm xinh đẹp, hoàn toàn không giống đến làm nghiên cứu, cũng không biết là cho ai xem.
Tiếp theo là mỗi khi Tưởng Phẩm Nhất đi vào đưa trái cây và thức uống lúc bọn họ làm thí nghiệm, cô ta luôn ra vẻ “cô không biết đừng đụng lung tung”, hoàn toàn không xem cô là “sư mẫu”.
Tưởng Phẩm Nhất không biết Phó Dục Thư có biết chuyện này hay không. Dù sao cô cũng không thích Đoàn Linh Bát, lúc cô gái này lúc hỏi han đều kề sát Phó Dục Thư. Phó Dục Thư nghiêng người né tránh cô ta lại cố tình kề sát tiếp, thật không biết xấu hổ.
Đúng, là không biết xấu hổ. Nói như vậy có thể hơi khó nghe nhưng cô ta đã dám làm chắc cũng chẳng ngại người khác nói khó nghe đâu. Khoảng vài ngày sau, buổi tối Tưởng Phẩm Nhất cũng không thèm quan tâm Phó Dục Thư, lúc anh vào phòng cô giả vờ ngủ, lúc anh đòi hỏi cô giả chết. Cô làm chiến tranh lạnh, hi vọng anh có thể phát giác ra cô có chỗ không ổn.
Nhưng suy nghĩ của đàn ông hoàn toàn ngược lại với phụ nữ. Thật ra Phó Dục Thư cũng mệt mỏi, làm nghiên cứu rất hao tổn trí não, không chỉ nghỉ ngơi thể lực là có thể khôi phục. Anh cũng rất phiền lòng, sau đó lại bị Tưởng Phẩm Nhất cự tuyệt đủ kiểu, cho rằng cô vì chuyện của mẹ nên không có tâm trạng với anh. Cho nên anh đè nén tất cả không nói ra.
Như vậy Phó Dục Thư còn tưởng là mình nhân nhượng cô, không hề biết rằng Tưởng Phẩm Nhất đã sắp bị anh làm cho tức chết rồi.
Hôm đó, mấy học sinh đến “làm” như thường lệ, Tưởng Phẩm Nhất nảy sinh ý nghĩ làm khó Đoàn Linh Bát, cô không ăn mặc mộc mạc ra vẻ vợ hiền nữa. Cô lôi một chiếc váy đã lâu không mặc, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm kỹ càng lông mày, mắt, môi không bỏ sót chỗ nào. Trang điểm tỉ mỉ khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô càng thêm lộng lẫy hơn người. Dáng vẻ đàn chị sắc sảo không thể khinh thường càng khí khái mạnh mẽ. Cô mặc một chiếc váy có cổ, chân mang giày cao gót màu đen, trang bị đầy đủ từ đầu đến cuối.
Lúc cô xuống lầu, chính là lúc Phó Dục Thư mở cửa cho đám học sinh, tư thái cô tao nhã tay đặt trên thanh vịn cầu thang, mặt lanh tanh đi xuống. Bước chân từ tốn, eo thon duyên dáng, giày cao gót vang vang nhịp nhàng. Đến khi Phó Dục Thư và đám học sinh đi ngang qua thang lầu, trùng hợp nhìn thấy cô bước xuống khúc quanh.
Mái tóc đen quyến rũ xõa bên vai, khuôn mặt tuyệt đẹp và vóc dáng thướt tha khiến người ta không dời mắt được. Hơn nữa ánh mắt thờ ơ lười nhác từ từ lướt qua đám người, sau đó liền hờ hững cất bước đi vào phòng bếp hoàn toàn không nhìn bọn họ. Dáng vẻ khác xa khi xưa khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Kinh ngạc nhất phải kể đến Phó Dục Thư, anh ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn theo mãi bóng dáng Tưởng Phẩm Nhất đã biến mất, miệng há ra như định nói gì đó với cô nhưng không ngờ cô đi lướt qua mình, không để ý đến bất cứ ai. Trong lòng anh rất hụt hẫng.
Đoàn Linh Bát bị dáng vẻ xinh đẹp lớn lối của Tưởng Phẩm Nhất làm cho hơi nhục chí, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Phó Dục Thư: “Thầy ơi, chúng ta đi thôi.”
Phó Dục Thư không nhìn cô ta, vẫn đứng yên nhìn theo mãi bóng dáng đã biến mất của Tưởng Phẩm Nhất. Giây lát sau mới nhíu mày nói: “Các em làm trước đi, một chút thầy sẽ đến.”
Dứt lời, anh bỏ lại bọn họ đi đến phòng bếp. Đoàn Linh Bát và những học sinh khác trợn tròn mắt đứng chôn chân tại chỗ. Nhìn lại chiếc váy ngắn màu đen xinh đẹp cô ta đang mặc, nhất thời cảm thấy mình đã bại dưới tay Tưởng Phẩm Nhất rồi.
Đôi chân Tưởng Phẩm Nhất vừa dài vừa thẳng vừa mịn, muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được.