Như một trận gió quét vào phòng bếp, Phó Dục Thư mặc nguyên bộ vest chỉnh tề nghiêm túc bảo Tưởng Phẩm Nhất: “Đi thay quần áo ngay.”
Tưởng Phẩm Nhất từ từ di chuyển bình trà, lười biếng hỏi lại: “Tại sao vậy?”
Phó Dục Thư khóa trái cửa, đi đến bên cạnh hỏi cô: “Anh đã khiến em không vui chỗ nào?”
Tưởng Phẩm Nhất không nhìn anh, vô tội nhướng chân mày: “Anh cảm thấy anh có chọc giận em hay sao?”
Phó Dục Thư không biết phải làm sao, phụ nữ mà cố tình gây sự rất phiền hà. Nhưng cô gái này chưa bao giờ cố tình gây sự với mình.
Rối rắm hồi lâu, anh phiền muộn nói: “Người đến đều là học sinh, em làm cô mà mặc như thế còn ra thể thống gì.”
Tưởng Phẩm Nhất từ từ đặt bình trà xuống, tựa vào kệ bếp nhìn dáng vẻ tao nhã cao quý của giáo sư Phó từ trên xuống dưới. Vóc dáng anh vốn đẹp, eo thon, chân dài, vai rộng. Áo sơ mi màu đen kết hợp với áo vest xám, mang thắt lưng vô cùng gợi cảm. Tay Tưởng Phẩm Nhất vô thức đặt lên eo anh, mơn trớn đôi cái khiến anh điếng người né tránh.
“Ở bên ngoài có người, để người ta thấy không tốt.” – Anh nói vô cùng căng thẳng.
Tưởng Phẩm Nhất nói: “Anh nói em ăn mặc không ra thể thống gì, nhưng trước khi em biết anh vẫn mặc như vậy, sau khi biết anh một thời gian rất lâu cũng mặc như vậy. Khi đó sao anh không nói? Anh muốn nói em ăn mặc hở hang cũng được, vậy tại sao học sinh của anh cả ngày cứ mặc váy ngắn thì anh mặc kệ chứ?”
Phó Dục Thư khẽ cau mày: “Ai?”
“Đoàn Linh Bát đó.” – Tưởng Phẩm Nhất lừ mắt với anh.
Phó Dục Thư lộ vẻ suy tư, một lát sau bất đắc dĩ nói: “Anh hoàn toàn không chú ý đến thì sao biết được. Vả lại, cho dù biết cũng không cách gì nói. Người ta chỉ là học sinh của anh thôi đâu phải con gái anh, mặc cái gì đâu đến lượt anh lo.”
“Vậy anh chỉ là bạn trai em chứ đâu phải chồng em, em mặc cái gì anh cũng đừng xen vào.” – Tưởng Phẩm Nhất nói xong hừm một tiếng liền bưng cốc trà đi ra cửa, mục tiêu là phòng thí nghiệm của giáo sư Phó.
Phó Dục Thư đi theo, kéo cánh tay cô lại. Cô trừng mắt nhìn anh, anh cũng trừng mắt lại nhìn cô, trong mắt đầy sự bất mãn và phẫn nộ. Phó Dục Thư khẽ cong môi tiến đến hôn thật sâu, tiện tay bịt kín mắt cô lại.
Cuộc hành hạ này cũng phải vài chục phút đồng hồ, đến lúc Phó Dục Thư thỏa mãn đi ra khỏi phòng bếp đám học sinh đã bận bịu một giờ rồi.
Nói là bận, thật ra thì có người không yên lòng, đó chính là Đoàn Linh Bát người vừa bị Tưởng Phẩm Nhất nêu tên phê phán.
Phó Dục Thư dạy Đoàn Linh Bát đã nhiều năm, cô ta vẫn đi theo anh từ lúc anh kết hôn đến ly hôn cô ta đều chứng kiến, cho nên lúc này không cảm thấy Tưởng Phẩm Nhất có bao nhiêu sức cạnh tranh. Dù sao thời gian cô ta quen biết anh còn dài hơn Tưởng Phẩm Nhất.
Nhưng ai biết lần này đã gặp phải nhân vật lợi hại, còn khó đối phó hơn bà vợ hợp pháp lúc trước. Trước đây cô ta chưa từng cảm thấy nản chí, nhưng bây giờ thì khác. Bởi vì Tưởng Phẩm Nhất thật sự rất đẹp. Không những xinh đẹp mà nhìn có vẻ vô cùng sành sỏi. Bảo cô ta có thể hành hạ Phó Dục Thư khổ sở cũng không ngoa tí nào.
Lúc Phó Dục Thư đi vào Đoàn Linh Bát vẫn đang suy tư chuyện này, nhất thời không kịp nhận ra anh đến. Lúc thấy được anh, anh đã đến bên cạnh cô ta.
“Đang suy nghĩ gì vậy.” – Phó Dục Thư cất lời hỏi thăm, giọng nói vẫn ôn hòa như lúc bậc trưởng bối nói chuyện với tiểu bối.
Đoàn Linh Bát hơi mất tự nhiên, khẽ nói: “Không có gì.”
Phó Dục Thư nhìn vào mắt cô ta nói: “Thầy nhớ em sắp nhập học rồi, từ mai trở đi lo mà chuẩn bị về trường học, không cần đến đây nữa.”
Đoàn Linh Bát kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao ạ?”
Phó Dục Thư không nhìn lại cô ta đi kiểm tra tiến độ một học sinh khác, vừa kiểm tra vừa nói: “Bởi vì sợ em lạnh đó.”
Đoàn Linh Bát hơi giật mình cúi đầu nhìn trang phục của mình, trong thoáng chốc đã hiểu được nguyên do. Tiếp tục ở đây chỉ thêm nhục nhã, Đoàn Linh Bát dứt khoát lập tức cầm túi rời đi. Những học sinh khác nhìn theo bóng lưng cô ta, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng Phó Dục Thư chỉ thản nhiên nói: “Làm tiếp đi, cô các em bảo trưa nay sẽ mời mọi người ăn lẩu, cứ tự nhiên.”
Đám học sinh nghe thấy vậy lập tức hớn hở nhao nhao nhất định phải ăn nhiều một chút, như vậy mới không lỗ. Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi, bất kể người khác nói gì anh cũng chỉ giữ thái độ im lặng lắng nghe.
Thời gian trôi qua nhanh như dòng nước, thực tế Cục công an có năng lực hơn trong phim ảnh nhiều. Dù Cổ Lưu Thâm có nhiều mưu kế hơn nữa cũng không thể đấu lại Cục công an nhân lực hùng hậu. Bình an vô sự trôi qua hơn một tháng, bên phía Hàn Cẩn Du có tin tức đã bắt được Cổ Lưu Thâm, nghe nói Tống Vân cao hứng đến mức hoa tay múa chân hận không thể bắn pháo hoa ăn mừng. Một khi mang Cổ Lưu Thâm về quy án, vụ án Hòe Viên đã có thể đưa ra công tố rồi. Những kẻ từng hại người, từng phạm pháp đều phải bị pháp luật nghiêm trị.
Đương nhiên Tưởng Phẩm Nhất rất vui mừng với tin tức tốt này, có điều cô không có tiền bạc gì nhiều cũng không thể cứ tiêu xài của Phó Dục Thư, cho nên không nghĩ ra phải ăn mừng thế nào. Tất cả tiền của cô đều để lo cho mẹ và mướn phòng dạy múa. Đến khi thời tiết ấm lên một chút cô dự định sẽ nhận học sinh lần nữa, chỉ có điều khi đó cũng không biết học sinh có đông như trước hay không.
Hôm đó Phó Dục Thư đi đến Cục Công an gặp Tống Vân tìm hiểu rõ tình hình, Tưởng Phẩm Nhất ở nhà sửa sang lại đồ dùng và đồng phục cho lớp múa. Đang lúc bận rộn thì mẹ cô đưa điện thoại của cô đến.
“Điện thoại, mau nghe điện thoại.” – Bà nhét điện thoại di động cho cô, ánh mắt khẩn trương.
Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy điện thoại, trấn an nói: “Con nghe liền đây, mẹ đừng vội.”
Bà nhìn cô không phủ nhận cũng không gật đầu đáp ứng, chỉ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt giống như nhìn mãi cũng không đủ.
Gọi điện đến là một người không có trong danh bạ, Tưởng Phẩm Nhất không biết số điện thoại của anh ta, nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra được giọng nói.
“Là tôi, Hàn Cẩn Du.” – Người đó giới thiệu ngay.
Tưởng Phẩm Nhất lúng túng: “Tôi biết là anh.”
“Ồ, cô biết à?”
“Tôi nhận ra giọng của anh.”
“Vậy à, hóa ra giọng của tôi để lại ấn tượng với cô nhiều như vậy.”
Tưởng Phẩm Nhất không biết nói sao, cô nghĩ thầm: Đâu chỉ có tiếng của anh, ngay cả tướng mạo và cử chỉ của anh cũng vô cùng ấn tượng. Bởi vì cuộc thẩm vấn kia quả thật khiến cô cả đời khó quên.
Hàn Cẩn Du cũng không nói lan man, anh đi ngay vào mục đích của cuộc điện thoại này: “Là như vậy, Tưởng tiểu thư, mấy hôm trước Cổ Lưu Thâm bị bắt, bây giờ chúng tôi cần cô hợp tác nhận dạng nghi phạm. Đến lúc lên tòa án, chắc là cô không có vấn đề chứ?”
Tưởng Phẩm Nhất không hề do dự: “Không thành vấn đề, chỉ cần có thể đưa tội phạm ra trước công lý cần tôi phối hợp thế nào cũng được.”
“Đó là đương nhiên.” – Hàn Cẩn Du nói xong lời này lại lơ đãng hỏi – “Kẻ ác đều bị bắt hết, lần này cô có thể an tâm rồi phải không?”
Tưởng Phẩm Nhất không nghĩ nhiều, thành thật nói: “Rất an tâm, trước nay chưa từng an tâm như bây giờ. Cám ơn các anh.”
Hàn Cẩn Du dường như thoáng cười, tiếng nói khẽ khàng: “Cám ơn à, vậy muốn cám ơn thế nào?”
“…” – Tưởng Phẩm Nhất nhất thời không kịp hiểu ra, một hồi lâu mới nói – “Mời anh ăn bữa cơm được không?”
“Được chứ.” – Vậy mà Hàn Cẩn Du lại đồng ý.
Tưởng Phẩm Nhất hơi chậm lụt, vốn tưởng rằng chỉ nói đùa khách sáo nào ngờ đối phương lại nhanh miệng nhận lời.
“Ăn bữa cơm cũng tốt. Cô chắc cũng không thích đến Cục công an, đúng lúc tôi còn một chút vấn đề cần cô phối hợp, vậy gặp nhau bên ngoài rồi nói luôn nhé. Coi như là tôi mở cửa sau cho cô.” – Hàn Cẩn Du giải thích cho hành động của mình như thế.
Anh ta nói vậy, Tưởng Phẩm Nhất cũng không nghi ngờ gì được. Anh ta nói không sai, cả đời này cô cũng không muốn đến Cục công an nữa, ngoại trừ việc đi thăm cha. Sau này muốn thăm cha cũng không cần đến Cục Công an nữa, đi thẳng đến trại giam là được, nói cho cùng chắc là gặp để tạm biệt nhau thôi.
Để cảm ơn Hàn Cẩn Du đã thông cảm và giúp đỡ, mời một bữa ăn cơm cũng không phải chuyện gì to tát. Tưởng Phẩm Nhất đồng ý, hẹn thời gian và địa điểm dùng cơm xong liền cúp điện thoại bắt đầu chuẩn bị.
Lúc này Phó Dục Thư vẫn đang ở chỗ Tống Vân và con trai Tống Gia Huân của anh ta.
Tống Gia Huân không giống với cha cậu, sở thích hoàn toàn khác biệt nhau, khá là cực đoan. Ví dụ khi còn bé Tống Vân thích súng và xe hơi, nhưng Tống Gia Huân thích piano và múa. Hiện tại bọn họ muốn đi mua piano cho Tống Gia Huân, trên đường thuận tiện nói chuyện Cổ Lưu Thâm.
“Đứa bé này là con trai lại muốn học múa. Cậu nói xem có kỳ lạ hay không?” – Tống Vân bất đắc dĩ than.
Phó Dục Thư quay tay lái, thản nhiên nói: “Nó muốn học múa gì? Bé trai học múa cũng không kỳ lạ, rất nhiều nghệ sĩ múa đều là phái nam mà, là do cậu có thành kiến với việc này thôi.”
Tống Vân cau mày nói: “Tôi chỉ cảm thấy con trai tôi thật sự không nên thích những thứnhư thế này.”
“Không phải Khưu Tuyết rất thích những thứ này ư? Phần lớn thời gian đều là cô ấy chăm lo cho con cậu. Cậu luôn bôn ba bên ngoài, số lần gặp con trai chỉ đếm trên đầu ngón tay, thật sự không xứng làm một người cha. Gia Huân có sở thích giống mẹ cũng đúng thôi.” – Phó Dục Thư lý giải.
Tống Vân ngơ ngác nhìn Phó Dục Thư, anh nói rất có lý anh ta không phản bác được.
Cho nên khá lâu sau Tống Vân mới thốt ra một câu: “Nó muốn học múa cổ điển. Khưu Tuyết chọn cho nó, nó hoàn toàn nghe theo mẹ, cậu cảm thấy thế nào?”
Phó Dục Thư nhìn anh ta một cái: “Hóa ra cậu đang rào trước đón sau với tôi.”
“Tôi rào trước đón sau với cậu khi nào.” – Tống Vân lườm anh một cái.
“Cậu biết Phẩm Nhất dạy múa, còn trùng hợp là múa cổ điển.” – Phó Dục Thư chẳng buồn để ý.
Tống Vân ho một tiếng: “Không phải là tôi rất quan tâm đến việc làm ăn của vợ cậu à?”
“Cậu thật đúng là anh em tốt của tôi.”
“Đó là đương nhiên.”
Hai anh em cứ vui vẻ quyết định như thế, tuyển nam học sinh đầu tiên cho lớp mới của Tưởng Phẩm Nhất. Trong lúc đó Tưởng Phẩm Nhất đang dùng cơm với Cục trưởng Hàn, không khí vô cùng nghiêm túc, nhưng có phần nhẹ nhàng hơn buổi ở phòng thẩm vấn rất nhiều.
Hàn Cẩn Du không khỏi nói: “Tưởng tiểu thư không cần căng thẳng như thế. Chúng ta xem như là bạn bè, đây đang ở bên ngoài, cô căng thẳng như vậy ngược lại khiến tôi cũng lúng túng.”
Tưởng Phẩm Nhất nói: “Tôi đâu có căng thẳng.”
Đang lúc nói chuyện, tay cầm đũa của Tưởng Phẩm Nhất hơi run run. Khóe môi Hàn Cẩn Du hơi cong lên, cầm cốc nước từ từ uống một hớp che đi nét cười không nhịn được.
Bên kia Phó Dục Thư đưa cha con Tống Vân xem piano xong, ba người quyết định đi đánh chén thỏa thuê. Sẵn tiện bên cạnh có một tiệm ăn không tệ, ba người họ chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, mới vừa ngồi xuống đã nghe Tống Gia Huân cất lời.
“Ba ơi, đó không phải là bác Hàn à.”
Vai lứa của Hàn Cẩn Du cũng đã lên chức bác rồi. Hình như người ta chưa đến bốn mươi tuổi, thật là có chút không dễ nghe. Phó Dục Thư và Tống Vân nhìn theo ngón tay Tống Gia Huân thấy bóng lưng một cô gái mảnh khảnh đang cùng ăn cơm với Hàn Cẩn Du. Tống Vân còn bối rối: “Đó là ai vậy, hiếm khi thấy Cục trưởng ăn cơm với phụ nữ, thoạt nhìn tâm trạng không tệ nhỉ.”
Tống Vân giơ đồng hồ lên nhìn, nghi ngờ: “Không đúng, bây giờ đang giờ làm việc. Bình thường Cục trưởng chưa bao giờ trốn việc, kỳ lạ, lẽ nào là bạn gái?”
Phó Dục Thư sầm mặt lại: “Cậu nói rõ ràng một chút cho tôi, đó là bạn gái tôi không phải là của anh ta.”
Tống Vân sững sờ, cẩn thận xem lại bóng lưng của cô gái kia, hóa ra đúng là Tưởng Phẩm Nhất. Cho nên Tống Vân bất chợt hiểu ra, giọng điệu của Phó Dục Thư chắc là muốn cãi nhau rồi. Cái miệng của mình đúng là hại người hại bạn mà.