Dừng xe trước cấm địa nhà Sơn, Liêm bước ra
khỏi xe rồi nhìn về hướng ấy. Đưa tay sờ ra sau lưng,
chắc chắn rằng khẩu súng ngắn vẫn còn nằm chặt bên trong cái lưng quần. Liêm tiếp tục bước đi. Khẩu súng lẽ ra Liêm đã giao nộp lại cho sếp sau chuyến đi bắt
tên tội phạm truy nã ở Vũng Tàu nhưng vì
anh chưa về lại cơ
quan nên chưa bàn giao được cho sếp Anh. Liêm tiến vào cánh đồng cỏ.Một hàng
dài ngã rạp sang hai bên tạo
thành một lối đi ở giữa. Liêm ngồi xuống nhìn ngọn cỏ. Nó vẫn còn dấu rất tươi như thể vừa bị ai đó dẫm đạp
lên. Biết chắc có người vừa mới vào đây, Liêm băng qua cánh đồng theo con đường
ấy. Tới bìa rừng, chưa biết nên đi tiếp con đường nào
vì đây là lần đầu tiên anh vào
cấm địa thì Liêm chợt thấy mấy mảnh vải đỏ được cột chặt vào mấy ngọn cây.
Liêm nhận ra rằng ai đó
đã cột mấy mảnh vải này ở đây để làm dấu trên đường đi, có lẽ là để không bị
lạc khi ra khỏi đây.
Liêm men theo các mảnh
vải đỏ, anh băng qua các rừng cây nhằm về phía thác nước tiến tới.
Trong đầu anh đang nhớ về
hình ảnh của ngày hôm ấy.
Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng hoa Phi Ưng,
Liêm gạc chân chóng định bước đi, Liêm nhìn qua căn nhà sát bên là một công ty nhỏ. Quá giờ
hành chính mọi người
đã đóng cửa ra về chỉ còn mấy
tay bảo vệ đứng gác. Như nhận ra điều gì đó Liêm lui xe xuống lòng đường và
chạy về hướng ấy.
– Chào anh. –Liêm nói và bước xuống xe, anh đưa cái thẻ màu
đỏ ra. –Tôi là cảnh sát hình
sự.
Người bào vệ trẻ có vẻ hơi e dè.
Anh ta ấp úng. –Không biết…Anh. Hôm nay đến đây có chuyện gì không ạ.
Vừa nói Liêm vừa chỉ vào
cái camara, ống kính đang hướng về phía trước cổng công ti và chỉa sang cả trước vỉa hè của cửa hàng hoa bên
cạnh. Liêm hi vọng sẽ tìm được
gì từ nó.
– Không biết nó hoạt động như thế nào.
Người bảo vệ nhìn theo tay Liêm, thấy cái camara cậu ta
nói. –Dạ, nó là camara an ninh ạ. Hoạt động suốt ngày đêm để đảm bảo thôi ạ.
– Phòng quan sát ở đâu. Tôi muốn xem băng
của ngày hôm nay.
– Ngay đây ạ. –Người bảo vệ chỉ tới cái
phòng sát bên cạnh. –Ở ngay đây luôn ạ.
Nói rồi cậu ta dẫn Liêm
vào cái phòng trước
cổng và để lại anh trong đó với một người khác đang trực bên trong còn mình thì bỏ ra ngoài để tiếp tục công
việc.
Xem lại khoảng thời gian
trước 5 giờ sáng. Từ
màn hình Liêm thấy được một
khoảng không bên trước
cổng công ti và một phần vỉa hè trước cửa hàng Phi Ưng được điện bên trong hắt
ra sáng chói. Bắt đầu từ 3 giờ, quán hoa bắt đầu tấp nập đông người ra vào. Anh
kiên nhẫn ngồi để ý từng người khách ra vào. Kiên nhẫn chờ
đợi hơn cả tiếng đồng hồ. Liêm chợt đứng dậy nhìn vào màn hình cho rõ hơn. Trước vỉa hè, chiếc Roll
royce cổ chạy lên, một người đàn ông bước ra và nhanh chóng đi vào trong quán.
Liêm tua lại đoạn đó và phóng to người đàn ông lên, anh nhận ra không ai khác
mà chính là một người anh rất quen thuộc.
Cả chiếc xe anh đã từng thấy khi ông Văn chết. Đó là xe của
Phát và người mua
hoa không ai khác chính là chủ nhân của nó.
***
Bên trong căn phòng đá ẩn
sau thác nước hai bóng người bước vào. Tên Đăng trên tay lăm le khẩu súng quay
họng súng về phía ba người. Bên cạnh là tên sát thủ mặt thẹo với mái tóc dài
che gần hết khuôn mặt đang trợn mắt về phía họ.
Sơn quay lại tay vẫn lăm
lăm con dao, anh đẩy An ra sau lưng vì anh nhận thấy nguy hiểm không còn đến từ
phía Phát nữa mà là ở những kẻ đang đứng trước mặt mình.
Tên Đăng cười một tràng
lớn rồi nói. –Hóa ra lô hàng ở đây. Tao đã tìm kiếm nó khắp nơi, thật cảm ơn các người.
Rồi hắn ta quay mũi súng
về phía Phát. –Ta biết ngay người chính là tên phản bội mà.
Phát nhếch mép. Sơn quay lại nhìn Phát rồi nói. –Tay trong. –Sơn ngạc nhiên. –Vậy anh không
phải kẻ giết chú tôi sao.
– Tôi rất muốn giải thích cho anh về điều
này.
Sơn quay lại nhìn về phía Đăng. –Phải chăng ông đã…
Ông ta cắt lời Sơn ngay. –Tất nhiên kế hoạch là
do ta đưa ra nhưng người ra tay giết chú người và cả tên điên nữa là người này.
–Vừa nói hắn vừa chỉ qua tên sát thủ mặt thẹo. –Đây chính là ‘sứ giả của tội
ác’ do một tay ta đào tạo nên đấy.
Tên sát thủ nhìn về phía
Sơn. –Ta hận không
tận tay giết chết chú người để hắn làm bị thương con Lô Ki yêu dấu của ta.
– Chính mày giết chú tao. – Sơn nói và cầm con dao chỉ thẳng
về phía hắn.
– Đúng vậy. –Hắn chỉ về phía Phát rồi cười
lớn. –Nhìn các người
nói chuyện ta thấy thật nực cười.
– Thật ra tôi không giết chú cậu, tôi xem
ông như cha của mình. –Phát nói. –Chính ông đã dẫn dắt tôi
và Mai Thi vào hội và nâng đỡ tôi như một người con. Tôi và Thi đều gọi ông là
cha.Và tôi biết được Thi đã bị giết vì muốn phản bội tổ chức và cha cũng đang
có ý định ra khỏi tổ chức, từ giã sự nghiệp giang hồ. Hơn thế nữa ông ấy còn muốn đốt hết số hàng này. Đó là con
đường chết, trừ khi tổ chức bị tiêu diệt hoàn toàn nếu không những kẻ phản bội
sẽ phải chết. Chính vào cái hôm ông bị giết tôi đã đến và khuyên ông nên làm
theo kế hoạch của tôi để tránh bị tổ chức thanh trừng nhưng ông ấy không nghe.
Có lẽ tên điên đã ở đâu đó và thấy được cuộc gặp gỡ này nên mới biết tôi là người của tổ chức.
– Không chỉ có mình tên điên thấy người và ông ta gặp mặt đâu. Còn ta nữa đấy. –Tên sát thủ nói. –Sau khi người đi chính ta đã cho con Lô Ki giết ông ta đấy. Ta còn bị
tên điên phát hiện nên ta đã đuổi theo hắn nhưng hắn đã biến mất. Vậy là đêm
hôm sau, đang ở trong nhà của của mình thì ta phát hiện hắn đi vào căn nhà cũ
của hắn, ta ra tay đã giết chết hắn và lái xe vào thành phố.
Liêm chỉ về phía tên
Đăng. –Phải chăng ông đã quấn những mảnh vải đỏ trên con đường lên đây để lần
sau không đi nhầm đường.
– Sao người biết kẻ đó là ta.
– Hôm trước tôi đã vào cấm địa, tôi đã thấy ai đó đã quấn nó lên. Lúc định ra về ta tôi
thấy ông đang bị mấy con chó hoang trong này rượt đuổi và ông còn giết một con trong số chúng.
Ha ha ha. Tên Đăng cười
lớn. –Đúng thế đấy. Hôm nay là ngày chết của các người rồi, cho các người biết cũng
chả sao. Cả chuyện con chó săn
da bì trong truyền thuyết cũng là do ta nhào nặn nên đấy.
Tôi muốn biết. –Sao các
người không giết tôi
như Mai Thi khi biết tôi phản bội.
– Như vậy thì
ai tìm lô hàng này cho tao. –Tên Đăng nói, súng chỉ về phía Phát. –Để mày sống
chính là quyết định đúng đắn của tao.
Ha ha ha. Hắn cười một tràng cười man rợ rồi nhìn về phía tên sát thủ. Như hiểu ý chủ nhân, tên sát thủ rút cái dao bấm trong người ra và tiến về phía lô hàng.
Hắn rạch một đường dài trên thùng hàng rồi lấy ra một bịch màu trắng. Hắn lấy
dao rạch cái bịch ra rồi quệt một ít đưa lên miệng thử. Hắn cảm nhận trong giây
lát rồi nhìn về phía tên Đăng
gật đầu.
– Tốt lắm.
Tên Đăng nói. –Giờ đã đến
lúc tiễn các hiệp sĩ lên đường.
Hắn chĩa mũi súng về phía
Phát đang đứng cạnh thùng hàng. –Người trước nhé.
Hắn chạm tay vào cò rồi
bóp nhẹ. Chưa chờ
đến lúc chín mùi. Sơn lao lại cầm tay hắn rồi đẩy lên trời. Ba tiếng súng vang
lên. Ba viên đạn bay ra cắm phập vào thùng hàng gần cạnh Phát.
Sơn đè hắn xuống đất rồi hai người
tranh giành khẩu súng.
Phát lao đến tên sát thủ
đấm mạnh vào mặt hắn. Quá bất ngờ con dao trên tay hắn rơi xuống. Phát tiến tới đẩy hắn
vào thùng hàng rồi đấm tới tấp. Như choàng tỉnh, tên sát thủ đẩy mạnh Phát ra
rồi quật anh lại vào trong thùng hàng. Hắn đạp vào ngực anh. Phát ôm ngực ngồi
xuống. Trong tầm chân của mình,
tên sát thủ vung chân đá mạnh vào đầu Phát. Phát ngã sang một bên sau cú đạp
mạnh ấy. Quai hàm anh như muốn trẹo ra. Hắn tiếp tục đè lên người Phát. Giơ tay định giáng thêm cú
nữa thì nghe “xoẹt” một cái.
Phát đã chụp được con dao hắn làm rời xuống đất và chém ngang về bắp tay hắn.
Dính phải lưỡi dao
bén của chính mình, máu chảy
ra đầy áo, tên sát thủ vội đứng lên thủ thế thì bị một đạp nữa của Phát làm cho
té ngã.
Phát đứng dậy trèo lên người hắn, giơ tay định đâm hắn một
cú chí mạng thì anh nghe
‘Đoàng” một phát.
Anh nhìn lên, Sơn đã không giành nổi khẩu súng trong tay tên Đăng. Hắn
hất anh nằm qua một bên. Tay anh ôm cái bụng đầy bê bết máu. Kim An đã chạy về
phía anh.
Cô hét lên đau đớn. –Anh
ơi.
Tên Đăng đứng Phắt dậy
mắt nhìn về phía Phát và chĩa khẩu súng về phía An. –Mày muốn mày chết hay nó
chết.
Phát từ từ thả con dao
trong tay ra và đứng lên, tên sát thủ cũng đứng dậy rồi lui về phía tên Đăng.
Hắn cười lớn rồi nói. –Một tên, giờ
đến ai nữa nhỉ. Nó nhé.
Hắn chĩa khẩu súng vào
đầu An rồi bóp nhẹ còi súng. –Không.
–Phát kêu lên.
“Đoàng” Loạt súng thứ ba
vang lên. Trên đầu tên Đăng hiện ra một cái lổ sâu hóm. Máu bắt đầu chảy xuống.
Tên sát thủ vội nhặt lấy
con dao của Sơn và
kề vào cổ An kéo cô đứng lên. Liêm từ từ tiến vào phía trong nòng súng hướng về tên sát thủ. Khói còn bay ra từ nòng súng sau khi viên đạn cắm
vào đầu tên Đăng vừa mới phát ra. Liêm liếc nhìn qua tên Đăng. Hắn không ai khác
chính là Trần Thành. Tuy vẻ ngoài có thay đổi nhưng cái đầu hói và cặp lông mày
xếch lên không lẫn vào đâu được. Trong tập tài liệu mà vợ anh để lại hồ sơ của
Trần Thành còn kèm theo hồ sơ cả Trần Khoa Đăng nữa, nên Liêm quyết định tìm lên
đây để hỏi Sơn về địa chỉ của tên Đăng- người mà Sơn đã nhắc đến trước đây.
Sau khi men theo mấy mảnh
vải đỏ tới thác nước anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Chính hai loạt súng
lúc nãy đã giúp anh tìm ra nơi đây.
Giờ đây, Liêm càng đi vào
sâu hơn, trên tay
lăm le khẩu súng còn tên sát
thủ lại đi ra. Hắn hét lớn. –Tránh đường cho tao.
Phát cũng đứng ngay sau
lưng Liêm. Liêm liếc nhìn qua phía Sơn. Sơn nhăn nhó trên vũng máu nhưng còn nói được. – Vết thương ở bụng…không…sao
cả. Cứu…em gái…tôi. –Sơn nói lắp bắp.
– Đầu hàng đi. –Khẩu súng cứ nhắm thẳng về
phía tên sát thủ sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào.
Tên sát thủ ngày càng lui
lại. Liêm và Phát cứ thế tiến lên. Để mặc cho Sơn nằm đó. Tính mạng của An lúc
này dường như rất
quan trọng. Cứ thế tên sát thủ lần lần đưa An ra khỏi thác nước. Liêm thì luôn hướng mũi súng về phía hắn sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc
nào. Phát thì liên tục đánh
đòn tâm lí tên điên. Anh sợ hắn sẽ cướp mất người anh yêu thương
nhất. –Hãy hạ súng xuống, pháp
luật sẽ khoan hồng cho anh.
– Đừng giết thêm người vô tội nào nữa.
– Hãy bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ cho anh
con đường sống.
– Như thế đã
quá đủ rồi.
– Liêm sẽ sẵn sàng bắn nếu anh làm bậy
đấy.
Hết thuyết phục đến đe
dọa. Phát sẵn sàng nói mọi thứ để cứu sống được cô.
Cứ thế tên sát thủ cứ đi
lùi từng bước. Hắn
không đi xuống núi vì địa hình
bên dưới dễ dàng làm
hắn té ngã. Hắn đi dọc theo
con đường đã tiến ra xa thác nước hơn. Băng qua cả khu rừng, và rồi cuối cùng một vực thẳm hiện ra sau
lưng hắn. Vực thắm ở phía sau nhà Sơn và sườn núi này cũng là nơi mà dòng nước chảy đổ xuống. Hắn quay đầu nhìn lại ra sau, một lớp sương mù bao phủ, đến đáy vực còn không thấy nữa là.
Rùng mình. Hắn nhích lên
lại phía trước.
– Anh cùng đường rồi, bỏ dao xuống đi.
Phát và Liêm tỏa ra hai
bên.
– Bỏ dao xuống đi, đừng làm bậy. –Pháp
luật luôn khoan hồng cho anh.
Con dao càng siết chặt
vào cổ An hơn. Hai
người có thể nhận thấy từng dòng
máu đang chảy ra dưới cổ An. An chẳng biết làm gì hơn ngoài bật khóc.
– Đừng làm bậy. –Phát nói. –Xin mày đấy.
Ha ha ha. Hắn cười lớn. –Biết cảm giác mất đi
người mình thương yêu nhất là thế nào chưa.
– Tao chỉ có ngài ấy là người thân, thế mà mày nỡ cướp đi
ngài ấy của tao. Người mà tao thương yêu nhất.
Vết sẹo trên mặt đỏ ửng
lên. Qua gương mặt
đằng đằng sát khí, Liêm có thể hiều hắn sắp làm gì.
Liêm ném cây súng xuống
đất rồi nhảy về phía hắn. Hai tay anh nắm tay cầm dao của tên sát thủ kéo ra.
Cổ An bị rạch một đường dài hơn. Nhưng chưa phải lúc kết thúc. Tay trái của hắn vòng qua cổ An rồi kéo cô mạnh ra sau. Cả ba
cùng lao xuống vực thẳm.
Phát chạy tới hét to.
Nhìn xuống anh thấy tên sát thủ đang lao nhanh xuống vực dưới tác dụng của
trọng lực. Liêm và An đang nắm lấy một bụi cỏ trên mép vực. Nhưng thần may mắn đã không mỉm cười với họ. Dười sức nặng của hai người, ngọn cỏ
bức gốc đứt ra ngay lập tức. Phát nhào hai tay chụp lấy tay hai người.
Mọi sự nguy hiểm lúc này
không còn quan trọng đối với Liêm nữa. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc,
Liêm ngước đầu lên nhìn Phát. – Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô ấy. Và
tôi cũng vậy phải không?
–
Tôi phải đưa anh lên. –Phát nói như không muốn để Liêm phải thất vọng về câu trả lời của mình.
– Anh sẽ không kéo được cả hai cùng lúc
đâu. Đừng bao giờ để tay người mình yêu tuột khỏi tay mình. Hãy nắm chặt nó khi
còn có thể.
Liêm nói rồi buông tay
mình ra. Dưới tác
dụng của trọng lực anh lao xuống nhanh chóng. Phát đưa tay chụp lấy tay An rồi
kéo lên.
Trong không gian vô vọng. Phát còn nghe được
giọng Liêm vọng lên từ vực thẳm. –Phương
Uyên quả là một cảnh sát xuất sắc.