Đào Tử và Tần Quan không thể ngờ rằng, lần đầu tiên gặp lại Nguyệt Quang lại chính bởi vì tính mạng của họ bị đe dọa.
Hôm nay vừa sáng ra, Nguyệt Quang đã gọi điện thoại cho hai người. Do lâu ngày không liên lạc, hai người họ sau khi nghe thấy ở đầu dây bên kia là Nguyệt Quang đều hết sức ngạc nhiên. Vừa mới định hàn huyên thì họ chỉ nghe được từ đầu dây bên kia, Nguyệt Quang nói một cách lạnh lùng:
– Mau lấy bút, ghi lại địa chỉ của tớ, đến đây ngay lập tức!
Khi Đào Tử nghe thấy câu này, cô ta nói khéo rằng gần đây mình khá bận, khi nào có thời gian sẽ đến ngay chỗ Nguyệt Quang thăm cô. Không ngờ rằng những lời vừa mới được thốt ra, lập tức đã bị Nguyệt Quang cắt lời và kèm theo tiếng quát:
– Cậu sống chán chưa? Nếu không muốn chết, hôm nay, không, ngay bây giờ! Tới đây mau!
Cuộc gọi với Tần Quan đại loại cũng được kết thúc bằng một cơn tức không tên của Nguyệt Quang. Khi anh ta cùng Đào Tử đường xa mệt mỏi tới nhà Nguyệt Quang, trong lòng hai người ít nhiều cũng có đôi chút nghi hoặc.
Bước vào nhà, đập vào mắt họ là sự hỗn loạn, vừa nhìn đã biết ngay nhiều ngày qua nhà cửa không được thu dọn.
Nguyệt Quang ngồi tựa lưng trên chiếc ghế sô pha, người quấn một chiếc chăn len lớn. Nhìn thấy khách đến, cô cũng không đứng dậy chào, chỉ chỉ vào hai chén nước đã được rót sẵn trên bàn, ý rằng bọn họ tự uống lấy. Tiếp đó, cô thấp giọng hỏi:
– Hai người có cách liên lạc với ba người còn lại không? Tìm gấp họ đi, bảo họ đến chỗ tớ.
Ba người còn lại mà Nguyệt Quang nói tới ở đây là Tống Lương Ngâm, Tiểu Phỉ và Hứa Thiên Cát. Sáu người bọn họ sáng lập ra “Quán đêm”, đều có thể viết ra được một cuốn tiểu thuyết kinh dị khiến người ta sau khi đọc phải thích mê. Nhưng ba năm trước, đã xảy ra một chuyện khiến cho trang web phải giải thể. Sau khi chia tay nhau, mỗi người đi một hướng, dần dần không còn liên lạc với nhau.
Khi nói chuyện, hơn nửa gương mặt của Nguyệt Quang ẩn trong ánh sáng mịt mờ. So với trước đây, cô dường như gầy đi rất nhiều. Trước đây gặp nhau, họ đều thông qua mạng. Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Quang, cũng là ba năm sau khi xảy ra chuyện, Đào Tử và Tần Quan dường như không còn nhận ra được cô.
Nghe Nguyệt Quang nói với ngữ khí ra lệnh, Đào Tử có chút tức giận, cô đặt ngay chén trà trên tay xuống. Phải biết rằng, cô là một phóng viên. Cuộc gặp mặt đường đột mà kì quái này đã phá vỡ kế hoạch phỏng vấn một ngày của cô. Nhưng nhìn thấy Nguyệt Quang với sắc mặt bệnh tật ở trước mặt, Đào Tử vẫn nhẹ nhàng:
– Tớ chỉ có số di động của Tống Lương Ngâm. Trước khi đến nhà cậu, tớ đã thử gọi rồi, nhưng tắt máy.
Nguyệt Quang nhìn về phía Tần Quan, ánh mắt sắc bén pha thêm cả lo lắng. Không hiểu tại sao nó lại khiến Tần Quan run lên. Anh nói ngay, anh có mã số QQ của Tiểu Phỉ, mặc dù dường như chẳng có cách nào nói chuyện được với cô ấy. Mà Tiểu Phỉ ban đầu ở “Quán đêm” đã có quan hệ tình cảm với Hứa Thiên Cát, bây giờ có lẽ vẫn còn duy trì mối quan hệ này.
Một tay mang vết thương được đưa ra từ dưới chiếc chăn len. Đào Tử nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc, vội hỏi:
– Nguyệt Quang, tay cậu sao thế? Bị con gì cắn phải không?
Chẳng có lời đáp lại, Nguyệt Quang chỉ giơ tay lấy tập bản thảo ở góc chiếc sô pha, đưa ra nói:
– Các cậu hãy đọc tập chuyện này đi.
Tần Quan lại gần, nhìn chăm chú vào tập bản thảo trong tay Đào Tử. Đó là một bộ tiểu thuyết mang tên “Tên cắn người Bạch Nha”. Mấy chữ tiêu đề này được thiết kế bằng cỡ chữ lớn trong word, to đến mức gần như là khoa trương.
– Em viết đấy à?
Tuy ngữ khí là câu hỏi song trong lòng Tần Quan tin chắc rằng đó là tiểu thuyết kinh dị mà Nguyệt Quang đã viết từ rất lâu rồi. Với những tác phẩm của cô, anh rõ như lòng bàn tay.
Người ngồi trên ghế sô pha vẫn không trả lời, toàn bộ khuôn mặt chìm vào trong bóng tối. Đào Tử và Tần Quan nhất thời không biết làm sao, chỉ còn biết làm theo lời cô nói, đọc kĩ lại những chữ viết đã được cất kín từ lâu…
– Bạn có mẹ không?
– Có phải bạn chỉ sống cùng mỗi mẹ thôi không?
– Mẹ bạn có yêu bạn không? Còn bạn, có yêu mẹ bạn không?
… Tình yêu đó, bạn dám chứng minh không?…
“Tôi là Thiên Thu Thiên Niên, chào bạn”.
Đó là câu tiêu đề gần đây tôi đặt trên MSN, Thiên Thu Thiên Niên là tên nữ nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết thần kì gần đây, là một người, cũng là hai người. Sau khi đọc cuốn sách đó, tôi liền đổi tên câu tiêu đề trước đây thành câu tiêu đề này.
Lý do, không gì khác là muốn khiến cho bản thân có một chút thần bí trên mạng.
Tôi là giảng viên khoa toán của một trường đại học, khi đi làm tôi luôn ăn mặc rất cứng nhắc. Đứng trên bậc thềm phòng học rộng lớn, tôi kéo lên kéo xuống sáu tấm bảng nhỏ nặng nề, dùng phấn viết hàng dãy kí tự chữ số mà trong thế giới tự nhiên này chúng ta dường như không nhìn thấy.
Hôm đó, một buổi sáng đẹp trời và có gió, do thức và ngồi dùng mạng quá khuya nên tôi dậy hơi muộn một chút.
Đi vội vàng trên đường, mặt trời trên cao hơi chút nhợt nhạt. Cuối cùng cũng đã chen lên được xe buýt, tôi thở một hơi dài.
– Con thần kinh!
Âm thanh chát chúa của một đứa con gái bỗng nhiên vang lên ở phía trước xe buýt. Tiếng nói chuyện ầm ĩ ngay lập tức được ngưng lại.
– Cháu muốn xuống xe.
Tiếng đứa con gái đó lại được vang lên. Lúc đó, qua khe hở của đám người, tôi mới nhìn thấy một đứa con gái ngồi ở phía trước đứng lên, chạy thẳng đến cửa xe trước mặt.
– Cháu muốn xuống xe!
Nó tiếp tục nói với giọng nghèn nghẹn. Xe buýt từ từ dừng lại, nó xuống xe giống như đang thoát nạn vậy.
ánh mắt mọi người cùng đổ về phía chỗ ngồi kề với chỗ của đứa con gái ấy. Đứa con gái ngồi chỗ đó có một mái tóc đen rất dài, mặc chiếc áo phông màu trắng, đen trắng tương phản nhau quả là gai mắt.
Tôi nhận ra đứa con gái đó, em tên là Chương Tiểu Nhã, là sinh viên trong lớp của tôi. Em lúng túng thu đôi vai lại, nhìn tứ phía với một chút luống cuống, ngay sau đó em nhìn thấy tôi. Hai mắt em dừng lại, đột ánh lên cảm giác tủi hổ. Rất nhanh, em quay lại, rụt đầu vào phía trong đôi vai.
– Có chuyện gì thế?
– Chẳng phải đã nói là thần kinh à? Tránh xa nó ra một chút.
Âm thanh tiếng nói chuyện rì rầm vang lên trong xe.
Tiểu Nhã ôm vai, mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Hành khách bên cạnh đều cố gắng tránh xa em.
– Không sao đâu. Chúng đều là sinh viên của tôi, chắc là có xích mích đấy mà.
Nhìn đứa trẻ đó, trong lòng tôi không nín nhịn được nữa. Tôi bước lại, ngồi bên cạnh em.
Tiểu Nhã không động đậy, mặt em vẫn hướng ra phía ngoài cửa sổ.
Khi sắp xuống xe, em đột nhiên quay mặt vào, ngước nhìn tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ mặt em. Các nét trên mặt em rất đẹp, trông rất xinh, nhưng sắc mặt lại trắng xanh khác với người thường.
Mắt của em rất lạ, khi nhìn người khác sẽ cho bạn cảm giác lòng trắng vô cùng nhiều, nhiều đến mức giống như cả con ngươi đang sắp lật ngược lên.
Đột nhiên em nắm lấy tay tôi, ngón tay của em cứng mà lạnh khiến cánh tay tôi ngay lập tức nổi lên một tầng da gà.
– Cô Nguyệt Quang, cô có lên mạng không?
– Có, cô có lên mạng.
– Cô đừng bao giờ lên mạng nữa, cô hãy nghe em đi, em chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Cô bé lạnh lùng dùng một chất giọng rất bình thường để nói hết câu này, rồi đột ngột vung tay tôi ra, chẳng kịp đợi tôi phản ứng gì thì đã xuống xe rất nhanh.
Tốt cho tôi? Tôi vẫn không hiểu gì, nhìn theo bóng hình màu trắng xanh đang vội vàng qua đường và đi vào trong trường của cô bé. Trong lòng dấy lên một cảm giác khác lạ.
Cảm giác đó khiến tôi cả ngày đều không hề thoải mái.
Tan giờ học, tôi ngồi trong văn phòng khoa thưởng thức trà, nghỉ ngơi để chuẩn bị về nhà.
Lúc này, cửa đột ngột mở ra, thầy hướng dẫn lớp toán học bước vào, theo sau lưng thầy còn có một sinh viên, đầu cúi xuống, mái tóc dài che đi nửa mặt, khiến người ta không thể thấy rõ mặt của nó.
“Reng reng”, tiếng chuông vào lớp reo lên, mấy vị giảng viên lần lượt bước ra khỏi văn phòng khoa và đi về phía lớp học của mình. Vào lúc mà thân hình bọn họ đang xen lẫn nhau, tôi đột nhiên phát hiện ra, đứa con gái đứng trước bàn làm việc của thầy hướng dẫn, đứng quay lưng lại với tôi, nó mặc áo phông màu trắng đến lóa mắt, trong cái nóng của ngày hè, nó phát ra ánh sáng chói lọi, lạnh lẽo màu trắng xanh.
Lại là Chương Tiểu Nhã.
– Tiểu Nhã, mấy ngày nay em làm sao thế? Tôi đã tìm em mấy lần rồi, tại sao em không nói lấy một lời? ở nhà có khó khăn gì, cứ nói ra tôi nghe, đừng hoa chân múa tay, nói năng lung tung để dọa các bạn xung quanh mình thế, có được không?
Tiểu Nhã cúi đầu, không nói gì, lưng em gầy và trơ trọi.
– Em xem, giờ trong văn phòng chỉ có tôi và cô giáo của em thôi. Em muốn nói gì cứ nói ra. Không nên bỏ lỡ tương lai của mình, đúng không? Em không muốn sau này thi nghiên cứu sinh nữa à?
Tiểu Nhã nghe xong lời của thầy, người động đậy, đột nhiên quay mặt lại, nhìn tôi.
– Cô Nguyệt Quang có mẹ không?
Em đột nhiên hỏi tôi, âm thanh đó có một chút hơi nóng.
Từ trước tới nay tôi sống trong gia đình chỉ có mỗi *** hai mẹ con dựa vào nhau mà sống, do vậy câu hỏi này khiến lòng tôi nảy sinh một cảm giác thật lạ kì. Tôi hơi sững sờ, tay run lên, nửa chén nước trà đổ hết lên đùi tôi.
– Chương Tiểu Nhã! Đây là đâu hả? Đây là văn phòng khoa! Tại sao em còn hỏi câu hỏi kì lạ đó, như thế vui lắm hả?
Thầy hướng dẫn thấy tôi bị em làm cho sợ hãi thì rất không vui.
– Em lên lớp đi, khi nào nghĩ thấu rồi thì quay lại tìm tôi.
Tôi lấy khăn giấy ra lau chỗ nước bị đổ, trong lòng có một chút buồn vì cử chỉ của mình nên tôi cười nói luôn:
– Không sao không sao, con bé hỏi câu hỏi kì lạ hiếm thấy như thế cũng chẳng có vấn đề gì, hơn nữa câu hỏi đó thực ra cũng không được coi là câu hỏi. Cô đương nhiên là có mẹ chứ. Ai lại không có mẹ?
Chương Tiểu Nhã càng cúi đầu xuống thấp hơn, từ từ đi ra văn phòng khoa.
– Sinh viên này có vấn đề gì không? – Tôi không kiềm chế được liền hỏi thầy hướng dẫn của em.
– Bạn cùng lớp nó phản ánh với tôi rằng nó bị thần kinh, gặp người ta là hỏi ngay người ta có mẹ không, có phải là đang sống cùng mẹ không. à, đúng rồi, mới chỉ hỏi có một bạn gái cùng lớp thôi. Theo tôi thấy, nó chưa hết tuổi lớn, cố ý dọa người khác để gây xích mích ấy mà. Cô Nguyệt Quang này, cô đừng để ý đến nó, hi vọng rằng sau đợt này nó cảm thấy việc này không hay ho gì nữa thì tốt.
– Cứ theo tình trạng hiện tại của Tiểu Nhã thì khoa chúng ta nên liên lạc với gia đình của em.
Tôi nhớ lại vừa dạy xong tiết học đó, Tiểu Nhã ngồi ở bục giảng trong lớp học, chỗ ngồi xung quanh em trống ra một khoảng lớn. Giữa ban ngày, em trông cứ như một âm hồn không sợ chết ngồi trong lớp.
– ý của cô là, chúng ta nên thông báo cho nhà của nó để cho nó nghỉ học? Chúng tôi thực ra cũng nghĩ thế, đã có liên lạc rồi – Thầy hướng dẫn của lớp gật đầu.
Thực ra cách làm thực sự của tôi là muốn em sinh viên này được giúp đỡ, tôi định nói, nhưng cuối cùng lại thôi. Để cho em về nhà cũng tốt, hi vọng rằng người nhà có thể giúp đỡ được em.
Bước ra khỏi văn phòng khoa, tôi chỉnh lại áo quần, men theo cầu thang góc rẽ để đi xuống. Cầu thang ở bên này tương đối xa nên rất ít khi có học sinh đi lại ở đây. Tôi từ trong văn phòng khoa đi ra, cũng chỉ là nghĩ cho tiện nên mới đi xuống ở đây. ánh sáng chói lọi của mặt trời chiếu vào trong tòa nhà những hình ảnh mơ hồ. Tôi nhìn thấy cái bóng của mình cũng mơ mơ hồ hồ, lâng lâng như ẩn như hiện trên bức tường.
Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn bỗng nhiên vang lên kèm theo tiếng những sinh viên nam nói thầm với nhau, nó truyền tới một cách nhanh chóng.
Rất nhanh, sinh viên nam trong đội bóng rổ của mấy khoa từ dưới gác chạy lên. Chúng nhìn thấy tôi, lễ phép nói một tiếng chào cô giáo, sau đó vượt qua tôi để lên gác. Tôi nghe loáng thoáng được rằng chúng đang bàn luận về vấn đề bệnh thần kinh gì đó.
Bệnh thần kinh, chúng nó nói chuyện chắc là về Chương Tiểu Nhã. Đang nghĩ thì tiếng khóc thút thít từ cầu thang tầng dưới vọng lên. Ban đầu chỉ mỏng như tiếng ruồi muỗi, nhưng rất nhanh âm thanh đấy phóng to lên, trở thành một kiểu gào khóc không thể tiết chế.
Tôi vội vàng chạy theo cầu thang xuống tầng dưới, chỉ thấy Chương Tiểu Nhã ngồi ở cầu thang không một bóng người, tay ôm cặp sách đang khóc lớn. Vừa khóc mồm lại vừa nhắc *** mẹ. Thân hình nhỏ bé của em thu lại giống như một con tôm, toàn thân như bị rơi vào trong trạng thái bị hoang tưởng khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Tôi đi về phía em một cách cẩn thận, đưa tay ra định an ủi em, giúp em bình tĩnh lại. Nhưng đột nhiên em vồ lấy người tôi, thò đôi tay gầy nhỏ, ôm chặt lấy đôi chân tôi, đôi tay đó giống như một chiếc đai sắt.
– Em cần mẹ. – Em gào lên ngắt quãng.
– Không sao cả. Cô đưa em về nhà, cô đưa em về gặp mẹ. Con ngoan phải nghe lời, về nhà gặp mẹ.
Tôi còn không kịp nghĩ xem trạng thái hiện tại của em có bao nhiêu phần không bình thường, chỉ có thể vuốt mái tóc của em, cố gắng hết sức để an ủi em.
Một lúc lâu sau, con bé cũng dần im lặng. Đôi cánh tay ôm lấy chân tôi yếu ớt buông xuống, cả người em nằm thẳng xuống nền.
Nhà của Chương Tiểu Nhã nằm ở trong khu tập thể nhỏ mới xây ở Thành Bắc. Khi tôi ngồi taxi đưa em về đến nhà thì trời đã tối.
Xuống taxi, tôi ngước nhìn tòa nhà khá cao, rồi lại nhìn Chương Tiểu Nhã bên cạnh mình. Suốt quãng đường đi, đứa bé gái này luôn ở trong trạng thái tê dại không có cảm giác gì, chỉ nói với tôi có đúng một câu, câu nói đó là nhắc lại câu mà em đã từng nói với tôi: Cô phải nhớ, đừng lên mạng nữa.
Về trực giác, đứa trẻ này có vẻ như rất mâu thuẫn. Em muốn tôi về nhà cùng em, nhưng em càng không muốn tôi nhìn thấy những thứ đồ riêng tư của mình.
Tôi đang suy nghĩ xem có nên nghe theo lời hứa của mình là đưa em về nhà hay không thì đột nhiên em lấy ra một chiếc di động nhỏ xinh, gọi một cuộc điện thoại:
– Mẹ à, cô giáo của chúng con đến rồi. Đúng, cô giáo đại học đấy ạ.
Em nói điện thoại một lúc với đầu dây bên kia rồi sau đó ngừng cuộc gọi, nói với tôi:
– Mẹ em mấy ngày nay không được khỏe, không tiện chào cô. Mời cô về ạ. – Nói rồi em quay người, đi vào con đường dẫn đến tòa nhà. Trong chớp mắt cơ thể em như bị bóng đen của tòa nhà đè dẹt.
Ngóng theo sau hình dáng gầy mỏng của em, trong tim tôi lại nảy ra ý muốn giúp đỡ em. Thế là tôi đuổi theo:
– Chẳng phải cô đã nói sẽ đưa em về nhà gặp mẹ sao? Giáo viên nói mà không giữ lấy lời còn có thể làm giáo viên được không?
Em không nói gì, chỉ cúi đầu, đi thẳng.