Đã trực tới giờ ngọ ban đêm, đèn trong phòng khám tâm lý của Tống Lương Ngâm vẫn sáng. Được khắc trong đêm tối ấy nhưng nó vẫn không thể nhập vào được.
Tuy giá đất trong trung tâm thành phố quá cao, tiền tiết kiệm cộng với tích lũy của gia đình chỉ đủ tiền mua nhà ở ngoại ô để mở phòng khám nhưng Tống Lương Ngâm vẫn cảm thấy hài lòng. Bạn biết đấy, những người có điều kiện đến khám ở chỗ bác sĩ tâm lý hầu hết đã có xe riêng. Môi trường yên tĩnh ở khu ngoại ô thành phố này là nơi thích hợp nhất cho việc điều trị tâm lý.
Việc bạn trai mãi không gọi điện thoại tới khiến cho bác sĩ Tống có chút tức tối. Cô rất đồng ý với một quan điểm: Bác sĩ tâm lý cũng cần phải có bác sĩ tâm lý riêng cho mình.
Trong thời gian qua lại với người yêu, Tống Lương Ngâm không tránh khỏi được việc phân tích cử chỉ của anh ấy. Đó không phải là do cố ý mà là do bệnh nghề nghiệp. Giống như hiện tại, một lời hỏi thăm muộn mằn cũng khiến cô phải suy nghĩ. Nếu không phải là do điều kiện khách quan bất khả kháng thì việc bạn trai không thể gọi điện thoại đến cho cô chẳng phải đã chứng tỏ rằng chuyện tình cảm của họ đã xuất hiện vết rạn nứt?
Tống Lương Ngâm ngồi trước chiếc vi tính, bắt mình phải tập trung vào công việc. Cô mở tập tài liệu có đánh chữ, bên trong ghi rõ tiền sử bệnh tâm lý của người điều trị. Hiện tại, cô đang xem bản ghi chép của một bé trai. Bé trai đó đi cùng với người giúp việc, ngồi xe của nhà tới. Sự giàu có của nó, có thể tưởng tượng ra được.
Nhưng với hoàn cảnh gia đình tốt như vậy mà bé lại đến đây trong tình trạng không có cha mẹ đi cùng. Qua những câu hỏi đơn giản, Tống Lương Ngâm phát hiện, do đã lâu không được sự quan tâm của cha mẹ mà tâm hồn đứa bé dần dần khác lạ, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.
Trong quá trình điều trị, đôi mắt đứa trẻ đầy ý thù địch, trong tay lúc nào cũng mang theo một hộp bằng gỗ. Do quan tâm, Tống Lương Ngâm hỏi nó:
– Anh bạn nhỏ à, có thể nói cho cô biết, cái hộp trong tay cháu đựng thứ gì vậy?
Câu hỏi đó đã đánh trúng vào lòng của thằng bé, nó cười ma mãnh và mở cái hộp, lấy ra xác một con chim và đặt lên bàn khám bệnh. Tống Lương Ngâm bị thằng bé dọa cho sợ hãi. So với con chim bị moi nội tạng bên trong ra, điều làm cô kinh ngạc hơn là nét hận thù lắng đọng trong đôi mắt thằng bé.
Nói thật, cái ánh mắt đó đã khiến cho Tống Lương Ngâm đến giờ vẫn cảm thấy sợ. Trong lúc trầm tư suy nghĩ, tiếng kêu sắc nhọn của di động bỗng nhiên vang lên khiến cô run lạnh cả người. Tống Lương Ngâm nhìn đồng hồ, đúng mười hai giờ, bạn trai cuối cùng đã nhớ tới sự tồn tại của cô.
Bác sĩ Tống nhấc điện thoại lên, trực tiếp nghe. Đang muốn càu nhàu với người yêu của mình, cô bỗng cảm thấy không khí có gì đó khác lạ. Cô nói liên tục mấy tiếng “alô” nhưng không có câu trả lời của đối phương. Lúc này, Tống Lương Ngâm mới xem lại màn hình di động.
Là điện thoại của Đào Tử gọi đến!
Cái tên này vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Trong số sáu tác giả, chỉ có Tống Lương Ngâm có cách liên lạc với Đào Tử. Sau khi “Quán đêm” giải tán, bọn họ rất ít khi gọi điện cho nhau. Không xóa số điện thoại của đối phương đi có lẽ là do không muốn xóa bỏ đi nỗi day dứt về sự việc ấy.
– Cậu… có chuyện à?
Tống Lương Ngâm nắm chặt lấy di động, nhẹ nhàng hỏi. Vào thời khắc ban đêm, bất cứ ai nhận được một cú điện thoại không nói gì đều cảm thấy một nỗi lo lắng không tên.
Ngoài tầm kiểm soát của cô, trong di động lại truyền đến một tiếng rên thảm thiết từ xa, như có như không, lại rất gai xương sống. Lông tay, lông chân của Tống Lương Ngâm lập tức dựng đứng cả lên, cônghe rất rõ tiếng kêu cứu của một cô gái, đối phương muốn biểu đạt với cô một thông tin nào đấy.
Tiếng rên cứ tiếp tục, Tống Lương Ngâm trong phòng khám đơn độc không một bóng người chỉ cảm thấy âm thanh đấy giống như tiếng kêu gào thảm thiết, có điều nó được chỉnh nhỏ đi khoảng chục lần. Định thần trở lại, cô vội vàng hét trong di động:
– Đào Tử, cậu đang ở đâu? Có chuyện gì thế?
Điện thoại hết sáng, cuộc nói chuyện kết thúc do đối phương tắt máy. Tim của Tống Lương Ngâm trong phút chốc như bị treo lên ở nơi cao nhất. Cô ngồi bất an trước máy vi tính, tay nắm chặt lấy di động, tiếng kêu thảm thiết, đau khổ vẫn bay lượn bên tai. Tuy nó nhẹ nhưng vẫn có thể cào xé tim gan.
Trong tưởng tượng, đó là tiếng kêu của vong hồn bị quỷ rút lưỡi, rán dầu, khoét người dưới địa ngục. Phút chốc, cánh cửa sổ chạm đất phía trước bàn làm việc dường như đang trình diễn một màn biểu diễn. Tống Lương Ngâm vội vàng hít thở sâu, cô buộc phải điều chỉnh lại tinh thần. Ban nãy cô đã rơi vào kiểu ám thị tâm lý do chính mình tưởng ra.
Đào Tử không thể xảy ra chuyện gì được! Cô ấy là người phóng viên nữ đã từng nhìn thấy nhiều sóng gió nhất, cô ấy sẽ không dễ dàng để mình rơi vào nguy hiểm!
Khi cảm thấy an toàn hơn, Tống Lương Ngâm mới quyết định gọi điện thoại lại cho Đào Tử, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc cô chuẩn bị nhấn phím gọi, màn hình trước mắt cô hiển thị màu xanh da trời. Tống Lương Ngâm sợ bị mất bản nhật kí ghi chép của bệnh nhân, cô vội vàng di chuyển chuột để điều chỉnh.
Khi cô tìm thấy được bản ghi chép quen thuộc thì chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra. Cô nhìn thấy cửa sổ văn bản từng cái từng cái một được nhảy ra, Tống Lương Ngâm nghĩ ngay rằng, máy vi tính của mình bị virut. Cô định đưa con trỏ đến góc phía trên bên phải để đóng cửa sổ đó lại thì đỉnh của văn bản có viết một tiêu đề nghe ghê người, nó đập vào trong mắt cô, đánh thẳng vào tâm hồn cô.
“Học viện Y học đáng sợ”.
Đây là bộ truyện mà Tống Lương Ngâm không muốn đọc lại, chẳng muốn nhớ đến dù cho nó là do cô viết. Mặc dù đã làm bác sĩ tâm lý, hiểu hết quá trình điều trị, nhưng bao nhiêu năm qua, Tống Lương Ngâm vẫn không điều trị nổi cho mình.
Cô sợ, cô không muốn nhìn thấy bộ chuyện đó nữa. Nghĩ đến trong bản tin đó, hình ảnh người con gái chết trước màn hình vi tính do uống thuốc tự tử ba năm qua, tất cả như cái bóng đè quanh quẩn bên cô.
Tống Lương Ngâm vội vàng đóng các cửa sổ, cô chiến đấu với những văn bản mỗi lúc một mở ra nhiều này. Dần dần, lực bất tòng tâm, con chuột chậm chạp không thể theo kịp được tốc độ mở cửa sổ.
Phịch! Tống Lương Ngâm rút nguồn chiếc vi tính ra, màn hình hiển thị trong phút chốc đen lại. Do hành động quá mạnh nên côđã rút luôn dây điện của chiếc đèn bàn. Phòng khám bệnh một màu đen kịt, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập quá nhanh của mình. Tống Lương Ngâm mò mò góc bàn, ngồi xuống dưới đất. Côkhông muốn cắm chiếc đèn bàn vào nữa, vì sợ rằng, nếu không cẩn thận thì lại khởi động lại máy, khiến cho những file đáng sợ kia lại mở trở lại.
Trong lúc tĩnh lặng, một tờ giấy in đột nhiên bay từ trên cao xuống, rơi đúng vào tay của Tống Lương Ngâm. Cô ngẩng đầu nhìn, trong phút chốc, tất cả mọi giác quan đều sụp đổ: Chiếc máy in trên đầu trong tình trạng máy vi tính tắt điện vẫn đang liên tục nhả ra giấy! Trong bóng tối, giống như một cái mồm lớn đang niệm một lời nguyền nào đó.
Nếu côkhông đoán sai, cái in trên tờ giấy đó chính là “Học viện Y học đáng sợ”. Tống Lương Ngâm cười đau khổ một lúc. Chính dưới ánh trăng âm u và lạnh lẽo ấy côđã ngắm nhìn bài viết trong tay mình. Một lần nữa chứng thực cách nghĩ của mình…
Em là người cuối cùng nhìn thấy bạn cùng học Ngô Tiểu Yến à? Lúc đấy cô ấy có biểu hiện gì khác thường không? Ví dụ như, nói những lời kì lạ hoặc là làm những việc gì đấy quái lạ?
Anh cảnh sát trẻ tuổi ngồi đối diện hỏi tôi những câu hỏi công thức.
Tôi do dự một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Nghĩ tới khi được vớt ra khỏi bể ngâm xác, cơ thể Ngô Tiểu Yến ướt sũng, khuôn mặt trắng nhợt quắt lại để lộ ra một sự kinh hãi méo mó, dường như nhìn thấy một cái gì đáng sợ.
Anh cảnh sát trẻ lại thở một hơi dài, anh đã thấy được điểm hóc búa của vụ án. Đối mặt với những lời thêm thắt đặt điều nói xấu, nếu như vụ án đó lại được kết luận là tự sát thì phía trường học và phụ huynh tuyệt đối không thể chấp nhận được nữa. Họ buộc phải phá nhanh vụ án này, đưa ra những chứng cứ thiết thực, không thể để sinh viên ở trong trạng thái khủng hoảng bất an được nữa.
– Được rồi, hôm nay dừng ở đây đã. Nếu em nhớ ra thêm điều gì, hãy liên lạc lại với anh! – Anh cảnh sát trẻ gập cuốn sổ “phập” một tiếng, sắc mặt nặng nề khi dặn dò tôi.
– Vâng ạ, em sẽ làm thế.
Tôi đứng người dậy, không muốn nán lại ở đây thêm một giây nào nữa, tôi quay người đi để lại anh cảnh sát trẻ ngồi một mình nơi đó tập trung suy nghĩ.
Về cái chết của Ngô Tiểu Yến, tôi có thể nói cái gì cũng không biết sao? Tôi cúi đầu, bước nhanh để rời khỏi cái không gian nhỏ hẹp khiến tôi ngạt thở đó. Ban nãy, đối diện với những câu hỏi của cảnh sát, tôi có thể nói gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ bắt tôi nói với anh ta, tôi cảm thấy Ngô Tiểu Yến… cả những bạn học kia đều gặp phải quỷ sao? Những lời phỏng đoán vô căn cứ đó, ngay cả tôi còn không thể tin hoàn toàn thì làm sao khiến bọn họ tin được?!
Trời ơi, trong học viện y học luôn bày ra những thứ khiến người thường phát sợ. Ví dụ như, phòng giải phẫu đáng sợ thuộc nhà pháp y u ám, trong phòng chứa từng cái xác một được ngâm phoóc môn, còn nữa… gần đây trong trường học xảy ra những vụ án mạng kì quái, người chết giống tôi, đều là những sinh viên khoa lâm sàng. Mà Ngô Tiểu Yến, là học sinh nữ thứ ba chết trong bể ngâm xác đó.
Gần tối, gió đêm thổi về, cái trường học to như thế mà lại chỉ có vài học sinh đang đi lại trong ấy.
Cửa phòng chứa xác đóng kín mít. Từ khi nơi đây xảy ra án mạng, người nữ phụ trách trông giữ nơi đây bị trường học cho tạm thời nghỉ việc. Sau khi tiếp nhận hỏi cung và thẩm vấn của cảnh sát nhiều lần, cuối cùng đã xác định rằng cô ấy không có liên quan gì trong vụ này. Nhưng người nữ bảo vệ ấy lại không nói gì, cũng không muốn phải tiếp tục trông nhà chứa xác nữa. Trường học không còn cách nào khác đành soạn một văn bản tuyển nhân viên.
Tiếp sau đó, ở đây lại liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, người chết đều là sinh viên nữ của khoa lâm sàng, xác chết đều được tìm thấy trong bể ngâm xác. Cách chết như vậy, nếu chỉ có một lần thì còn có thể nhận định là ngoài ý muốn hoặc là tự sát, nhưng xảy ra vụ thứ hai rồi đến vụ thứ ba thì không thể không nổi lên sự nghi ngờ và cảnh giác từ mọi phía.
Các xác chết mới thông thường đều phải được định hình trong bể ngâm xác, ít nhất nửa năm sau mới có thể kéo lên vào phòng học để dùng cho việc phẫu thuật. Các học sinh thường không dùng tới xác ở trong phòng đặt xác. Thế… Ngô Tiểu Yến bọn họ… vì sao lại đến phòng giữ xác? Bọn họ tại sao lại lỡ chân để rơi vào trong bể ngâm xác cơ chứ?
Tôi nhớ lại kết quả giám định pháp y, Ngô Tiểu Yến và hai người bạn gái cùng học kia đều là lỡ chân để rơi vào bể ngâm xác, đã có vết tích của việc vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn không sống lại được…
– Ôi! – Một tiếng kêu than hơi run rẩy cùng với cơn gió đêm truyền đến tai tôi. Tôi đột nhiên sợ hãi, đột nhiên cảm thấy toàn thân mình ớn lạnh, lông tay cũng theo đó mà dựng cả lên. Đằng sau lưng như có cái gì đó đang tiến dần đến tôi… không có âm thanh chẳng có hơi thở, không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Tôi lấy can đảm và từ từ quay đầu lại. à, thở một hơi dài, tôi trách mình đã quá đa nghi.
Sau lưng tôi là người bảo vệ mới được tuyển vào làm. Ông ta đứng ưới một bóng đen bị sấp bóng, tôi nhìn không được rõ các nét và sắc thái biểu cảm của ông ấy. Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ khe hở cửa chính thổi ra. Lỗ chân lông bị thổi đầy vào cơn gió lạnh u ám.
Tôi lùi về sau hai bước theo bản năng, lúc đó mới phát hiện, tôi đang dừng lại ở cửa của nhà để xác. Từ sau khi nơi này xảy ra án mạng, tôi luôn tránh tiến đến gần vào buổi tối. Tối hôm nay ma quỷ nào xui khiến mà tôi đã tiến gần tới đây? Tôi quay người lại, định vội vàng rời khỏi, điện thoại lúc này lại kêu to, không kìm được tôi kêu lên một tiếng, tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi ấy truyền đi trong đêm tối yên tĩnh khiến tôi có cảm giác sợ hãi. Đưa tay ép lên tim, tôi nghi ngờ, thậm chí tôi còn nhìn thấy cả tim mình đang đập.
Móc chiếc di động ra, tôi cau mày nhìn số điện thoại lạ, ấn vào nút nghe một cách không hài lòng:
– Alô, ai vậy?
– Xin chào, tôi là Lý Dật Phàm.
Đó là người cảnh sát trẻ ban sáng đã gặp, từ đầu dây bên kia vang lên âm thanh giọng nói lạnh lùng.
– Anh tìm em có việc gì?
– Em đang ở đâu? – Anh ta hỏi thấp giọng.
– ở… trước cửa phòng để xác.
Tôi do dự một lát rồi vẫn nói với anh ta.
– Em làm gì ở đấy? – Giọng của Lý Dật Phàm có đôi chút thay đổi. – Có phải em đã nghĩ ra cái gì rồi không? Hay là, em biết cái gì đó nhưng lại không muốn nói ra?
– Không… em, không có… em chỉ đến nhìn nơi đây một chút, nhớ lại người bạn cũ ấy mà.
Tôi thở dài.
– Tuy vậy em đồng ý cách nhìn nhận của anh. Ngô Tiểu Yến… cô ấy, không các cô ấy, em tin là họ không thể tự sát được.
Sau khi đầu kia điện thoại yên tĩnh vài giây, tiếng của Lý Dật Phàm lại cất lên:
– Em không được để kích động tinh thần quá, hay về kí túc nghỉ sớm đi. Đúng rồi, ngày mai bọn anh sẽ bảo làm một chiếc máy giám sát. Chuyện này chỉ cần em biết là được, tạm thời đừng nói cho ai biết.
– Vâng, em nhớ rồi.
Tuy có chút kì lạ nhưng tôi không hỏi nhiều. Gác điện thoại, tôi nhìn về phía cửa phòng để xác một lần nữa, cái bóng vút qua nhanh, đột nhiên biến mất, đã chẳng còn ai đứng ở đó nữa.
Lê đôi chân nặng nề về tới kí túc. Ngoài Mã Dập Tinh đã về nhà, hai người bạn cùng phòng còn lại đã ngồi yên lặng ở giường mình và làm việc của họ. Tối nay, họ đều không phải tự học, cũng không phải đến phòng phẫu thuật để làm giải phẫu. Tôi ngồi trước chiếc bàn đặt máy vi tính, chống tay lên trán.
– Lương Ngâm, hôm nay cảnh sát tìm cậu hỏi gì thế? – Trương Nhạc Thanh ở giường trên phía đối diện quay người, đến gần phía tôi hỏi.
– Chẳng có gì, đơn giản chỉ là nói chuyện thôi. – Đã mệt cả ngày nên tôi hơi lười mở miệng.
Cậu… nói với bọn họ rồi à? Giấc mơ kì lạ của Tiểu Yến Tử, còn cả những tiếng động kia?
– Đương nhiên là không. Chuyện không có căn cứ khoa học tớ làm sao nói được với cảnh sát?!
Tôi đột nhiên có chút bực tức, ngửng đầu nhìn thẳng cô ấy.
Kể cả Ngô Tiểu Yến, học kì này đã có ba người chết, ba người đó đều ở khoa lâm sàng chúng tôi. Cái chết của họ phủ một bóng mờ trong tim của những sinh viên trong khoa. Cuối cùng… còn có ai sẽ tiếp tục được nghe thấy âm thanh kì quái đó không? Còn có ai sẽ phải mơ thấy những giấc mơ li kì kia không? Vậy, người phải chết tiếp theo… sẽ là bạn, là tôi, hay là cô ta?
Nửa đêm, tôi xoay người liên tục trên giường, những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến tôi không hề muốn ngủ. Đêm dần khuya, đèn trên đường đi của tòa nhà cũng tối dần, ngày càng tĩnh mịch, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của những người bạn trong phòng sau khi chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, tôi vểnh tai lắng nghe, dường như nghe thấy tiếng gì đó, tí tách, tí tách, tí tách tí tách… Đó là tiếng gì thế? Là tiếng chạy của kim đồng hồ? Không giống, tôi dần dần lấy lại tinh thần, lắng nghe một cách kĩ càng, hình như là… tiếng nước nhỏ giọt.
Lạ thật! Kí túc của chúng tôi cách phòng chứa nước mấy gian nhà cơ mà, hơn nữa, phòng chứa nước và kí túc của chúng tôi ở về một phía. Cứ coi như vòi nước có nhỏ giọt ra thì âm thanh đó lại có thể truyền xa đến như vậy?
Cùng với tiếng nước nhỏ giọt, một âm thanh cứ lượn lờ vương vít và truyền vào tai tôi:
“Lương Ngâm, Lương Ngâm… là mình đây, mình khó chịu quá, cậu mau đến cứu mình đi… mình ở trong bể nước… cậu nhất định… phải đến cứu mình đấy…”
– á! – Cái âm thanh đó? Tôi xúc động đến suýt chút nữa thì nhảy người lên.
Đó là tiếng của Ngô Tiểu Yến! Không sai, chắc chắn là cô ấy! Nhưng, buổi sáng rõ ràng mình tận mắt nhìn thấy xác cô ấy được vớt ra từ trong bể nước mà, sao bây giờ… tiếng cô ấy lại vang lên khe khẽ, từ xa tới gần, lặp đi lặp lại, vang lên từ cửa phòng kí túc.
Tôi cũng là người bạo gan, điều này tôi có thể chứng minh. Một vài bạn cùng học có thể bị ngất trong giờ giải phẫu, nhưng tôi thì lại có thể lạnh lùng phẫu thuật xác chết, hoàn thành nhiệm vụ mà thầy cô giao cho. Mặc dù to gan như thế nhưng trong thời khắc đêm tối thế này, tôi vẫn còn cảm thấy một cảm giác sợ hãi nổi lên trong tim.
ôLương Ngâm, Lương Ngâm… cứu mình với…ằ
Âm thanh đó, giống như ngọn thủy triều trào lên trong đêm tối, từng cơn từng cơn xô mạnh đến như muốn nuốt chửng lấy tôi.
Sống lưng tôi ớn lạnh. Phần chân tóc bốc lên khí lạnh nhưng tôi không dám nói ra, chỉ có thể nói với bản thân rằng thế giới này không có quỷ, những người học y tại sao còn tin vào những cái đó!
Trời dần sáng, âm thanh đó đi xa dần, dần dần không nghe thấy nữa.
Vương Tuyết Vi nằm trước mặt tôi đã tỉnh, cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, ngồi dậy, tôi đoán là muốn đi vệ sinh. Nhìn thấy tôi ngồi đờ đẫn chiếc chăn bông trên giường, cô ấy dường như sợ hãi, trong phút chốc không còn ngái ngủ nữa.
– Lương Ngâm, cậu sao thế? Sắc mặt cậu sao kém thế, không phải cả đêm không ngủ được đấy chứ?
– Không, không có gì… bụng tớ hơi khó chịu.
Tuyết Vi là người nhát gan nhất trong phòng kí túc của bọn tôi. Tôi nói ra sẽ làm cô ấy sợ nên đành nói dối cho qua.
Khi nói câu nói đó, dường như tôi còn nghe thấy tiếng của Ngô Tiểu Tuyết vọng về một cách rõ ràng trong đầu tôi.
“Lương Ngâm, mình khó chịu quá, cậu mong đến cứu mình đi…”
– Không khí lạnh lẽo của buổi sáng sớm khiến tôi ngạt thở, tiếng động mạnh trong ***g ngực dường như xé tan suy nghĩ của tôi.
Tôi sợ hãi, một sự sợ hãi không tên. Trong tâm trí đột nhiên vụt qua một cái gì đó, dường như có người nào đang dùng mắt nhìn chăm chú vào tôi. Cùng với việc cảm nhận được ánh mắt giám sát, dường như còn có một âm thanh đang gọi tôi..
– … Cậu nhất định…phải cứu tớ nhé…
Điều này… là thật? Lẽ nào… Ngô Tiểu Yến chưa chết? Tôi đập mạnh vào đầu, Tống Lương Ngâm à, Tống Lương Ngâm, vừa mới sớm ra mày đã điên rồi, người đã chết còn có thể sống lại được không?
Vương Tuyết Vi nhìn thấy khuôn mặt câm lặng không hề lên tiếng của tôi, cho rằng tôi quá đau bụng, cô vội vàng nhấc chiếc phích nước nóng lên rót cho tôi ít nước. Ai ngờ, phích nước nóng đó lại không có gì, cô ấy đành mở cửa tính đi đun cho tôi ít nước.
– ấy, Lương Ngâm?
Tôi nhìn về phía Tuyết Vi gọi, thấy cô ấy đang bồn chồn chỉ vào một vũng nước trước cửa và nói:
– Đêm qua cậu làm đổ nước trong phích ra hả? Sao ngoài cửa lại có nhiều nước thế kia?
Tôi đờ người ra, xuống giường và đi về phía đó để xem.
Đó không phải là mùi của nước.
Lại nghĩ đến âm thanh tối qua nghe thấy, tôi mím chặt môi lại không nói câu nào.