Đột nhiên từng cột từng cột nước tấn công mạnh mẽ về phía tôi. Những cột nước như muốn đẩy tôi xuống dưới bể nước sau lưng tôi. ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, nước sẽ nuốt sống tôi sao? Bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc:
– Lương Ngâm, giết người đền mạng… đi theo mình nhé, chúng mình cùng nhau chuộc tội…
Cột nước tràn về phía tôi. Tôi dùng răng cắn chặt vào môi dưới, bắt mình phải tỉnh táo. Tại sao anh lại tấn công tôi? Tôi biết anh không can tâm chút nào, cũng biết rằng anh luôn cho rằng cô ấy không chết, nhưng chúng tôi không phải là “hung thủ”. Chúng tôi chưa giết người bao giờ, tôi không phải chuộc tội gì cả!
– Tôi không giết cô ấy! Người vợ chưa cưới của anh đã chết từ lâu rồi! Đó là do tai nạn xe!
Tôi vừa trốn trong cột nước vừa không hề nản lòng mà thuyết phục hắn ta.
Hắn ta đứng thẳng ở bậc thềm trên cao, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi dò xét, giống như đang nghiên cứu xem điều tôi phủ nhận là thật hay giả. ánh trăng tròn đến thế, sáng đến kì lạ…
– Cô ấy… có thật đã chết do tai nạn xe không?…
Đột nhiên hắn ta ngừng tấn công tôi.
– Đúng vậy.
Tôi nắm lấy cơ hội, chịu đựng đau đớn, lảo đảo chống người dậy từ dưới mặt đất đang trơn ướt.
Những cột nước lạnh giá đã làm ướt quần áo của tôi, nhưng nó làm đầu óc tôi thêm tỉnh táo. Cuối cùng tôi đã nhìn thấy rõ những vật thể đứng thẳng lên trong nước.
Đằng sau lưng tôi là một cái bể, cái bể ngâm xác.
– Là vào… lúc nào? – Hắn ta buồn bã nói, tiếng nói có đôi chút mệt mỏi.
– Khoảng gần một năm rồi. Cái xác được ngâm trong bể này hơn nửa năm để định hình, sau đó mới có thể dùng để giải phẫu…
Tôi nói ra sự thật này một cách tàn nhẫn, không ai có thể thay đổi được.
Hắn ta đứng lặng lẽ ở nơi đó, gió thổi vào một góc chiếc áo sơ mi của anh ta. Tôi nhìn không rõ mặt, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, trông hắn giống như một con rối gỗ đã mất đi linh hồn.
– Ha ha ha ha… – Hắn ta đột nhiên ngửng đầu lên, phát ra một tiếng cười chói tai. Đôi mắt tràn ra máu trong phút chốc nhìn tôi chằm chằm.
– Cô là người thứ tư, người thứ tư may mắn!
– Anh, là anh đã giết Tiểu Yến Tử… bọn họ!
Đầu ngón tay tôi chuyển sang màu trắng. Tuy không biết hắn ta làm tất cả mọi thứ thế nào nhưng tôi khẳng định chắc chắn là hắn.
– Không hề có con ma nào giở trò, anh mới chính là hung thủ giết người, đúng không?
Trong phút chốc cái đầu rối loạn của tôi chỉ choán đầy cái thông tin mà tôi phát hiện ra. Tôi hoảng loạn chống người vào tường định chạy trốn.
– Xã Khiết… Tại sao em lại chết kiểu đó? Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?
Anh ta lẩm bẩm, điều nghe thấy chỉ là những khổ đau u uất, khiến người ta phải đau lòng. Tôi xoa trán một cách buồn bã. Cơ thể anh ta dường như hóa dần thành từng giọt nước… rơi ở khắp nơi…
– Uổng công anh từ trước tới nay… chỉ biết đợi em…
Từng giọt từng giọt một…
– Uổng công anh từ trước tới nay… chỉ nhắc tới em…
Bóng người ngày một mơ hồ…
– Uổng công anh từ trước tới nay… luôn chỉ muốn nói với em một câu…
Sau cùng anh ta đã hóa thành những giọt nước trong mắt tôi, bay lẫn vào trong gió…
Trước mắt một khoảng màu trắng, tôi ngửng đầu lên và ngất lịm đi.
– Tại sao lại chưa tỉnh? Bác sĩ chẳng phải nói nên tỉnh rồi sao? Tiếng nói đó là của Nhạc Thanh, lúc cô ấy không kìm nổi mình.
– Không biết, có cần phải tìm bác sĩ đến lần nữa không? – Mã Dập Tinh hỏi nhỏ.
– Các cậu đừng vội, các cậu nhìn xem, chẳng phải mình đã không có chuyện gì nữa rồi sao? Lương Ngâm nhất định sẽ không có chuyện gì.
– Tuyết Vi, cậu là người không có trái tim, lần sau cậu lại mượn vở của mình đi phô tô nữa nhé?!
– Tuyết Vi, có thật là cậu không còn bị mộng du nữa không?
– Đương nhiên, cậu không tin thì hỏi Lý Chấn Quân…
…
Tôi không vui, mở to đôi mắt trong âm thanh hỗn tạp của bọn họ. Có trời biết, toàn thân tôi đau muốn chết, muốn ngủ thêm một chút nhưng trời lại không cho tôi ngủ.
– Mấy người bọn cậu làm loạn quá rồi đấy!
Tôi giãy giụa và ngồi dậy, đổi hướng ánh mắt. Tôi nhìn thấy bọn họ cười trong vui mừng.
– Lương Ngâm, cậu hại chết chúng tớ đấy. Tuy nhiên, mọi chuyện đã qua, sẽ không còn xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Tuyết Vi cúi đầu xuống, cười tít mắt với tôi.
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng khiến tôi không thể kìm nén được nữa, tất cả mọi cảm xúc đều được vỡ ra.
– Mình, mình gần bị dọa chết đấy… – Tôi cúi đầu, nức nở khóc, biết rõ rằng mình phải giữ bình tĩnh mới được, song nước mắt lại cứ rơi không theo sự sai khiến, không thể lau hết được.
– A… – Bọn họ mấy người chưa bao giờ được thấy tôi khóc nên tỏ ra rất ngạc nhiên. Mã Dập Thanh cúi người chủ động ngồi bên cạnh tôi, vỗ nhẹ vào vai tôi.
– Lương Ngâm, đừng khóc nữa, cảnh sát đã bắt được tên thủ phạm giết người rồi. Hắn ta sẽ không thể làm hại cậu được nữa.
– á? – Tôi sững người ngửng đầu lên. – Hắn là người? Không, không thể nào… Tớ nhìn thấy rõ hắn mà… không, hắn ta tại sao có thể là người được? – Tôi nói có vẻ không được trôi chảy nữa.
– Hắn đương nhiên là người rồi, hơn nữa còn là một tên xấu xa!
Vương Tuyết Vi vung lên trời hai nắm đấm. Sau khi nhìn thấy ánh mắt còn nghi ngờ của tôi, cô ấy dẹt môi xuống, quát rằng:
– Lương Ngâm, cậu bị dọa cho ngu người rồi à, không tin… không tin cậu hỏi… anh ấy!
Theo hướng tay cô ấy chỉ, tôi phát hiện ra cảnh sát Lý Dật Phàm đang đẩy cửa vào. Anh thấy tôi đang nhìn anh nên anh vừa gật đầu vừa cười:
– Em tỉnh dậy là ổn rồi. Phạm nhân đã bị bọn anh bắt đi, vụ án này đã phá xong.
– Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng tôi vẫn còn chưa tin đây là sự thật.
– Chuyện là thế này, em còn nhớ lần đầu tiên anh gọi điện cho em không, anh nói là chúng ta phải lắp một cái máy giám sát ở phòng giữ xác đấy?
– Em nhớ. – Tôi gật đầu.
– Việc lắp máy giám sát chỉ có em, hiệu trưởng và cảnh sát bọn anh biết. Lần này cảnh sát bọn anh có thể kịp thời đến hiện trường để bắt phạm nhân chủ yếu là nhờ máy ghi âm giám sát và máy nghe trộm để theo dõi tung tích. Anh rất vui vì em đã phối hợp với công việc của bọn anh, mỗi tối đều đem theo nó.
ánh mắt anh nhìn tôi với lời khen ngợi:
– Hắn không phải là người? Vậy… những âm thanh đó, lẽ nào tất cả đều là do em ảo tưởng?
– Không, đương nhiên không phải vậy. – Lý Dật Phàm kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi. – Tội phạm này là một bác sĩ tâm lý sống và làm việc tại Mĩ. Tuy tuổi tác không nhiều nhưng y thuật của hắn rất cao, hắn sở trường về thuật thôi miên. Hắn có thể khiến người bệnh thả lỏng mình, cũng có thể khiến người bệnh tin tưởng hắn. Những ảo tưởng chứa đầy tình cảm, đầy sự quấy rối mà các em đã từng gặp chỉ là một dạng trạng thái sau khi bị hắn thôi miên mà thôi.
– Bọn em bị hắn thôi miên? – Vương Tuyết Vi không đừng được bèn hỏi xen vào.
– Đúng. Khi tội phạm nhìn thấy bọn em, thông qua việc nhìn chăm chú, nói chuyện, hắn sẽ đưa ra mệnh lệnh vào tiềm thức của bọn em, các em sẽ nghe theo ngay mệnh lệnh đó. Ban đầu cảnh sát cũng không thể ngờ được, nếu như không đích thân gặp phải chuyện này thì ai mà tin nổi? Sau này, nhờ một số manh mối mà em và những người bạn học khác nhắc tới, bọn anh đã suy đoán được sâu thêm một bước.
Lý Dật Phàm dừng một lúc rồi mới tiếp tục nói:
– Tội phạm có một người vợ chưa cưới ở bên này. Đúng rồi, người em sinh đôi của người vợ chưa cưới chính là nghiên cứu sinh khoa lâm sàng trường em đấy.
Anh ấy nhìn thấy nét ngạc nhiên lộ ra trên khuôn mặt chúng tôi. Không kìm được anh cười lên một tiếng:
– Tội phạm và bên nhà gái đã bàn bạc xong, đến đầu năm bên nhà gái sẽ sang nước ngoài để tổ chức đám cưới với hắn. Không ngờ, người con gái lại xảy ra tai nạn xe. Sau đó, bên nhà gái đã đem hiến thi thể của cô, đó chính là thi thể mà năm người các em đã cùng nhau giải phẫu ấy. Tội phạm sau khi biết được tin dữ đó, tinh thần hắn đã bị kích động mạnh, do không nhìn thấy tận mắt nên hắn không tin người vợ chưa cưới của mình đã chết. Trong tiềm thức của hắn, cô gái đó bị mổ xẻ cơ thể nên mới chết, do vậy hắn mới nổi lên ý định báo thù cho người chết.
– Hóa ra là như vậy!
Tôi vỗ vào đầu, nói lớn lên:
– Hóa ra người đàn ông biến thái ấy đã được tuyển vào làm bảo vệ trường. Thảo nào khi nhìn thấy hắn em luôn có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi!
Vương Tuyết Vĩ gật đầu:
– Nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Sau khi gặp hắn xong em mới gặp ma trong phòng giải phẫu. Rõ ràng hắn không đợi được giết từng người một nên định giết em và Lương Ngâm một lúc đấy.
– Chắc là như vậy, ba vụ án liên tiếp đã bị cảnh sát đặc biệt quan tâm, hắn chắc chắn không muốn mọi chuyện kéo dài quá lâu.
Tôi thở một hơi dài, lắc đầu :
– Thế mà hắn lại là một bác sĩ tâm lý danh tiếng, em nghĩ, hắn là một thằng điên. Tiểu Yến Tử, bọn họ thật bất hạnh!
– May mà, tất cả đã kết thúc rồi. May mà… hai em không xảy ra chuyện gì.
Mọi người nghe xong trong lòng đều thổn thức.
– Đúng vậy, tất cả, đều đã kết thúc rồi.
Tối nay tôi lại có thể yên tâm ngủ và tiếp tục mơ những giấc mơ lung tung để giải phẫu cho bản thân. Lần này sẽ là ở đâu đây? Tay, chân, hay phần đầu?
Nói thêm về sư tỉ
Đã là lần thứ ba rồi, lần thực tập giải phẫu học kì này nếu còn bị rớt thì không những cô ấy không còn mặt mũi nào ở khoa lâm sàng nữa mà ngay cả việc có thể tốt nghiệp, lấy được bằng hay không cũng trở thành một vấn đề lớn. Hôm nay, cô vừa mới làm thực tập giải phẫu với các em sinh viên năm thứ nhất. Sau khi tan học cô đã bị giáo viên gọi đến, nói rằng sau này phải tự tập một mình, rồi cứ trực tiếp tham gia thi là được. Trời ơi, sỉ nhục quá, sỉ nhục quá. Mấy em sinh viên đó là người mới nhưng lại nhanh mắt nhanh tay hơn nhiều. Buổi thực tập hôm nay của cô lại thất bại rồi, trời ơi, cấu tạo cơ thể người thật đáng ghét!
Trời sắp tối, ánh trăng hôm nay thật sáng quá.
Một mình đi trên con đường nhỏ, gió vô tình thổi bay tóc cô.
– Bạn ơi…
– Hứ?
Cô quay đầu lại nhưng lại sợ hãi đứng yên một chỗ.
– Cậu, cậu…?
Đó là một người con gái trông giống hệt như xác người con gái sáng nay ở trên bàn giải phẫu.
– Bạn sợ lắm phải không? Xin lỗi, mình không có ác ý gì đâu… Mình muốn nói cho bạn biết, bạn biết không? Hôm nay lúc lên lớp, bạn đã bị cắt đứt dây thần kinh hông của mình rồi.
Người con gái cười nói.
Cô ta… cô ta nói cái gì…
Côngạc nhiên mở to mồm, ngẩn người nhìn theo người con gái đó, cho đến khi cô ta ung dung ngồi lên đạp chiếc xe đạp đi, người con gái ấy quay lại nói với cô một câu:
– Lần sau phải luyện tập nhiều hơn đấy!
Bây giờ cô ấy mới tỉnh thực sự.
Trời ơi! Mình đang mơ à? – Nhìn về bóng hình đã đi xa, cô cấu thật mạnh vào má của mình.
Đau quá, ban nãy là thật!
Cô đau đến nỗi nước mắt chảy ra rất nhanh.
Cô… gặp ma rồi!
– á! Hai tay cô ôm lấy đầu rồi kêu lên một tiếng! Lại còn bị ma coi thường nữa, không thèm quan tâm, cái môn giải phẫu này, dù cho có phải ăn trộm xác trong nhà chứa xác để luyện tập cũng nhất định phải đi!
Chiếc máy in trên đầu dừng lại, cuối cùng đã kết thúc toàn bộ câu chuyện của học viện y học. Tống Lương Ngâm định thần trở lại.
Cô đang làm cái gì?
Cô ngồi đờ người trong phòng khám và đã xem hết toàn bộ câu chuyện kinh dị đó?
Như bị một sức mạnh thần bí gì thao túng, khi đọc, Tống Lương Ngâm dường như nằm trong một trạng thái bị ép buộc. Trước mắt, cách làm duy nhất đó là rời ngay khỏi phòng khám này. Tuy giờ đã là đêm tối, rất khó gọi được xe taxi, nhưng Tống Lương Ngâm không thể ở lại đây một giây nào nữa. ở đây luôn khiến cô nhớ tới một cảnh nào đó trong truyện, cảm giác như mình đang phải chịu giống như vậy.
Tống Lương Ngâm vội vã chạy ra khỏi phòng khám, vội vàng xuống cầu thang, tiếng bước chân vọng vào phòng khám, âm thanh rõ vô cùng. Cô chạy như bay ra cửa, giống như là muộn một giây thôi cô sẽ bị tòa nhà nuốt sống.
Con đường khu ngoại ô yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc này, bác sĩ Tống không còn cho rằng nơi đây là một miền đất đẹp nữa. Những chỗ trong tầm nhìn của cô phần nhiều là những cái cây nhỏ, thấp. Nhìn ra xa hơn, lại giống một người đang đứng thẳng. Tống Lương Ngâm ý thức được rằng mình đã mất phương hướng, lạc vào đây.
Gió lạnh thổi khắp nơi, thổi tung bay cả tóc cô, che đi đôi mắt đang mong mỏi tìm được lối ra. Tống Lương Ngâm đứng một chỗ, quay người, cô tuyệt vọng mà lại chẳng tìm được sự giúp đỡ. Đột nhiên, trong lùm cây có tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, khiến cho dây thần kinh của cô căng tới đỉnh điểm.
Có người đến?
Tống Lương Ngâm không dám khẳng định. Chỉ là do bước chân đó ổn định và đều đặn, ít nhất không phải là tốc độ của người đi đường đang muốn thoát ra khỏi bóng tối. Tống Lương Ngâm lùi về sau mấy bước, phát hiện ra hướng đi của bước chân đúng là đang hướng về phía cô! Cô muốn chạy, nhưng vừa mới sải chân thì đã bị ngã ngay xuống đất. Tống Lương Ngâm giằng co để đứng thẳng người dậy, cô dùng hết sức để chạy về phía trước.
Màng nhĩ hơi đau nhức. Cùng với hơi thở nặng nề, Tống Lương Ngâm đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ghê người đó lại đang truyền về từ phía trước mặt, hơn nữa lần này nó không còn chậm chạp mà là tiếng bước chân nhanh như bay. Tống Lương Ngâm không còn thở được nữa, cô quay người lại theo bản năng, đột nhiên cô phát hiện ra đằng sau lưng là một ao cá.
Đây là một cái ao dùng để nuôi cá, ở vùng ngoại ô này rất hay nhìn thấy. Nhưng sự xuất hiện của nó giờ đây lại xé toạc kí ức của cô, bắt cô phải nhớ lại. Cái cao cá đột nhiên xuất hiện này sao không giống trong câu chuyện của cô, cái bể ngâm xác đã cướp đi sinh mạng của ba nữ sinh ấy?!
Tống Lương Ngâm lắc đầu mãnh liệt. Mắt cá chân như bị một thứ gì đó ướt át bám lấy. Cô cúi đầu nhìn xuống, lập tức hét lên một tiếng thất thanh. Cây cỏ xung quanh hồ cá trông rất quái dị, từng ngọn một nhô ra phía ngoài, giống như những cánh tay khô của người đã chết.
Đỉnh của cây cỏ nhọn lên, rất sắc, nó cắm thẳng vào da thịt của Tống Lương Ngâm. Cô vội vàng lùi chân lại, đột nhiên cô đâm phải một cơ thể lạnh băng. Tống Lương Ngâm mơ hồ không hiểu, bên tai cô quẩn quanh tiếng thở mạnh có kèm theo tiếng khóc của mình.
Trong phút chốc, lưng của cô bị đẩy mạnh một cái, không để cho Tống Lương Ngâm kịp giãy giụa, cơ thể cô đã rơi ngay vào ao cá đen kịt.