Thời gian buổi trưa trôi qua trong chuyện trò, lên mạng, trò chơi.Đối với tên Bạo long kia, Diệp Phong càng hiểu sâu hơn, có vẻ thằng cha đó không biết liêm sỉ, lai còn trơ tráo nói khoác thân thể của chính mình cường tráng đẹp đẽ, da dẻ trơn truột mà nhẵn nhụi, khiến Diệp Phong buồn nôn, chỉ muốn xuyên qua máy vi tính đâm cho thằng cha ghê tởm đó một cái, chỉ tiếc mình chỉ là một đặc công, không như nhân vật nam trong tiểu thuyết, tha hồ dạo chơi xuyên thời gian, không gian.
Đây chính là số phận cuả gay, vì những nhân vật hư cấu kia, mà im lặng chịu đựng những lời lẽ bẩn thỉu, Diệp Phong cười bất đắc dĩ, từ khi nào mình cũng trở thành loại người vì chút ơn huệ mà mặc kệ danh dự này, song có điều nghĩ ra đây mới là người bình thường, người thực sự coi khinh lợi ích có vẻ như còn chưa ra đời, con người vốn là sống vì danh lợi . Cho dù trước đây mình giết người không vì lợi thì cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của chữ “danh”.
Từ từ khởi động xe máy , Diệp Phong lái xe với tốc độ như rùa. Theo hắn, để hai cái cực đoan ở với nhau chỉ có kết quả không tưởng được, ví dụ như uống rượu với uống trà, hay lái xe phân khối lớn ngang với với xe lăn.
Khi người đời không dèm pha này nọ, Diệp Phong càng thích lái xe ngắm cảnh phồn hoa của thành phố, thỉnh thoảng dừng xe lại suy nghĩ sự đời. Sự thanh thản dễ chịu như vậy không phải là thứ mấy tay đua xe hống hách trên đường có thể hiểu được.
Mất nửa tiếng đồng hồ Diệp Phong mới về đến cổng khu nhà mình, như thói quen chào hỏi bác gác cổng rồi mới lao lên tầng mười.
“Diệp Phong ,anh về rồi à!”, vừa mở cửa, con bé Tiêu Hiểu liền đón.
“Hic….niềm nở như vậy, không phải là lại phá hỏng đồ rồi đấy chứ?” Diệp Phong nghi ngờ hỏi. Theo như hắn thấy, Tiêu Hiểu đúng là vua phá hoại, cái nhà này của mình sớm muộn cũng bị phá trong tay cô ta, nhưng lấy ít đồ chẳng đáng tiền đổi lấy một cô em ở cùng, xem ra cũng là tính toán có lợi.
“Không”. Tiêu Hiểu phản bác. Mặt tỏ vẻ hơi tức giận, vừa nói vừa mở phòng, “Anh xem, phòng này tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi!”.
“Hic…phòng mình từ lúc nào trở nên sặc sỡ thế này. Diệp Phong không khỏi sầu não, những đồ đạc trong phòng bị phá hỏng tối qua đã biến mất sạch, thay vào đấy là không ít đồ mới, thậm chí ngay cả rèm cửa cũng đổi thành màu hồng, bên trên có thể thấy rõ bức tranh con chuột.
“Nhóc, không phải cô muốn thường xuyên sống ở đây đấy chứ?”. Diệp Phong nhìn đống đồ chơi đầy giường, hiếu kỳ nói.
“Đương nhiên, tôi giờ không xu dính túi, không nhà mà về, không ở đây thì ở đâu?”. Ánh mắt Tiêu Hiểu thành thật bỗng cười tủm tỉm ra vẻ nũng nịu :”huống hồ anh lại tốt với tôi như vậy, đánh chết tôi cũng không đi!”.
Tôi tốt với cô? Diệp Phong cười khổ, hình như tối qua còn nói tôi là đồ háo sắc mà, hôm nay lại biến thành người tốt rồi. Bỗng nghĩ đến câu không xu dính túi, không khỏi nhìn con nhỏ từ trên xuống dưới “Không phải cô không có tiền đấy chứ, vậy đồ đạc trong phòng từ đâu mà ra?”
” À, cái này, cái này tí nữa sẽ nói cho anh biết, còn chưa ăn cơm mà, hay là chúng ta ăn trước đã?”. Tiêu Hiểu tránh ánh mắt của Diệp Phon, chạy vụt vào bếp, rồi nhanh chóng bưng lên mười món ăn.
Trong đó có mấy món Diệp Phong rất thích, từ màu sắc, hương thơm mà đoán thì bàn thức ăn này rất có công phu, quán ăn nhỏ bình thường nhất định không thể làm được.
Diệp Phong đi tới bên bàn ăn, lấy đũa gắp một miếng thịt gà cay bỏ vào miệng.
“Đây là cô làm?” vừa nhai miếng thịt gà, Diệp Phong tò mò hỏi. Nhưng lập tức thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. miếng thịt gà vào miệng giòn tan, vị cay vừa phải, hấp dẫn vô cùng, làm sao có thể làm ra từ một con bé ngay cả nấu cơm còn quên cho nước.
Nhưng lại không ngờ con bé đó lại gật đầu, nói có phần tự hào: “Coi là thế đi, thế nào, thấy tôi lợi hại chưa!”.Chỉ tiếc là cái điệu cười gian xảo ấy bị Diệp Phong tóm trúng.
“Cái gì gọi là coi như thế, phải là phải, không phải là không phải ?” Diệp Phong tra hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt con bé gò má đã đỏ ửng trước mặt, , không cho cô ta một cơ hội nói dối
“Hụ hụ, cái này, là thế này..”. Tiêu Hiểu giải thích rõ ràng: “Những đồ ăn này vốn là tôi mua ở nhà hàng, nhưng lại hơi nguội nên tôi đun lại cho nóng, mặc dù lúc đầu là đầu bếp nấu nhưng tôi cũng góp một phần đấy chứ, vì thế…, nên tính là tôi và đầu bếp đó cũng làm!”.
“Phù”, miếng thịt còn chưa kịp nuốt đã bị Diệp Phong phun ra, lý do này cũng hay quá nhỉ, đun lại một tí đã thành tác phẩm của mình?. Cái này chắc làm đầu bếp nấu những thứ này tức chết mất, thức ăn tốn công làm ra nháy mắt đã trở thành tác phẩm chung với người khác, cái tổn hại này quá lớn.
Nhìn con bé mặt mũi đỏ bừng kia, Diệp Phong bỗng nhớ ra, nồi điện của nhà mình không phải bị cháy rồi sao, sao lại còn có thế nấu nhỉ, với trình độ của con bé này nhất định không thể đun bếp lò được. Nếu đun thì không thiêu rụi cả cái khu này mới là lạ.
“Nhóc, những đồ ăn này cô lấy cái gi mà đun lại? hình như nồi điện cháy rồi, cô có thể dùng bếp lò sao?”
“Cái này, tôi vốn định đun bếp lò nhưng tôi sợ lại đốt cháy….”. Tiêu Hiểu hơi ngượng nói. Từ nhỏ đều sống cuộc sống cơm đưa tận miệng, đâu mà vào bếp, nếu muốn vào bố mẹ cũng không cho, vì thế cô cũng biết rất ít những thứ trong bếp, nếu đưa cho quyển hướng dẫn sử dụng thì còn có thể biết dùng thế nào chứ nếu tự mình mày mò thì quả khó khăn.
Diệp Phong trái lại thấy buồn cười, từ trước giờ chưa nghe nói bếp lò cũng có thể đốt cháy nhà, nhưng cũng biết con nhỏ này được nuông chiều từ bé, không biết dùng những thứ này cũng là đương nhiên nên cũng không muốn uốn nắn cô ta nữa.
“Nhưng tôi nghĩ ra một cách hay”. Khuôn mặt ửng đỏ của Tiêu Hiểu lộ vẻ phấn khởi, nói: “Tôi phát hiện trong nhà chúng ta còn khá nhiều nước nóng, nên cho đồ ăn vào cặp lồng, buộc chặt trong túi nilong, sau đó đổ nước nóng vào một lúc là thức ăn nóng”.
“Há…”. Diệp Phong lặng đi một lúc, cuối cùng giơ ngón tay cái ra, ca ngợi: “Cách hay!”
“Hứ”. Tiêu Hiểu mặt lộ vẻ xem thường, vỗ vai Diệp Phong , “Bản cô nương chỉ số IQ cao, anh không phải ngưỡng mộ, cái này là trời sinh rồi,anh muốn cũng chẳng được đâu”.
Diệp Phong thẫn thờ gật đầu: “Là trời sinh, là trời sinh…”
Nhưng không nghĩ con nhỏ đó lại tỏ vẻ như một giáo sư, “Học trò Diệp Phong kia, có biết cách làm nóng thức ăn của tôi là nguyên lý nào không?”
Diệp Phong lắc đầu chờ cô ta nói tiếp đoạn sau.
Tiêu Hiểu khóe miệng cười hả hê đắc ý, chợt cốc mạnh vào đầu Diệp Phong , cao giọng nói: “Đây là hình thức truyền năng lượng phổ biến nhất trong giới tự nhiên- truyền nhiệt”.
“Bang”, đôi đũa trên tay Diệp Phong rơi tuột xuống bàn, đôi mắt thẫn thờ nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, mãi không nói nên lời