Nhưng ý nghĩ xấu xa đó cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi, dù sao đem văn vật hơn hai nghìn năm tuổi làm nội y thật sự có chút bất kính. Huống hồ theo Diệp Phong thấy Lục Tử Hồng nếu như nhận được văn vật này thì đối với loại quốc bảo như này tất nhiên cô ta sẽ quyên hiến cho viện bảo tàng quốc gia, để lấy danh tiếng.
Đấu giá được Tố Sa Y đơn giản là một chiêu vừa có thể có được cái danh làm từ thiện vừa nâng cao danh tiếng cho công ty, thật là nhất cử lưỡng tiện, ngẫm ra cô ta cũng đã sớm có kế hoạch rồi, vốn dĩ cũng là một lần đầu tư quảng cáo, xem ra, cô ta nhất định sẽ lấy được chiếc áo này bất cứ giá nào.
Đoạn Băng mặc dù không có tài lực kinh tế để cạnh tranh, nhưng cũng rất hứng thú với văn vật, không vội nói đến giá trị của văn vật, mà là cách sử dụng hết sức hấp dẫn của nó, đối với đa số phụ nữ mà nói, ngoài sự nghiệp tình yêu thứ mà họ quan tâm nhất chính là vóc người, khí chất, trang phục vân vân, đương nhiên mấy thứ này đàn ông thấy hết sức rối rắm, nhưng lại là một phần quan trọng trong cuộc sống của phụ nữ.
Quần áo đẹp là điều mà mọi phụ nữ đều theo đuổi,cái áo Tố Sa Y mặc dù không thể mặc được , nhưng xét cho cùng đó cũng là trang phục làm đẹp của phụ nữ xưa, huống hồ hơn 80% phụ nữ đều hứng thú với quần áo cho nên mới thích đi dạo chỉ ngắm đồ mà không mua.
Đoạn Băng cũng thuộc loại người như thế, bởi vì lí do công việc bình thường phải mặc đồng phục, nên không có cơ hội như những cô gái khác, mỗi ngày một bộ, cho nên thời gian rảnh cô thường đi dạo xem là chính, chứ mua rồi cũng không có cơ hội mặc, hôm nay là một lần hiếm hoi như thế.
Nhướng người lên, đưa mắt nhìn cái áo trong hộp thủy tinh trong suốt, nhất thời cô ta cũng bị nó làm cho kích động.
Diệp Phong nhẹ giọng thở dài, có khẽ đụng người phụ nữ bên trái, nhỏ giọng hảo tâm nhắc nhở nói:” Đoạn Băng, khoe hàng cũng phải cẩn thận chứ.”
Chỉ là chiếc áo của cô ta cổ trễ sâu nên hơi nghiêng về trước quả thật khiến người khác phải chú ý, Diệp Phong ngồi cạnh không nhìn rõ nhưng cái ông trên đài đấu giá thì nhìn rất rõ. Có quỷ mới biết ông ta nhìn thấy gì, nếu không thì ánh mắt ông ta đã không ngây dại ra như thế.
“Hả?” Đoạn Băng bừng tỉnh, nhưng lại như bị rắn cắn không tự chủ được khẽ rùng mình, từ khi bị Diệp Phong ôm, thân thể cô ta trở nên mẫn cảm lạ thường, tiếp xúc kiểu này đủ để khiến cho cô ta chú ý cao độ, xem Diệp Phong có tiến thêm một bước nữa không rồi mới âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nếu như hắn thật sự định làm gì thì quả thật cô phải dùng bạo lực, phỏng chừng ngày mai có thể được lên báo ở đây có không dưới tám mươi nhà báo, nhiếp ảnh gia với thiết bị tối tân, mặc dù không phải trực tiếp, nhưng nghĩ đến việc trở thành tiêu điểm của cuộc đấu giá cô thấy không chịu được.
Thở dài nhẹ nhõm, Đoạn Băng mới chợt nhận ra hàm nghĩa của câu nói vừa rồi, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, toàn thân ngồi nghiêm lại như tư thế trong quân đội nhưng như vậy cũng đủ để bảo vệ khe ngực hoàn mĩ của cô khỏi ánh mắt săm soi.
Nhưng với Diệp Phong cô lại không có chút cảm ơn nào, ngược lại còn lạnh lùng lườm hắn một cái, quay đầu không nói gì. Ai biết hắn xem đủ rồi mới nhắc nhở thì sao, chuyện tốt như vậy, hắn có thể dễ dàng buông thế sao? Chỉ là cô quên mất chỗ Diệp Phong cho dù có muốn xem cũng không hề có cơ hội.
Chuyện này khiến Diệp Phong cười khổ, xem ra cho dù hắn có làm việc tốt gì trong mắt cô ta cũng đều là xấu xa cả, chọc tới Bạo Long này thì đương nhiên là phiền phức, xem mối quan hệ giữa cô ta và Tiêu Hiểu, sau này không tránh khỏi phải giáp mặt nhau, may mắn Tiêu Hiểu không có hứng thú với đấu giá, nên không đi cùng. Hai người phụ nữ hắn còn ứng phó không nổi nói gì đến con bé hay gây rối kia. Quả nhiên là niềm vui nho nhỏ trong muôn vàn đau khổ.
Trên đài người đấu giá có chút thất vọng, nhưng chỉ là thoáng qua rồi lập tức khôi phục vẻ mặt, tiếp tục nói : “Thưa quí ông quí bà, đây là món đồ cuối cùng Tố Sa Y, nói vậy mọi người chắc cũng đã đoán được giá trị của nó, bây giờ phiên đấu giá chánh thức bắt đầu, giá khởi điểm là tám trăm vạn ,xin mời các vị ra giá.”
Một cái giá khiến mọi người bên dưới bắt đầu xôn xao, cho dù ở đây đều là những nhà tư sản nhưng đối với một vật có giá cả như vậy cũng có chút kinh hãi, dù sao cũng chỉ vật trưng bày cho bảo tàng, mấy chục vạn không là gì, nhưng hơn một ngàn vạn không phải người nào cũng có thể chấp nhận, trong khoảnh khắc, ở đây đã có 90% rút lui khỏi cuộc cạnh tranh, chỉ số ít ngồi ở hàng đầu là vẫn hứng thú.
Hội trường cũng dần dần yên tĩnh trở lại, đa số mọi người chọn im lặng nhìn xem, trong thành phố T này ít ai có thể phóng tay như thế, ném ngàn vạn mỗi lần.
Diệp Phong cũng không hứng thú lắm, đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì, nhiều lắm cũng chỉ là nghĩ xấu xa về nó một chút. Xem ra Lục Tử Hồng nhất quyết phải lấy được nó, về phần xài bao nhiêu tiền không quan tâm, đối với một người thạo thương trường như cô ta tám trăm vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ, cho dù kêu lên trên triệu, cũng không thành vấn đề, nhưng theo con mắt phán đoán của một người làm ăn, một khi đạt tới cực hạn, Lục Tử Hồng cũng sẽ buông tha dù sao đây cũng chỉ là một cuộc đầu tư,nên phải tính kĩ.
Chỉ là nghĩ kĩ ra không có mấy người quyết tâm tranh giành như cô ta, không phải ai cũng có thể sưu tập thứ xa xỉ này.Hơn nữa chẳng có thương nhân nào lại đồng ý tốn hao ngàn vạn để mua một bộ lụa trắng về nhà thưởng thức.
Như dự đoán, đấu giá tiến hành thuận lợi, mãi đến khi Lục Tử Hồng gọi giá hai ngàn vạn, hội trường lạnh ngắt như, mấy người vào góp vui vừa rồi cũng rời khỏi,cái giá này đã là kỉ lục của các cuộc đấu giá ở thành phố T rồi, trước trận đấu giá này,cao nhất cũng chỉ là ngàn vạn nhân dân tệ, chỉ bằng một nửa con số lần này.
Lục Tử Hồng vui mừng, cái giá này so với dự tính của cô ta không kém là mấy, chỉ đợi nhận lấy Tố Sa Y thì cô ta sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn tên quyên góp, lần đầu tư này sẽ mang lại kết quả tốt đẹp.
Vốn đang có chút hồi hộp, cô ta chợt trùng xuống, thản nhiên chờ đợi đếm ba lần cuối, sau đó là tiếng gõ búa, không ngờ phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói rất rõ. Bạn đang xem tại – www.Truyện FULL
“Ba nghìn vạn!” Người ngồi sau Lục Tử Hồng cuối cùng mới mở miệng, đắc ý cười.