Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 118



“Kẻ hèn này là phó giám đốc phòng ngoại giao của Hương Tạ Hiên, xin tổng giám đốc Hạng chiếu cố nhiều hơn”, Diệp Phong lấy danh thiếp từ trong túi hất tay ném tới trước mặt Hạng Quân, cười chế nhạo nói: “Ngày nào đó ngài có cần kiếm tiền để kinh doanh thì cảm phiền thông báo với tôi một tiếng, bất luận là bị đánh hay bị đe dọa cướp đoạt tài sản tôi cũng nhất định không chống cự”.

“Anh nói những lời đó là có ý gì vậy?” Hạng Quân có chút sửng sốt, không khỏi kui vể sau vài bước, trầm giọng phản bác lại: “Tôi là người kinh doanh chân chính, anh nói mua bán như vậy là thế nào?”

Chẳng qua là trong lòng Hạng Quân cũng có chút kinh ngạc, chỉ riêng ba chữ Hương Tạ Hiên cũng đã khiến hắn liên tưởng đến rất nhiều việc, thật không ngờ thằng cha đứng trước mặt đây cũng là quản lý cấp cao của một công ty không phải nhỏ, hơn nữa bây giờ chính Hạng Quân là đối thủ cạnh tranh trong công việc với hắn, hắn lại tới thẳng phòng làm việc của Hạng Quân, thật khó tránh khỏi những bất hòa xảy đến.

“Kinh doanh chân chính, không sai, không sai”. Diệp Phong vỗ vỗ tay, cuống quýt khen ngợi, bất chợt ngay sau đó ý cười biết mất vô tung trên mặt hắn, và một giọng nói âm u khởi đến, “Hạng Quân, anh làm gì, ắt hẳn chính anh là người biết rõ nhất. Giở ba cái thủ đoạn công kích đối thủ kinh doanh cũng là việc một người kinh doanh chân chính nên làm sao hả?”

Hạng Quân bỗng nhiên trong lòng chấn động, nét mặt đầy hồ nghi nhìn vẻ mặt biến sắc của người đàn ông trước mặt, làm bộ khó hiểu nói: “Diệp Phong, không, Giám đốc Diệp, nếu như anh thật sự đến đây là vì công việc thì tôi có thể ngồi bàn bạc với anh, dù sao Hương Tạ Hiên cũng là một công ty tư nhân nổi tiếng ở thành phố T này, như vậy chúng ta có thể hợp tác. Nhưng nếu anh dưới danh nghĩa của Hương Tạ Hiên đến đây để tự ý công kích, phỉ báng tôi, chỉ để đạt được mục đích riêng tư, như vậy tôi chỉ có thể nói xin lỗi, nhưng tôi không có nhiều thời gian nói mấy chuyện đó với anh”.

Sau một thời gian tiếp xúc, cuối cùng Hạng Nhân cũng phát hiện Diệp Phong tới đây là để quấy rối, lần trước Hạng Quân đã phái người đến đối phó với hắn nên nhất định bị hắn ôm hận trong lòng, mượn việc công giải quyết việc tư, dùng thân phận giám đốc PR của Hương Tạ Hiên để đến đây làm loạn. Làm vậy chắc hẳn là muốn kiếm một chỗ tốt, cho dù là một kẻ ngu ngơ nào khi tham gia vào chốn thương trường dù biết nhiều hay ít thì cũng hiểu rằng nói đến kinh doanh là phải cạnh tranh, xem ra người này đã nắm được điểm yếu của mình, ý đồ lần này là muốn ghi thành tích đây.

Chẳng qua hắn không thể xác thực được chứng cứ, Hạng Quân vừa rồi thế nào mà lại thừa nhận chuyện này, mặc dù bị lộ ra ngoài thì Hạng Quân cũng có cả một đoàn luật sư làm hậu thuẫn, Diệp Phong chỉ là một nhân vật nhỏ làm sao có thể tạo nên sóng gió được, sau một hồi lo lắng, Hạng Quân cũng tĩnh tâm trở lại.

Ngược lại Diệp Phong cũng có chút cảm phục sự bình tĩnh của tên tiểu tử này. Có thể dựa vào năng lực của bản thân mà đạt được thành tích như ngày hôm nay, quả thực tên Hạng Quân này cũng có chỗ hơn người. Bất luận là ngày đó hắn đứng trước mặt Lục Tử Hồng hay là hôm nay tại phòng làm việcc, hắn đều giữ được một sự bình tĩnh. Mặc dù rất tức giận nhưng vẫn có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

“Hạng Quân, kỳ thật là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh không hề sai”. Diệp Phong ra sức hít hơi hai lần, sau khi thản nhiên hưởng thụ vị trà thơm mát của trà, hắn mới giương mắt nói tiếp: “Tôi còn nhớ rất rõ anh đã tặng cho Lục Tử Hồng một món quà vài ngàn vạn, thực tình lúc đó tôi đã tưởng rằng anh là một nhân vật nổi tiếng tiêu tiền như nước, không ngờ rằng chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi, chỉ vì ba trăm vạn mà anh viết thư đe dọa tống tiền, sự thay đổi này cũng nhanh quá nhỉ? Chẳng lẽ tập đoàn Tây Nam thật sự nghèo đến nỗi cần đến tiền của Hương Tạ Hiên để phát lương sao?”

Ba trăm vạn. Trong đầu Hạng Quân vang lên một tiếng “ầm”, vốn tưởng rằng tên Diệp Phong này chỉ biết một vài thủ đoạn của hắn để đối phó với công ty khác, không nghĩ rằng hắn đem thẳng chuyện dọa nạt Hương Tạ Hiên mà đâm thẳng vào mình, trong lòng Hạng Quân bỗng nhiên cũng có chút bối rối, chuyện lần này quả thật là hơi quá đáng rồi. Đe dọa tống tiền đã không giống như trước kia là tìm mấy tên côn đồ hù dọa người một cách đơn giản như vậy, một khi chứng thực được chuyện này, nhất định có nguy cơ phải vào nhà đá.

Trên mặt Hạng Quân có chút co giật vài cái, không khỏi nói vài câu phủ nhận: “Diệp Phong, anh tốt nhất không nên cố gắng làm ta bị kích động làm gì. Tập đoàn Tây Nam có tài sản cố định gần trăm triệu, với con số đó có thể mua được cả một đô thị hiện đại, đem lại lợi nhuận cao, việc gì mà phải đi làm cái chuyện đe dọa tống tiền đó chứ? Đừng nói là ba trăm vạn, nếu là ba ngàn vạn, ba triệu, tôi cũng không thèm để mắt tới.

“Báo cảnh sát được, báo cảnh sát rất được”. Diệp Phong nhẹ nhàng gõ gõ vào bàn, nhẹ giọng thở dài nói: “Chẳng qua sau khi tôi báo cảnh sát rồi, sợ rằng người nào đó sẽ phải vào tù tu dưỡng vài năm, đe dọa tống tiền là tội trạng có mức hình phạt cụ thể, bao nhiêu năm thì tôi không rõ nhưng chỉ biết là có người nếu đã bước vào nơi đó thì ta có thể làm cho hắn vĩnh viễn không có đường ra”.

“Nói mạnh miệng thì cũng vô ích”, Hạng Quân cười lạnh hai tiếng, làm như khoe khoang mà nói: “Sau lưng tôi có cả một đội luật sư giỏi nhất trong cả nước, không nói đến việc tôi cơ bản là không phạm tội, nếu coi như là có phạm tội thì cũng sẽ không bị hình phạt nào đâu, xã hội này là như vậy, trước những thời khắc quan trọng tiền vẫn luôn phát huy tác dụng cực lớn, đương nhiên một người như anh sẽ không có khả năng giải thích chân lý trong đó”.

“Là như thế này sao?” Trong tay Diệp Phong thoáng chốc cầm một thanh đoản kiếm sáng choang, sắc lẹm, lưỡi kiếm xẹt qua mặt bàn làm việc bằng gỗ lim, để lại một vết nứt sâu, “nếu như bây giờ tôi muốn giết anh, thì có tính alf thời khắc quan trọng không? Không biết tiền có thể phát huy sức mạnh lớn lao của nó lúc này không nhỉ?”

Cảm nhận được sát khí kinh người đang tỏa ra từ người đàn ông đối diện, cơ thể Hạng Quân vốn rất bình tĩnh cũng không khỏi có chút run lên.

Tàn bạo nhưng lại không hề có khói thuốc súng, không hề có máu tanh. Khi phải giải quyết loại vấn đề này hắn tỏ ra rất khinh thường, nhưng hôm nay thật không muốn gặp cũng không thể tránh được.

Thân thể Hạng Quân không tự chủ được mà lui về phía sau, khó khăn lắm mới dựa được vào vách tường để hắn cảm nhận được chút an toàn, tâm trạng đang rất sốt ruột, không khỏi lớn tiếng hô gọi mấy tên bảo tiêu bên ngoài, chỉ tiếc là hơn một phút đồng hồ cũng không thấy có một câu hồi đáp lại.

“Tôi đã nói rồi, bọn họ đã ngủ thiếp đi, anh gọi như vậy cũng vô ích thôi”. Diệp Phong học theo bộ dạng của lão cha, dùng móng tay lướt dọc lưỡi kiếm, đầu không ngẩng lên mà nói.

Đối với những người có chút tư sản trong mắt thì việc giảng đạo lý vĩnh viễn là một việc đặt ở sau cùng, dù sao trong mắt những người này chỉ có tiền là đạo lý. Cho nên đối phó với Hạng Quân phải cần một chút bạo lực, một chút kiêu ngạo, hơn nữa đây cũng chính là sở trường của Diệp Phong.

Mọi nhận định của Diệp Phong đều đúng, cuối cùng thì Hạng Quân cũng chán nản mà cúi đầu, hàm răng cắn nhẹ vào môi, sau khi bình tĩnh hạ quyết tâm đã trầm giọng nói: “Diệp Phong, nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?”

Từ hình thể đến diện mạo Diệp Phong trông cũng giống người vì tiền tài mà cầm đao giết người, mà thực ra chính xác là hắn đã đánh như vậy, cần tôi luyện cho Hạng Quân

“Quả nhiên anh cũng là người giỏi che đậy đấy nhỉ”. Diệp Phong mỉm cười lắc đầu, đột nhiên cắm thanh đoản kiếm xuyên vào mặt bàn, âm thanh lạnh lùng rồi nói: “Có một số người không thích tiền, bọn họ chỉ thích máu tươi, rất không may tôi chính là một người trong số đó. Cho nên, dù anh có đưa cả tập đoàn Tây Nam cho tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện của anh đâu”.

“Vậy anh muốn thế nào?” Trên trán Hạng Quân không khỏi chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh. Từ khi Diệp Phong đem thanh đoản kiếm ra,

Hạng

Quân cũng cảm giác hắn đã hoàn toàn thay đổi, cái phong thái xúc phạm người khác của hắn cũng không thể dùng lời mà miêu tả được, một ánh mắt, một nụ cười cười của hắn cũng mang một sự chấn động tinh thần kịch liệt. Cho dù Hạng Quân đã cố gắng hết sức áp chế sự sợ hãi trong lòng, giữ thái độ bình thường, nhưng giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Muốn thế nào ư?” Diệp Phong vuốt cằm, suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Bây giờ tôi chưa nghĩ ra mình muốn gì, để xem thái độ của anh thế nào. Nhưng trước hết tôi muốn để anh xem một thứ này”.

Nói dứt câu, từ trong túi tiền Diệp Phong rút ra một tờ giấy, vo tròn lại rồi ném xuống chân Hạng Quân, có chút bĩu môi ý bảo hắn hãu nhặt lên mà xem.

Hạng Quân do dự một hồi, sau đó mới lom khom cúi người xuống nhặt tờ giấy bị vo tròn lên, nhưng lúc đó hai tròng mắt không rời khỏi người đàn ông đứng cách đó không xa, nhìn thấy hắn ngồi thản nhiên không có ý đánh lén, Hạng Quân mới thoáng bình tâm một chút.

Nhẹ nhàng mở mảnh giấy vo tròn ra, Hạng Quân lướt nhìn qua một lượt nội dung, chỉ cần liếc một cái vẻ mặt hắn đã biến sắc ngay, lý do là trong tờ giấy này có viết chi tiết về hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tây Nam gần nửa năm qua, phần lớn đều là những thông tin cơ mật, cho dù trong nội bộ tập đoàn Tây Nam cũng không có mấy người được biết, đặc biệt hơn nữa chính là trong đó còn ghi rõ bản báo cáo quý của tập đoàn Tây Nam, bất ngờ Hạng Quân nhớ trên bàn của mình đang có bản này, thậm chí ngay cả một dấu chấm dấu phẩy cũng không sai, phải biết rằng bản báo cáo quý này thư ký mới tổng hợp tối qua, rồi sáng nay nó nằm trong tay mình, nếu coi như bí mật kinh doanh bị bại lộ cũng không thể có khả năng đạt đến trình độ như vậy được?

Hạng Quân cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa rồi thở dài một hơi thật sâu, không cần nói thì cũng biết mấy thứ này rất có giá trị, một khi rơi vào tay kẻ bất lương rất có thể sẽ gây ra phiền toái lớn cho tập đoàn Tây Nam. Nếu như đối thủ cạnh tranh có thực lực lớn, bọn chúng sẽ đàm phán với khách hàng, cướp đi toàn bộ cơ hội hợp tác phát triển, như vậy cũng đồng nghĩa với việc tập đoàn Tây Nam có khả năng sẽ đứng trước nguy cơ phá sản.

“Diệp Phong, mấy thứ này làm sao mà anh có được?” Hạng Quân đi về phía Diệp Phong cầm chặt mấy tờ tư liệu trong tay, trầm giọng vẻ oán giận tra hỏi.

“Điều này thì anh không nên hỏi, tôi có cách của tôi”. Diệp Phong ngồi xoay ghế một vòng, sau đó cười nói tiếp: “Tôi nghĩ là mấy thứ này nên công khai để cho mọi người biết, hẳn là sẽ thú vị hơn trực tiếp giết chết anh, anh cảm thấy sao?”

Diệp Phong có dục vọng trả thù mãnh liệt đến vậy khiến cho Hạng Quân trong lòng không khỏi hối hận vô cùng. Lúc đầu Hạng Quân muốn cho Diệp Phong một bài học, chẳng qua là xuất phát từ sĩ diện nhất thời, sau cũng cảm thấy như vậy bản thân cũng thật trẻ con, Lục Tử Hồng vừa mới mất chồng, làm sao trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã đi tìm tình yêu mới được, mối quan hệ giữa cô và Diệp Phong có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Thật không thể ngờ một nhân viên văn phòng trông thư sinh vậy mà lại có khả năng lớn đến vậy. Tập đoàn Tây Nam luôn đặt nghiệp vụ bảo mật thông tin lên hàng đầu kể cả từ các xí nghiệp, cũng không ngờ lại bị Diệp Phong dễ dàng ăn cắp những thứ quan trọng như này. Để bây giờ Diệp Phong lại càng được thể mượn cớ trả thù.

Thở dài một tiếng, bất đắc dĩ Hạng Quân mới nói: “Diệp Phong, lúc trước tôi có chút hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh và Lục Tử Hồng, quá tức giận vì người phụ nữ đó mà tìm anh đánh cho hả giận, còn anh bây giờ nhằm vào tôi là vì cái gì?”

“Thực ra tôi cũng là vì phụ nữ”. Diệp Phong dù bận nhưng vẫn ung dung sửa sang lại y phục, sau đó nghiêm mặt nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.