Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 210: Diệp Thành Trù



Tam Nhi dĩ nhiên vừa nhìn thấy chiếc xe Jeep đỗ xịch ở giữa sân Thính Vũ Các thì không nói lên lời, loại xe này ở thủ đô chỉ có được tầm mấy chục chiếc, chỉ chuyên phục vụ cho các tư lệnh trong khu quân đội, là thứ vận chuyển duy nhất của các sếp cao cấp, điểm duy nhất khác biệt của nó còn nằm ở cái biển màu đỏ chót, và nó dĩ nhiên thuộc về chiếc xe cao cấp nhất của khu quân đội tại thủ đô, là xe riêng của Diệp đại lão gia.

Tất cả mọi người đều đổ dồn con mắt hiếu kỳ của mình lên chiếc xe quái vật này, chỉ nghe một tiếng cạch, cửa xe được mở ra, một người trung niên mặc bộ quân phục từ từ bước xuống, dáng đứng thẳng như cây bút của cùng với những bước chân mạnh mẽ thể hiện rõ tố chất của một quân nhân ưu việt. Trên vai anh ta đeo một chiếc quân hàm ba sao, trong ánh mắt của mọi người thì một vị Thượng Úy cũng chẳng có gì là ghê gớm cả! Bởi vì trên màn ảnh nhỏ, trong những bộ phim chiến tranh bọn họ đã xem nhàm những nhân vật cấp độ tướng quân rồi! Thế nhưng, phải là người ở trong quân đội mới có thể hiểu hết được, quân đội là nơi phân cấp vô cùng nghiêm ngặt, chỉ cần một cái quân hàm thôi, là cũng đủ đứng trên hàng ngàn người rồi.

Diệp Phong mới nhìn thấy người trung niên kia, thì bất giác thấy dáng vẻ của anh ta quen quen, nhớ khi xưa hắn còn lông bông với mấy đứa trẻ ở đất thủ đô này, thì cũng hay gặp những thuộc hạ của ông hắn, người này chắc cũng là một trong số đó, nhưng chỉ vì khi đó hắn vẫn còn nhỏ, nên không nhớ tên của anh ta là gì thôi.

Còn Tam Nhi thì dĩ nhiên là quen người này rồi, tối hôm qua cậu ta còn ngồi uống rượu với anh chàng họ Trương này mà! Hắn thầm suy nghĩ một lúc là đoán ra ngay được Diệp đại lão gia đúng là sốt ruột chờ mãi không thấy đứa cháu của mình về nhà, hoặc là không tin tưởng vào khả năng làm việc của Tam Nhi nên mới cho thuộc hạ của mình đến đây đón đứa cháu yêu quý của ông. Tam Nhi thầm thở dài đau xót cho số phận bị người khác xem thường năng lực của mình, nhưng cậu ta vẫn làm ra vẻ trịnh trọng, trông thấy người quân nhân kia bước tới, Tam Nhi liền tiền lên trước giơ tay lên chào theo kiểu nhà lính nói: “Xin chào thủ trưởng, sao hôm nay thủ trưởng lại rảnh rỗi đến điều tra công việc thế này?”

Trương Văn Sách làm việc cho bộ tham mưu của quân đội tại thủ đô, chứ không phải là chủ quản quân sự, nhưng công việc thường ngày của anh ta lại rất hay phải xuống cơ sở để thị sát, thảo luận cùng với các binh sĩ anh em khác, trên danh nghĩ thì là điều tra công việc. Anh ta làm việc trong hai nhà Chung, Diệp cũng đã nhiều năm, nên cũng rất thân với cả hai gia đình, khi không có người ngoài thì anh ta và Tam Nhi vẫn hay cợt nhả, trêu đùa nhau, chính vì vậy mà anh ta cũng không cho rằng Chung Tân Dân đã đột nhiên thay tính đổi nết.

Nếu như là ngày thường, thì có lẽ Trương Văn Sách đã cho thằng ranh này một cú đá nhớ đời rồi, nhưng mà bây giờ chỗ này có quá nhiều người ở đây, nên anh ta vẫn giữ được vẻ nghiêm chỉnh, mỉm cười nói: “Tôi chỉ tuân lệnh thủ trưởng đến đây đón người thôi!”

Diệp Phong dĩ nhiên biết ngay người mà Trương Văn Sách nói đến đón đó là ai, nên tự động đứng lên phía trước nói: “Tôi là Diệp Phong!”

Chỉ với bốn chữ ngắn ngủi như vậy thôi, cũng đủ làm cho Trương Văn Sách sững người kinh ngạc, người xưa thường nói, con gái mười tám thì có những thay đổi làm cho người ta không nhận ra được. Câu nói này giờ đây dành cho Diệp Phong hoàn toàn thích hợp, điều này không phải là do bề ngoài của hắn thay đổi nhiều, mà là phong thái ứng xử, cùng với cung cách thái độ của hắn giờ đây thay đổi đến một trăm tám mươi độ. Trương Văn Sách vẫn còn nhớ năm xưa người cầm đầu bọn trẻ con trên phố chính là hắn, Diệp Phong, ngay cả thằng ranh được mệnh danh Hỗn Thế Ma Vương Chung Tân Dân còn là đàn em của hắn, vậy mà mười năm không gặp Diệp Phong lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy, xem ra sự rèn rũa trong quân đội có thể thay đổi cả một con người, không những thế còn rất triệt để nữa, đặc biệt là đối với những người chưa đủ tuổi thành niên, đang trong giai đoạn phát triển hoàn thiện.

“Diệp tư lệnh muốn tôi đến đón cậu, mời cậu lên xe!” Trương Văn Sách ăn nói rất ngắn gọn đơn giản, nhưng vô cùng xúc tích dễ hiểu. Trong lúc chưa thân quen gì, anh ta không bao giờ vì Diệp Phong là con ông cháu cha mà tỏ ra tự ti cả. Đây cũng là do bản tính cao ngạo không sợ cường quyền, hơn nữa anh ta cũng là thuộc hạ lâu năm của Diệp tư lệnh, biết ông ghét nhất là loại người khúm núm, tự ti. Trương Văn Sách đã từng nói với rất nhiều người rằng, là một người lính thì không được phép cúi đầu, câu nói này chính là đường lối tư tưởng mà anh ta kiên trì bao nhiêu năm nay.

Trên danh nghĩa thì Diệp Phong có thể coi là một người lính có mười năm kinh nghiệm, nhưng hắn ở trong quân đội thực sự cũng chỉ được có vài tháng. Nói thật lòng, hắn vô cùng ngưỡng mộ những người lính đường đường chính chính như vậy, ít ra thì hắn cũng chưa từng có cơ hội được làm như những người lính như thế này. Sau khi nghe Trương Văn Sách nói vậy, thì hắn gật gật đầu đáp lễ, sau đó quay sang nói với Lưu Phỉ vài câu, rồi cùng với Trương Văn Sách đi về phía chiếc xe Jeep quân đội kia.

Tam Nhi dĩ nhiên không thể để công lao bị người khác cướp đi một cách dễ dàng như vậy được, thế là cậu ta liền nghĩ nên bỏ chiếc xe đua thể thao của mình ở tạm chốn này, đi cùng xe với Diệp Phong, nghĩ vậy liền co giò chạy theo Diệp Phong. Tam Nhi theo thói quen định vỗ lên vai Trương Văn Sách để cảnh cáo anh ta đừng có tranh công với mình. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cậu ta lại giụt tay lại, ngày thường đùa cợt nhau thì được, Trương Văn Sách dĩ nhiên là không tức giân, nhưng điều kiêng kị nhất là tuyệt đối đừng có đùa mà động chạm vào chiếc áo quân đội mà anh ta đang mặc trên người. Trương Văn Sách từ trước đến giờ không cho phép bất kỳ người nào động vào áo quân đội của anh ta, Tam Nhi không biết làm cách nào khác, đành phải mặt dầy cùng leo lên xe, sau đó cậu ta còn lên mặt chỉ đạo tài xế lái xe ra sao nữa.

Diệp Phong và Trương Văn Sách đều biết thằng ranh Chung Tân Dân này thường ngày hay ngứa tay, ngứa chân đứng ngồi không yên, nên không ai có thêm ý kiến nào nữa, để mặc cho cậu ta thích làm gì thì làm.

Chờ cho chiếc xe chầm chậm lăn bánh, không chờ cho Diệp Phong kịp mở miệng, Tam Nhi ngồi cạnh đã thao thao bất tuyệt: “Đây là vị tổng tham mưu nổi tiếng nhất, giỏi giang nhất, và cũng…trâu bò nhất của khu quân đội của đặc khu quân đội tại thủ đô, Trương Văn Sách! Trương đại úy có thể nói là tiền đồ vô cùng sáng lạng, em nghĩ anh về sau nên bắt thân với anh ta nhiều vào, chúng ta đều không phải là người ngoài, em và anh Trương rất hay rủ nhau cà kê uống rượu với nhau, hôm nào rảnh rỗi ba anh em mình cùng nhau đi nhậu một bữa! Anh cứ yên tâm đi, tửu lượng của anh Trương này ghê lắm, em còn phải chịu thua nữa là, bây giờ chỉ còn có mỗi anh là có thể giúp em hạ gục anh ấy, lấy lại thể diện cho em thôi….”

Cho dù Trương Văn Sách có giỏi che dấu, diễn xuất tốt đến đâu đi chăng nữa, thì khi nghe Chung Tân Dân tâng bốc mình lên tận mây xanh như vậy cũng phải cảm thấy ngượng ngùng, nhất là khi Tam Nhi khoe khoang tài cán gì của mình lại không khoe, đem cái chuyện uống rượu vớ vẩn ra khoe thì đúng là thành trò hề trước mặt người khác. Trương Văn Sách cuối cùng cũng không thể chịu nổi miệng lưỡi của Chung Tân Dân, anh ta liền quay lại trợn mắt nói: “Thôi không cần phải giới thiệu về tôi nữa đâu! Cứ nói về các chiến tích oai hùng của cậu là được rồi!”

Tam Nhi nghe xong thì nhún nhún vai, thấy anh ta đúng là giả vờ làm bộ làm tịch, cậu ta có thể đem danh dự của mình ra để đảm bảo cho Diệp Phong biết những lời nói mà cậu ta vừa nói hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng vì nể mặt Trương Văn Sách nên cậu cũng không tiện đem những chuyện bê bối khác của hai người ra nói nữa. Còn cái thành tích của bản thân thì không nói là tốt nhất, Chung Tân Dân lúc này cũng đã ngấm ngầm thấu hiểu được tính cách của Diệp Phong ra sao, nếu như là mười năm trước, mình mà đập ai đó một trận thừa sống thiếu chết, thì Diệp Phong chắc chắn sẽ hết lời ca ngợi. Nhưng bây giờ Diệp Phong mà nghe thấy chiến tích của mình thì chắc chắn sẽ chửi mình một trận tơi bời hoa lá. Lời giải thích duy nhất đó chính là đại ca của mình bây giờ đã hoàn lương, không còn là người hứng khởi thất thường ngày xưa nữa.

Nhưng Chung Tân Dân không phải vì vậy mà đánh mất đi bản tính cởi mở trời sinh của mình, cái mồm năm miệng mười của Chung Tân Dân làm cho khoảng cách mười năm không gặp giữa cậu ta và Diệp Phong được xích gần lại rất nhiều, sau một hồi nói chuyện Diệp Phong biết được Diệp đại lão gia, cũng chính là ông nội của hắn đã phái một tâm phúc đắc ý nhất của ông đến đây đón hắn. Sau đó, Diệp Phong lại hỏi thêm những chuyện về ông, cộng với việc thêm mắm dặm muối của Tam Nhi, Diệp Phong lúc này cũng đã hiểu được phần nào cuộc sống của ông hiện nay. Những người có thân phân cũng như địa vị như của ông thì bây giờ chắc không có đủ tư cách để về hưu nữa rồi, không phải ông muốn về là được về ngay đâu, vì bên trên vẫn chưa có người đồng ý để ông về hưu. Nói cho cùng thì quân đội vẫn cần những vị tướng già đức cao vọng trọng như ông, chính vì thế mà mặc dù ông đã gần tám mươi rồi mà vẫn phải làm việc không ngừng. Điều đáng mừng nhất đối với Diệp Phong lúc này là, tình hình sức khỏe của ông nội hắn rất tốt, dường như ông vẫn muốn làm thêm mười năm nữa mới chịu thôi.

Xe lăn bánh được khoảng nửa tiếng sau, thì nó bắt đầu đi vào một khu quân đội cắm ở thủ đô cách Thính Vũ Các một đoạn cũng không xa lắm, nơi đây còn bao gồm là nơi ở của các sĩ quan, đại tướng quân đội, còn khu biệt thự ngay chính giữa đây chính là khu biệt thự chỉ dành cho đại tướng ở. Bất kể là quy mô, hay sự hào nhoáng của nó đều hơn rất nhiều khu biệt thự khi xưa của ông Diệp Phong.

Diệp Thành Trù và Chung Tăng Hợp là tư lệnh chính ủy của quân khu thủ đô, chính vì vậy mà bọn họ được phân cấp khu biệt thư ở ngay chính giữa khu quân đội này. đây cũng là lý do màhai nhà Diệp, Chung có quan hệ vô cùng mật thiết, khi nào rảnh rỗi thì không phải là Diệp Thành Trù, thì cũng là Chung Tăng Hợp đến tìm đánh cờ, ăn cơm với nhau. Bởi vì con cái của hai người không sống cùng với họ, nên bốn người già đều coi nhau như người thân trong nhà vậy.

Còn Chung Tân Dân thì lại luôn là một phần tử lông bông khét tiếng, chỉ biết ăn chơi, không biết làm gì, chính vì thế mà cậu ta cũng hay đến đây cà kê, tuy cậu ta là một tên phá gia chi tử, nhưng lại rất kính trọng người già, từ nhỏ đã biết rút quỹ thời gian chơi bời quý báu của mình ra để ngồi chơi với mấy cụ, vì vậy mà mỗi lần cậu ta gây ra họa gì là lại có người che chở cho hết. Không loại trừ khả năng là Chung Tân Dân giở trò láu cá, lợi dụng thế lực của các cụ, nên cậu ta mới có hiếu với hai cụ như thế.

Vì chiếc xe Jeep khủng bố này là xe riêng của tổng tư lệnh hay ra vào nơi đây, nên cho dù không cần đưa ra giấy thông hành, cũng không bao giờ bị ngăn lại kiểm tra. Sau khi đi qua mấy trạm kiểm soát, chiếc xe mới chầm chậm đi vào trong khu nhà ở bên trong, lúc này Diệp Phong ngồi trong xe mới cảm nhận được những lễ giáo mà hắn chưa bao giờ có được. Những người lính nơi đây, chỉ cần trông thấy chiếc xe Jeep này lăn bánh tiến tới, là đều phải đứng nghiêm, thẳng người giơ tay lên chào, Diệp Thành Trù không chỉ là một tư lệnh cao cấp đơn giản, mà còn là thần tượng, một nhân vật thần kỳ trong trái tim của những người lính nơi đây.

Chung Tân Dân có vẻ rất quen thuộc địa bàn nơi đây, khi vừa mới bước xuống xe gã đã nhanh chân chạy đến tòa biệt thự trước mắt, mỗi lần đến đây thăm ông bà của mình, chỉ cần cậu ta gọi cửa không có người đáp lại, là cậu ta sẽ tự biết đi đâu để tìm bọn họ.

Trong tiềm thức của Chung Tân Dân, thì hai nhà ông bà của cậu ta và của Diệp Phong vốn là một, ít ra thì cậu ta đối với Diệp đại lão gia cũng vô cùng thân thiết, coi ông như ông nội của mình vậy, đây cũng là vì hồi bé quan hệ giữa cậu và Diệp Phong cũng thân không kém, nhưng cũng vì mười năm gần đây Chung Tân Dân hay gây ra nhiều trò rắc rối, Diệp đại lão gia tuy ngoài miệng không ngừng mắng chửi, nhưng vẫn chịu khó đi lo liệu, giải quyết cho cậu ta không biết bao nhiêu là phiền phức. Chính vì vậy mà Chung Tân Dân rất yêu quý Diệp đại lao gia, coi ông như ông nội thứ hai của mình vậy.

Nhìn khối kiến trúc đồ sộ, cao ba tầng này, trong tim của Diệp Phong bỗng nhiên cảm khái vô cùng. Trong tiềm thức của hắn, lần trước quay lại, thì nơi cũ của ông đã bắt đầu dọn đi, ông vô cùng tiếc nhớ cái khu biệt thự cũ của mình, vì nói gì thì nói ông cũng có mấy chục năm kỷ niệm với nơi đó, tất yếu sẽ có tình cảm với nó rồi.

Đôi chân của Diệp Phong ngập ngừng đôi chút, sau đó hắn lại bước chân nhanh theo nhịp chân của Trương Văn Sách, đi qua một góc vườn khá rộng, rồi đến bên một cánh cửa đang hé mở, tim của hắn bỗng nhiên trở nên nặng trĩu xuống.

Nửa phút sau, Diệp Phong mới trông thấy một gương mặt phong sương vô cùng quen thuộc đang ngồi chờ hắn, một cái gì đó cay cay nơi sống mũi bỗng nhiên sộc lên, một Ảnh Phong được cả thế giới công nhận là một động vật máu lạnh như hắn bỗng nhiên trở nên yếu đuối một cách kỳ lạ, trong tim hắn chỉ có năm người đáng để hắn như vậy, và ông nội là một trong số những người đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.