Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 23: Tôi muốn đi cùng cậu



– Lão Trịnh, chị Tiểu Âm, kết quả đã có rồi, bây giờ có cần cho bên Hoa Nam giúp không?

Vẻ mặt của Nhạc Duyệt vui vẻ, đúng là nhảy dựng lên ghế giơ nắm tay đề nghị.

Người trong phòng họp liền vây lại gây ồn ào với Nhạc Duyệt.

– Được rồi, lập tức truyền cho khu Hoa Nam, để cho bọn họ…

– Nhớ kĩ để cho Trương Đại Hổ nhanh chóng cạo râu đi, đúng rồi,

– Ha ha, lão Lý nói không sai, nhất định là 6 lần! Quan trọng nhất là cạo râu trước, còn phải gọi chúng ta một tiếng sư phụ. Thái độ phải thành khẩn, diễn cảm mới được…

Đối mặt với sự lộn xộn của quần chúng trưởng phòng Trịnh chỉ cười mà không nói gì.

Cười mà không nói tức là đồng ý, Nhạc Duyệt vui mừng nhảy xuống ghế nói:

– Tôi sẽ đem tần số phân tích đến!

Mạc Ngôn bị lộng không hiểu gì cả, liền hỏi nhỏ Đỗ Tiểu Âm:

– Sao lại thế này? Đây không phải là vụ án của các cô sao?

Đỗ Tiểu Âm giải thích nói:

– Đây là vụ án của khu Hoa Nam.

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

– Các cô còn phụ trách cả vụ án của khu Hoa Nam, cũng lớn quá đấy chứ?

Đỗ Tiểu Âm cười, nói với hắn quan hệ của Thất Xử và các khu vực khác.

Mạc Ngôn nghe xong nói:

– Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng là vụ án của các cô. Nghe ý này của cô, hắn là trước đó còn đánh cược?

Đỗ Tiểu Âm cười nói:

– Cùng nghề khó mà tránh được… Trao đổi là cần thiết nhưng trao đổi để thuận buồn xuôi gió để cọ xát.

Phòng họp nhỏ tranh luận ầm ĩ, trưởng phòng Trịnh vỗ vai Mạc Ngôn mời hắn đến phòng làm việc của mình nói chuyện.

Mạc Ngôn thấy thời gian còn sớm liền đi theo trưởng phòng Trịnh đến phòng làm việc của ông ta. Đỗ Tiểu Âm cũng đi theo, sau khi vào văn phòng cô ngựa quen đường cũ lấp trà trong tủ pha rót cho Mạc Ngôn.

Trưởng phòng Trịnh là người cực kì rõ ràng, không để Mạc Ngôn ngồi yên chỗ đã hỏi:

– Mạc Ngôn, có thích đến Thất Xử làm việc không?

Mạc Ngôn ngẩn người ra nói:

– Đến làm việc ở Thất Xử?

Trưởng phòng Trịnh gật đầu nói:

– Đúng vậy, đến làm việc chỗ chúng tôi.

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

– Chuyện này không phải vậy chứ? Cho dù là các ông có cơ cấu cán bộ cũng không thể tùy tiện cho tôi vào chứ?

Đỗ Tiểu Âm ở bên cạnh cười nói:

– Cậu hiểu lầm rồi, lão trịnh nói không phải là cán bộ chính thức mà là cố vấn ngoài.

Mạc Ngôn hỏi:

– Có cách nói như vậy sao? Mặt khác tôi cũng vừa mới kí hợp đồng, chỉ e là phụ ý tốt này của các người thôi.

Đỗ Tiểu Âm cười nói:

– Không ảnh hưởng… Thực ra cậu đang là nhân viên của công ty Phương Chính thì chúng tôi mới có cơ hội mời cậu.

Cô rót cho Mạc Ngô trà ngon, hình thức hợp tác của Thất Xử và công ty Phương Chính cô có nghe một lần trong đó điểm tựa là tác dụng của cố vấn.

Đợi cô nói xong, trưởng phòng Trịnh nhanh nhảu hỏi tiếp:

– Thế nào, có hứng thú không?

Mạc Ngôn có hơi do dự nói:

– Nếu không cần làm việc đúng giờ thì tôi có thể suy xét.

Trịnh Xử Trường cười nói:

– Không phải làm việc đúng giờ, chỉ cần giữ liên lạc là được. Nhưng cần nói rõ một chút cậu phải đem toàn bộ tinh lực vào cho Thất Xử. Một câu không có việc gì cũng phải đến đây đi dạo.

Mạc Ngôn cũng không để ý đến điềm này, chỉ cần tự do tự tại thì ở đâu cũng không sao cả.

So sánh hắn đột nhiên cảm thấy không tồi. Còn hơn chỗ Phương Chính, Thất Xử, 6 tỉnh lớn các nghi án chưa được giải quyết còn tập trung ở một chỗ, tuyệt đối cũng đủ để hắn nghiện, hơn nữa cũng có thể mượn được tình đời lịch lãm này.

Bởi vì lấy cớ Mạch Tuệ đang ở trên máy bay, sau nửa tiếng ngồi trong văn phòng của trưởng phòng Trịnh, Mạc Ngôn đứng lên cáo từ.

– Có việc tôi không giữ cậu nữa. Tiểu Âm, cô tiễn Mạc Ngôn nhân tiện đem công việc và thẻ nói với cậu ấy.

Trưởng phòng Trịnh đứng lên, tiễn Mạc Ngôn ra cửa phòng làm việc.

Đỗ Tiểu Âm đưa hắn xuống lầu, vừa nhắn hắn mang các loại giấy tờ tùy thân và nhanh chóng đưa đến bộ phận chụp ảnh.

Say khi xuống lầu, Đỗ Tiểu Âm nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nói vài câu. Cô hỏi Mạc Ngôn:

– Là giáo sư gọi đến, ông ấy nói cậu tiếp Lâm Phi Vũ trải tờ khai?

Mạc Ngôn gật đầu nói:

– Được rồi, đang chuẩn bị mai đi xem.

Đỗ Tiểu Âm tức giận nói:

– Giáo sư cũng thật là loạn lên, chuyện này sao có thể giao cho cậu được?

Dừng lại một chút cô nhìn Mạc Ngôn cau mày nói:

– Cậu có biết Triệu Càng là hạng người nào hay không?

Mạc Ngôn cười nói:

– Biết chứ, La Á đưa tài liệu cho tôi trên đó viết hết.

Đỗ Tiểu Âm khựng lại:

– Biết mà cậu còn nhận?

Mạc Ngôn thấy trong mắt cô có sự thân thiết, cười nói:

– Yên tâm đi, nếu tôi đã nhận thì đương nhiên là sẽ nắm chắc.

Đỗ Tiểu Âm hơi giận thầm nói người này sao vậy, đầu óc còn minh mẫn không có nghĩa là vũ lực cũng tốt, thật là tự tin quá mức.

Cô lớn lên ở Khí Đạo:

– Cậu có thể nắm chắc cái gì? Đâu đâu cũng có theo dõi của Triệu Càng, vệ sĩ bất li thân, ngủ cũng có người canh chừng. Cậu có thể nắm chắc cái gì?

Dừng lại một chút, lại nói:

– Bỏ đi, tôi gọi điện cho giáo sư, để ông hủy bỏ đơn này.

Mạc Ngôn vội vàng nói:

– Đừng gọi vội… tôi hỏi cô, Lâm Phi Vũ là từ Thất Xử chuyển đến Phương Chính đúng không?

Đỗ Tiểu Âm không phủ nhận gật đầu nói:

– Đúng vậy, đúng là từ chỗ chúng tôi qua chỗ khác nhưng tôi không ngờ giáo sư sẽ giao cho cậu.

Mạc Ngôn nói:

– Xem ra Triệu Càng là cái đinh trong mắt mọi người, có thể cho tôi biết một ít nội tình không?

Đỗ Tiểu Âm lắc đầu nói:

– Chúng tôi có quy định giữ bí mật, lão Trịnh không cho phép, tôi không thể nói cho cậu biết. Nhưng Triệu Càng và Lâm Phi Vũ không có nhiều người quan hệ, cậu có thể coi là hai án đặc biệt không giống nhau.

Mạc Ngôn cười nói:

– Có lẽ là sao nhưng cô không thể phủ nhận, các cô ôm lấy chuyện này là suy nghĩ bị phá bỏ.

Đỗ Tiểu Âm không phủ nhận nói:

– Đúng là như vậy, chúng tôi và công ty Phương Chính hợp tác vốn là có hàm ý đó, những năm gần đây hai bên cũng đã quen nhau, rất ăn ý.

Mạc Ngôn gật đầu:

– Chuyện này tôi đã tiếp, nếu thoái thác sẽ bị người ta chê cười. Nếu cô tin lời tôi thì đừng gọi điện cho giáo sư. Tôi cam đoan với cô, tôi không những hoàn thành nói mà còn có thể cho cô một sự vui mừng.

Đỗ Tiểu Âm cau mày nói:

– Vui mừng cái gì?

Mạc Ngôn cười nói:

– Còn có thể là cái gì nữa, đương nhiên là cô có hi vọng đột phá.

Đỗ Tiểu Âm thấy hắn một mực khăng khăng như vậy cười khổ nói:

– Cái người này… cũng quá tự tin đi? Cậu có biết chuyện này nguy hiểm rất nhiều hay không?

Mạc Ngôn cười không nói câu nào nhưng ánh mắt kiên định không hề có ý buông xuôi.

Đỗ Tiểu Âm không khỏi đau đầu…

Cô thực hâm mộ sự tài hoa của Mạc Ngôn cho nên mới phí tâm đưa hắn đến Thất Xử nhưng nghiệp vụ chuyên tấn công cô thấy rõ ràng Mạc Ngôn là một nho tướng, một nhân tài như vậy có thể làm cán bộ ở Thất Xử. Cô không muốn chứng kiến hắn có bất kì một sự bất trắc nào nhưng rõ ràng Mạc Ngôn là người có chủ ý. Đối mặt với người có chỉ số thông minh cao lại có chủ kiến cho dù là tiến sĩ tâm lý học thì Đỗ Tiểu Âm cũng hiểu là sẽ phải đau đầu.

Nếu như sử dụng thủ đoạn thô bạo cô đương nhiên có thể ngăn cản Mạc Ngôn đi điều tra Triệu Càng, gọi cho Hoàng Lưu Hạ một cuộc điện thoại là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng cứ như vậy sự hòa thuận của hai bên sẽ xuất hiện khúc mắc, Đỗ Tiểu Âm không muốn nhìn thấy tình huống đó. Nhưng nếu như không ngăn cản thì hậu quả khó ai có thể đoán trước được. Triệu Càng là hạng người gì, cô quá rõ. Nếu Mạc Ngôn tùy tiện hành động

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cắn răng một cái nói:

– Cậu nói cũng đúng nhưng đồng ý với tôi một điều kiện.

Mạc Ngôn nói:

– Cô nói đi.

Đỗ Tiểu Âm nói:

– Tôi và cậu cùng làm.

Mạc ngôn ngẩn người ra, nói:

– Đi cùng tôi?

Vẻ mặt của Đỗ Tiểu Âm không thay đổi gì gật đầu nhưng thực ra là trong lòng không tức giận không được.

Cô ra hạ sách này thật ra là cũng vì không còn cách nào khác, nếu để một mình Mạc Ngôn hành động thì khẳng định là không được, nếu ngăn cản thì sợ người này rơi vào đường cùng cũng đành phải tính để Thất Xử giúp đỡ hắn, giúp Mạc Ngôn hoàn thành chuyện này. Dù là Thất Xử hay đối với Đỗ Tiểu Âm mà nói thì đầy đều là một lầm khai thiên địa tích. Đổi lại là bất cứ người nào Đỗ Tiểu Âm cũng sẽ quyết định như vậy. Biểu hiện của Mạc Ngôn thật là quá xuất sắc, cô thực sự không muốn một nhân tài như vậy chỉ vì không biết lượng sức mình mà phát sinh việc ngoài ý muốn.

Đỗ Tiểu Âm đã nghĩ kĩ, sau khi quay lại gọi điện cho Hoàng Lưu Hạ tuyệt đối không cho phép Mạc Ngôn gặp phải loại nguy hiểm nào.

Mạc Ngôn thực sự giật mình, đương nhiên hắn hiểu được quyết định của Mạc Ngôn quyết định thế nào cũng bằng với việc vận dụng tài nguyên quốc gia làm mưu lợi cá nhân.

Chuyện này quá lớn… Mạc Ngôn có hơi do dự, không muốn thiếu nợ như vậy. Nhưng nhìn tình hình trước mắt nếu không đồng ý chỉ sợ là cả Tỉnh Sảnh đại môn cũng không được. Hắn suy nghĩ sau khi cảm thấy thế quyết đinh quyền chung không bằng cứ tính trước như vậy.

– Cùng đi cũng được như tôi cũng có điều kiện:

Mạc Ngôn mở cửa xe cười nỏi.

Đỗ Tiểu Âm nói:

– Cậu nói đi, nếu hợp lý tôi sẽ đồng ý.

Mạc Ngôn nói:

– Điều kiện của tôi rất đơn giản… đây là đơn của tôi, cho nên lúc hành động thì phải nghe lời tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.