Nhìn thấy Mạc Ngôn không coi ai ra gì, tiếp tục nghe lời nói vừa rồi của hắn, trong lòng trưởng phòng Chu chợt phát lạnh.
Hắn dù sao cũng là người từ cấp đồn xã leo lên, có thể leo đến vị trí này, có thể nói cơ bản không tầm thường. Ở trong quan trường, đồn công an xã là một đường khó leo, chỉ có bước vào cấp bậc này mới có thể được gọi là quan, cấp dưới nó, đơn giản là tầm thường. Nhân viên công vụ từ cấp khu, xã, phường có thể dựa vào quan hệ, dựa vào đút lót, dựa vào đủ loại giao dịch để đạt được vị trí mình muốn, năng lực cũng không phải yếu tố quan trọng nhất. Quan chức cấp trên, tuy rằng cũng có thể dựa vào con đường quan hệ, đút lót và giao dịch tiến lên, nhưng năng lực bản thân cũng đã thành nhân tố trọng yếu.
Trưởng phòng Chu không phải là người không có đầu óc, nếu không cũng không tới phiên hắn vào được vị trí này, người không có đầu óc cho dù ngồi vào vị trí này, văn hóa quan trường và truyền thống đặc biệt trong đó cũng sẽ rất nhanh đào thải hắn…
Mạc Ngôn không coi ai ra gì, trái lại khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Hắn biết hành vi của mình vừa rồi có chút không khống chế được, chính như Mạc Ngôn đã nhận thấy, nhất là bởi vì bình thường quen ra oai, tiếp theo là bởi vì áp lực thật sự quá lớn. Lúc này hắn tỉnh táo lại, lập tức hiểu được, tiếp tục tức giận với Mạc Ngôn mà nói, vị trí của chính hắn chỉ sợ cũng xem như chấm dứt.
Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân, đúng như lời hắn vừa mới nói, đây là thời điểm đặc biệt, mà hắn lại bởi vì nhất thời mất bình tĩnh, chọc giận người có đại công là Mạc Ngôn.
Công lao của Mạc Ngôn còn chưa nói, mấu chốt là trong thời điểm này, hắn là người duy nhất từng có tiếp xúc chính diện cùng với bọn cường đạo, cũng là người hiểu rõ tình huống nhất. Nếu bởi vì chính mình nhất thời mất bình tĩnh mà làm cho người này giận, có thể thấy được lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ thời điểm đặc biệt mà đối đãi đặc biệt, không chút do dự khai đao với mình.
Nghĩ đến đây, hắn đã toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, ở trong lòng không ngừng chửi mình đầu óc toàn nước …
Cũng may hắn là một quan chức, kỹ năng biến sắc mặt rất tốt, Mạc Ngôn mới vừa ra vẻ giận, hắn liền đổi lại một bộ mặt tươi cười, thành khẩn vô cùng, nói :
– Đại trượng phu, đại trượng phu, thật sự là có lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, bởi vì áp lực quá lớn, làm cho tâm lý có chút không khống chế được. Đầu tiên, tôi xin giải thích cho cậu. Tiếp theo, như lời tôi vừa mới nói, bây giờ là thời điểm đặc biệt, tôi chân thành hy vọng có thể được công dân tốt của thành phố giống như cậu trợ giúp…
Đại Lý ở bên cạnh nhịn không được mà xem thường, mắng: ngươi là Đồ chó hoang, trở mặt thật là nhanh!
Mạc Ngôn không chỉ có không coi ai ra gì, đồng thời biết cứng biết mềm, hắn cũng lười phải nhìn người này, khẽ nhắm mắt, tựa vào trên ghế ngồi định nghỉ ngơi một lát.
Mồ hôi lạnh trên lưng trưởng phòng Chu ào ào ứa ra, kỳ thật hắn cũng chỉ là chân chạy, người thực sự muốn hỏi Mạc Ngôn là lãnh đạo khác đang ở bộ chỉ huy Tứ Hào lâu, nếu không thể đưa Mạc Ngôn đến trước mặt lãnh đạo, hậu quả khó lường. Đương nhiên, hậu quả này chỉ là đối với cá nhân hắn mà nói.
Ngay khi hắn còn lúng túng, trưởng phòng Trịnh vẻ mặt trầm lắng vội vàng đi tới.
Trưởng phòng Trịnh là một lão làng hình sự trinh thám, cũng biết sơ lược về thân thế trưởng phòng Chu, lúc này thấy trưởng phòng Chu đã có vẻ xấu hổ, không khí hiện trường cũng có chút căng thẳng, cũng đã đoán ra nơi này rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Trong miệng hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, nhưng bộ chỉ huy bên kia truyền đến một tin tức xấu cũng khiến hắn không dám nghĩ nhiều, nhìn về phía Mạc Ngôn vẫn đang nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi:
– Mạc Ngôn, báo cáo của Lâm Tú có cái gì … bỏ sót không ?
Mạc Ngôn mở mắt ra, vừa định tỏ vẻ dây thanh của mình không tiện nói chuyện, đã thấy sắc mặt trưởng phòng Trịnh âm nặng nề dường như có thể nhỏ ra nước, trong lòng không khỏi lo lắng, mơ hồ có dự cảm bất an…
– Không có gì bỏ sót, những gì tôi biết cơ bản đều ở trên báo cáo .
Hắn ngồi thẳng người lên, nói :
– Trịnh lão, nhìn vẻ mặt của ông, có phải có tin tức gì không tốt hay không?
Hắn vừa hỏi, Đại Lý và trưởng phòng Chu đều cả kinh trong lòng.
Cảnh sát đã sớm mà bắt đầu bố trí đối với căn nhà bên Nam Hồ, còn đối phương không hổ là quân nhân chuyên nghiệp, lính gác đứng ở vị trí kín đáo rất nhanh đã phát hiện sự có mặt của cảnh sát.
Mà 20′ trước, hai bên có tiếp xúc chính diện lần đầu tiên.
Trong tình huống cả hai đều bị phát hiện, hai bên đều không muốn làm lớn sự tình.
Mục tiêu của bọn thổ phỉ là kiếm một khoản tiền sau đó cao chạy xa bay, bây giờ điều chỉnh thành còn sống rời khỏi thành phố này. Mà mục tiêu cao nhất của cảnh sát là khống chế được tình thế, cố gắng không để ảnh hưởng lớn. Tiếp theo là cứu được con tin bị cường đạo khống chế ra. Cái thứ ba là ở tình huống có thể, cố gắng tiêu diệt đám cường đạo này trong căn nhà.
Nếu làm không được, vậy nghĩ biện pháp đuổi đám cường đạo này ra khỏi thành phố, sau đó lại chậm rãi tiêu diệt. Đám cường đạo này nếu dám đi vào, bất luận là xuất phát từ mục đích chính trị hay là mục đích khác, cảnh sát đều khó có khả năng trơ mắt nhìn chúng nghênh ngang rời đi. Đây là mục tiêu cuối cùng của bộ chỉ huy, cũng là quyết định của quốc gia này với sự kiện lần này, cho dù hy sinh nhiều cảnh sát hơn nữa, cũng không cho phép một tên cường đạo còn sống vượt qua nơi này.
Ở dưới tình huống có nhiều mục tiêu, lần đầu tiên hai bên tiếp xúc đều rất khắc khẩu.
Đám cường đạo kêu gọi cảnh sát đầu hàng, nói rằng chính bọn chúng cũng không tính toán gây ra hỗn loạn, hi vọng cảnh sát có thể phái ra đại biểu đàm phán…
Mà cảnh sát lúc này cần có nhất chính là thời gian, phái ra đại biểu đàm phán cũng là mong muốn của bộ chỉ huy hi, nhất là có thể kéo kéo dài thời gian, hai là nếu đàm phán hiệu quả hảo, có lẽ có thể suy nghĩ một lần nữa kế hoạch khống chế. Dù sao đối với phương không phải người trong nước, chỉ cần có thể bỏ vũ khí xuống, cũng không hẳn là không thể đàm phán.
Cho nên, bộ chỉ huy phái ra đại biểu đàm phán.
Mà chuyên gia đàm phán tốt nhất cả tỉnh A chính là ở Tỉnh Sảnh, ở Thất Xử.
Đúng vậy, nàng chính là tổng thanh tra kỹ thuật, tiến sĩ tâm lý học tội phạm, Đỗ Tiểu Âm.
Nếu sự tình phát triển bình thường, sắc mặt trưởng phòng Trịnh chưa chắc sẽ khó coi như thế.
Thân là chuyên gia đàm phán, Đỗ Tiểu Âm không phải là lần đầu tiên trải qua sự kiện tương tự, thế mạnh của nàng chính là tâm lý, kinh nghiệm cũng đủ phong phú. Dưới tình huống bình thường, cho dù không thể khống chế đàm phán, ít nhất cũng có thể bảo đảm cho mình an toàn trở ra. Nhưng lần này xuất hiện tình huống đặc thù, trong những con tin bị cường đạo khống chế, có một đứa trẻ lăn xuống từ thang lầu khi đang cố gắng chạy trốn, trực tiếp gãy chân, khi Đỗ Tiểu Âm bước vào nhà, đứa nhỏ này đã đau đến chết đi sống lại, hơn nữa tình huống mất máu cũng khá nghiêm trọng…
Đỗ Tiểu Âm lập tức điều chỉnh kế hoạch, tỏ ra chính mình có thể lưu lại làm con tin, điều kiện chính là lập tức đưa đứa trẻ kia ra ngoài.
Đối với cường đạo mà nói, một chuyên gia đàm phán của cảnh sát khẳng định hữu dụng hơn so với đứa bé, hơn nữa bọn hắn cũng không muốn đứa bé này chết bởi vì không được cứu chữa, đây cũng không phải là bọn hắn có lòng thương hại, mà là không muốn vì vậy mà chọc giận cảnh sát, cho nên lập tức đồng ý đề nghị của Đỗ Tiểu Âm.
– Đỗ Tiểu Âm ở lại nơi đó làm con tin?
Mạc Ngôn lập tức đã quên mâu thuẫn nhỏ của mình và trưởng phòng Chu, chau mày, trong lòng thấy bất an.
Hắn không phải người không hiểu chuyện, ngây thơ nghĩ rằng chuyện trong hiện thực cũng giống trong phim ảnh, chính nghĩa phải chiến thắng tà ác. Quan trọng nhất là, hắn biết rõ sự hung hãn và thủ đoạn của đám cường đạo, hơn nữa cũng biết rõ ràng năng lực cảnh sát cuối cùng có hạn. Nói ngắn gọn chính là, vô luận song phương đàm phán như thế nào, vĩnh viễn đều khó có khả năng đạt được kết quả mà hai bên cùng có lợi.
Cường đạo là muốn nhất định còn sống rời khỏi thành phố này, đây là điểm mấu chốt.
Cảnh sát lại là bất luận trả giá là hy sinh bao nhiêu, đều nhất định phải tiêu diệt bọn cường đạo có võ trang này, đây là tôn nghiêm quốc gia cùng với điểm mấu chốt về chính trị.
Mà hiện tại, Đỗ Tiểu Âm vô cùng có khả năng thành là đối tượng hy sinh đầu tiên.
Trưởng phòng Trịnh hiểu được đạo lý này, cho nên sắc mặt nặng nề đến nỗi có thể chảy ra nước…
Mẹ nó, nha đầu kia thật sự là …
Mạc Ngôn rất muốn nói Đỗ Tiểu Âm thật ngu ngốc, nhưng lại nói không nên lời. Hắn biết, nếu như mình là một người bình thường, hơn phân nửa không làm được chuyện hy sinh chính mình đi cứu giúp người khác, nhưng, khi người khác làm được, cho dù ngươi còn một chút nhân tính, cũng không thể nói ra miệng cái từ ‘Ngu ngốc ‘ đó
– Trịnh lão, tình hình bây giờ thế nào?
Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, hỏi.
Trưởng phòng Trịnh nói :
– Bộ đội địa phương đã vào vị trí của mình, đang chốt lại kế hoạch. Tiểu Âm bên kia đàm phán vẫn đang tiếp tục, ý tứ của bộ chỉ huy là lợi dụng thân phận của đối phương, nhưng hi vọng không lớn, Đại ca của đối phương, cũng chính là cái người tên Dũng đại ca đó, là người Nam Cương. Tám năm trước bởi vì giết người lẩn trốn tới Tam Giác Đen, lần này không biết nguyên nhân gì lại bị người đuổi từ Tam Giác Đen chạy trở về…
Mạc Ngôn nói :
– Có nghĩa là cuối cùng vẫn là cần sử dụng súng mà nói chuyện?
Trưởng phòng Trịnh trầm trọng gật gật đầu, nói :
– Đối phương không buông vũ khí, đây khẳng định là cần thiết. Hiện tại bọn hắn đưa ra yêu cầu cần năm ngàn vạn tiền mặt, một chiếc xe buýt đầy xăng dầu, sau đó đưa bọn họ cùng con tin đến sân bay…
Mạc Ngôn hỏi:
– Cảnh sát định khi nào thì hành động?
Trưởng phòng Trịnh lắc đầu nói:
– Tôi không rõ, chuyện này do bộ chỉ huy quyết định, nhưng bước đầu kế hoạch là giả bộ đáp ứng yêu cầu của chúng, chờ khi bọn chúng sắp đi vào sân bay thì động thủ. Cậu có biết không, nơi đó đã là vùng ngoại thành, hành động, không có quá nhiều trở ngại. Mặt khác, tin tức truyền đi vô cùng nhanh, hiện trường đã có người của phía truyền thông, cảnh sát cũng không tiện hành động ở căn nhà bên kia. Như vậy tính ra, cách thời gian hành động chỉ còn có nửa giờ!