Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 52: Anh hùng cái thế



Dũng đại ca nói:

– Cảnh sát Đỗ, không cần giả ngu, kỳ thật tôi rất rõ ràng, trận này cái gọi là đàm phán chỉ là cái bảng quảng cáo mà thôi. Nghe rõ ràng đi, tôi tuyệt đối không thể phóng thích một cá nhân nào, nhất là những đứa trẻ kia. Trừ phi tôi và huynh đệ của tôi lên phi cơ, hơn nữa an toàn hạ cánh xuống địa điểm tôi chỉ định. Mà các cô, cũng không có khả năng thả cho chúng tôi rời mảnh đất này đâu, đây là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt của hai bên chúng ta giống như là đường thẳng song song, vĩnh viễn khó có khả năng cùng xuất hiện. Mà kết quả cuối cùng… Cảnh sát Đỗ, thành thật mà nói, tôi thực kính nể dũng khí của cô, nhưng không có biện pháp nào khác, vì mạng sống, tôi phải giữ lại cô cùng những đứa trẻ kia. Đương nhiên, nếu đồng ý quan tâm đến mình nhiều hơn, có lẽ chúng ta có thể hợp tác…

Dũng đại ca nói rõ ràng, nhưng để lại tia hi vọng cho Đỗ Tiểu Âm, đây là loại hấp dẫn, nếu thành công, có Đỗ Tiểu Âm phối hợp, xác suất còn sống rời đi sẽ cao hơn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn và cảnh sát cố ý kéo dài thời gian, tiến hành đàm phán trận này đến hiện tại. Còn nguyên nhân khác có quan hệ với sắc trời, bất kể như thế nào, hắn đều phải kéo dài cuộc đàm phán tới hừng đông. Đến lúc đó, cả thành này thị thức tỉnh, người đi đường bắt đầu tăng lên nhiều, truyền thông bắt đầu hoạt động, cảnh sát sẽ chịu áp lực từ bốn phương tám hướng.

Khi đó, mới là thời cơ chạy thoát tốt nhất.

Đương nhiên, tất cả đều cần nữ cảnh sát xinh đẹp trước mắt này phối hợp với hắn, có thể đạt được hợp tác tốt nhất của nàng, nếu không thể, cũng cố gắng quấy nhiễu tâm tư của nàng, tiếp tục kéo dài đàm phán.

Trên thực tế, tâm tư Dũng đại ca tính toán, Đỗ Tiểu Âm cũng biết rõ.

Còn kết quả cuối cùng của sự kiện lần này, thân là cảnh sát, Đỗ Tiểu Âm lại càng rõ ràng nhất.

Khi quyết định lưu lại làm con tin, nàng đã biết, hi vọng chính mình còn sống rời khỏi nơi này đã thực vô cùng khó …

Chính như Dũng đại ca nói, mục đích hai bên vĩnh viễn khó có khả năng cùng xuất hiện.

Nàng chỉ hi vọng, mình cố gắng hết sức, ít nhất có thể đưa những đứa trẻ vô tội này ra ngoài, cho dù là một đứa cũng tốt…

Là tiến sĩ tâm lý học tội phạm và chuyên gia đàm phán, Dũng đại ca nuốt lời cũng trong dự liệu của Đỗ Tiểu Âm.

Bởi vậy, nàng cũng không biểu hiện ra kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, báo cáo lời Dũng đại ca cho bộ chỉ huy.

Chính như lời Dũng đại ca, kéo dài thời gian đàm phán chỉ là bảng quảng cáo, lòng hiểu lẫn nhau mà không nói. Mà nàng là chuyên gia đàm phán, ở tình hình như thế, đơn giản chỉ là máy móc truyền lời. Nàng không thể đưa ý kiến giống Dũng đại ca võ trang cường đạo, càng không thể quyết như bộ chỉ huy. Nàng duy nhất có thể làm là ở thay mặt bộ chỉ huy đứng ra hòa giải, rồi ở chỗ này, cùng những đứa trẻ kia. Khi thời khắc cuối cùng đã đến, ít nhất có thể dùng thân thể của mình ngăn trở viên đạn bắn về phía lũ trẻ…

Nàng chưa từng bất lực như hôm nay, nhưng dù vậy, nàng cũng không muốn từ bỏ.

Không biết tại sao, ở sâu trong nội tâm, tựa hồ có một thanh âm nói với nàng, không nên từ bỏ, hi vọng ngay cách đó không xa!

Loại cảm giác này rất kỳ quái, không biết vì sao mà đến, cho tới bây giờ đều là lý tính lớn hơn cảm tính, nàng lại cố chấp lựa chọn tin tưởng…

Điều này làm cho nàng nhớ tới lời thoại trong một phim kinh điển.

– Ý trung nhân của tôi là một anh hùng cái thế, có một ngày anh ấy sẽ thân mặc kim giáp thánh y, cưỡi đám mây đến lấy tôi …

Câu lời thoại này và hoàn cảnh hiện tại kỳ thật cũng không phù hợp, thế nhưng khi cảm tính người con gái dậy lên thì cũng không thể nói không phù hợp.

Đỗ Tiểu Âm đương nhiên biết không thể có một người Anh Hùng cái thế xuất hiện ở trong này, đổi lại bình thường, nàng nhất định sẽ cười nhạo mình giống người ngủ mê. Nhưng cách tử vong càng ngày càng gần, lối suy nghĩ lý tính của nàng lại không hề thấy đâu …

Ít nhất có thể chết lãng mạn một chút, không được sao?

Nếu nhất định có một anh hùng cái thế xuất hiện trong cuộc sống của mình, anh ta sẽ là ai chứ?

Lối suy nghĩ cảm tính phát tán, Đỗ Tiểu Âm dứt khoát chọn lọc trong toàn bộ những người đàn ông mà nàng quen, cố gắng tìm ra một hình tượng anh hùng phù hợp.

Cuối cùng, trong đầu dừng lại một hình ảnh chính là một khuôn mặt thanh tú!

Mạc Ngôn không biết suy nghĩ trong lòng, nhưng đã nghe vào trong tai toàn bộ đối thoại giữa nàng và Dũng đại ca.

Thật là một cô gái kiên cường …

Hắn thu tay từ cổ tên cường đạo tầng bốn, trong lòng không khỏi cảm khái.

Tự vấn lòng, nếu không phải có ý thức bản ngã cùng chân khí, hắn tuyệt đối sẽ không đến nơi đây, càng không giống Đỗ Tiểu Âm ung dung đối mặt cái chết như vậy…

Trên thực tế, tu sĩ là người sợ chết nhất trong khắp thiên hạ.

Nếu không sợ chết, cần gì phải siêng năng theo đuổi Trường Sinh?

Nhất là người giống như Mạc Ngôn, một chân đã bước vào cánh cửa sơ khai Trường Sinh với đủ loại huyền diệu trên đường, lại càng không muốn dễ dàng dính vào nguy hiểm.

Nếu không phải bởi vì Đỗ Tiểu Âm ở trong này, có liên luỵ nhân quả, Mạc Ngôn tự vấn, mình tuyệt đối sẽ không đi chuyến này.

– Nhưng nếu đến đây, vậy trước sau vẹn toàn đi…

Một phút đồng hồ, hắn gọn gàng giải quyết hết hai tên cường đạo tầng năm cùng tầng bốn, hiện tại ở trước mặt hắn có hai con đường.

Con đường thứ nhất, trực tiếp xuống tầng ba, xử lý Dũng đại ca, giải cứu con tin. Nhưng nếu như vậy, chính mình nhất định sẽ phải đối mặt với Đỗ Tiểu Âm cùng với các con tin sẽ xôn xao, hành động tiếp theo sẽ có chút bất lợi.

Con đường thứ hai, nhảy qua tầng 3, giải quyết tên cường đạo tầng 1 và 2 trước, cuối cùng tiếp tục thu phục Dũng đại ca. Cứ như vậy, có lẽ sẽ khiến cho cảnh sát chú ý, nhưng có thể bảo vệ mình không bị người khác phát hiện, hơn nữa có lợi cho mình rời hiện trường với tốc độ nhanh nhất.

Trải qua ngắn ngủi vài giây tự vấn, Mạc Ngôn quyết đoán lựa chọn kế hoạch thứ 2.

Hắn xem ra, tai hại lớn nhất kế hoạch 1 chính là những con tin. Con tin sau khi được cứu, tâm lý nhất định sẽ có dao động thật lớn. Hoan hô, ngất xỉu, muốn rời khỏi đây, tìm kiếm nơi an toàn… Những tình huống này cũng có thể phát sinh.

Bởi vì mừng rỡ mà sinh ra bi kịch, thật sự nhiều không kể xiết, Mạc Ngôn cũng không muốn loại chuyện này phát sinh với mình. Lo lắng đến trong con tin có rất nhiều đều là trẻ con nữa, lý tính mà nói, hắn sẽ không lựa chọn phương án như vậy.

Trong lòng có quyết đoán, hắn không hề do dự, xoay người thẳng đến cửa sổ.

Cửa sổ căn nhà hoàn toàn trống, không có bất kỳ rèm che.

Mạc Ngôn lựa chọn cửa sổ này mặc dù là mặt sau căn nhà, nhưng khả năng bị cảnh sát giám thị cũng tồn tại, nhưng hắn đã bất chấp chuyện này, hai tay thẳng tắp vươn về trước, giống như nhảy cầu từ cửa sổ nhảy ra…

Cảm giác được thân thể đã rời khỏi cửa sổ, thắt lưng hắn dùng sức, cấp tốc cuộn tròn trên không trung, khống chế thân thể ở cách vách tường ước chừng một mét.

Mà khi thân thể hắn bật ra thì vừa mới đến cửa sổ tầng hai, tay phải như tia chớp tìm kiếm, đáp vào bệ cửa sổ ở bên trái, cả người giống như con cá, ‘Trơn trượt’ vào cửa sổ…

Như hắn dự liệu, một màn này đúng là bị người nhìn thấy, nhưng không phải cảnh sát, mà là hai phóng viên chuẩn bị vứt bỏ ông chủ cũ.

– Chú Đức, người nọ lại ra rồi! Ôi, trời ạ, tôi nhìn thấy gì? Người này biết bay sao?

– Chụp được không? Chụp được không hả?

– Yên tâm đi, chú Đức, tất cả đều chụp được rồi!

– Ừ, thật tốt quá! Một cái hình ảnh không đủ để thuyết minh vấn đề, có cái này làm bổ sung, tin tưởng người của Hỏa Điêu sẽ ra một cái giá cao ngất!

Hai phóng viên cuối cùng chụp được thứ đáng giá kích động cả người phát run, cùng nhau vỗ tay hoan hô, người trẻ tuổi tiếp tục giám thị căn nhà, mà người lớn tuổi chính là chú Đức thì đã bắt đầu gọi điện thoại, liên hệ Hỏa Điêu …

Nhưng bọn họ không biết hết, sau khi Mạc Ngôn tiến vào lầu hai, đầu ngón chân nhẹ nhàng chĩa xuống đất, cả người giống như trượt ở mặt băng, nháy mắt đi đến ra phía sau tên cường đạo. Lúc này đây, bởi vì động tác biên độ quá lớn, tay áo phát ra tiếng gió khiến cho tên cường đạo cảnh giác.

Tên phỉ đồ này cấp tốc xoay người, sau khi khóe mắt thoáng hiện bóng đen, lập tức há mồm, nghĩ rằng phải báo cho Dũng địa ca ở tầng ba. Đồng thời, súng trong tay cũng theo bản năng nâng lên, ngón trỏ tay phải đặt ở cò súng hơi hơi dùng sức, chuẩn bị nổ súng…

Nhưng mà hết thảy sớm đã bị Mạc Ngôn tập trung trong ý thức bản ngã, cường đạo mới vừa mở to miệng ra, âm tiết thứ nhất còn chưa phát ra, một viên đậu tương liền đục thủng răng cửa hắn, lao thẳng vào cổ họng!

– Phịch…

Một tiếng trầm đục rất nhỏ, thân thể tên cường đạo hơi hơi lay động một chút, sụp đổ về phía sau.

Mạc Ngôn nháy mắt hiện ra tại sau lưng của hắn, nâng thân thể hắn, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống…

– Mẹ nó. Thực nguy hiểm…

Mạc Ngôn toát mồ hôi lạnh, ý thức bản ngã tuy rằng sớm tập trung vào tên cường đạo, nhưng tốc độ phản ứng của hắn cũng chậm một nhịp. Nếu không phải nắm đúng thời cơ, dùng một viên đậu tương được thổi chân khí, chỉ sợ lúc này đã có tiếng súng nổ lớn. Tên cường đạo sử dụng chính là súng trường, chỉ cần ngón trỏ khẽ gẩy, toàn bộ cố gắng của hắn đều tan tành.

Cũng may tác dụng của chân khí không chỉ có thể hiện ở độ mạnh yếu, loại năng lượng vô hình vô chất này có tính xuyên thấu cùng tính phá hủy rất mạnh, sau khi bùng nổ trong khoang miệng nhỏ hẹp, không chỉ có mang đi sinh cơ của tên cường đạo, đồng thời cũng thu nhỏ trung khu thần kinh hắn. Nếu không, chỉ cần dưới ngón trỏ nhẹ nhàng động đậy, toàn bộ cố gắng của Mạc Ngôn đều như kiếm củi ba năm thiêu một giờ…

– Xem ra không thể tiếp tục tiết kiệm …

Mạc Ngôn nhẹ hít vào một hơi, quyết định không thể keo kiệt chân khí.

Khoảng cách thành công cuối cùng càng gần, khả năng thất bại trong gang tấc cũng càng cao. Hắn cũng không muốn trả giá nhiều cố gắng như vậy, lúc sau lại ngã xuống điểm cuối. Sau khi rời khỏi mỏ than đó, chân khí đã chậm rãi khôi phục, giờ này khắc này, trong cơ thể còn có sáu phần chân khí.

Tám tên cường đạo, đã chết người thứ tư.

Lầu một có hai người, lầu ba có hai người, muốn thần không biết quỷ không hay giải quyết toàn bộ bọn họ, nhất định phải sử dụng chân khí.

Mạc Ngôn cũng không quen sử dụng chân khí, một hạt đậu tương chứa bao nhiêu chân khí, kỳ thật đại bộ phận đều bị lãng phí. Nếu có năm ba tháng luyện tập, một tia chân khí ít nhất có thể giải quyết ba bốn người, nếu cường đạo trong nhà toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, thậm chí một tia chân khí có thể giải quyết toàn bộ bọn họ. Ở trong Mạt Pháp Tả Đạo Lục, cái này gọi là ngự vật độn không thuật, có thể ngự kiếm, ngự khí, ngự kim, mộc, thủy, hỏa, thổ… Tóm lại, chỉ cần chân khí đủ, độ thuần thục đầy đủ, có thể ngự thiên hạ vạn vật.

Từ góc độ này mà nói, ngự vật độn không thuật thật ra là một loại kỹ năng, kỹ năng rất cao, người sử dụng, ở trong tiểu thuyết chính là nhất lưu kiếm tiên. Giống như Mạc Ngôn cái gì cũng không ngự, chuyên ngự hạt đậu tương, tuyệt đối là người đệ nhất, từ thiên cổ chưa từng có ai. Nếu Tả Đạo Nhân dưới suối vàng có biết được, không biết có thể từ trong quan tài đứng lên, hung hăng đá cho đệ tử của chính hắn mấy ngàn năm sau này một cước hay không? Đương nhiên, lão nhân gia cũng có thể phi thăng vũ ngoại, nhưng cho dù như vậy, biết mình có đệ tử không có tiền đồ như vậy, hơn phân nửa cũng sẽ nổi trận lôi đình, đánh hắn thành bán thân bất toại…

– Dưới lầu có hai người, không bằng thử xem có thể một công đôi việc hay không?

Dù sao chỉ còn lại có sáu phần chân khí, suy nghĩ đến sau khi giải quyết mấy tên cường đạo này, chính mình còn phải thoát thân từ nơi này, Mạc Ngôn nhịn không được liền muốn thử xem, có thể dựa vào một viên đậu tương đồng thời giải quyết hai tên cường đạo hay không? Có chân khí thêm vào, đậu tương trong tay nháy mắt bay tới, cho dù thất thủ, cũng kịp xoay chuyển tình hình bất lợi…

Vừa nghĩ đến đây, hắn lấy một viên đậu tương, trong lòng không khỏi nóng lòng muốn thử.

Lầu một có hai tên cường đạo, trong đó một tên trốn ở cửa thang lầu, họng súng đối diện đại sảnh.

Mà một tên cường đạo khác, đang trao đổi cùng một cảnh sát mặc thường phục ở đại sảnh, thứ trao đổi dĩ nhiên là là năm ngàn vạn tiền mặt. Nhân viên cảnh sát mặc thường phục, không chỉ có không mang súng ống, ngay cả áo chống đạn cũng không mặc. Hắn giơ cao hai tay, va li đựng tiền mặt liền đặt ở dưới chân. người bị Dũng đại ca gọi là lão Tứ tuỳ tiện lật xem những đồng nhân dân tệ hồng giá trị một trăm tệ, hoàn toàn không để ý nhân viên cảnh sát trước mặt.

Nhân viên cảnh sát mang theo vẻ tươi cười thực thành khẩn, đáy lòng thì lửa giận ngút trời. Hắn làm nhân viên cảnh sát hơn hai mươi năm, không biết gặp qua bao nhiêu tên tội phạm tính cách tồi tệ, hung hăng càn quấy, nhưng bọn cường đạo cuồng vọng tới cực hạn giống trước mắt này, hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng không có biện pháp nào, bang cường đạo này không giống người thường, cử động nhìn như liều lĩnh, cũng lộ ra vẻ coi thường cái chết cùng với lịch lãm và ung dung trong chiến trường lửa đạn…

Suy nghĩ cẩn thận điều này, nhân viên cảnh sát bởi vì bị khinh thường mà sinh ra lửa giận không khỏi chậm rãi biến mất, từ ở sâu trong nội tâm phát ra một tiếng cười khổ.

Ít nhất dựa vào súng tự chế trong tay mình thì không cách nào đối phó tên này, không phải sao?

Với chính mình mà nói, một năm huấn luyện đều dùng viên đạn người ta sử dụng đi sử dụng lại, mình muốn bắn trúng mục tiêu, nhất định phải nhắm và nhắm, người ta lại dựa vào cảm với súng đạn …

Nhân viên cảnh sát miên man suy nghĩ, lão Tứ đã kiểm tra xong tiền mặt, đứng lên, bĩu môi nói :

– Được rồi, cậu có thể đi rồi.

Nhân viên cảnh sát nói :

– Các anh khi nào thì phóng thích những đứa trẻ kia?

Lão Tứ lạnh lùng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Đây là chuyện của thủ trưởng các cậu cùng lão đại của chúng ta, đi nhanh lên đi, không nên lấy cớ lưu lại.

Nhân viên cảnh sát còn muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên cảm thấy trong bóng đêm có nguy hiểm nào đó đang hướng về phía mình.

Đây là bị người dùng họng súng nhắm vào sao? Hắn thở dài, giơ hai tay, chậm rãi lui ra khỏi đại sảnh.

Chờ hắn rời khỏi đại sảnh, tên cường đạo ở cửa thang lầu phát ra tiếng cười khinh thường nói :

– Người này cũng rất nhạy bén, nếu hắn chỉ chần chờ vài giây, tôi sẽ đào một cái hố ở trên đùi của hắn…

Lão Tứ mang theo vali hướng lên cửa thang lầu, nói :

– Đừng thêm phiền toái cho Dũng đại ca, hiện tại chúng ta cần kéo dài thời gian, nếu như có thể kéo dài tới hừng đông, cơ hội rời khỏi nơi này liền gia tăng.

Tên cường đạo ở cửa thang lầu nói :

– Yên tâm đi, tôi có chừng mực, không phải chưa nổ súng sao…

Lão Tứ không nói nữa, mang theo vali lên bậc thang.

Đi đến một nửa, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, xoay người nói chuyện với đồng bọn :

– Đúng rồi, chỗ cậu còn có bao nhiêu Lựu đạn?

Trong bóng đêm, tên đồng bọn cũng không trả lời hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.