Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 233: Lăng mộ



Mặc dù không biết Ngô nhật tam đỉnh ngô thân là cái gì nhưng tiểu cô nương cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Mạc Ngôn lại hỏi:

– Thi thể của hai người kia ở đâu?

Tiểu Vân La chỉ vào hậu viện nói:

– ở đó.

Mạc Ngôn gật đầu ôm Tiểu Vân La và hậu viện, lại là làm không đến nơi đây mà…

Hắn đang định hỏi thì Vân La lại cố lấy cái miệng nhỏ nhắn ra thổi một ngụm khí.

Một trận gió xoáy, thấm thoát trên mặt đất góc phía tây đã lộ ra một cái hố sâu.

Trong hố rõ ràng là hai cái thi thể.

Cũng không biết nha đầu này đùng cách gì mà hai thi thể này tuy đã tắt thở nhưng nhìn bên ngoài thì vẫn tươi tắn không có một dấu hiệu thối rữa nào.

– Làm không tồi…

Mạc Ngôn xoa đầu Tiểu Vân La, sau đó xuống hố mở vốn ý thức ra tìm di vật trên hai cái xác này. Bạn đang đọc truyện tại – www.Truyện FULL

Như dự đoán của Mạc Ngôn, ngoài cái máy ảnh ra trên hai người đàn ông này cũng không có gì thêm cả.

– Quả nhiên là có sự chuẩn bị…

Mạc Ngôn cười lạnh lùng, hai người này là hai người thường ngay cả nội công cũng không có, hẳn là được thuê. Như vậy thì ông chủ phía sau bọn chúng là ai?

– Là Thích Viễn Sơn hay người khác?

Đối với Mạc Ngôn mà nói đương nhiên hoài nghi lớn nhất là Thích Viễn Sơn. Nhưng người biết sự tồn tại của đan thư không chỉ có y bây giờ tập trung hoài nghi lên một đối tượng này hẳn cũng là không sáng suốt.

– Còn có Đỗ Khuyết và Tống Thanh Viễn. Mấy ngày nay tuy bọn họ một mực đến Nhạc Dương nhưng cũng có thể sai khiến người khác làm chuyện này.

Nói tóm lại, Đỗ Khuyết và Tống Thanh Viễn hiềm nghi không lớn nhưng cũng không thể bài trừ.

Nghĩ đến đây, Mạc Ngôn xem ấn kí trên hai người này, hai người này ở một quảng trường cách công viên Sâm Lâm không xa. Ấn kí này cứ đứng ở đó không nhúc nhích hẳn là vào khách sạn, lúc này đang nghỉ ngơi.

Lo lắng có khả năng hai người này vì đan thư mà đến, Mạc Ngôn hiện tại cũng không có tâm trí nghĩ đến họ.

Tuy từ Mã Thiên Hành mà hắn biết được đan thư ở ngay núi Hồ Lô nhưng cũng không biết cụ thể nó ở chỗ nào. Muốn lấy được đan thư này hay là tìm được Vân La đạo cung thì cần phải ra sức tìm kiếm. Mã Thiên Hành đã nói rất rõ ràng, biết rõ về đan thư trên đời này chỉ có 5, 6 người. Trước kia tổ tiên của Mã gia vào Vân La đạo cung tổng cộng đã có 12 người nhưng 6 người đã chết. Một nửa chết, một nửa trốn đi. Tuy 6 người trốn đi đã chết nhưng bí mật vẫn được lưu truyền. Ngoài ra còn tổ chức đi thám hiểm Vân La đạo cung, từ trước đến nay không chỉ có Mã gia. Theo Mã Thiên Hành nói, tổ tiên Mã gia sau khi chết chí ít cũng có 2 người vào Vân La đạo cung. Bởi vậy có thể thấy được, người biết được đan thư và Vân La đạo cung không thể chỉ có 2 người.

Theo Mạc Ngôn thấy, Thích Viễn Sơn, Tống Thanh Viễn, Đỗ Khuyết 3 người này đều có khả năng biết Vân La đạo cung.

Mạc Ngôn muốn tìm hiểu đến tận cũng Vân La đạo cung, chỉ cần theo dõi hành tung của bọn họ thì cũng không phải cố sức.

– Chuyện này vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến là thỏa đáng nhất…

Mạc Ngôn thầm tính, không vội đi tìm Tống Thanh Viễn làm phiền.

Hắn đi đến đầm nước, nhặt hòn đá sau đó hỏi Vân La:

– Vân La, đã gặp kí tự giống phiến đã này chưa?

Vân La nhìn chằm chằm vào phiến đá với vẻ mặt nghi hoặc định gật đầu nhưng rồi lại thôi.

Mạc Ngôn khẽ động lòng, chẳn lẽ nha đầu này thực sự có liên quan đến Vân La đạo cung?

– Nhìn… nhìn xem có thấy quen không nhưng nghĩ không ra là đã gặp ở đâu rồi.

Mạc Ngôn lại hỏi:

– Có phải con đã tới chỗ đó rồi không?

Vân La lắc đầu nói:

– Không… Không phải.

Mạc Ngôn gật đầu ném phiến đá xuống nước nói:

– Vân La, nói cho ta nghe con đến từ đâu? ở đó như thế nào?

Vân La gật đầu, bay trên không trung dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán Mạc Ngôn.

Hình ảnh lần này đều là yên lặng hơn nữa rất ngắn chỉ có hơn 10 giây.

Nhưng hơn 10 giây ngắn ngủi cũng đủ để Mạc Ngôn hiểu từng góc nơi tiểu cô nương này đến.

Đó là một tòa lăng mộ có đường lát gạch diện tích khoảng 3,4 mẫu. Lăng mộ không có trang trí gì chỉ có ít gạch ngói vỡ với mấy cây không rõ niên đại. Phía nam và phía tây của lăng mộ thậm chí còn có hai tên trộm…

Dù thế nào thì Mạc Ngôn cũng không nhìn ra chỗ này cũng không khác gì của người thường mà Vân La lại xuất thân từ đó.

– Đây chính là chỗ con đến?

Hắn khẽ nhíu mày hỏi.

Vân La cũng nhíu mày nói:

– Con cũng không chắc lắm mà chỉ có thể nhớ được vậy…

Cô cau mày dùng sức nhớ lại Mạc Ngôn thấy thế cười xoa đầu cô:

– Thôi, nghĩ không ra thì đừng cố, đợi lúc tu vi của con đủ chuyện trước kia sẽ nhớ ra bây giờ không cần vội.

Vân La dùng sức gật đầu:

– Vâng, Vân La sẽ cố gắng!

Đêm khuya Mặc Ngôn ngồi xếp bằng trong phòng ngủ, tỉnh lại từ trong nhập định.

Ban ngày ra ngoài, tuy cơ thể không mệt mỏi nhưng tinh thần lại tiêu hao khá lớn. Nhất là sau khi trở về từ thế giới thần bí kia tinh thần hắn vẫn chưa thể hoàn toàn phục hồi được.

Bài học tối nay lại bổ sung một ít đã tiêu hao hai ngày, trạng thái khôi phục lại cũng được khoảng hơn một nửa.

– Ngày mai, ngày kia lại có hai bài học cũng gần phục hồi hoàn toàn.

Mạc Ngôn lẩm bẩm nói:

– Ban đầu phải làm cho tinh thần tỉnh lại thực sự, không ngờ vào cái nhà đó cũng mất năng lượng, như vậy phải ba, bốn ngày mới vào được một lần.

Tinh đi tính lại ít nhất ngày kia mới lại vào được thê giới thần bí đó, Mạc Ngôn thấy có chút uể oải nhưng cũng không nề hà gì.

Hắn tháo bội sức xuống cầm lên nhìn ngắm một lát sau đó lại nhớ đến cái dây kia…

– Vật đó luôn trong bổn mạng hồn kiếm không biết có còn hay không?

Nghĩ đến đây hắn đòi bổn mạng hồn kiếm phun cái cây kia ra.

– ừng ực…

Một bóng nước trong trẻo khẽ run lên, lập tức phun ra một cái cây màu xanh biếc còn ướt nước.

– Giống như có biến hóa vậy…

Mạc Ngôn cầm cái cây dây kia trong tay cẩn thận xem xét.

Gốc cây có màu đậm, tuy có sinh khí nhưng vẫn khô héo. Nhưng xem ra lúc này trong cây ẩn chứa sinh khí đã hoàn toàn mở ra, hơn nữa còn tỏa mùi hương thơm mát cả ruột gan. Bội Lôi cũng trưởng thành hơn một chút, hơn nữa còn càng rõ hơn là một đừa trẻ đang ngủ say.

Cái cây xanh tươi và nước trong bổn mạng hồn kiếm có quan hệ nó cũng từ Phật trượng mà ra không biết là đã có từ mấy trăm năm rồi.

Mạc Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy cái cây như thế, không có rễ mà vẫn sống không phải vật giả.

Nhưng thấy một gương mặt trẻ đang say sưa ngủ Mạc Ngôn thực sự hoài nghi nó có thể sinh ra linh trí.

Trong Phật trượng lúc nguyện lực không bị hấp thu, khuôn mặt này rõ là mặt phật. Mạc Ngôn đoán đây là ảnh hưởng của nguyện lực. Hơn nữa do thuộc tính không phù hợp cho nên vẻ mặt của nó mới khổ sở đến vậy.

Lúc này không còn nguyện lực bị hấp thu, gốc cây đã khôi phục lại, trên đỉnh Bội Lôi một khuôn mặt trẻ em cũng đang ngủ say thật là thú vị…

– Chẳng lẽ gốc cây này chính là thiên địa linh căn trong truyền thuyết?

Mắt Mạc Ngôn sáng lên, nếu thực sự là mộc trong ngũ hành có linh căn thì nó đúng là thực mộc rồi.

– Chẳng lẽ vận khí của mình tốt như vậy sao?

Mạc Ngôn không nhịn được cảm thán, cả đời Tả Đạo Nhân cũng chưa từng gặp chuyện tốt mà mình lại gặp được. Ngũ hành vốn ẩn chứa nhiều màu sắc, sau giọt nước trắng là Ngọc Quan Âm, lúc này cây dây cũng rất có thể ẩn chứa mộc căn nguyên. Điều này khiến cho Mạc Ngôn từ trước đến nay không thể tin vào số mệnh cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ mình lại gặp được Vị Diện trong truyền thuyết.

Sau khi say mê một hồi hắn chợt lắc đầu cười nói:

– Chữ Bát còn không viết xong, có phải cây hay không còn phải xem từ từ. Ít nhất thì trước mắt nó cũng là một cây lạ nếu không muốn nói bổn mạng hồn kiếm là người thứ nhất khai đao nó.

Bổn mạng hồn kiếm lấy ngũ hành là cơ sở, sau khi nuốt một giọt nước đương nhiên là sẽ đánh vỡ sự cân bằng.

Theo lẽ thường đó, bây giờ ngoài nước là căn nguyên của Ngũ hành ra nếu đúng cây này là cây thật thì nhất định bổn mạng hồn kiếm sẽ không buông tha cho nó.

Tóm lại, đến đây gốc cây này có phải là cây hay không thì vẫn khó mà định được cần có thời gian để nghiệm chứng.

– lão Thích, hiện nay người tôi phái đi vẫn chưa về chỉ e là đã xảy ra chuyện gì.

Trương Trường Thanh đứng ở cửa sổ, nhìn mây bay trên trời cũng hơi nhíu mày.

Thích Viễn Sơn ngồi trên ghế sắc mặt cũng không được tốt lắm nói:

– Trường Thanh, ông có khẳng định mấy hôm trước Mạc Ngôn đã dời khỏi Uyển Lăng không?

Trương Trường Thanh vẫn không quay đầu lại nói:

– Không sai, hắn và Lận Thu đã dời khỏi Uyển Lăng, nghe nói là đi xem triển lãm văn vật gì đó.

Thích Viễn Sơn nói:

– Cái này lạ, biệt thự đó từ trước đến nay chỉ có Mạc Ngôn ở hơn nữa bạn gái của hắn mấy hôm trước đã đến chỗ Tô Cận… Chẳng lẽ trong đó còn có người khác.

Trương Trường Thanh quay lại nói:

– Tôi không quan tâm còn có ai không, vấn đề bây giờ là Mạc Ngôn có thể thấy người của chúng ta hay không?

Thích Viễn Sơn nói:

– Hai người ông phái đi có lai lịch thế nào?

Trương Trường Thanh nói:

– Là người nhà quê, ít nhất là bọn họ cũng không có bất cứ quan hệ gì đến tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.