Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 257: Lối vào



Trương Trường Thanh vội vàng đi vào Cơ Kim hội, tìm Thích Viễn Sơn đang nằm dài xem xét bản đồ.

Thích Viễn Sơn ngẩng đầu, thần sắc phấn chấn nói:

– Trường Thanh, chúng ta đã có thể tìm được cửa vào cung!

Trương Trường Thanh trên mặt vui vẻ nói:

– Vậy sao!

Thích Viễn Sơn nói:

– Anh qua đây xem bản đồ…

Chờ Trương Trường Thanh đi tới, hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ núi Hồ Lô, nói:

– Thấy chỗ này không, tôi hoài nghi cửa vào nằm ở chỗ này!

Trương Trường Thanh ngưng thần nhìn lại, trong miệng lẩm bẩm nói:

– Ưng Chủy Câu… đầmTiên nữ …

Thích Viễn Sơn lấy ra một tập tư liệu nói:

– Đây là ta sửa sang lại tư liệu về Ưng Chủy Câu cùng đầm tiên nữ, có truyền thuyết sơn dã, có báo cáo thăm dò, cũng có một ít tư liệu cổ ghi lại, còn có một vài tấm ảnh hiện trường.

Trương trường thanh tiếp nhận tư liệu, xem qua chừng hơn mười phút đồng hồ sau đó nói:

– Lão Thích, so với tu sĩ , tôi hoàn toàn là một người ngoài ngành. Nói thật, tôi còn chưa nhận ra truyền thuyết này cùng với cái cung đó có liên hệ gì. Nhưng chỉ cần lão có thể xác định, tôi nghe kết quả là được.

Thích Viễn Sơn lại nói:

– Vẫn không thể hoàn toàn xác định, chỉ có thể nói từ những đầu mối này, thì đây là nơi có khả năng lớn nhất.

Trương Trường Thanh nói:

– Nếu là khả năng lớn nhất, vậy hãy để cho người tiếp tục thăm dò cẩn thận…

Thích Viễn Sơn lắc đầu nói:

– Sự tình không đơn giản như vậy, nếu nơi này đúng là lối vào, ngần này chuyên gia tiếp tục thăm dò chẳng khác gì là hại đến tính mạng bọn họ. Quan trọng nhất là, cửa vào một khi bị mở ra, tất sẽ có dị tượng xuất hiện, chẳng lẽ anh hi vọng bọn họ sẽ chứng kiến chuyện này sao?

Trương Trường Thanh nói:

– Ý của ngài là?

Thích Viễn Sơn trầm giọng nói:

– Ý của tôi rất đơn giản, việc thăm dò cuối cùng chỉ có thể do chính mình đi. Nhưng trước đó, có một số việc cần anh an bài…

– Mời nói, đừng úp mở nữa…

Thực ra yêu cầu của Thích Viễn Sơn cũng rất đơn giản, đầy tiên là rút toàn bộ chuyên gia về, say đó chỉ cần một người duy nhất cùng mình vào núi, dùng để làm cảnh giới bên ngoài. Không cần nhiều người, khoảng 5 đến 6 người là đủ chỉ cần mấy bảo vệ ở bờ hồ Tiên Nữ là được. Tiếp theo, ông ta yêu cầy một thợc lặn được trang bị chuyên nghiệp lặn, Uyển Lăng không phải là khu duyên hải, các thiết bị hoàn toàn có thể mua được cho nên ông ta cần Trương Trường Thanh đi làm việc này. Ngoài đó ra, ôna ta còn hi vọng Trương Trường Thanh có thể chuẩn bị được một ít thuốc nổ mạnh…

– Cần những thứ này để làm gì?

Trương Trường Thanh có chút kinh ngạc hỏi.

Thích Viễn Sơn nói:

– Lo trước ho khỏi xảy ra họa thôi… Không ai biết ở dưới có cái gì, là mê cung hay là huyệt chẳng ai biết được… Chuẩn bị một ít đánh phá rất có thể trong thời khắc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng.

Thực ra ông ta yêu cầu Trương Trường Thanh chuẩn bị thuốc nổ còn có một mục đích khác, nếu thực sự vào được đạo cung ở hồ Tiên Nữ, dù có lấy được đan thư hay không thì y cũng sẽ phá hủy nơi này. Nếu như lấy được đan thư thì cũng chẳng khác nào phá hủy toàn bộ dấu vết. Nếu không được cũng hủy diệt đường vào. Tóm lại là y có lấy được đan thư hay không thì người khác cũng đừng mong vào đây mong được lợi lộc gì.

– Những chuyện khác dễ làm thôi, còn chuẩn bị thuốc nổ thì cần chút thời gian…

Trương Trường Thanh trầm ngâm nói.

Tuy y là một bên đại ngạc nhưng trong lúc cần thiết muốn đến những nơi có những thứ nhạy cảm cũng cần một khoảng thời gian cân nhắc.

Thích Viễn Sơn nói:

– Ông chỉ có 24h. Chậm nhất là ngày kia phải có những thứ ấy. Trường Thanh à, không phải tôi giục ông cái gọi là đêm dài lắm mộng, tôi lo thời gian để càng lây thì sẽ gặp nhiều chuyện xấu, đạo lý này hẳn ông cũng rõ.

Trương Trường Thanh gật đầu nói:

– Lão Thích, ngài không cần nói nhiều. Việc này tôi lập tức giao cho lão Hắc làm.

Lão Hắc là bảo vệ bên cạnh ông ta, đã từng đi lính khá nổi tiếng trên giang hồ, việc này giao cho gã là thích hợp nhất.

Thích Viễn Sơn nói:

– Đúng rồi, tôi còn một yêu cầu nữa. Những thứ trang bị ấy không chỉ nhỏ mà còn không được thấm nước…

Trương Trường Thanh gật đầu nói:

– Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với lão Hắc.

Dừng lại một chút dường như y có do dự gì đó lại nói:

– Lão Thích, lần thăm dò này có thể cùng đi với tôi không?

Thích Viễn Sơn kinh ngạc nói:

– Ông và tôi cùng xuống?

Trương Trường Thanh nói:

– Không, không. Đương nhiên là không phải thể, ngoài người ở bên ngoài canh gác thì dù sao cạnh ngài cũng cần 2 người nữa, chờ sai khi vào hồ Tiên Nữ ít nhất cũng cần một người tiếp ứng.

Thích Viễn Sơn nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày:

– Thực ra mà nói, tôi không đề nghị ông làm như vậy. Tôi đã nói rồi, nếu thực sự cung đó có lối ra vào đến lúc đó sẽ xuất hiện một vài hiện tượng đặc biệt. Ông không phải là tu sĩ, tôi lo ông sẽ bị thương…

Trương Trường Thanh lại nói:

– Tôi có thể ở xa một chút.

Thích Viễn Sơn thấy ông ta cứ khăng khăng như vậy trong lòng cười lạnh mấy tiếng nhưng ngoài miệng thì lại sảng khoái nói:

– Được rồi, đến lúc đó ông sẽ đi cùng tôi. Sau khi tôi xuống, đúng là trên bờ cũng cần một người tiếp ứng.

Thích Viễn Sơn là người từng trải, cũng lắm rõ lòng người.

Thân là hậu môn đạo duệ, đương nhiên y biết hợp tác với Trương Trường Thanh có tai hại như thế nào. Nhưng y đã sớm nghĩ, nếu lấy được đan thư y sẽ ghi nhớ toàn bộ nội dung say đó đầu tiên là hủy diệt nó cứ như vậy dù tin tức có bị Trường Trường Thanh tiết lộ ra ngoài thì y cũng không cần quá lo lắng cho sự an toàn của bản thân. Cái gọi là đầu cơ kiếm lợi sau khi đan thư bị phá hủy thì y đã có một đan thư khác. Cái này có hơi giết chết gấu mèo nhưng chính là quốc bảo. Nếu việc này không có kết quả thì cũng như không có duyên với đan thư, như vậy y có thể trực tiếp sử lý Trương Trương Thanh rồi cao chạy xa bay…

Thích Viễn Sơn có sự tính toán của mình, Trương Trường Thanh cũng không ngoại lệ.

Sau khi Thích Viễn Sơn rời đi, ông ta gọi lão Hắc đến ngoài những yêu cầu của Thích Viễn Sơn còn phá lệ dặn dò một vài chuyện khác.

36 hào viện, Mạc Ngôn ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi trogn mộc đình.

Lúc này đã là tháng 7. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên nhưng 36 hào viện ngay dưới chân núi Hồ Lô, thỉnh thoảng còn có gió núi thổi xuống hơn nữa xung quanh có rất nhiều cây cối trong viện nhiệt độ cũng không cao.

Mạc Ngôn đang chợp mắt thì bị Vân La đánh thức.

– Cha, điện thoại…

Vân La giơ cái di động quý báu chạy đến.

Mạc Ngôn mở mắt ra nói:

– Điện thoại của ai vậy?

– Con không biết…

Vân La thoáng nhìn dãy số nói:

– Con chưa thấy số này bao giờ.

Mạc Ngôn cầm lấy điện thoại thoáng nhìn .

Mạc Ngôn mở khóa, nói:

– Chào ngài, tôi là Mạc Ngôn.

Trong điện thoại vang ra một tiếng cười sang sảng nói:

– Mạc Ngôn, ta là Mã thúc của cháu đây.

Cục trưởng Mã

Mạc Ngông không khỏi ngẩn ra, ông ta gọi điện cho mình làm gì?

– Mạc ngôn à, ta chờ làm khách của cháu mà lâu quá. Ta nói, có phải Mã thúc không có ý đến diện kiến thì cũng không gặp được cháu…

Thực ra dụng ý của Mã cục trưởng gọi đến cũng rất đơn giản, chính là mời Mạc Ngôn đến nhà làm khách.

Nói đến chuyện làm khách, thực ra cục trưởng Mã cũng muốn về tuy đã bị Mạc Ngôn viện đủ lý do để từ chối.

– Hôm nay ta được nghỉ, dì Mã đang làm chút thức ăn, bây giờ đang thiếu người uống rượu.

Mạc ngôn phiền nhất là đi thăm người thân nhưng cục trưởng mã nói mọi việc dã quyết hắn thực sự ngượng ngùng từ chối nói:

– Chú Mã, nếu chú không chê cháu phiền, rượu này cháu nhất định uống rồi.

Mã sảnh cười dài nói:

– Vậy thì mau đến đây đi, cháu có biết địa chỉ không…

Cúp điện thoại Mạc Ngôn không khỏi cười khổ, nhìn đồng hồ mới hơn 12h, cơm trưa trong bụng hăn còn chưa kịp tiêu hóa.

Ra cửa lên xe hắn nổ xe chạy đến chỗ của cục trưởng Mã.

Nửa đường, hắn dừng lại mua giỏ hoa quả, lần đầu tới cửa dù có thế nào cũng phải có một chút lễ vật mà giỏ hoa quả chính là lực chọn không tồi.

Tới chỗ của cục trưởng Mã, Mạc Ngôn xuống xe xách giỏ hoa quả đi vào cửa.

Mã cục trưởng ở một tiểu khu Bình Hồ, biệt lập với một tiểu viện, tuy không xa hoa lắm nhưng yên tĩnh bên trong cũng thanh nhã.

– Vào đi, vào đi, rượu ngon đang chờ cháu đấy.

Cục trưởng Mã mặc thường phục, tự mình ra mở cửa cho Mạc Ngôn.

Phía sau ông ta là một người phụ nữ thướt tha đang nhìn Mạc Ngôn cười híp cả mắt.

Người này chính là vợ của cục trưởng Mã, nhìn Mạc Ngôn cười nói:

– Lão Mã, đây chính là Mạc Ngôn mà ông nhắc tới hả, người Mạc gia các cháu thật đẹp trông rất lịch sự…

Mạc Ngôn cười gọi dì Mã sau đó đưa giỏ hoa quả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.