Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 258: Mã gia yến



Mã phu nhân nói khách sáo mấy câu sau đó cùng với Mã cục trưởng tiếp đãi Mạc Ngôn.

– Chỉ là mấy việc cỏn con, rượu cũng không phải rượu gì ngon lắm, là bản địa Uyển Lăng sinh ra lão Đốt. Luận về tuổi nó không hơn hơn cháu là bao. Cất suốt 30 năm trong hầm…

Đối với cục trưởng Mã mà nói, bữa cơm hôm nay chính là vì muốn quan hệ gần hơn với Mạc gia, cho nên không khí cũng thoải mái lại thân thiết.

Nhưng tỉ mỉ lại khiến hắn có chút khổ tâm.

Đồ ăn thì bình thường nhưng rượu cất hầm 30 năm có tiền cũng chưa chắc đã mua được thứ tốt, dùng đê chiêu đãi Mạ Ngôn cũng đủ độ thành ý. Ngoài ra ông ta biết Mạc Ngôn thân phận nhạy cảm cho nên hôm nay mới cùng vợ giả làm bảo mẫu.

Ba người ngồi xuống bàn ăn, Mã cục trưởng phu nhân cầm đũa, mượn cớ dời khỏi bàn ăn.

– Chúng ta uống nào, không cần phải để cho bà ấy xen vào…

Mã cục trưởng nói:

– Các lão gia uống rượu tốt nhất là không có đàn bà, Mạc Ngôn uống với Mã thúc một chén.

Mạc Ngôn giơ chén rượu lên cười nói:

– Mã thúc, chén rượu này cháu mượn hoa hiến Phật, mời chú.

Tử lượng của Mạc Ngôn thì không cần phải nói, Mã cục trưởng cũng có kinh nghiệm, một hũ rượu hơn 30 năm chưa đầy nửa tiếng đã vào bụng hai người.

Mã cục trưởng đứng dậy lấy một chai, cười nói:

– Môn nay hai người uống cao hứng,có tin Mã cục trưởng xử lý được bình rượu này không?

Mạc Ngôn cười nói:

– Chỉ cần Mã thúc cao hứng, cháu khẳng định là uống được.

Mã cục trưởng cười ha ha, mở lắp bình ra đang định rót cho Mạc Ngôn thì chuông cửa vang lên.

Chỉ một lát sau, Mã phu nhân đã dẫn một người có khuôn mặt trắng nõn đeo mắt kính đi đến.

– Mã Ngôn, giới thiệu với cháu, cháu đây chính là cháu trai ta, gọi là Khúc Thanh.

Mã phu nhân cười giới thiệu với Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn đứng lên cười nói:

– Hân hạnh!

Khúc Thanh có vẻ lễ phép, bắt tay với Mạc ngôn sau đó nhìn về phía Mã cục trưởng cười hì hì nói:

– Dượng, cháu nhớ lão Đốt 30 năm lên mới đến…

Thực ra anh ta nói vậy nhưng trong bụng cũng ngạc nhiên. Dượng mình không tích rượu nhưng lại thích giấu rượu sai hôm nay lại lấy lão Đốt ra chiêu đãi người thanh niên này.

Khúc Thanh nhớ rất rõ, bình rượu hơn 30 năm này là,lúc thổ thụ mình còn sóng chính là thẻ diện của nhạc phụ vậy mà hôm nay gọi Mạc Ngôn đến lại có thể lấy ra hai chai.

Mã cục trưởng tức giận nói:

– Bớt lời đi, xuống bếp lấy chén ròi ngồi xuống.

Khúc Thanh lại nói:

– Dượng, con có nói giỡn đâu… thực ra đi qua con thuận đường đến thăm ngài và cô rồi đi ngay mà.

Mã cục trưởng cau mày nói:

– Làm gì mà phải vội đi ngay, thời gian uống với khách một chén rượu cũng không có.

Cậu ta đối với ấn tườn của vợ mình cũng không tệ lắm, nếu đã đến bà ấy đã có lòng giới thiệu với Mạc Ngôn. Xem ra cũng có duyên với vợ mình, Mạc đại thiếu gia không phải là người mà ai cũng có thể kết duyên được.

– Dượng, thực sự là cháu không có thời gian, cháu phải đến kinh độ gặp mấy người bạn…

Nói xong, cậu ta giương giương tự đắc nói:

– Là người của Hồ gia.

Mã cục trưởng cau mày nói:

– Người Hồ gia có nhiều lắm, cháu nói là người Hồ gia nào?

Khúc Thanh nói:

– Chính là Thương Dịch của tập đoàn Hồ gia.

Tập đoàn Thương Dịch.

Thức ra Mạc Ngôn cũng biết tập đoàn này, chủ yếu là kinh doanh điện tử lớn nhất trong nước. Tuy không có nhân vật đại biểu thế giới nhưng cũng không thể khinh thường.

Đương nhiên cục trưởng Mã cũng biết tập đoàn này nói:

– Sao cháu lại biết người của Hồ gia?

Khúc Thanh có chút đắc ý nói:

– Lần trước đến kinh đô liên hệ một số việc, qua bạn bè giới thiệu cháu mới biết. Lần này chính là một tiểu bối của Hồ gia, nghe nói là người thừa kế thứ 3, anh ta đã chiêu đãi cháu, lần này đến Uyển Lăng thì đương nhiên cháy cũng phải tận tình.

Dừng lại một chút cậu ta lại nói:

– Thực ra bọn họ đã đến từ mấy hôm trước, hôm qua bọn cháu mới gặp. Tối hô qua uống nhiều rượu nên cháu về nhà thay quần áo… nhưng bọn họ đã gọi điện giục cháu qua.

Mã cục trưởng gật đầu nói:

– Vậy thì cháu đi đi, đường để cho người ta đợi lâu, còn nữa rượu Cốt Cương Đao, tửu lượng cháu ít uống ít thôi…

Khúc Thanh gật đầu liên tục sau khi bắt chuyện với Mã phu nhân liền chuẩn bị dời đi.

Đúng lúc này Mạc Ngôn lại nói:

– Khúc tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, bạn Hồ gia của cậu là nam hay nữ?

Khúc Thanh không khỏi ngẩn người ra không rõ sao Mạc Ngôn lại hỏi vậy nhưng anh ta vẫn đáp:

– Là nam, gần bằng tuổi tôi. Sao vậy, Mạc tiên sinh cũng biết cậu ấy?

Mạc Ngôn cười, không trả lời mà tiếp tục hỏi:

– Tôi đoán, tối hôm qua lúc các cậu uống rượu bên các cậu hẳn là có rất nhiều đàn bà.

Khúc Thanh cau mày nói:

– Là bạn bè tụ họp có con gái thì cũng là bình thường.

Mạc Ngôn gật đầu không nói nữa.

Đúng là không hiểu ra sao cả… Khúc Thanh bị Mạc Ngôn nói cho mấy câu mà không hiểu sao cả, nếu không phải dữ thể diện cho dượng thì cậu ta đã hỏi Mạc Ngôn cho rõ ràng.

– Dượng, cô, con đi đây, lúc về con sẽ đến thăm hai người.

Khúc Thanh chào vợ chồng Mã cục trưởng rồi dời đi.

Vừa đi đến cửa thì Mạc Ngôn lại mở miệng nói:

– Khúc Thanh, tối qua lên giường với mấy người?

Lúc này câu đó đã trực tiếp khắc sâu vào ý thức của Khúc Thanh.

Khúc Thanh nghe thấy vậy thốt lên:

– Một người, là người bạn của Hồ Tuấn mang đến trông rất xinh đẹp…

Còn chưa nói hết cậu ta đã thấy không ổn liền lắp bắp nhìn về phía Mã cục trưởng nói:

– Dượng, cháu…. tối qua cháu uống nhiều quá.

Giáo dục của Khúc gia từ trước đến nay đều rất nghiêm, huống hồ là đứng trước mặt một cục trưởng cục cảnh sát. Khẳng định là Khúc Thanh không thể thoát khỏi bị mẳng chửi.

Đàn ông phong lưu một chút ở bên ngoài thì cũng không có gì to tát nhưng lên giường hơn nữa lại là hành vi say rượu gặp trưởng bối cũng không làm bộ như không bị phát hiện.

Mã cục trưởng nói:

– Ngươi câm miệng cho ta.

Mã phuc nhân ở bên cạnh sắc mặt cũng không tốt, trừng Khúc Thanh nói:

– Đứa trẻ này thật đúng là làm cho người ta không tin tươngtr được, trên đầu chữ sắc có một cây đao cháu có biết không hả?

Là đàn bà nên cũng mềm hơn, không có vẻ gì là trách mắng thực ra bà cũng muốn ngăn lời chồng, để tránh tức giận trách Khúc Thanh trước mặt Mạc Ngôn. Nhưng bà cũng thấy có chút kì lạ sao Mạc Ngôn lại biết chuyện của Khúc Thanh mà nói ra trước mặt mọi người.

Lúc này, cục trưởng Mã nhìn về phía vợ trầm giọng nói:

– Bà cũng im miệng cho tôi.

Mã phu nhân cũng ngẩn người ra cũng không biết vì cái gì mà chồng lại ra vẻ uy phong với mình. Nhưng bà xưa nay vốn hiền lanh cả lại trước mặt Mạc Ngôn cũng khó mà nói được cái gì, chỉ oán hận nhìn chồng một cái.

Đương nhiên, không phải vô duyên vô cớ mà Mã cục trưởng tức giận, cũng không chỉ có chuyện hoang đường của Khúc Thanh.

Ông ta nhìn về phía Mạc Ngôn nói:

– Có vấn đề.

Mạc Ngôn gật đầu cũng không nói gì.

Sắc mặt của cục trưởng Mã trở nên khó coi nói:

– Nghiêm trọng không?

Mạc Ngôn cười nói:

– Thực ra là nghiêm trọng nhưng gặp cháu… Ha ha, có cháu ở đây Mã thúc cứ yên tâm đi.

Mã cục trưởng nghe thấy vậy không khỏi thở phào.

Hai người, một hỏi một trả lời, Mã phu nhân và Khúc Thanh ở bên cạnh không hiểu sao cả, cũng không biết rốt cục là hai người này đang nói cái gì.

Mã phu nhân không nhịn được liền hỏi:

– Lão Ma, các ông đang nói cái gì vậy?

Mã cục trưởng tức giận nói:

– Không sợ nói cho bà biết, chính tôi cũng không biết đang nói cái gì?

Lời này của ông ta như vớ vẩn nhưng thực tế cũng là câu nói thật.

Ơ tỉnh sảnh, ngoài Đỗ Tiểu Âm ra thì ông ta là người hiểu Mạc Ngôn nhất.

Mạc Ngôn chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra tối qua Khúc Thanh đã phạm phải chuyện hoang đường, cục trưởng Mã thấy bất thường không có gì là lạ. Chỗ thực sự không bình thường chings là loại rượu này thực ra cũng có điểm hoang đường không phải là chuyện gì to tát theo lý thuyết chắc là Mạc Ngôn sẽ không vạch trần nhưng Mạc Ngôn không những vạch trần mà còn nói trước mặt mọi người.

Có sự khác thường là vì cái gì, Mã cục trưởng là trinh thám nhiều năm lập tức hiểu ngay trong chuyện này có gì đó kỳ quặc.

Với sự hiểu biết của Mạc Ngôn, tuy người thanh niên này có điểm lạnh lùng nhưng cũng không phải là không biết đối nhân xử thế hắn làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Đối với Khúc Thanh, ông ta chưa kịp hỏi cụ thể mà là muốn là muốn làm rõ chuyện hoang đường trong đó có nghiêm trọng hay không.

Vì thế mới có đoạn hỏi đáp mê mị kia.

– Dì Mã, cháu có mấy câu muốn nói với Mã thúc, dì có thể cùng Khúc Thanh tránh đi một chút được không?

Mạc Ngôn nhìn về phía Mac phu nhân mỉm cười hỏi.

Mã phu nhân đang ngẩn người ra thấy chồng nhìn mình ra hiệu lập tức gật đầu nói:

– Được, ta và Khúc Thanh sẽ ở phòng bên, ta cũng có chuyện cần hỏi nó.

Khúc Thanh có vẻ không vui đáp nói:

– Cô, cháu còn có việc…

Mạc Ngôn cười nói:

– Khúc Thanh, tôi cần cậu ở đây không được đi.

Khúc Thanh cau mày nói:

– Anh có ý gì?

Mạc Ngôn nhún vai nói:

– Ý của tôi rất đươn giản… Nếu bây giờ cậu đi khỏi chỗ này, tôi cam đoan cậu không sống nổi một năm nữa. Nếu cậu cứ đi thì ngay cả cô gái hôm qua cậu ngủ cùng thì nửa năm cũng không sống nổi đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.