Tưởng Thiên Hiếu nhắc nhở nói:
– Tôi cảm thấy cậu nên cẩn trọng một chút thì hơn, đó là chuyện con của Hứa gia, hơn nữa chuyện này mà truyền ra ngoài nếu không tìm được hung thủ thì khẳng định là sẽ mất thể diện.
Mạc Ngôn cười nói:
– Tìm được hung thủ là tôi đây, mặt của bọn họ e rằng sẽ phải buộc nhiều…
Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại với Mạc Ngôn, Tưởng Thiên Hiếu nghi hoặc thanh niên thời nay rốt cục là cái gì đây?
Dù gì Hứa bí thư là người trong thường ủy sao nghe giống như hương tưởng vậy?
Tưởng Thiên Hiếu cũng không biết, dù có nhắc lại nhưng điện thoại đã ngắt Mạc Ngôn đã ném chuyện này ra khỏi đầu…
Đối với Mạc Ngôn mà nói chuyệnn này thự sự không cần phải nhớ. Bàn về thủ đoạn, tất thảy những quy tắc trên thế gian này đều không thể trói buộc được hắn. Luận về bối cảnh chỉ cần một cuộc điện thoại thì người của Hứa gia sẽ lặng lẽ mà hành quân, đánh vỡ răng rồi lại nuốt vào trong bụng.
Thế nhưng hắn lại quên thủ đoạn và bối cảnh ấy chỉ có hắn mới biết, những người ở bên ít người biết được, Hứa gia và Hồ gia thật sự cũng không biết.
Hai ngày này Mạc Ngôn chỉ làm có hai chuyện, thứ nhất là tiếp tục luyện hóa bội sức, thứ hai là lặng lẽ viết toàn bộ nội dung của đan thư ra. Nội dung của nó vốn là cần phải phiên dịch nhưng có Đỗ Khuyết người của đạo gia khâu này hiển nhiên là có thể giảm đi. Mạc Ngôn tính toán bước đầu, nếu lấy tàn trang đầu ra xem tin tức, muốn thôi diễn toàn bộ nội dung thời gian cần ít nhất cũng phải nửa tháng hơn nữa chỉ có thể chính xác được 7 đến 8 phần.
Nếu đây là một quyển tiểu thuyết thì phiên dịch chuẩn xác 7 đến 8 phần thì cũng có thể đọc được. Hơn nữa độc giả cũng ít phải động não, đại khái cũng có thể biết được thực tế tiểu thuyết cũng liền mạch. Nhưng nếu là một quyển sách tham khảo, đứng nói là chuẩn xác đến 7, 8 phần mà chỉ sơ xuất trong một từ thì cũng có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng nhất.
Đương nhiên đang nói cụ thể đến đan thư, vấn đề này không phải là không có cách giải quyết đó chính là cần nhiều thời gian để nghiệm chứng chỗ nào không chính xác…
Mạc Ngôn tính toán một cái, nếu như với thực lực của mình đại khái cần khoảng 5 đến 6 năm mới có thể cho ra lò duyên thọ đan thành công. Nhưng còn xây dựng trên cơ sở đủ tài liệu hơn nữa còn có thời gian thu thập dược liệu thì 15 đến 16 năm chưa hẳn đã luyện chế thành công.
Cho nên hắn sớm đã suy nghĩ kĩ, đợi sau khi lặng lẽ viết hết nội dung đan thư này ra thì phải tìm Phương Chính nói chuyện thả Đỗ Khuyết ra trước.
– Vân La, lấy giúp ta cái điện thoại.
Mạc Ngôn viết được mấy vạn chữ rồi bỏ vào ngăn kéo đi ra khỏi thư phòng.
Rất nhanh Vân La đã cầm điện thoại đến trước mặt hắn nói:
– Cha, cha đã sửa lại các kí hiệu của đan thư này được rồi sao?
Mạc Ngôn cầm lấy di động gật đầu nói:
– Vừa sửa lại thôi.
Vân La nói:
– Con có thể xem được không?
Mạc Ngôn cười nói:
– Trở lên chăm học từ khi nào vậy? đi đi, ở trong ngăn kéo ấy nhưng con đừng có làm rối lên.
Sau khi dặn dò Vân La, hắn cầm di động đi ra hậu viện gọi cho Phương Chính định đòi thả Đỗ Khuyết ra.
– Mạc tiên sinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện đến đây vậy?
Tốc độ nghe điện thoại của Phương Chính cũng khá nhanh, thái độ cũng rất khách khí nói:
– Có cần dặn dò gì không vậy?
Mạc Ngôn cười nói:
– Phương cục, ông khách sáo quá, tôi nào dám dặn dò gì? Còn nữa chúng ta là chỗ quen biết, Phương cục cứ gọi tôi trực tiếp là Mạc Ngôn đi.
Dừng lại một chút hắn lại nói tiếp:
– Phương cục, tình trạng của trưởng phòng bây giờ thế nào rồi?
Phương Chính nói với vẻ buồn rầu:
– Chưa có gì khởi sắc, vẫn như cũ chúng tôi đang cầu đến tổng bộ giúp đỡ, đại khái là chiều nay sẽ có hai bác sĩ chuyên khoa đến.
Mạc Ngôn cười cười, nghĩ thầm có hai bác sĩ chuyên khao chứ một trăm người cũng chưa chắc đã dùng được, trừ khi tìm được người có ý thức bản ngã giống như ta, hoặc là có linh thức như Hắc miêu mới có thể giải quyết được khốn cục này.
Đương nhiên, cuối cùng thì cũng có nhiều cách vậy thì vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi.
Theo Mạc Ngôn tính toán ở trong này khoảng 1 đến 2 ngày những người đó tự nhiên sẽ tỉnh lại.
– Phương cục, cầu ngài một chuyện nhân tiện hãy mở cho tôi cửa sau.
Bên đầu dây bên kia Phương Chính không khỏi ngẩn người ra, thầm nói tu sĩ như cậu mà cũng cần bọn tôi hỗ trợ sao?
Nhưng ông ta lập tức ý thức được, đây chính là một cơ hội tốt để gần Mạc Ngôn.
Tuy trên đầu lưỡi là cục quốc thổ A tỉnh và Mạc Ngôn có hợp tác nhưng đến tận bây giờ đều là Mạc Ngôn đơn phương nỗ lực. Phương Chính biết rõ, loại hợp tác song phương này rất bất bình đẳng, trụ cột còn yếu ớt, mình cần phải nhân cơ hội này thừa dịp gần hơn với Mạc Ngôn không
Từ Mạc Ngôn có thể dễ dàng tìm được đám người Sở Chấn Đường về, hắn cứ việc nói không trải qua nhưng Phương Chính khắc sâu trong ý thức có một tu sĩ như Mạc Ngôn bên cạnh
– Nói đi, có gì cần tôi giúp chỉ cần làm được thì tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.
Phương Chính thực sự phóng khoáng nói.
Mạc Ngôn cười nói:
– Cũng không phải là chuyện gì đại sự…Phương cục và trưởng phòng Sở mẩ tích, thân phận của bọn họ đều đã xem xét.
Phương Chính nói:
– Ngoài những người đó ra những người khác thân phận đều đã được nhận định.
Mạc Ngôn nói:
– Trong chuyện này có một người tôi biết, họ Đỗ tên Khuyết, là một giáo sư lịch sử. Tôi hi vọng sau khi ông ta tỉnh lại thì anh có thể thả ông ta ra đầu tiên…
Dừng lại một chút hắn lại giải thích nói:
– Vị lão tiên sinh này từng là chỗ quen biết với tôi, cũng coi như bạn. Sau khi quý cục tiến hành thẩm tra ông ta nếu như không phát hiện ra vấn đề gì lớn thì có thể lấy tôi làm người bảo đảm cho ông ta.
Phương Chính nghe thấy vậy chỉ lo lắng trong vài giây liền thoải mái nói:
– Không thành vấn đề, tôi đồng ý với cậu.
Trong lòng ông ta rất rõ, những người trên bờ hồ Tiên Nữ đó không một ai có thân phận là đơn giản cả Đỗ Khuyết cũng không ngoại lệ. Trong kế hoạch của Phương Chính, những người này không thể đơn giản mà thả ra được nhất định phải theo pháp luật nếu không có nghi ngờ gì thì mới thả cọp về rừng được.
Nhưng nếu như Mạc Ngôn đã ra mặt đảm bảo cho Đỗ Khuyết thì Phương Chính cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận chuyện này.
Ông ta cho rằng Đỗ Khuyết có giá trị lợi dụng rất cao nhưng giá trị này so với Mạc Ngôn thì hoàn toàn không đáng kể. Lấy Đỗ Khuyết ra mà đổi lấy cảm tình của Mạc Ngôn cuộc trao đổi này cũng được. Ngoài ra nếu Đỗ Khuyết có gì bại lộ thì cũng có Mạc Ngôn đảm bảo thu nhận y mình cũng bớt lo được một chút.
Đương nhiên cũng không phải là Phương Chính không nghĩ qua, Mạc Ngôn thay Đỗ Khuyết bảo đảm mục đích cũng không chỉ đơn giản như hắn nói.
Từ trước đến nay những chuyện trên đời này đều có được và mất, muốn buộc chặt tình hữu nghị với Mạc Ngôn thì nhất định phải trả giá.
Sau khi nói mấy câu đơn giản về Đỗ Khuyết, Mạc Ngôn nói:
– Đúng rồi, Phương cục chuyện điều tra về Hồ Húc Đông thế nào rồi.
Phương Chính nói:
– Tạm thời cũng không có tiến triển gì nhiều… Cậu có biết việc này chủ ở chỗ trưởng phòng, lần đầu y đến Uyển Lăng, trong đó có một nhiệm vụ chính là mang Hồ Húc Đông và hai người đang bà kia đi, chỉ là không ai ngờ được kế hoạch lại bị quấy rầy như vậy.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
– Tôi hiểu rồi… Phương cục, nếu có kết quả phiền ông hãy nói cho tôi một tiếng.
Sau khi gọi điện cho Phương cục xong, theo thói quen Mạc Ngôn đã cảm ứng được một chút hơi thở của Hắc miêu.
Nhắc tới đúng dịp, căn cứ của cục quốc thổ cách 36 hào viện của Mạc Ngôn có 5km cũng nằm trong phạm vi cảm ứng của Mạc Ngôn. Đến hai ngày nay, ngoài việc luyện bội sức và viết đan thư ra dừng như cứ cách hai tiếng đồng hồ hắn lại cảm ứng được hơi thở của Hắc miêu.
Nhưng đáng tiếc chính là chỉ như vậy rồi Hắc miêu kia lại biến mất.
– Đúng là mất, vẫn còn có diệu pháp khác, ngăn cảm ứng của ta ư?
Từ sau khi nhìn thấy Hắc miêu phát huy thuật huyết độn xong, Mạc Ngôn thấy tự tin vào năng lực của mình hơn trước nhưng vẫn có vài phần mê tín.
Nghĩ đến Hắc miêu kia rất có thể đã dùng diệu pháp nào đó ngăn cản cảm ứng của mình, hắn cảm thấy mình cần đi một vòng quanh căn cứ của cục quốc thổ.
– Ngày mai hoặc ngày kia phải đi nhìn tận mắt thì mới yên tâm được… Cục cuốc thổ, trụ sở ở ngoại ô.
Sau khi Hắc miêu lẳng lặng nhìn y tá bỗng nhiên nó giật mình đứng dậy.
Con ngươi có sâu thẳm mà trong veo, nó nhìn về phía khu vực phòng bệnh trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc này đã là sẩm tối, các ban đang bận rộn, không ai chú ý đến nó. Có một bệnh nhân đang mấy máy mắt đây chính là dấu hiệu của sự tỉnh lại.
Khóe miệng của nó cong lên nhìn qua như có vẻ đang cười.
Ngay lập tức nó bước đi nhè nhẹ, tránh tầm mắt của y tá rồi lẳng lặng đi về phía phòng bệnh.
Bệnh nhân trong phòng sắp tỉnh, đúng ở chỗ trưởng phòng Sở Chấn Đường.
Bởi vì thân phận của ông ta không giống, chỗ phòng bệnh này của ông ta cũng được trang bị tốt nhất.
Ý thức của Sở Chấn Đường mơ hồ hỗn loạn. Ông ta chỉ cảm giác ở chỗ mí mắt của mình bị đè nặng như có một tảng đá lớn, có cố gắng thế nào thì cũng không thể mở to mắt ra được…
Vì thế ông ta đã cố gắng kháng cự, dồn hết sức lực cố gắng lật đổ ngọn núi lớn này.
Theo sự dự tính của Mạc Ngôn, những người bị cưỡng chế vào trạng thái ngủ say, ít nhất ngày mai đến ngày kia mới có thể tỉnh lại. Lúc xế chiều theo những chuyên gia y học những người này có tỉnh lại hay không còn chứ biết được.
Đương nhiên theo thuyết pháp của những chuyên gia này căn bản là không khuôn phép còn theo dự đoán của Mạc Ngôn cũng không hoàn toàn chính xác.
Sơ với người khác, tu vi của Sở Chấn Đường thâm hậu nhất, ý chí hiển nhiên là cứng cỏi và mạnh mẽ hơn.
Từ hôm qua đến nay, ý thức của y thỉnh thoảng có tỉnh lại một chút, tuy là chỉ trong nháy mắt nhưng đó cũng là cơ hội tốt, thông qua sự nỗ lực không ngừng khoảng cách tỉnh lại hoàn toàn đã dần ngắn lại.
– Đây là chỗ nào vậy?
Sở Chấn Đường mở to hai mắt ra nhìn thấy một mày trắng ánh sáng điện trên trần nhà trong mắt tràn đầu sự nghi hoặc.
Lúc này vẫn chưa vận động được cơ thể, ngoài việc mở to mắt ra ngay cả cổ cũng không thể cử động được.
Nhưng khứu giác của ông ta đã bắt đầu khôi phục lại, những mùi trong phòng này cho ông ta biết có thể mình đang ở bệnh viện…
– Sao mình lại ở trong bệnh viện? chẳng lẽ mình bị thương rồi sao?
Sở Chấn Đường đang mê man trong mắt ông ta xuất hiện một con mèo.
Tuy thần kinh của ông ta đủ mạnh nhưng vẫn còn hơn xa người thường, nhưng ông ta nhìn con mèo long xù này vẫn thấy hoảng sợ.
– Đây là một con mèo?
Sau khi tu tầm mắt về gần hơn, rốt cục thì Sở Chấn Đường cũng thấy rất rõ trong mắt ông ta là một con mèo đen.
Hiện giờ, Hắc miêu đang nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi sâu thẳm giống như có thể nhìn thấu được lòng người.
Thân là tu sĩ, Sở Chấn Đường trải qau không biết bao nhiêu chuyện kinh dị tự hỏi kiến thức cũng được coi là phong phú. Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Hắc miêu này trong lòng ông ta lại cảm thấy sợ hãi…
Nhưng cảm giác sợ hãi này đến rất nhanh đi lại càng nhanh bởi vì ngay sai đó ông ta lại chìm vào hôn mê như trước.
Hắc miêu trên đầu giường đặt móng vuốt xù lông lên trán của Sở Chấn Đường, trong mắt thoáng hiện ra vẻ thất vọng.
– Người này có thể tỉnh lại đầu tiên tu vi cũng không tồi đâu. Nhưng đáng tiếc ngươi không phải là người mà ta muốn tìm.
Hắc miêu nhảy xuống đầu giường khẽ thở dài.
– Nếu như ngươi không phải là người ta muốn tìm thì người cứ nghủ tiếp đi… tuy là để chào nhưng nếu phải nhớ thì cũng không tốt, tỉnh lại sớm, tuy ý chí của ngươi khác với những người khác nhưng tai họa về sau cũng càng lớn… Sắc trời u ám, đèn mới sáng được.
Trên ngã tư đường phố, mấy chiếc xe cảnh sát đang lặng lẽ chạy về hướng công viên Sâm Lâm.
Dẫn đầu là một xe cảnh sát ngồi bên cạnh tài xế là một cảnh sát trẻ đang nghiêng đầu về phía sau nói với tổ trưởng tổ chuyên án:
– Đội trưởng, tôi cảm thấy chuyện này hơi có chút không được khuôn phép cho lắm.
Đội trưởng cau mày nói:
– Sao lại không được khuôn phép?
Người cảnh sát trẻ nói:
– Người gọi là Mạc Ngôn này, liên tiếp có nhiều hiềm nghi mà không tính, Lệ Hành hỏi cũng thế thôi, sao lại ra tay nhiều như vậy?
Đội trưởng nói:
– Ai nói là Lệ Hành hỏi?
Người cảnh sát trẻ ngẩn ra nói:
– Cho đến giờ cũng không có chứng cứ trực tiếp, chẳng lẽ cũng ta phải bắt hắn?
Đội trưởng nói:
– Không phải vây bắt mà là lo liệu đặc biệt thôi… này cậu cũng không biết người đánh là ai, áp lực cấp trên rồi lại áp lực cục trưởng, cậu bỏa tôi phải làm sao bây giờ?
Dừng lại một chút lại nói tiếp:
– Thực ra cậu nói cũng không sai, cái này chính xác là một lần đi hỏi, nhưng không phải là tiến hành hỏi trong nhà đối phương mà là mang mục tiêu về cục. Ngoài ra cậu cũng không được quên, lần này là 2 hợp 1. Vụ án của Hứa Gia Minh thực ra cũng không được coi là nghiêm trọng, nhưng vụ Hồ Húc Đông mất tích thì nghiêm trọng rồi. Lo lắng đối phương có thể là bọn cướp. Chúng ta rất cần phải mang thêm mấy người nữa.
Nghe xong những lời này, người cảnh sát trẻ không khỏi trầm lặng.
Dù thân phận của Hứa Gia Minh có thế nào còn thân phận của Hồ Húc Đông cũng khiến cho cả tổ chuyên án phải có áp lực to lớn mà từ trước đến nay chưa từng có.
Lần hành động này nêu đổi lại là những lần bình thường thì tối đa cũng chỉ cần 2 cảnh sát. Một người hỏi, một người ghi chép là xong việc. Có thể khen ngược rằng, vì áp lực mà sắc mặt của toàn tổ chuyên án đang lộ rõ dốc lực ứng phó, xuất lực ra cả 4 chiếc xe cảnh sát.
– Dù sao thì tôi cảm thấy việc này cũng không được khuôn phép cho lắm.
Người cảnh sát trẻ than thở nói:
– Nếu người ta không chịu phối hợp thì chẳng lẽ lại cưỡng chế mang về cục? Đội trưởng, ngài cũng đừng quên, người ta là chủ của một biệt thự xa hoa, một cuộc điện thoại là có luật sư, đến lúc đó người xấu mặt tro còn không phải là chúng ta hay sao?
Đội trưởng giận tái mặt nói:
– Cậu nói nhảm nhiều như thế để làm gì?
Người cảnh sát trẻ nói:
– Đội trưởng, không phải tôi nhiều lời tôi cũng chỉ lo lắng nên nghĩ vậy thôi. Ngài ngẫm lại xem có ai lại đắc tội với kẻ co tiền? Nếu như có chứng cớ thì chẳnh sợ thiên vương lão tử gì tôi cũng dám đi điều tra. Còn bấy giờ chỉ là bằng mấy lời nói gián tiếp của mấy người phục vụ, căn bản là chúng ta không có cách nào làm người khác tâm phục mà thôi.
Dừng lại một chút, anh ta lại nói:
– Còn nữa, tôi chưa từng gặp người theo người bị hại lại đi tìm hiềm nghi, rõ ràng là trái với…
Đội trưởng lập tức ngắt lời anh ta, cau mày nói:
– Đừng có nói bậy, chính ta mang theo người bị hại thì sao?
Người cảnh sát trẻ nhìn vào kính chiếu hậu vừa định nói chuyện vừa nghe đội trưởng nói:
– Những người ở công viên Sâm Lâm không có quan hệ đến chúng ta, nhớ không?
Ngồi cảnh sát ngồi ở giữa hai người mặc thường phục, phong độ và trang phục rõ ràng là phi phú tức quý.
Hai người kia, trong đó có một người họ Hồ, đúng là người của Hồ gia ở kinh đo, anh ta đặc biệt dời kinh đố đến Uyển Lăng chỉ vì chuyện Hồ Húc Đông mất tích.
Hồ Húc Đông thân là đệ tam thừa kế của Hồ gia sau khi mất tích ở Uyển Lăng không thể không lèm cho Hồ gia coi trọng.
Nhưng vẫn là chuyện cũ, mặc dù Hồ gia biết Hồ Húc Đông mất tích có thể có quan hệ với ông chủ Minh Viên Tưởng Thiên Hiếu, vị đại công tử của Hứa gia cũng không thoát khỏi liên quan, những trong lúc cấp thiết rất khó tìm ra lỗ hổng của hai người này, cho nên chỉ có thế chỉ có thể lấy thân phận của người mất tích mà tạo áp lực cho cảnh sát mà thôi.
Đương nhiên theo lý àm nói không chỉ có người của Hồ gia hành động. Ví dụ như vừa ở Uyển Lăng vị đặc phái viên của Hồ gia này đã liên hệ với mấy đại ca họ cũng ưng thuận rồi…
Nửa tiếng sau, 4 chiếc xe đã đậu ở cổng của công viên Sâm Lâm.
Đội trưởng không xuống xe mà để hai người mặc thường phục kia xuống…Trong hào viện, Mạc Ngôn vừa mới ăn cơm xong, đang gọi Vân La đi rửa bát.
– Cha, chị Mạch Tuệ nói cha là đồ đại lười, chị ấy còn nói với con để con phải nghiêm chặn hành vi bắt trẻ em làm nô dịch.
– Cô ấy đang mê hoặc lòng người đất, kông được nghe cô ấy…Ta nói cho con biết, cha đấy là nuôi con. Con gái phải biết cái gì gọi là đức trí chứ ?
– Con biết, con biết, con đã xem qua trong sách của học sinh tiểu học rồi.
– Chỉ xem qua thì không được, con phải tự trải nghiệm mới được… Ngoan, nhanh đi rủa bát đi, sau đó dọn sạch đồ ăn trên bàn, ta nói cho con biết đây chính là bước đầu thể nghiệm đó.
Nhìn thấy Vân La cầm bát đũa vui vẻ đi vào phòng bếp, Mạc Ngôn cười ha ha sau đó rót cho mình một chén trà mở TV và ngồi trên ghế salon.
Trong TV có tin tức mới, đều là những thứ mà hắn chưa xem hết thì đã có chuông cửa reo.
Mạc Ngôn mở ý thức bản ngã ra xem thì không khỏi hơi khăn lại.
Ngoài cửa, một chiếc xe cảnh sát hai người đã đứng ở cửa.
Nếu chỉ có như vậy thì Mạc Ngôn cũng không nhíu mày nhưng càng khiến hăn kinh ngạc chính là ngoài chiếc xe thì trong chỗ khuất đường mòn còn dấu thêm 3 chiếc xe nữa.
– Sao trận vây lại lớn thế?
Lúc nhìn thấy những chiếc xe đó, Mạc Ngôn cũng ý thức được họ đến phân nửa là Hứa Gia Minh và Húc Đông Lai.
Lần này hắn sớm đã dự đoán nhưng thật không ngờ những người cảnh sát đó không chỉ đã đến mà lại còn tổ chức một vòng vây lớn như vậy.
– Thú vị…
Mạc Ngôn cười cười, đứng dậy mở cửa.
Hai người cảnh sát, một nguời chỉ có 20 còn một người đã 50 tuổi rồi.
Người cảnh sát trung niên khẽ nhiu mày, nghiêm túc ra vẻ mình là cảnh sát.
Ông ta nhìn thấy Mạc Ngôn trầm giọng nói:
– Cậu chính là Mạc Ngôn?
Mạc Ngôn cười nói:
– Đúng vậy, chính là tôi.
Người cảnh sát trung niên gật đầu, nghiêm túc nói:
– Là cậu thì tốt rồi, có chút chuyện cần cậu, mặc áo khoác vào xin đi theo chúng tôi một chuyến.
Mạc Ngôn không nhịn được cười noi:
– Xin ông chuyên nghiệp một chút đi được không? Rõ ràng là cảnh sát chính quy mà lại phối hợp với đội viên phòng ngự như vậy. Xin ông nói rõ thân phận của mình, đồng thời trình giấy tờ ra…