Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 280: Phong ấn



Mạc Ngôn hút điều thuốc nói:

– Ta được biết, Vân La đạo cung biến mất đến nay đã mấy nghìn năm, vậy tính ra ngươi chẳng phải là…

Hắn còn chưa nói xong, Hắc miêu đã ngắt lời:

– Ngươi muốn nói là là lão yêu ngàn năm phải không?

Mạc Ngôn cười nói:

– Chẳng lẽ không đúng sao?

Hắc miêu bĩu môi nói:

– Tính theo thời gian thì cũng có thể nói là như thế. Nhưng thực tế, một trăm tuổi ta còn không có lấy đâu ra mấy nhìn năm, lại càng không thể có ngàn tuổi được. Còn nữa bộ tộc của chúng ta sống đã lâu, đối với con người các ngươi mà nói thời gian một cuộc đời trăm năm nhưng đối với chúng ta khó khăn nhất là giai đoạn trưởng thành.

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

– Ý ngươi là ngươi vừa mới trưởng thành.

Hắc miêu gật đầu nói:

– Đúng vậy, từ những trải nghiệm của ta thì ta vừa mới trưởng thành…

Dừng lại một chút nó giải thích nói:

– Khi ta còn bé thì đã bị cha mẹ phong ấn, rồi sau đó họ đưa ta ra ngoài cung, mãi đến 60 năm sau mới nhớ lại… Ngươi cũng là tu sĩ nên có thể hiểu được những lời ta nói?

Phong ấn?

Về mặt chữ nghĩa đương nhiên là Mạc Ngôn hiểu phong ấn nhưng trong Mạt Pháp Tả Đạo Lục thì Tả Đạo Nhân cũng không có nói qua về phương pháp này, cho nên hắn vẫn hiểu đây chỉ là nói trong tiểu thuyết chứ không phải là đạo pháp thật. Lúc này nó nghe thấy khó tránh khỏi cảm giác quá mức huyền diệu.

Có thể phong ấn được sinh vật mấy ngàn năm, cơ thể không bị hủ, hồn vía không mất đây đúng là phương pháp huyền diệu.

Nhưng nghĩ lại lại loại phương pháp huyền diệu này đứng ở góc độ nghiên cứu có thể giải thích được, nói ví dụ như ngành nghiên cứu sự ảo tưởng trong cơ thể con người ít nhất là có thể tự bào chữa trên mặt lý luận.

– Vì sao cha mẹ ngươi lại phải phong ấn ngươi?

Mạc Ngôn hỏi.

Trong mắt Mạc Ngôn có vẻ ảm đạm nói:

– Bởi vì ma kiếp…

Mạc Ngôn nói:

– Vậy trận ma kiếp mấy ngàn năm về trước là có thật?

Hắc miêu hỏi ngược lại nói:

– Ngươi cũng biết trận ma kiếp này?

Mạc Ngôn nói: Bạn đang đọc truyện tại – www.Truyện FULL

– Có nghe người ta nói qua…

Hắc Miêu liền thấy hứng thú nói:

– Không ngờ thời đại này lại vẫn còn có người biết đến trận ma kiếp đó, đúng là nằm ngoài ý muốn. Đúng rồi, ngươi có thể nói rõ những điều ngươi biết về ma kiếp được không? Vừa rồi ngươi cũng nói qua truyền thuyết về Vân La đạo cung có rất nhiều phiên bản, ta muốn biết, chuyện ma kiếp của ngươi có giống chuyện ma kiếp của ta hay không.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

– Không thành vấn đề.

Hắn gảy nhẹ tàn thuốc, sau đó nói hết về trận ma kiếp mà Đỗ Khuyết đã nói cho hắn nghe.

Hắc miêu nghe xong, khóe miệng của nói hơi nhếch lên nói:

– Bây giờ thì ta tin những điều ngươi nói về truyền thuyết Vân La đạo cung có rất nhiều phiên bản…

Mạc Ngôn nghe ra ý tứ giấu trong câu nói của nó, hắn ngạc nhiên:

– Chẳng lẽ chuyện ma kiếp của hai chúng ta không cùng một chuyện?

Hắc Miêu nói:

– Miễn cưỡng thì cũng tính là một chuyện, thời gian và địa điểm cũng gần giống như thế…

Nói đến đây nó cũng không nhịn được nữa mà cười thầm, rồi lại cười khanh khách ra tiếng:

– Quả nhiên là thế gian giỏi về đồn bậy, đúng là làm người ta chết cười… Rất nhiều yêu ma xâm hại đến Vân La đạo cung à? Tại sao ngươi không nói là có người ngoài hành tinh tấn công trái đất.

Mạc Ngôn nhún vai nói:

– Ta cũng chỉ nghe người khác nói thôi mà… Này, ngươi không cần phải vui đến mức như vậy chứ?

Hắc miêu ngừng cười nói:

– Mấy nghìn năm về trước, thiên địa linh khí đã dần khô cạn, trong biên giới của Vân La đạo cung miễn cưỡng có thể tu luyện được, còn ngoài biên giới cũng không khác với thế giới hiện tại là bao nhiêu. Ngươi cũng không muốn hoàn cảnh tàn khốc. Trên thực tếm khi đó ở ngoài đạo cung chính xác có 3 tiểu yêu, nhưng tu vi thấp, hơn nữa nguyện vọng lớn nhất của chúng là có thế bái nhập đạo cung làm đạo binh của thạch sùng.

– Còn về phần có thiên ma, địa ma, nhân ma chi phân nhưng bất kể là loại ma nào, thì cũng chưa thể hoàn toàn biến mát ở đạo pháp, đều khó có khả năng xuất hiện.

Nghe xong những lời này, Mạc Ngôn không khỏi gật đầu. Lúc trước hắn cũng hiểu được Đỗ Khuyết nói có phần quá với sự thật, chẳng qua là thời gian đã quá lâu muốn cũng không thể nghiệm chứng được, chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Ngoài ra, về sự giải thích của Hắc miêu về ma và người thuyết pháp hoàn toàn nhất trí với Mạt Pháp Tả Đạo Lục của Tả Đạo Nhân.

– Đạo pháp không biến mất hoàn toàn, ma cũng không có khả năng xuất hiện trong quy mô lớn, vậy đây là vì cái gì?

Mạc Ngôn tò mò hỏi.

Hắc miêu thở dài xa xôi nói:

– Có hai nguyên nhân… Thứ nhất, đạo pháp tồn tại ở trên đời cho thấy linh khí trong thiên địa đã hoàn toàn khô kiệt, mà một khi lịnh khí đã tồn tại thì ma khí dĩ nhiên lại càng ít. Dù có thiên ma địa ma, nhân ma dù có tu hành không cùng nguyên khí thì mãi mãi cũng không nổi danh được.

– Còn về phần nguyên nhân thứ 2, thực ra cũng là do ta bị phong ấn. Trận ma kiếp mấy ngàn năm về trước thực tế là không có quan hệ gì đến ngoại giới, mà vấn đề xảy ra là tự thân Vân La đạo cung. Không thể không nói đến bản thân Vân La đạo cung. Trong mắt người ngoài Vân La đạo cung đương nhiên là thánh địa đạo giáo, là một đàn tràng tu sĩ tập hợp nhưng trên thực tế nó là một động thiên pháp bảo lưu truyền từ thời viễn cổ đến nay. Mà sở dĩ nó được gọi là Vân La đạo cung cũng là bởi vì sứ mạng từ trước đến nay của nó là trấn áp Ma Uyên dưới chân núi Vân La…

Hắc Miêu nói nghe mà êm tai, trận ma kiếp mấy ngàn năm về trước là có thật.

– Còn về phần rốt cục là Ma Uyên tồn tại dưới dạng nào thì thực ra ta cũng không rõ, ta chỉ biết ma của nó lúc ít, lúc nhiều mà sứ mệnh của Vân La đạo cung chính là trấn áp nó.

– Trước khi ta bị phong ấn, Vân La đạo cung có ba vấn đề, làm một trận ma kiếp xưa nay chưa từng có. Có lẽ lúc đó trưởng giáo quyết định, cũng vì sự đồng ý của những người trong Vân La đạo cùng. Tóm lại là vì ứng phó với trận ma kiếp kia mà quyết định giam cầm tách khỏi thế giới bên ngoài. Lúc đó, vì ta còn nhỏ trước khi phong ấn cha mẹ ta đã xuất cung…

Mạc Ngôn nghe đến đó cho dù là người bình tĩnh như hắn thì cũng phải hoa mắt, choáng váng.

Thời đại này mặc dù có rất nhiều hậu duệ đạo môn, nhưng những người được gọi là tu sĩ thực sự ngoài hắn ra thì e rằng cũng chỉ còn Hắc miêu…

Nhưng khi nghe xong Hắc miêu miêu tat lại cái thời đại mạnh mẽ kia, trong lồng ngực hắn không khỏi sinh ra sự trì hoãn mấy ngàn năm cảm khái.

Đại trượng phu phải như là cầm kiếm chém yêu, bảo vệ đạo lý.

Có như thế mới không uổng công tu hành.

Hắc miêu không thể cảm nhận được những suy nghĩ trong lòng Mạc Ngôn nó lại nói tiếp:

– Ngày còn nhỏ ta ngây thơ có một số việc lại không nhìn ra được trong đó nó lại bao hàm nhiều ý. Mãi đến khi phong ấn được buông lỏng, hậu thế xuất hiện mới dần cảm nhận được nỗi khổ của cha mẹ. Cho nên những năm gần đây ta luôn tìm kiếm đường về nhà…

– Tuy là đạo cung đã biến mất nhưng ta vẫn có thể cảm ứng được nó, nó vẫn tồn tại như cũ. Mặc dù ta không biết nó đang ở đâu nhưng ta đã đặt quyết tâm cho dù phải bỏ sức lực cả đời thì ta cũng phải quay về thăm nó! Ta biết mấy ngàn năm qua đi chắc mà cha mẹ ta đã vắng thế, có thể là họ đã chết trận, cũng có thể là đã chết già. Nếu là chết trận thì ta phải về thu hồi hài cốt. Còn nếu là chết già thì ta muốn lập cho họ một tấm bia mộ sau đó khấu tạ ơn nuôi dưỡng của bọn họ…

Mạc Ngôn nghe đến đó cho dù trái tim của hắn có rắn như sắt thì cũng có một tia xúc động.

Ngoài ra, hắn mơ hồ cũng đoán được một chuyện, vì thế hắn mới nói:

– Ngươi lén vào căn cứ của cục an ninh, hẳn là nhờ ma niệm kia để tìm được đường về nhà?

Hắc miêu nhìn hắn một cái rồi thở dài nói:

– Thông minh như ngươi nhưng thực ra cũng nhiều chuyện vô cùng…

Dừng lại một chút nó lại nói:

– Đúng vậy, ta không có ngươi giết tên họ Trương kia chỉnh là muốn mượn cơ thể của y cho ma niệm kí thân để tìm được đường về nhà.

Mạc Ngôn nói:

– Ở đây còn có cách nói khác sao?

Hắc miêu nói:

– Khoảng 30 năm, trong núi Vân La sẽ xuất hiện ma vật hoặc ma niệm nhưng ma trong Ma Uyên chưa bao giờ có tiền lệ trực tiếp xuống hậu thế, trừ khi Vân La đạo cung thực sự biến mất mới có khả năng này. Nhưng ta có thể cảm ứng được đạo cung tồn tại có lẽ đã lâm vào trạng thái ngủ say hoặc đang trong trạng thái khôi phục, tóm lại là nó tồn tại như cũ. Như vậy ma vật hoặc ma niệm chỉ có thể chạy trốn ra ngoài Vân La đạo cung…

– Những ma vật hoặc ma niệm này sau khi xuất thế vì bản thân nó gầy yếu và linh khí chưa nhiều cũng không có khả năng sống sót. Cho dù có ám ảnh con người thì cũng rất nhanh sau đó sẽ tiêu vong. Duy chỉ có một chút ma niệm sinh ra linh khí mới có thể có gượng sống sót. Ba mươi năm ta chưa từng bắt được một con ma niệm nào như vậy, muốn thông qua nó để tìm được đường về nhà. Tìm được đường về nhà đáng tiếc là quá nóng vội không cẩn thận ta đã giết chế nó.

Mạc Ngôn nghe đến đó đại khái cũng hiểu được suy nghĩ và mục đích của Hắc miêu.

Nhưng hắn vẫn có một chút nghi hoặc, hắn liền hỏi:

– Thì ra mục đích của ngươi là bám vào ma niện trên người Trương Trường Thanh nhưng ta nghĩ mãi mà không rõ bây giờ nó đã xuất hiện tại sao ngươi lại không lập tức tới bắt nó? Chẳng lẽ ngươi sợ ta sẽ làm khó dễ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.