– Được rồi, được rồi, tôi ở đây được chưa?
Hắc miêu bĩu môi một cái rốt cuộc thì cũng đồng ý làm tiếp ứng. Tuy tính khí của nó có hơi nháo một chút nhưng cũng không có nghĩa là không hiểu chuyện. Lời nói vừa rồi càng có chút không phục.
Thập Tam ở gần đó trong lòng cũng lấy làm kinh hãi.
Y biết tu vi của Hắc miêu trên mình, hơn nữa lại còn có một lão yêu sống mấy ngàn năm, bởi vậy mà tiếng đại nhân kia y gọi là tâm phục khẩu phục. Nhưng y thật không ngờ, Hắc miêu tất nhiên là đệ tử của Vân La đạo cung sao lúc này lại khiếp sợ đến vậy…
Trong mắt Mạc Ngôn, Vân La đạo cung chính là một danh từ trong lịch sử. Hơn nữa lại còn là một danh từ mà đại đa số người đã quên rồi, bởi vậy hắn cũng thiếu đi sự tôn trọng. Hơn nữa, hắn là người truyền thừa của tả đạo, bàn về chiển hách và vinh quang càng nói đến Vân La đạo cung thì càng không có lý do gì để đi sùng kính Đạo Nho chính thống.
Nhưng đối với Thập Tam, Vân La này là một nơi tu luyện lớn trong truyền thuyết, không những không thể có chút bất kính mà sâu trong nội tâm đã tôn sùng đến cực điểm…. Giống như những sinh viên tốt nghiệp của Đại học Tam Lưu vậy, dù có thế nào cũng không thể khinh thường được. Nhưng nếu như thực sự gặp được Phật, trong lòng những học sinh kia hẳn là rất ghen tỵ hoặc nhẹ hoặc nặng.
Tâm trạng của Thập Tam lúc này đã tốt hơn, đã không còn ghen tỵ mà nghiêm túc suy nghĩ… Đều là những người có địa vị cao hơn mình không nên ghen tỵ với Hắc miêu đại nhân?
Sau khi Hắc miêu và Thập Tam ở lại, Mạc Ngôn một mình đi cề hướng tây nơi có cây Cổ Hòe kia.
Chỗ Cổ Hòe nhìn có vẻ không xa nhưng thực ra nó đã ở bên cạnh của vườn trường. Sau lưng nó chính là tường vây của A Đại, sau tường vây đó chính là một triền núi nhỏ…
Mạc Ngôn cũng không vội, hắn cẩn thận cảm nhận sự thay đổi xung quanh.
Trên đường cũng là rất bình yên, không có một ảo ảnh đột ngột nào, cũng không có những tập gia khác…
Xa xa có tán cây cổ thụ, tán cây đó to phải gần 200m2 bao phủ bốn phía, nhìn qua đã khiến cho người ta có một cảm giác râm mát.
Gần 15 phút đồng hồ sau, Mạc Ngôn cũng đã đi vào dưới gốc cây hòe.
Sức sống của cây cổ thụ này rất mãnh liệt càng nhìn càng thấy sống động…
Mạc Ngôn đứng dưới tán cây, cũng không vội vã hành động mà cẩn thận mở tâm nhã quan sát cầy Hòe này.
Trong mắt hắn nhìn ra không phải là cây mà là một chất lỏng thuộc về tức khí…
Trong bổn mạng hồn kiếm của Mạc Ngôn cũng cảm nhận được hơi thở này. Nó không khỏi nóng lòng muốn thử dường như muốn đụng tới, trước mắt cũng có thể cắn nuốt được năng lượng thộc tính mộc này. Nhưng sau đó, nó bỗng nhiên xao động có vẻ như ảo não…
Mạc Ngôn không khỏi cười, hắn biết vì sao bổn mạng hồn kiếm lại buồn nản đến vậy.
Dù là ai, khi đối mặt với bàn tiệc mà lại phát hiện ra dạ dày của mình đã đầy khoai lang hạ giá khi đó chắc chắn là đều phát ra tiếng thở dài ảo não…
Bổn mạng hồn kiếm cũng không ngoại lệ, cây hòe trước mắt nó đã làm nó quá thèm. Chỉ tiếc là vừa rồi nó đã ăn quá no bây giờ đang trong giai đoạn tiêu hóa, có tâm nhưng mà bất lực.
Mạc Ngôn tiếp tục quan sát.
Sau khi nhìn một lát, hắn phát hiện ra một điều kinh ngạc. Cây hòe trước mắt, tức khí rất đậm chứ hình như cũng không có gì là lạ.
Cái này với lúc ban đầu có vẻ không giống nhau lắm.
– Chẳng lẽ phán đoán của mình sai hay sao?
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, hắn chưa từ bỏ ý định quan sát. Sau đó hắn liền phát hiện, không phải là cây Hòe này không có gì lạ mà là tức khí nồng đậm kia đã ngăn cản hoặc cách ly tác dụng làm cho mình không có cách nào xâm nhập vào để quan sát.
– Thế nhưng ngay cả tâm nhãn cũng có thể ngăn cách được, xem ra chỉ có thể sử dụng thủ đoạn bạo lực…
Mạc Ngôn cũng không vội mà nói lầu bầu trong miệng…
Sau đó hắn gọi bổn mạng hồn kiếm xuất ra …
Bổn mạng hồn kiếm làm bộc lộ tâm trạng nhân vật, rõ ràng là cái tán cây đó đã bị chấn động một cái…
Thấy thế, Mạc Ngôn cười, vừa rồi khi lẩm bẩm thực ra là một cách để thăm dò. Hắn thấy nếu đây chính là trung tâm của trận pháp, trung tâm trong Lưỡng giới thạch sinh ra linh trí thì tuyệt đối cũng sẽ không thờ ơ trước sự uy hiếp của mình.
Trên thực tế, nếu tiếp tục dùng tâm nhãn dò xét thì thực ra có thể nhìn thấu được cây Hòe này. Thực ra là cũng rất tốn thời gian, hơn nữa cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực cho nên hắn dùng cách đơn giản nhất, thô bạo nhất cũng ít sức lực nhất.
– Ngươi đang sợ sao?
Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào cây Hòe, tiếp tục thăm dò đối phương.
Cổ Hòe cao ngất ngưởng bất động ngay cả cành lá cũng không động đậy gì.
Mạc Ngôn cười nói:
– Mọi người thường nói im lặng là vàng nhưng những lời này chỉ giành cho đối tượng là người, chứ không phải là cây cối. Bây giờ ngươi vẫn có cơ hội để mở miệng đấy, nếu tiếp tục im lặng ta đây sẽ cho ngươi im lặng mãi mãi…
Cổ Hòe vẫn tiếp tục im lặng.
Bỗng nhiên Mạc Ngôn nhớ ra cái gì đó nói:
– Đúng rồi, có lẽ là mình đã nói chuyện lầm đối tượng. Hẳn mở miệng không là một thân cây mà là một tảng đá.
Sau khi nhìn thấy cây Cổ Hòe này, vì nó quá to lớn hơn nữa lại vì sợ hãi mà run rẩy. Theo bản năng Mạc Ngôn biến nó trở thành cơ thể có trí tuệ, nhưng thực ra cây cổ này chính là trung tâm của trận pháp, không có khả năng sinh ra linh thức. Nói ngắn gọn, nó là nhà để giam Lưỡng giới thạch, cũng là nơi cung cấp dinh dưỡng cho Lưỡng giới thạch. Ban đầu chính là nơi giam cầm và nơi nuôi dưỡng , thực ra linh thức chỉ có thể trong lưỡng giới thạch.
Quả nhiên, Mạc Ngôn vừa dứt lời trên cây liền khẽ run rẩy.
Nhưng nó vẫn duy trì sự im lặng như cũ.
Mạc Ngôn không khỏi nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được sự không vui này, hoặc là mỗi một cảm giác sợ hãi, điều này hắn rất tin chắc mà không hề nghi ngờ gì. Nhưng đổi lại duy trì sự im lặng như trước không chịu giao lưu thì cũng khiến hắn cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ lực uy hiếp không đủ. Hay là mình lý giải sai cảm xúc của đối phương?
Thực ra mà nói không phải là hắn muốn dùng bạo lực để đối phó với đối phương mà là trong đó sớm đã có nguyên nhân chính là Hắc miêu cũng đã nói qua.
Còn nữa, Hắc miêu biết được từ nơi đó, trong trận pháp này còn có một trí tuệ sáng suốt. Không tìm thấy khoản này trước thì hắn cũng không cần phải hao phí quá nhiều tinh thần, sức lực…
– Con đường trở lại đây, con nhãn cầu mà Sơn Nguyệt nói vẫn chưa thấy xuất hiện, không biết là nó trốn ở chỗ nào rồi?
Mạc Ngôn trầm ngâm, hắn bắt đầu lo lắng đến sự uy hiếp của mình.
Dường như cảm thấy trong lòng hắn có sát khí, Cổ Hòe này bỗng nhiên rung liên hồi…
Mạc Ngôn quay lại nhìn về phía tán cây, mắt hắn bỗng nhiên sáng lên.
Những cành lá này rung động nhìn như không nhưng mấy nhánh cây trong đó liên kết lại, cả những cái lá cũng hình thành một chữ!
– Trốn?
Mạc Ngôn ngạc nhiên, nó liên kết thành chữ to như cái sọt, chữ trốn!
Đây là có ý gì?
Trong một khoảng thời gian ngắn, Mạc Ngôn liền ngẫm nghĩ về chữ trốn này. Trên mặt chữ thì chữ này không có gì là khó lý giải. Đơn giản là để cho mình chạy trốn, hay là để cây Cổ Hòe này chạy trốn. Nhưng mình chạy trốn đi đâu? Tại sao lại muốn mình chạy trốn? Vì nơi này rất nguy hiểm hay sao? Hay là có có kế lui địch, cố ý hù dọa mình?
Ngay lúc này, các loại suy nghĩ đều hiện lên trong lòng Mạc Ngôn, nhưng không có thể giải thích được chính xác tình huống này.
Dù có nói thế nào thì khẳng định là Mạc Ngôn cũng không chạy trốn.
Cho tới giờ, hắn cũng không biết trong trận pháp này có cái gì có thể xúc phạm đến mình.
Hắn đứng bất động ở đó, chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Hòe, hắn muốn nhìn một chút xem có thể nhìn ra có trò bịp bợm gì.
Thấy Mạc Ngôn không có ý dời đi, Cổ Hòe bỗng trầm tĩnh trở lại, không chỉ không rung nữa mà những cái lá cũng giống như là mất đi hơi nước vậy, buông xuống ủ rũ.
Lông mày của Mạc Ngôn giương lên, lúc này hắn cảm thấy rõ ràng được tản mát của Cổ Hòe và sự bất đắc dĩ…
– Đây là có ý gì? Khó làm… Nó thực sự cho rằng nơi này nguy hiểm, muốn khuyên mình dời đi?
Mạc Ngôn trầm ngâm trong lòng, hắn chợt vỗ đầu rồi hô to hồ đồ. Nguồn truyện:
Sau khi đi vào trận pháp này, cơ bản là hắn đều dùng tâm để quan sát sự vật mà hoàn toàn bỏ qua ý thức bình thường của con người.
Hai loại quan sát này hợp lại, thứ sau giỏi về phân tích vật chất cũng không phân cao thấp. Cụ thể trận pháp trước mắt này đương nhiên là tâm nhãn để quán sát. Có lẽ là theo quán tính, mãi đến lúc này Mạc Ngôn mới nhớ ra mình còn có một thủ đoạn khác trước mắt có thể dùng được.
– Ta thật là hồ đồ quá… trước mắt thứ này hẳn là có trong ý thức của mình, đương nhiên là mình có thể dùng ý thức để giao lưu với nó!
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu mơ hồ nhưng ngay sau đó hắn lại ý thức được:
– Đúng là mình thật hồ đồ, trận pháp này có thể quấy nhiễu được công năng của người khác. Mình hình như là không bị ảnh hưởng, nhưng lúc sau tâm lý khó có thể tránh khỏi có chút sơ sẩy, dù có tích lũy được bao nhiêu thì cuối cùng vẫn bị quấy nhiễu.
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, hắn lập tức tìm hiểu ý thức thâm nhập vào bên trong Cổ Hòe…
Đương nhiên là Cổ Hòe cũng nhận ra điều đó, nó cũng không để cho ý thức của Mạc Ngôn tiến sâu vào thân cây, cành nó nhanh rũ xuống nhẹ nhàng nắm lấy ý thức của Mạc Ngôn.