Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Du Trọng, Lâm Hòa Tây cầm điện thoại ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm sàn nhà xuất thần một hồi.
Nói lời chọc giận đối phương cũng chính là bản thân hắn, gây gổ với đối phương cũng là do hắn chủ động khơi mào, có lẽ những ngày sau này, Du Trọng sẽ có một khoảng thời gian dài không liên lạc với hắn.
Mặc dù người tùy tiện vạch ra ảo tưởng mà hắn chôn giấu dưới đáy lòng là Du Trọng, chứ không phải bản thân Lâm Hòa Tây.
Nhưng nếu về phương diện kia Du Trọng không có ý tứ với hắn, như vậy thì sớm kết thúc mới là cách làm tốt nhất.
Nếu không có nụ hôn tối hôm qua, thì có lẽ hắn vẫn còn có thể giả vờ ngây ngốc trước mặt Du Trọng, giả vờ ngây ngốc trước tình cảm của mình dành cho Du Trọng.
Cho đến khi đối phương có bạn gái mới thôi.
Là nụ hôn kia của Du Trọng khiến hắn không cách nào trốn tránh được nữa, cũng không bao giờ muốn tiếp tục trốn tránh.
Trong lòng hắn xây dựng vô số tâm lý chuẩn bị cho mình, không ngừng nói bóng nói gió tự nói với mình, dùng chuyện gây gổ này từ từ xa cách với Du Trọng mới đúng là lựa chọn chính xác.
Nhưng trong lòng hắn vẫn buồn phiền và nóng nảy loạn cả lên, thậm chí có xúc động ra ngoài uống rượu.
Nhưng lúc này đây, quán bar trong phố đại học còn chưa mở cửa buôn bán.
Lâm Hòa Tây chỉ có thể cố gắng coi như không có gì, mở điện thoại ra gọi đồ ăn bên ngoài.
Đơn đặt hàng còn chưa xong, đã có điện thoại gọi tới.
Liếc thấy ghi chú trên màn hình báo gọi tới là bà Lâm, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại lộ vẻ chán ghét.
Bà Lâm thông báo với hắn qua điện thoại, tối mai đúng giờ trở về nhà họ Lâm tham dự tiệc sinh nhật của Lâm Đồng.
Dụng ý đối phương làm như vậy, cũng chỉ là đang sắm vai hình tượng người mẹ hiền đủ tiêu chuẩn trong mắt Lâm Viễn Ngụy và người ngoài.
Lúc này tâm trạng Lâm Hòa Tây không vui, Lâm Hòa Tây cũng không tốn tâm tư hư tình giả ý gì với bà ta nữa, tâm trạng lạnh lùng nói: “Tôi mai tôi còn có tiết.”
Giọng bà Lâm vẫn không gấp gáp nhưng lộ ra mấy phần kiên quyết: “Xin nghỉ về nhà.”
Lâm Hòa Tây nói, “Gần đây xin nghỉ phép hơi khó.”
Bà Lâm từ chối cho ý kiến, chỉ cười khẽ một tiếng, giọng điệu thong dong nhắc nhở hắn: “Có phải lâu lắm rồi cậu chưa về nhà, quên ban đầu là ai cho cậu có cơ hội lên đại học rồi à.”
Lâm Hòa Tây không nói gì.
Nếu hắn còn muốn tiếp tục tranh luận, những lời tiếp theo của đối phương, bản thân Lâm Hòa Tây có thể đoán được sơ sơ.
Nhà họ Lâm có thể để cho hắn đi học đại học, cũng có thể trực tiếp thay hắn làm xong thủ tục nghỉ học trước khi hắn lấy được tấm bằng tốt nghiệp.
Bà Lâm biết điểm dừng, cũng không nói gì thêm, trước khi cúp máy, nói: “Đừng để bị muộn.”
Điện thoại nhanh chóng khôi phục về trang đặt hàng, Lâm Hòa Tây rũ mắt nhìn màn hình, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng.
Không đợi đến tối mai, nửa tiếng sau, hắn trực tiếp thu dọn đồ đạc về nhà họ Lâm.
Mặc dù Học viên quốc tế và Học viện bách khoa không nằm liền kề, xác suất trên đường tới trường vô tình gặp được cũng rất nhỏ hầu như không đáng kể, Lâm Hòa Tây vẫn quyết định chủ động xem xác suất này xuống bằng không.
Sớm trở về nhà họ Lâm đối mặt với những người đó, hay là ở lại trường học lúc nào cũng lo lắng sẽ vô tình gặp Du Trọng.
Cân nhắc thiệt hơn giữa hai chuyện, Lâm Hòa Tây thà chọn vế trước.
Ít nhất trong vòng hai ngày nay, hắn không muốn gặp lại Du Trọng.
Lâm Hòa Tây về rất nhanh, cho nên không biết, sau khi Du Trọng về phòng điều đầu tiên là xuống lầu đi tìm hắn.
Mà hắn cũng quên một chuyện.
Du Trọng nhất định sẽ nằm trong danh sách mời dự tiệc sinh nhật của Lâm Đồng.
Tiệc sinh nhật hàng năm của Lâm Đồng không chỉ là tiệc sinh nhật, mà còn là tiệc rượu để nhà họ Lâm củng cố và mở rộng mối quan hệ giữa các nhân vật quan trọng trong giới.
Những người trong danh sách mời yến tiệc ngoài tầng lớp giai cấp quyền quý, còn có những bạn học gia thế hiển hách bên cạnh Lâm Đồng.
Cả ngày bà Lâm ở dưới lầu chỉ huy người giúp việc trang hoành sảnh tiệc, trước cổng chính, người vận chuyển nguyên liệu nấu ăn và vật phẩm ra ra vào vào, Lâm Đồng lựa chọn lễ phục muốn mặc trong bữa tiệc ở dưới lầu, ai cũng bận bịu đến chân không chạm đất.
Mà hết thảy tất cả, đều không có bất cứ quan hệ nào với Lâm Hòa Tây đang đóng cửa nằm trong phòng ngủ không ra ngoài.
Sau giờ ăn trưa, có người lên lầu đưa cho Lâm Hòa Tây một bộ lễ phục.
Y như năm trước, đối phương đưa lên là bộ quần áo Lâm Đồng chọn xong còn dư lại, kích thước số đo không vừa thân hình của Lâm Hòa Tây mình.
Sau khi lên đại học, vóc dáng Lâm Hòa Tây cao lên nhanh chóng.
Năm trước chiều cao của hắn và Lâm Đồng chênh nhau không bao nhiêu, mấy bộ lễ phục thiết kế theo số đo của Lâm Đồng còn mặc được.
Nhưng trong hai năm nay, hắn dần dần cao hơn Lâm Đồng rất nhiều.
Lâm Hòa Tây nhận lấy bộ lễ phục kia, sau khi xoay người đóng cửa phòng ngủ, tiện tay ném bộ lễ phục vào trong góc sofa, không thèm liếc qua sofa một cái.
Cách bữa tiệc còn có mấy tiếng, Lâm Hòa Tây kéo căng rèm cửa sổ, nằm xuống giường tính ngủ một giấc.
Cửa phòng ngủ nhanh chóng bị người ta gõ.
Lâm Hòa Tây xuống giường mở cửa, dì đưa quần áo lên đi rồi lại quay lại, đứng ngoài cửa giọng đều đều nói với hắn: “Bà chủ tìm cậu.”
Đối với thái độ người nhà họ Lâm tập mãi cũng thành thói quen, Lâm Hòa Tây bước ra khỏi cửa, trở tay đóng cửa phòng ngủ sau lưng, sóng lớn không sợ hãi ngước mắt lên, “Đi thôi.”
Tài xế trong nhà muốn đưa Lâm Đồng đi tạo hình, Lâm Hòa Tây cũng phải đi theo.
“Yến tiệc bữa tối có khách quan trọng đến, mọi người trong nhà không ai được gây ra sai lầm nào hết.” Ánh mắt bà Lâm chậm rãi quét qua mọi người trong đại sảnh, cuối cùng rơi trên mái tóc ngắn màu nâu, “Cậu đi nhuộm tóc lại thành màu đen đi.”
Lâm Hòa Tây ngồi trong phòng tạo hình suốt cho tới lúc trời gần tối.
Lâm Đồng đã tạo hình xong, tài xế nói đưa cậu ta về trước, trước khi đi báo cho Lâm Hòa Tây sau khi nhuộm xong tóc thì tự mình bắt taxi về nhà họ Lâm.
Lúc hắn về tới nhà, bữa tiệc sinh nhật của Lâm Đồng đã tới lúc ngồi vào bàn.
Rất nhiều loại xe sang trọng đỗ đầy bên ngoài biệt thự, xe taxi xuyên qua giữa có vẻ vô cùng không hợp.
Người nhà họ Lâm nét mặt tươi cười nhẹ nhàng đứng trước cổng chính nghênh đón khách quý, xa xa có tiếng cười nói từ trong gió truyền tới.
Lâm Hòa Tây mặc chiếc áo hoodie và quần jean dưới ánh đèn đêm đặc biệt khiến người ta chú ý, Lâm Viễn Ngụy vội vã liếc hắn một cái, giận tái mặt thấp giọng mắng: “Chẳng phải bảo mày hôm nay đừng ra khỏi cửa à? Còn đứng đây làm gì? Mau lên lầu thay quần áo cho tao, đừng đi cửa chính.”
Đối phương thậm chí còn không chú ý tới màu tóc hắn thay đổi.
Lâm Hòa Tây đi vào trong biệt thự từ cửa sau, nhưng không lên lầu thay quần áo, mà là bước thẳng vào trong bữa tiệc.
Lâm Đồng đứng ngoài cổng cũng đã trở lại trong bữa tiệc, phía sau cậu ta là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc quý phải chừng mười sáu mười bảy, thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với đối phương, trong lúc nói chuyện, trên mặt còn mang theo vài phần thận trọng và dè dặt không dễ dàng phát hiện ra.
Trong lòng Lâm Hòa Tây sáng tỏ, vị tiểu thiếu gia cùng người nhà đối phương tới tham gia bữa tiệc, có lẽ chính là khách quan trọng trong miệng bà Lâm nói.
Mặc dù hắn chán tham gia yến tiệc như vậy, nhưng hắn không có ý định gây chuyện ở nhà họ Lâm, nên cố ý tránh xa chỗ Lâm Đồng và vị tiểu thiếu gia này đứng, ngồi xuống trong góc.
Sau đó thấy Lâm Đồng sắp xếp cho vị tiểu thiếu gia này xong, lại nhanh chóng bị Lâm Viễn Ngụy gọi đi.
Lâm Hòa Tây lấy điện thoại ra nghịch, không tới một lúc sau, nghe thấy có người gọi về hướng mình.
Hắn ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ mặt tiểu thiếu gia không kiên nhẫn, ngoắc ngoắc ý bảo hắn đi qua.
Nhìn xung quanh cách ăn mặc của tất cả các khách mời trong bữa tiệc, trong lòng biết có lẽ đối phương tưởng mình là người giúp việc, vẻ mặt Lâm Hòa Tây như bình thường, đứng lên đi về phía tiểu thiếu gia đang nóng nảy kia.
Đối phương ngồi trên ghế chờ hắn tới gần, sau đó chỉ vào khu bánh ngọt và rượu tự chọn phía sau nói: “Anh lấy cho tôi ít đồ ăn, cả rượu nữa.”
Lâm Hòa Tây đứng im không nhúc nhích, tầm mắt quét qua mặt cậu ta, giọng lạnh lùng nói: “Chưa thành niên không thể uống rượu.”
Giữa mi tâm tiểu thiếu gia hiện vẻ tức giận không nhẹ, nhìn hắn tức miệng mắng to: “Tôi bảo anh lấy thì anh cứ lấy đi, anh nói thêm một câu nữa thì bây lập tức cuốn gói cút khỏi chỗ này.”
Rõ ràng nhìn tuổi chưa lớn, bộ dạng ỷ thế hiếp người và lấy quyền đè người tựa như học được từ chỗ người lớn.
Mi mắt Lâm Hòa Tây không cả động đậy, xoay người đi về khu bánh ngọt và rượu tự chọn, sau đó lấy bánh ngọt và rượu đưa cho cậu ta như đối phương dặn dò.
Tiểu thiếu gia duỗi tay nắm chặt ly cao cổ, muốn đưa rượu vang trong ly đổ hết vào miệng.
Lâm Hòa Tây xoay người muốn rời đi, lại chạm mặt với một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, cùng với Lâm Viễn Ngụy mỉm cười lấy lòng đi bên cạnh người đàn ông.
Hắn kịp thời dừng bước, người đàn ông trước mặt cũng đã nhanh chóng vòng qua hắn, trực tiếp đoạt lấy ly rượu trong tay tiểu thiếu gia, sắc mặt không vui nói: “Không phải đã nói với em, không được phép lén uống rượu sao?”
Tiểu thiếu gia bụng đầy oán hận, ngược lại thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Lâm Hòa Tây đứng tại chỗ, liều lĩnh cao giọng mắng: “Là anh ta lấy rượu cho em!”
Người đàn ông xoay đầu lại, tầm mắt sắc bén quét qua hắn, trên mặt rõ ràng chứ ý giận chó đánh mèo.
Nghênh đón ánh mắt người đàn ông, Lâm Hòa Tây nhíu mày, mở miệng muốn nói gì đó.
Lâm Viễn Ngụy bên cạnh đã giận tái mặt, nâng tay nhắm ngay mặt hắn tát mạnh một cái, “Đồ khốn! Ai cho mày tự ý mang rượu qua?”
Một cú tát dữ dội sắp giáng thẳng vào mặt, Lâm Hòa Tây còn chưa kịp né, cổ áo phía sau chợt có người kéo.
Một giây sau, phía sau lưng hắn chợt đụng vào ngực người đằng sau, chân nặng nề đạp lên mũi giày người sau lưng.
Đối phương lại giống như không phát hiện ra, thậm chí nâng cánh tay lên vòng qua đầu vai hắn, hoàn toàn kéo hắn vào trong lãnh địa của mình.
Bàn tay Lâm Viễn Ngụy nhanh chóng sượt qua mặt hắn, ngoài dự đoán đánh hụt.
Ôm chặt Lâm Hòa Tây vững vàng bước lùi hai bước, vẻ mặt Du Trọng lạnh lùng nâng mắt nhìn Lâm Viễn Ngụy: “Bác Lâm, buổi tối vui vẻ ạ.”