Du Trọng đóng dây thắt lưng lại đứng lên đi mở cửa.
Chu Huyên tựa bên cánh cửa, đầu ngón tay móc chìa khóa ngắm nghía, cười không có ý tốt, “Không quấy rầy chuyện tốt của các cậu đấy chứ?”
Người là mình gọi trở về, Du Trọng chỉ có thể nặng mặt nhường đường cho cậu ta, không nói gì.
Chu Huyên đi vào phòng, thấy Lâm Hòa Tây ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn học của Du Trọng nghịch điện thoại, lại trưng bộ mặt hài hước quay đầu lại, “Hay là nói, các cậu đã xong chuyện?”
Du Trọng cười xùy một tiếng: “Tôi nhanh như vậy à?”
“Chuyện cậu nhanh hay không nhanh đâu thể tùy tiện hỏi tôi,” Chu Huyên chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Phải hỏi bà xã cậu mới đúng chứ.
”
Du Trọng liếc nhìn cậu ta một cái, lạnh lùng mở miệng nói: “Cậu nói chuyện của tôi và Lâm Hòa Tây cho những người khác biết, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đó.
”
Chu Huyên nói, “Tôi không phải là người đầu tiên biết chuyện.
”
Du Trọng nhướng mày, chính bản thân cậu cũng không nghĩ ra, “Ai là người đầu tiên?”
Chu Huyên cố ý thừa nước đục thả câu, “Cậu sẽ nhanh biết thôi.
”
Cậu ta xoay người kéo tủ quần áo của mình, thấy cảnh tượng trong tủ trống rỗng thì đột nhiên nhớ ra, sau khi quần áo dự phòng bị mình mặc vào tháng trước thì chưa mang lên lại.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Du Trọng, nói: “Cho tôi mượn bộ quần áo của cậu mặc đi.
”
Du Trọng lộ vẻ mặt dù bận mà vẫn ung dung, “Chuyện đưa quần áo cho người đàn ông khác mặc, tôi đâu dám tùy tiện quyết định, phải hỏi bà xã tôi trước mới được.
”
Bị lời cậu làm nghẹn họng, Chu Huyên lộ vẻ mặt không dám tin.
Mặc dù biết đối phương nói như vậy là đang đánh trả lại mấy lời cậu ta nói hồi nãy, nhưng cậu ta vẫn không thể ngờ rằng, bạn nối khố trước kia thẳng như que củi, bây giờ lại hoàn toàn cong như vậy.
Mấy lời này của Du Trọng đánh mạnh vào cậu ta, không chút nào thua kém lúc đầu tiên thấy tấm hình Du Trọng và Lâm Hòa Tây ngồi bên bờ biển hôn nhau trong điện thoại của Dương Quyển.
Chu Huyên bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Hòa Tây không để ý gì tới bên này, mở miệng thúc giục: “Cậu mau nói đi.
”
Vẫn đang băn khoăn chuyện cậu ta đột nhiên gõ cửa, Lâm Hòa Tây nhìn cậu ta mỉm cười vô hại với cả người lẫn vật, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không cho mượn.
”
Chu Huyên tức giận tới mức nghiến răng, sau đó gọi điện thoại tìm Triệu Độ mượn quần áo.
Đối phương tắm rửa xong, Du Trọng và Lâm Hòa Tây lại tập trung tinh thần lên người đầu tiên trong miệng Chu Huyên nói.
Theo lý mà nói, trong trường học thời gian qua người hay đi với Du Trọng thì cũng chỉ có Chu Huyên, vốn cho rằng Chu Huyên tự mình nhìn ra được, không ngờ đối phương cũng là được người khác nói cho biết.
“Chẳng phải trưa muốn ăn cơm với bạn cùng ký túc của anh à?” Giọng Lâm Hòa Tây tùy ý, “Nếu cậu ta bảo sẽ nhanh biết, vậy thì người đầu tiên phát hiện hơn phân nửa chính là Triệu Độ hoặc Dương Quyển.
”
Tính tình của Dương Quyển tương đối ngây thơ ngay thẳng, hai người không nghĩ nhiều, trực tiếp loại bỏ, ngược lại tập trung kết quả phỏng đoán lên trên người Triệu Độ.
Chu Huyên tắm xong ra ngoài thì cũng gần tới giờ cơm trưa.
Bọn họ gọi điện thoại cho hai người đợi ở thư viện đi ra, cùng lên lầu ba căng tin Trụ sở chính ăn đồ xào.
Từ lúc ngoài cửa căng tin đã thấy Du Trọng và Lâm Hòa Tây đã thay quần áo, ánh mắt Dương Quyển có chút trốn tránh, hai tai có khuynh hướng càng lúc càng đỏ.
Đợi đến lúc ba người ngồi trên lầu ba gọi thức ăn, Lâm Hòa Tây hỏi những người khác có ăn cay không thì Dương Quyển lúc này muốn nói lại thôi ngẩng đầu lên.
Chú ý ánh mắt đối phương, Lâm Hòa Tây chống cằm nhìn cậu ta: “Cậu không ăn cay à?”
Triệu Độ chen miệng: “Đừng nhìn bộ dạng này của Dương Quyển, cậu ta có thể ăn cay.
”
Tầm mắt vẫn ghim trên mặt cậu ta, Lâm Hòa Tây có vẻ hơi bất ngờ nhướng mày nói, “Vậy thật sự là không nhìn ra.
”
Bị hắn nhìn chằm chằm đến mặt đỏ lên, Dương Quyển cúi thấp đầu, có chút không được tự nhiên nói: “Tôi có thể ăn cay.
”
Lâm Hòa Tây hỏi rất tùy ý, “Vậy trong này ai không ăn cay được?”
Những người khác không lên tiếng.
Dương Quyển nhỏ giọng, nói: “Cậu.
”
Chu Huyên bày ra bộ dạng xem kịch vui.
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây kỳ quái: “Tôi?”
Dương Quyển đầu tiên là liếc nhìn Du Trọng, sau đó lại nhìn Lâm Hòa Tây, cuối cùng do dự nhắc nhờ: “Thời gian qua, cậu ít ăn cay mà.
”
Lâm Hòa Tây theo ánh mắt cậu ta nhìn về phía quần áo trên người Du Trọng, rồi nhìn lại quần áo mình, sau đó khẽ cong môi, hiểu được ý tứ trong lời đối phương nói.
Người không biết không phải là Dương Quyển mà lại là Triệu Độ.
Không suy nghĩ nhiều về chuyện Dương Quyển phát hiện ra từ lúc nào, cũng không giải thích nguyên nhân mình và Du Trọng thay quần áo, hắn khẽ nhẹ nhàng đụng vào đầu gối Du Trọng bên dưới bàn, lười biếng ngước mắt lên, ý bảo đối phương có thể mở miệng.
Không rào trước đón sau gì cả gì cả, Du Trọng trực tiếp hỏi Triệu Độ: “Cậu còn nhớ chuyện lần trước nói muốn mời cậu ăn cơm không?”
Triệu Độ sửng sốt một giây, mặt lộ vẻ chợt hiểu, “Nhớ.
Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra,” cậu ta vẫn có chút mờ mịt, “Tại sao cậu đột nhiên nói muốn mời tôi ăn cơm?”
Du Trọng nói, “Tôi và Lâm Hòa Tây ở cùng một chỗ.
”
Triệu Độ sáng tỏ gật đầu: “Cậu và Lâm Hòa Tây ở cùng một chỗ – “
Một giây sau, cậu ta lộ vẻ khiếp sợ: “Cậu và Lâm Hòa Tây ở cùng một chỗ? Là ở cùng một chỗ như tôi nghĩ sao?”
Du Trọng nói: “Đúng như cậu nghĩ đấy.
”
Triệu Độ mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, theo bản năng nhìn Chu Huyên và Dương Quyển.
Lại thấy vẻ mặt hai người kia bình thường, không có bộ dáng lộ ra nửa phần kinh ngạc.
Triệu Độ hỏi: “Các cậu cũng biết rồi hả?”
Trong mắt có chút thương hại hiện lên, Chu Huyên đáp: “Biết rồi.
”
Triệu Độ nghẹn họng hồi lâu.
Trong thời gian chờ đợi mang thức ăn lên, Dương Quyển lấy đề thi trong cặp ra thảo luận với Du Trọng.
Hai người nói được một nửa, thì Du Trọng đột nhiên hỏi cậu ta: “Thứ bảy các cậu đi thư viện à?”
Dương Quyển suy nghĩ một lát, sau khi xác định hôm đó không có việc gì, gật đầu một cái nói: “Đi.
”
Du Trọng nói: “Tới sớm giành giúp tôi hai chỗ.
”
Dương Quyển đồng ý.
Lâm Hòa Tây ngồi bên cạnh nghe cảm thấy kỳ quái, cũng muốn hỏi Du Trọng, nhưng thấy hai người kia lại nói tới đề thi, nên không mở miệng quấy rầy.
Sau khi cơm nước xong, năm người chia tay nhau trước căng tin.
Chu Huyên còn mấy việc khác, Dương Quyển và Triệu Độ thì về ký túc ngủ trưa, Du Trọng và Lâm Hòa Tây thì về phòng thuê bên ngoài trường.
Hai người dắt Alaska đi dạo mấy vòng dưới lầu, lúc quay về thấy thời gian còn sớm, Lâm Hòa Tây đề nghị, “Không phải nói muốn đi mua đồ dùng hàng ngày sao, trong phố đại học có siêu thị, bây giờ đi được đấy.
”
Du Trọng đưa chó về phòng sắp xếp ổn thỏa, Lâm Hòa Tây ngồi bên bồn hoa dưới lầu chờ cậu.
Lúc đối phương xuống, đầu ngón tay móc chìa khóa: “Chúng ta tới trung tâm thương mại đồ gia dụng trong thành phố.
”
Lâm Hòa Tây không bận nên không có ý kiến gì.
Hai người lái xe chạy vào trung tâm thành phố, trong thời gian chờ đèn đỏ trên đường, Du Trọng hỏi hắn, “Thứ bảy tuần này em bận gì không?”
“Không.
” Lâm Hòa Tây đáp xong, cũng nhớ ra chuyện mình muốn hỏi: “Anh bảo Dương Quyển chiếm chỗ ở thư viện làm gì?”
Du Trọng nói: “Tới ôn thi.
”
Lâm Hòa Tây đứng thẳng người, vẻ mặt kỳ quái quan sát cậu: “Anh mà còn phải ôn tập à?” Hắn trêu ghẹo kéo dài âm điệu: “Chẳng phải Dương Quyển nói thành tích tiếng Anh của anh rất tốt sao?”
Du Trọng nhướng nhẹ mày, “Quả thật anh không cần ôn tập.
” Cậu nghiêng mặt sang một bên, hơi cong môi: “Chẳng phải em cũng đăng ký thi cấp 6 sao?”
Sắc mặt Lâm Hòa Tây cứng đờ, chậm rãi quay đầu qua: “Em cũng phải đi ôn tập?”
Ánh mắt Du Trọng bình tĩnh nhìn hắn: “Em cũng phải đi.
”
Nghe tới ngoại ngữ thì đau đầu không dứt, Lâm Hòa Tây cố gắng kiếm cớ từ chối: “Em phải tới Học viện mỹ thuật nghe giảng.
”
Vẻ mặt Du Trọng không thay đổi, “Cuối tuần Học viện mỹ thuật không có tiết.
”
Lâm Hòa Tây im lặng hồi lâu.
Đang giờ hành chính nên siêu thị không đông người lắm, hai người đẩy xe mua đồ từ ngoài cửa đi vào bên trong.
Thờ ơ nhìn bốn phía xung quanh, Lâm Hòa Tây hỏi: “Anh muốn mua gì mà phải tới trung tâm mua sắm trong thành phố?”
Du Trọng dừng bước nhìn hắn, “Anh muốn mua gì?” Cậu cười khịt mũi một cái: “Chẳng lẽ còn phải hỏi chúng ta nên mua gì sao?”
Rốt cuộc phản ứng kịp, Lâm Hòa Tây mỉm cười, “Anh muốn mua những đồ dùng hàng ngày dành cho đôi tình nhân sao?”
Du Trọng không lên tiếng, đẩy xe mua đồ chầm chậm đi về phía trước.
Nụ cười trên mặt dần sâu hơn, Lâm Hòa Tây cất bước đuổi theo, cố ý hỏi: “Tại sao không nói gì?”
Giơ tay lên khoác lên vai hắn, Du Trọng kéo người tới trước mặt mình: “Là em nói quá nhiều.
” Cậu cúi đầu, đôi mắt chậm rãi quét qua môi Lâm Hòa Tây, “Em mà còn nói nhiều như thế nữa, anh sẽ trực tiếp hôn em ở đây đấy.
”
Lâm Hòa Tây lại không thèm để ý, kéo cánh tay trên vai mình xuống, thuận tay cầm một chiếc gối đầu từ trên kệ hàng xuống, giọng như thường hỏi: “Anh cảm thấy chiếc gối này thế nào?”
Du Trọng quả thật liếc nhìn chiếc gối trên tay hắn, từ chối cho ý kiến: “Em thích thì mua.
”
Lâm Hòa Tây lại cầm gối che trước mặt hai người, ghé vào hôn lên môi Du Trọng một cái, sau đó lùi ra sau, thả gối lại trên kệ hàng, nhướng mày cười với người trước mặt: “Nếu không có ai nhìn thấy, cũng không phải là không thể được.
”