Chu Hạc đương nhiên sẽ không tin Dự Lam, nhưng những câu nói kia vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí của cậu.
Nếu Dự Lam nói là sự thật thì sao?
Thật nhiều sự trùng hợp diễn ra, vì sao du thuyền của Sở Tinh Châu lại ra biển vào ban đêm, trùng hợp cứu lấy cậu.
Vì sao Hứa Kỷ Trạch xuất hiện ở Kim Thiền, mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao?
Chu Hạc cảm thấy cậu cần thời gian để bình tĩnh một chút, lúc này đầu óc hỗn độn khiến cậu không suy nghĩ được gì.
“Chu Hạc, Chu Hạc, cậu làm sao vậy?” Cao Hiểu quơ quơ tay trước mặt cậu.
Cao Hiểu dạo này rảnh rỗi thật sự, nghe Chu Hạc gọi hắn, hắn lập tức chạy đến gặp cậu.
Ai ngờ chờ hắn ăn hết ba cái bánh kem Chu Hạc còn chưa uống xong ly cà phê.
Vừa nhìn liền biết là người có tâm sự.
“Đi thôi, uống cà phê làm gì, chúng ta đi ăn món ngon!” Cao Hiểu đứng dậy kéo Chu Hạc ra khỏi quán.
Ăn ngon mới là phương thức giải tỏa áp lực chứ, ăn một bữa không có tác dụng thì ăn hai bữa, ba bữa.
“Chúng ta đi nhà hàng Nhật, ăn sashimi, nào nào đội nón lên, tôi chở cậu đi.” Cao Hiểu thảy cho Chu Hạc cái nón bảo hiểm.
Hắn cảm thấy ăn đồ Nhật khá tốt, còn có rượu, thích hợp giải tỏa tâm trạng lúc này của Chu Hạc.
Cao Hiểu vốn muốn đi đến nhà hàng gần nhất, nào ngờ mới dừng xe ở đèn đỏ Chu Hạc lại bị hương đồ nướng ở quán BBQ hấp dẫn, lập tức đổi ý muốn ăn đồ nướng.
“Chúng ta ăn ở đây đi.” Chu Hạc nói.
“Được được.” Cao Hiểu lập tức gật đầu, đây là câu đầu tiên cậu nói từ nãy đến giờ, hắn đương nhiên không từ chối.
Thật ra Chu Hạc cũng không phải thèm thịt nướng, nhưng do từ buổi sáng đến giờ cậu chỉ uống một ly cà phê, lúc này nghe mùi thơm của thịt mới nhớ ra cậu chưa ăn gì.
Với tâm trạng bây giờ thì ăn gì cũng giống nhau thôi, so với Sashimi thì đồ nướng dễ kích thích vị giác hơn.
Dù là buổi trưa nắng nóng nhưng quán BBQ cũng không ít khách hàng.
Cao Hiểu và Chu Hạc vừa ăn vừa nói, chủ yếu là Cao Hiểu nói, Chu Hạc nghe.
Trong quán không có rượu, Chu Hạc gọi mấy chai bia.
Chu Hạc đã ngà say, Cao Hiểu không dám uống bia, hắn phải tỉnh táo để chở cậu về.
Chu Hạc uống không nhiều nhưng từ từ nhấm nháp từng ly, suốt mấy tiếng đồng hồ cũng đủ để say.
Lúc này họ lại bị mấy tên lưu manh để ý, đám lưu manh đã chú ý đến hai Omega ngồi đó, theo quan sát thì có một người như mới vừa thất tình.
Trong quán cũng có Omega nhưng so với người trước mắt quả thật kém xa 800 mét.
“Mấy người muốn gì?!” Cao Hiểu đề phòng nhìn đám người đang đứng trước bàn của họ.
“Bọn anh chỉ muốn cùng với tụi em chơi mà thôi.” Một tên ngả ngớn nói.
“Biến.” Cao Hiểu khinh thường nói.
Quán này làm ăn đàng hoàng, nhưng mấy tên này vốn là lưu manh đầu đường xó chợ, lại ỷ say làm càn.
Chủ quán thấy không đúng đi lại khuyên ngăn, bị một tên không nói chẳng rằng đánh một đấm.
Chủ quán xui xẻo tột độ, đám lưu manh này bình thường không vào quán hắn vì chê ăn ở toàn mấy ông chú, không ngờ hôm nay lại tới, trùng hợp lại gặp được người ưng mắt.
Omega gặp nạn mấy Alpha lập tức hiện thân chính nghĩa đi lên trợ giúp, trong nhất thời tình huống bắt đầu hỗn loạn.
Cao Hiểu cũng không phải dạng vừa, cảm thấy đám này có mấy tên muốn nhân lúc hỗn loạn mà lôi kéo họ thì lập tức đá hắn một cú.
Cao Hiểu một mình gánh một phía, còn có thời gian trợn mắt trắng với đám Alpha.
Công phu mèo quào đó mà cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không biết là ai cứu ai.
Đám lưu manh thấy bản thân đánh không lại một Omega thì tức giận lấn át lý trí, lại cầm lấy mấy bình bia làm vũ khí ác liệt trả thù.
Alpha chính nghĩa càng đánh càng sung, cũng tìm vũ khí chiến đấu.
“Bang!” Chu Hạc cầm một chai bia đập vô đầu một tên muốn đánh lén Cao Hiểu.
Chủ quán run cầm cập gọi điện báo cảnh sát.
Máu nóng lên não thì ai còn quan tâm bản thân đang đánh ai, thấy người là đánh thôi, điên lên quả thật đáng sợ.
Thậm chí tên lưu manh lúc đầu rủ Chu Hạc đi chơi lại cầm chai bia canh ngay đầu cậu mà đánh.
Chu Hạc đang giúp Cao Hiểu tìm đường lui chạy ra khỏi quán, cũng không thấy tên đánh lén kia.
“Rầm!”
Tên lưu manh bị đá ra xa tông vào bàn ghế, Chu Hạc thót tim quay sang thì thấy mặt đất tích táp máu đỏ, Phó Đoạn đầy mặt hung ác đá văn tên lưu manh.
Phó Đoạn vốn chỉ đi ngang qua thôi, thấy bóng hình của Chu Hạc trong đám hỗn loạn, hắn không nghĩ nhiều liền xong vào.
Thật may, thật may hắn đến kịp.
Phó Đoạn cánh tay bị rạch một vết thương dài, cắt đứt tay áo phẳng phiu, máu đỏ thắm ướt rợn người.
Hắn cũng không quan tâm vết thương ở cánh tay, nhớ tới hình ảnh khi nãy nghĩ mà sợ.
Nghĩ đến cậu suýt bị thương, trái tim của hắn như ngừng đập, Phó Đoạn luống cuống kiểm tra người Chu Hạc, thấy cậu không có vết thương thì mới yên tâm.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, kêu tỉnh đầu óc của mấy tên điên này.
Tác giả muốn nói.
Tác thấy ngược chưa đủ nên đem ảnh ra ngược thôi, chứ chẳng có “gương vỡ lại lành” gì đâu..