Ba giờ chiều, Sầm Tuệ San đưa con trai Thiệu Tử Hàm rời khỏi trường học đúng lúc đang nắng. Bà cũng chưa muốn trở lại Nghi thị, vốn là chuẩn bị đưa con trai cùng đi dạo phố nhưng Thiệu Tử Hàm không muốn, nó nói muốn tới xem triển lãm manga, anime.
Sầm Tuệ San không hề có hứng thú nhưng con trai đã mở miệng bà cũng không tiện từ chối, liền bảo tài xế lái tới khu triển lãm.
Nghe nói tới triển lãm manga, anime, Sầm Tuệ San còn tưởng rằng sẽ không đông, ai ngờ người tới còn đang xếp hàng rất dài, hai người đợi nửa giờ mới được vào trong. Những nhân vật hoạt hình bên trong bà đều không biết, nhưng Thiệu Tử Hàm xem đến mê say, còn dùng di động chụp lại rất nhiều ảnh gửi lên nhóm cho bạn học.
Thằng bé nếu như không phải ngẩng lên chụp ảnh thì sẽ cúi đầu nhắn tin, đi rất chậm. Sầm Tuệ San nhàm chán vô cùng, lúc muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, ánh mắt vô tình lướt qua lại nhìn thấy Dụ Tễ.
Dụ Tễ mặc đồ rất giản dị, đứng nghiêng so với bà, cẩn thận thưởng thức một bức tượng nhân vật hoạt hình.
“Tiểu Dụ!” Bà vội vàng gọi một tiếng.
Dụ Tễ nghe thấy quay đầu nhìn, thấy là Sầm Tuệ San cậu hơi sửng sốt một chút, còn lễ phép gật gật đầu.
Sầm Tuệ San nghĩ thầm, muốn giúp chồng tìm hiểu nên không quản con trai còn đang chụp ảnh phía sau, tiến đến bên cạnh, hỏi cậu: “Tiểu Dụ, gần đây con ở Mậu thị làm gì thế, tới một mình sao?”
Dụ Tễ đáp ‘Phải’ cũng không trả lời vấn đề kia, Sầm Tuệ San không nhụt chí, lại nói: “Ta đưa tiểu Hàm đến Mậu thị xem trường học, nếu thằng bé thi đậu còn cần nhờ con chiếu cố nha.”
Dụ Tễ tượng trưng ‘Vâng’ một tiếng, đúng lúc di động rung lên, cậu nói xin phép với Sầm Tuệ San rồi đi qua một bên nhận điện thoại.
Sầm Tuệ San dựng lỗ tai nghe, thấy Dụ Tễ trả lời như thể có người hỏi cậu đang ở đâu.
“Vâng, được,” Dụ Tễ thấp giọng nói: “Gần như vậy?”
Trong giọng nói của cậu còn có chút ý cười, nói: “Em đến thăm anh.”
Dứt lời liền đi lên trên lầu. Sầm Tuệ San nghĩ nghĩ, quay đầu dặn con trai ở trong triển lãm chờ mình rồi sau đó lặng lẽ đi theo Dụ Tễ lên trên.
Dụ Tễ lên lầu, ra khỏi cửa phòng triển lãm. Sầm Tuệ San cũng theo ra ngoài, đi qua sảnh lớn và hành lang, lại lên lầu. Lúc đi tới cánh cổng giao nhau giữa hai tòa A và B, Dụ Tễ dừng bước.
Thời tiết ở Mậu thị luôn thay đổi thất thường, mới vừa rồi còn rất nắng mà giờ đã có mưa. Tòa A và tòa B cách nhau không xa nhưng trên con đường nhỏ này lại không có mái che mưa.
Dụ Tễ do dự không lâu đã bước ra.
Chuyện của Dụ Tễ và Ôn Thường Thế, Sầm Tuệ San đã nghe được không ít phiên bản.
Chuẩn nhất có lẽ là chuyện Chu phu nhân nói với bà, nói ngày hôm đó Ôn Thường Thế phát cáu sau đó mang theo Dụ Tễ cùng rời đi. Chu Bạch Lộ có lẽ biết càng rõ nội tình, nhưng theo lời Chu phu nhân, đối với cha mẹ cô cũng nói chuyện rất thận trọng, cái gì cũng không chịu nói.
Sầm Tuệ San biết, trong lòng Thiệu Anh Lộc, Dụ Tễ là đặc biệt nhất. Bất kể bà có bồi dưỡng được đứa con ưu tú cỡ nào cũng sẽ khác với Dụ Tễ. Nhưng bà cũng không muốn tránh, dù sao người cười được đến phút cuối cùng mới là người chiến thắng.
Bà là một cô gái xuất thân ngư dân, lẻ loi một mình nuôi con. Kiên nhẫn chờ đợi từng chút như vậy, chẳng phải sau khi Dụ Ấu Di bị bệnh mà ch3t bà cũng đã trở thành phu nhân của Thiệu Anh Lộc hay sao.
Dụ Tễ chỉ là một thằng nhóc, không danh không phận đi theo Ôn Thường Thế đến Mậu thị. Sau lưng, Thiệu Anh Lộc đã bị người ta cười nhạo không ít, không biết nó là nốt chu sa hay là con muỗi hút máu nữa.
Sầm Tuệ San tránh phía sau cây cột thăm dò.
Bà đã sống hơn phân nửa cuộc đời nhưng chưa từng làm qua chuyện lén lút như vậy, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Nhưng lại vì muốn mách lẻo cho chồng, truyền về chút tin tức cho nên không thể quang minh chính đại bước ra.
Bà thấy Dụ Tễ đi về phía trước chưa được vài bước, phía cửa toà B cũng có người bước ra.
Sầm Tuệ San tinh thế phát hiện trong nhóm người ấy, đi đầu là Ôn Thường Thế và vị Bộ trưởng tài vụ mới nhậm chức của Mậu thị.
Hai bí thư đi cạnh đều đang bung dù che mưa cho bọn họ. Ôn Thường Thế còn đang cầm gậy chống, hắn vừa thấy Dụ Tễ đi đến liền đưa gậy cho bí thư, lấy qua cây dù trong tay hắn vội vàng đi tới chỗ Dụ Tễ.
Xem tư thế đi lại của Ôn Thường Thế hẳn là vết thương đã sắp khỏi.
Ôn Thường Thế đi đến trước mặt Dụ Tễ che mưa cho cậu, cúi đầu nhìn cậu nói: “Lại không mang dù, em đi ra làm gì.”
“Mưa nhỏ thôi mà.” Dụ Tễ không để bụng mà nói.
“Mưa nhỏ cũng phải tránh,” Ôn Thường Thế nói: “Lần trước là ai gặp mưa rồi cảm mạo?”
Đoàn người bên vị bộ trưởng kia cũng ra khỏi toà B.
Sầm Tuệ San thấy Ôn Thường Thế một tay bung dù, một tay nắm lấy tay Dụ Tễ, quay đầu thập phần tự nhiên giới thiệu cậu với Bộ trưởng.
Bộ trưởng vừa tới Mậu Thị, không ai nói với hắn chuyện ở đây nên không rõ tình huống, liền hỏi Ôn Thường Thế: “Vị này chính là em trai cậu?”
“Người thương.” Ôn Thường Thế lời ít ý nhiều trả lời.
Sầm Tuệ San hơi có chút thất hồn lạc phách mà trở về nhà, ngồi trong phòng khách chờ đến rạng sáng, mới chờ được Thiệu Anh Lộc say khướt trở về.
Bà vừa mới mở miệng nói chuyện ban ngày nhìn thấy, Thiệu Anh Lộc nghe thấy tên Ôn Thường Thế sắc mặt liền lạnh xuống. Ông móc ra một tấm thiệp mời từ túi áo tây trang, ném trên sô pha.
Sầm Tuệ San nhìn Thiệu Anh Lộc vài lần, thật cẩn thận cầm lên, mở thiệp mời ra, tay cũng khựng lại.
Bên trên có viết: Tháng sau Dụ Tễ và Ôn Thường Thế tổ chức hôn lễ ở Nghi thị, mời Thiệu Anh Lộc tham dự.
– —–oOo——