*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tức đã nói thẳng, Quân thượng cũng không lòng vòng, cười đáp: “Khanh hiểu ý của cô là được rồi.”
Im lặng một hồi, Mặc Tức nói: “Cố Mang là bạn thân chí cốt của thần, bây giờ huynh ấy như vậy, nếu thần bỏ mặc huynh ấy không lo, vậy thì khiến người thất vọng quá.”
“Phải.
Có tình có nghĩa dĩ nhiên không sai, cô cũng đâu có bảo khanh đời này đừng qua lại với khanh ấy.” Quân thượng dùng ngón tay thon dài mân mê chuỗi ngọc: “Có điều bây giờ khanh ấy là người mang tội, ở nơi đầu sóng ngọn gió thế này, Hi Hòa quân đừng làm mấy việc tình ngay lý gian để người làm tiếu thì hơn nhỉ?”
“Cây ngay không sợ chết đứng, huynh ấy có ơn với thần.
Thần khuyên huynh ấy vài câu thì có gì không ổn.
Huống chi hiện giờ Cố Mang đang suy sụp tinh thần, nếu không có người bầu bạn, sợ rằng sẽ…”
“Sẽ cái gì?”
Mặc Tức cắn răng nói: “Sinh lòng phản nghịch.”
Năm đó hắn không biết suy nghĩ của Cố Mang, không cảm thấy Cố Mang sẽ nảy sinh ý định làm phản.
Nhưng giờ đây hắn đã biết những chuyện xảy ra sau này, bây giờ nói câu này chỉ đang nhắc nhở Quân thượng đừng dồn ép Cố Mang quá đáng thôi.
Quân thượng nghe vậy, động tác tay quả nhiên khựng lại, sau đó cười nói: “Hi Hòa quân thiếu lòng tin với bạn thân chí cốt của mình đến thế sao?”
Mặc Tức nói: “Thần chỉ mong Quân thượng đừng chặt đứt đường lui của huynh ấy.”
“Đường lui?” Quân thượng hừ mũi một tiếng: “Đường của khanh ấy đều do Tiên vương phá lệ cho phép khanh ấy mở.
Không thì kẻ mang nô tịch như khanh ấy có tư cách gì mặc giáp ra trận kiến công lập nghiệp? Bảo cô chặt đứt đường lui của khanh ấy… khanh ấy cũng không nghĩ xem nếu không nhờ Tiên vương một mực ban ơn, đời này khanh ấy có đường gì để đi! Còn chẳng phải hạ mình làm một con chó của Mộ Dung Liên sao?”
“…”
Quân thượng nheo mắt một cách đầy nguy hiểm, nói tiếp: “Chỉ cần Cố Mang có một chút tự giác, khanh ấy nên nhớ vinh quang ngày trước của mình đều do Tiên vương ban tặng.
Bây giờ khanh ấy dẫn binh thất sách, cô xử trí theo luật thì có gì để oán!”
Lẽ ra Mặc Tức đến vương thành trước chỉ nhằm xin phép Quân thượng cho mình hoãn ngày đi, không ngờ lại kích phát đoạn đối thoại như vậy với Quân thượng.
Quân thượng của tám năm trước hệt như một con hồ ly chưa đắc đạo phi thăng, không thể giấu được suy nghĩ trong lòng mình trước mặt Mặc Tức của tám năm sau.
Thậm chí còn chẳng thể kiềm chế ánh mắt cảnh giác quá độ với Mặc Tức.
“Khanh ấy có gì để tủi thân? Có gì để cảm thấy bất công? Dựa vào đâu mà muốn làm phản?”
Câu chữ vô tình, Mặc Tức nghe mà lạnh cả người —— Lời này trước đây hắn chưa từng nghe Quân thượng nói, nhưng giờ đây nghe vậy, hắn là hậu duệ quý tộc mà còn thấy cõi lòng nguội lạnh, huống chi là Cố Mang?
Huống chi là Cố Mang tổn thất mấy vạn tướng sĩ, tàn quân bị bắt giam, mộ bia đòi không được, anh em sắp bị xử trảm.
Giờ phút này đây, Mặc Tức đột nhiên nhận rõ được rằng, ngày trước Cố Mang kéo mình đi uống rượu, lúc say xỉn lại khóc lóc nói mình chịu không nổi sống không bằng chết, đó không phải là nhất thời say rượu nói càn.
Cố Mang của hôm đó thật sự đã sụp đổ.
Trọng Hoa cử Cố Mang ra chiến trường, nhưng lại không cho rằng Cố Mang và đội quân nghèo hèn của y đang giữ gìn lãnh thổ cho Trọng Hoa, mà lại nghĩ rằng đây là ân huệ quyền quý ban tặng cho nô lệ.
Thế nên thất bại của y là không thể tha thứ, bởi lẽ trong mắt của Quân thượng, Cố Mang bại trận không phải là sai lầm nhất thời của một tướng quân trung liệt, mà là một tên nô lệ được hưởng lợi lộc nhưng không làm tốt nhiệm vụ chủ tử giao cho mình, cô phụ sự tin tưởng chủ tử.
Có lẽ khi Cố Mang nhận rõ điều này, trái tim đã vỡ nát, vỡ thành mảnh vụn thành tro tàn thành cát bụi ngay từ bên trong…
Chỉ là mình của năm đó chưa từng phát hiện ra.
Vẫn cứ ngây thơ tin tưởng vẻ nhởn nhơ nhìn như cà lơ cà lất của Cố Mang lúc sau.
Chung quy là hắn không hiểu được Cố Mang.
Cố dằn cảm giác quặn đau và run rẩy trong lòng, Mặc Tức giật giật hầu kết, khàn giọng nói: “Quân thượng, người không phải là huynh ấy.
Người không biết rốt cuộc huynh ấy nghĩ thế nào, điểm mấu chốt là gì.
Nếu ngày nào đó huynh ấy thật sự làm phản…”
Quân thượng ngắt lời: “Khanh ấy không dám đâu.”
“…”
Quá nực cười, đứng trước mặt Quân thượng của tám năm trước, vậy mà lại nghe được Quân thượng tự cho là đúng nói rằng Cố Mang không dám phản quốc.
“Khanh ấy không dám, cũng sẽ không làm thế.” Quân thượng nói: “Hi Hòa quân cảm thấy khanh ấy có thể làm phản đến đâu nào? Năm xưa Hoa Phá Ám phản bội Trọng Hoa thành lập nước Liệu, đó là vì trong tay hắn nắm giữ một đám dư nghiệt nô tịch —— Nhưng trong tay Cố Mang có cái gì? Tàn binh trong đội quân của khanh ấy đã bị cô giam giữ nơi lao ngục, khanh nói cô nghe xem, với sức lực của một mình khanh ấy thì làm được cái gì?”
“Quân thượng cho rằng huynh ấy sẽ không một thân một mình cao chạy xa bay sao?”
Quân thượng gần như đang nhe răng cười lạnh: “Nếu khanh ấy nghĩ không thông như thế, thì cứ việc đi đi.”
“!”
“Khanh ấy mắc sai lầm trong chiến dịch trên núi Phượng Minh, cô đã không thể nào sử dụng khanh ấy nữa.
Nếu khanh ấy cho rằng thế là phải làm phản, vậy chứng tỏ người này ở lại trong biên giới của Trọng Hoa sớm muộn cũng là một mối họa.” Dứt lời, Quân thượng nhìn về phía Mặc Tức đã từ từ tái mặt: “Hi Hòa quân, khanh cho rằng khanh khuyên nhủ khanh ấy, khanh ở bên khanh ấy, hữu dụng không? Nếu khanh ấy có ý định phản bội, vậy chứng tỏ thứ mà khanh ấy muốn thật sự quá nhiều!”
Vô tình nhất là lòng dạ đế vương.
Quân thượng ngừng một lát rồi lạnh lùng nói: “Cô, không cho được.”
Máu như đông cứng lại, bốn chi trăm xương đều kết thành băng.
Mặc Tức siết tay thành đấm, gằn giọng nói: “Quân thượng.
Thứ mà huynh ấy muốn, chẳng qua chỉ là một tấm bia có tên có họ thôi!”
“Đó không phải là một tấm bia.” Quân thượng nói: “Hi Hòa quân.
Thứ mà khanh ấy đòi hỏi ở cô, là sự thừa nhận đối với địa vị của nhóm người bọn họ.
Xin lỗi, cô có thể cho bọn họ khoan thứ, nhưng không thể cho bọn họ tôn vinh.”
Mặc Tức căm phẫn nói: “Thế tại sao Quân thượng lại phái thần đi vào ba ngày sau chứ? Ba ngày sau Lục Triển Tinh bị xử trảm, Quân thượng muốn xem thử Cố Mang gãy thêm một cánh tay rồi có còn trung thành với Trọng Hoa trung thành với quân vương hay không à?!”
Quân thượng đột nhiên sầm mặt: “Hi Hòa quân.
Khanh đừng làm càn nữa.”
“Huynh ấy không chịu nổi kiểu thăm dò của Quân thượng đâu.” Mặc Tức chẳng quan tâm nữa, nói với giọng gần như là run rẩy: “… Hôm nay thần có thể tuyên bố ngay trước điện.
Nếu Quân thượng cứ khăng khăng làm thế, Cố Mang… tất phản.”
Quân thượng chợt đứng phắt dậy như kiếm bay khỏi vỏ, giận dữ đập bàn quát: “Khanh ấy có phản hay không thì có gì quan trọng?! Khanh ấy chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi! Cho dù khanh ấy lấy oán trả ơn phản bội Trọng Hoa thì thế nào, nước ta sẽ đất sụp ngói rã hay tan thành mây khói?! Cô chỉ muốn xem thử rốt cuộc người này có ấp ủ ý đồ âm hiểm nào không, sau đầu có mọc phản cốt (1) như Hoa Phá Ám năm đó không!”
(1) Sau đầu có phản cốt: Câu này bắt nguồn từ “Tam quốc diễn nghĩa”, “phản cốt” nghĩa là xương chồi sau gáy.
Ngụy Diên đời Tam Quốc có xương chồi sau gáy, Khổng Minh xem đó là tướng tài giỏi nhưng phản trắc, đòi chém Ngụy Diên nhưng cuối cùng vẫn buông tha.
Ngụy Diên giữ được mạng nhưng không được trọng dụng, sau khi Khổng Minh chết thì làm phản thật.
Suy cho cùng Quân thượng vẫn còn trẻ, thái độ giận dữ rõ rành rành thế này, đổi thành Quân thượng của hiện nay tuyệt đối sẽ không để lộ ra.
“Ba ngày.
Ba ngày sau khanh nhất định phải rời khỏi Đế đô cho cô.” Cuối cùng hơi thở của Quân thượng cũng từ từ bình ổn trở lại, chỉ là ánh mắt vẫn hung tợn nhìn Mặc Tức chòng chọc: “Khanh, lui ra cho cô.”
Trước đây Mặc Tức chưa từng đối chọi gay gắt với Quân thượng như thế, còn những lời này hệt như lưỡi đao sáng loáng rút ra, đâm mạnh vào lòng hắn.
Hắn không nói thêm gì, lẳng lặng nhìn người trên vương tọa.
Ai cũng nói lòng vua biết tuốt, nhưng làm sao Quân thượng không muốn thăm dò thần tử dưới trướng mình mọi lúc mọi nơi chứ?
Nhất là hạng người như Cố Mang, không đứng trên cùng một chiếc thuyền với hậu duệ quý tộc, không phải tộc ta tất có dị tâm, vì vậy Quân thượng mới đề phòng y, tính kế y như thế, thậm chí…
Khoan đã!
Trong lòng đánh “bộp” một tiếng.
Mặc Tức đột nhiên nghĩ đến một việc —— Rõ ràng năm đó hắn vẫn nhớ chuyện Lục Triển Tinh bị xử trảm, tuy hắn đã nhận lời Quân thượng đến biên giới phía Bắc giảng dạy pháp thuật trước, nhưng từ đầu hắn đã xác định ngày về thành là trước khi Lục Triển Tinh bị chém đầu.
Nói cách khác, nếu dựa theo dự tính ban đầu của hắn, hắn hoàn toàn có thể kịp gặp Cố Mang lần cuối trước khi y làm phản.
Nhưng sau đó thì sao?
Càng nghĩ càng lạnh cả người…
Sau đó… Biên giới phía Bắc bất ngờ xảy ra biến cố, có rất nhiều yêu thú xâm nhập vào biên ải, Mặc Tức buộc lòng phải ở lại đó thêm vài ngày, giúp trú quân thu phục và bắt giữ đám yêu vật này, thế nên mới trì hoãn thời gian.
Lúc đó tuy hắn cảm thấy đột nhiên có nhiều quái vật như vậy giáng thế hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ xem ra…
Ngay lúc này đây, Mặc Tức chợt nảy sinh một cảm giác mơ hồ, thậm chí cảm giác này còn khiến hắn toát ra một suy nghĩ cực đáng sợ.
Đây là điều mà trước giờ hắn chưa từng phát hiện ——
Năm đó, có phải Quân thượng vì thăm dò Cố Mang nên cố tình phái hắn đi không?
Phỏng đoán này khiến Mặc Tức cảm thấy như có một cục băng rơi vào trong lòng mình, từng luồng khí lạnh tản ra khắp bốn chi trăm xương.
Hắn bỗng dưng nhận ra, mình rời Đế đô vào lúc này, sau đó ngày về thành lại bị hoãn, phải chăng tất cả đều do Quân thượng cố tình sắp xếp?
Có lẽ Quân thượng vốn không hề muốn Cố Mang ở lại Trọng Hoa, vì vậy mới không mong Cố Mang có người bầu bạn vào lúc sa sút nhất đau khổ nhất.
Tên cựu tướng nô lệ này giữ lại cũng vô dụng, nếu không tìm được lý do thích hợp để giết y, vậy thì buộc y phản quốc… có phải là lựa chọn tốt hơn?
Việc Cố Mang làm phản, lẽ nào từ đầu Quân thượng đã tính toán hết rồi?
Mặc Tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, sau khi rời khỏi thâm cung vương thành góc hiên cao vút, hắn lấy hơi thật lâu mới khiến cho thân mình không còn lạnh đến thế —— Có một thoáng hắn thật sự muốn bất chấp tất cả đi hỏi thẳng, đi náo loạn, nhưng mà hắn hiểu rằng, nếu muốn biết thêm nhiều bí mật, mình nhất định phải để sự việc tiếp tục tiến triển theo quỹ đạo bình thường.
Trong thế giới gương này, cơ hội để hắn khai quật chân tướng chỉ có một mà thôi.
Một khi bỏ qua rồi, sẽ không làm lại được.
Mặc Tức ngửa đầu lên, chớp chớp cặp mắt đỏ hoe của mình, gắng sức xoa dịu cảm xúc của mình, để mình không kích động thế nữa, bấy giờ mới lên đường đến lầu Hạnh Hoa ở thành Bắc.
Hắn biết Cố Mang đang ở đó, lầu Hạnh Hoa là chốn phong nguyệt mà sau này Cố Mang thích đến nhất.
Cả gian lầu gác phồn hoa phú quý, sênh tiêu ngân nga, Cố Mang từng cười tủm tỉm nói mình rất yêu các mỹ nữ ở nơi này, chỉ có ôn hương nhuyễn ngọc mới hóa giải được biển khổ thù sâu trong lòng mình.
(2) Ôn hương nhuyễn ngọc: ý chỉ cơ thể thơm tho mịn màng của các cô gái.
Đi tới trước lầu Hạnh Hoa lụa đỏ phất phơ, Mặc Tức dừng bước, ngửa đầu nhìn tấm biển nền đỏ chữ vàng kia.
Tám năm trước lúc rời khỏi vương thành, hắn cũng từng đi ngang qua nơi này, dừng chân trước lầu gác thơm nức hương hoa đó.
Chỉ là khi ấy hắn không có vào trong —— Khi ấy hắn không chịu nổi hành vi trụy lạc của Cố Mang, càng không thể chấp nhận người từng ân ái với mình nằm cười đùa giữa phấn son dung tục.
Hắn cảm thấy lòng quá đau, thế nên chưa từ biệt Cố Mang đã lên đường đi biên giới phía Bắc.
Chính vì vậy, hắn đã bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng với Cố Mang trước khi làm phản.
Nhưng lần này sẽ không.
Lần này, hắn muốn thành tâm nói chuyện với Cố Mang, tựa như vô số lần mà hắn từng ảo tưởng, tựa như vô số lần mà hắn từng mơ về.
Mặc Tức chỉnh đốn lại cảm xúc, ngón tay bấu vào lòng bàn tay, đi vào nơi phong nguyệt yến hót oanh ca này.
“Ây da, Hi Hòa quân.” Thấy hắn, tú bà giật bắn cả mình, nhớ đến tình hình lần trước Mặc Tức vào lầu tìm người, bà ta sợ hãi nói: “Hôm nay Hi Hòa quân tới đây là vì chuyện gì nha?”
“Cố Mang ở đâu.”
“… Cố soái không có, không có ở đây…”
“Ta biết huynh ấy ở chỗ của các ngươi.” Mặc Tức nói: “Phòng nào.”
“…” Đối diện với ánh mắt sắc như dao cạo của Mặc Tức, tú bà không khỏi rùng mình, nhủ thầm xin lỗi nha Cố soái, tiểu điếm chỉ buôn bán nhỏ thôi, không chịu nổi sức phá hoại của Hi Hòa quân đâu.
Bà ta bèn đổi sang điệu cười nhăn nhở: “A ha ha ha, Hi Hòa quân ngài nhìn trí nhớ của tôi nè, phải, phải, tôi nhớ ra rồi, Cố soái ở trên lầu đó, lên lầu ba đi tới đầu cùng rồi quẹo trái, phòng thứ ba Di Phương các.
Hi Hòa quân đi thong thả.”
Mặc Tức không quay đầu lại, đi thẳng về phía cầu thang.
Còn chưa đến trước Di Phương các, Mặc Tức chợt nghe bên trong truyền đến tiếng gảy đàn tỳ bà, chầm chậm mà dằng dặc, hòa với tiếng hát của ca nữ: “Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm.
Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân dư hạo khí ngã tương truyền, anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xử bất thanh sơn.”
(Xưa có nam nhi cầm kiếm mà đi, máu đào ngấm vào cát xương cốt khó trả về, năm trước thân này như ngọc ngà, đêm qua xác này như trò cười.
Người để lại lòng son ta noi theo, người chừa lại hào khí ta truyền bá, ngày hồn thiêng trở về quê cũ, nhân gian nơi nào cũng ngát xanh)
Là khúc ca gọi hồn của Trọng Hoa.
Rõ ràng ca nữ chưa bao giờ đàn hát khúc ca nặng nề như thế trong hoa lâu, tuy nàng ta hát đúng từng chữ một, nhưng mỗi tiếng đều lộ vẻ do dự, mỗi câu đều hiện nét mềm mại.
Một khúc ca an ủi vong linh, thế mà nghe cứ như Phượng Cầu Hoàng, khí chất không khỏi kém quá xa.
(3) Phượng Cầu Hoàng (Chim phượng trống tìm chim phượng mái): Là khúc nhạc mà Tư Mã Tương Như (một thi nhân văn sĩ đa tài đời Tây Hán) đàn hát cho Trác Văn Quân nghe, thường được hiểu là khúc hát của tình yêu.
Mặc Tức đi tới trước Di Phương các, đứng ngoài cánh cửa màu son khép hờ, tiếng tỳ bà đang đến hồi kết, vài âm cuối cùng như châu ngọc rơi xuống, sau đó bên trong truyền đến tiếng cười biếng nhác của Cố Mang.
Chỉ là tiếng cười khe khẽ như vậy thôi, đã khiến cho trái tim của Mặc Tức lỡ mấy nhịp.
“Giọng của tỷ tỷ du dương như hoàng oanh, ngặt nỗi có một đoạn đàn nhanh quá, khúc này sai mất rồi.”
Ca nữ kia nũng nịu nói: “Trước đây người ta có hát mấy thứ này đâu, đàn không được tốt, để Cố soái chê cười rồi.”
Cố Mang cười nói: “Có gì đâu? Trọng Hoa rộng lớn như thế, bây giờ chỉ có các tỷ chịu càn quấy với ta, lén lút hát khúc ca tế hồn này với ta… Nào, đoạn mà tỷ đàn sai, để ta dạy tỷ nhé.”
“Cố soái cũng biết đàn tỳ bà sao?”
“Thao tác tay khó như thế, ta không học được.” Cố Mang nói: “Nhưng mà ta có thể dùng nhạc cụ khác.”
Trong phòng yên lặng chốc lát, sau đó truyền đến một câu không lạnh không nhạt của Cố Mang: “Phong Ba, tới đây.”
Phong Ba…
Mặc Tức nhắm mắt lại, ngón tay nâng trước cửa run bần bật, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng kèn xôna lảnh lót, sứt sẹo như thế, khôi hài như thế… thậm chí là nực cười.
Nhưng hàng mi của hắn giờ đây đã ướt rồi.
Đó là tiếng của thần võ mà sau này Cố Mang không triệu hoán được nữa —— Phong Ba Dư Hận.
(4) Phong ba: Sóng gió, giông tố.
Dư hận: Mối hận chưa nguôi, hoặc tiếc nuối.
Cổ họng của Mặc Tức đắng chát, hắn lặng thinh một lúc lâu, tựa như gần quê mà hoảng, lòng như tơ vò.
Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, cố nhịn cảm giác choáng váng mãnh liệt trước mắt, nâng tay đẩy nhẹ cánh cửa chạm trổ màu son.
Nắng trời tản mát.
Giữa ánh nắng tưởng như mộng ảo ấy, hắn nhìn thấy Cố Mang.
Cố Mang của tám năm trước.
Dẫu cho đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy người đó, vết sẹo cũ trên lồng ngực của Mặc Tức vẫn bị một thanh đao nhọn vô hình bất ngờ đâm thủng! Đau đớn tức tốc lan tràn từ trái tim đến bốn chi trăm xương, đau đến tê dại, đau đến phát run.
—— Hắn lại thấy được Cố Mang mắt đen, ý thức tỉnh táo, mặc thường phục của Trọng Hoa.
Lành lặn, khoẻ mạnh, còn chưa phản quốc, giữ ký ức chung của bọn họ…
Cố soái của đế quốc.
Cố sư huynh của hắn.
Hết chương 82
Bonus bài Phượng Cầu Hoàng (lấy ở wiki)
Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.
Hôm nay bước đến chốn thênh thang.
Có cô gái đẹp ở đài trang,
Nhà gần người xa não tâm tràng.
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.
Stormi: Quân thượng coi chừng có ngày ra đường bị tát bể mỏ vì tội hl kinh niên!!!
Mang Mang tươi như hoa trước khi phản quốc
Artist: 三磷酸腺苷@lofter.