Vết Nhơ Dư Ô

Chương 117: 117: Nỗi Oan Của Lục Triển Tinh



Quân cờ màu trắng loang lổ vết máu đặt trên bàn trà tử đàn đen nhánh, hệt như tròng mắt hằn đầy tơ máu, thẫn thờ trợn trừng nhìn bốn phương tám hướng.
Cố Mang cố nén nỗi lòng kích động, chậm rãi cầm lấy quân cờ trên bàn.
Ban đầu y không phát hiện quân cờ này có gì khác thường, thế nhưng sau một hồi quan sát, con ngươi của y bất chợt co rút, thảng thốt ngẩng đầu lên: “Ván cờ Trân Lung?!!”
“Dù sao Cố soái cũng từng tiếp xúc nhiều với nước Liệu, quả nhiên kiến thức rộng rãi hơn người.” Quân thượng nói: “Đài Tư Thuật tốn ba ngày hai đêm mới xác định được đây là ván cờ Trân Lung, Cố soái lại chỉ nhìn vài lần là phán đoán được ngay.”
“Đúng thế.

Đây là một trong tam đại cấm thuật… ván cờ Trân Lung.”
Ván cờ Trân Lung.
Cấm thuật máu tanh để lại từ thuở hồng hoang, có thể dùng linh lực của mình luyện thành quân cờ đen trắng, dùng nó điều khiển vạn vật trên thế gian, bất luận là chim bay hay cá nhảy, người quỷ hay tiên yêu, chỉ cần bị gieo quân cờ tất sẽ biến thành con rối nối giáo cho quân giặc.

Chẳng qua loại cấm thuật này có một giới hạn rất lớn, chính là đòi hỏi cực cao ở tu vi của người thi thuật, bởi vì mỗi quân cờ luyện ra đều tổn hao nguồn linh lực khổng lồ, thế nên những người không thuộc cấp bậc đại thuật sĩ không thể điều khiển được.
Nhưng cho dù là vậy, ván cờ Trân Lung vẫn là thứ để lại vết tích rõ ràng nhất cho đời sau trong số tam đại cấm thuật thượng cổ.

So với bí thuật Trùng Sinh được truyền miệng đủ kiểu, hoặc cửa Thời Không Sinh Tử chẳng khác gì thần thoại, mưa máu gió tanh do ván cờ Trân Lung dấy lên quả thật bắn đầy lịch sử của cả giới Tu Chân.
Vô số kẻ có dã tâm xưng vương xưng bá đổ xô đi thu thập tàn quyển (sách bị rách, không đầy đủ) của ván cờ Trân Lung.

Mặc dù đến nay vẫn chưa ai được như miêu tả trong tàn quyển, rải đậu thành binh, gieo cờ hàng triệu, luyện được hàng vạn quân cờ đen trắng bằng sức của một người, cũng chưa ai đủ sức nắm giữ và sử dụng ván cờ Trân Lung một cách triệt để hoàn toàn khiến đất trời biến sắc và núi sông lầm than, song vẫn tồn tại những tu sĩ luyện được vài chục hoặc vài trăm quân cờ.
Mà đôi khi thúc đẩy một cuộc tạo phản hoặc lật đổ một chính quyền, cũng chỉ cần vài người mấu chốt nhất bị tạm thời điều khiển là đủ rồi.
Trong mắt Cố Mang có vầng sáng chớp động.
“Cờ trắng Trân Lung…” Y thì thào lặp lại vài lần, môi run rẩy: “Vậy nên… vậy nên Lục Triển Tinh bị ván cờ Trân Lung điều khiển sao?!”
Quân thượng nói: “Phải.”
Chỉ một tiếng nhẹ tênh, lại như thắp sáng toàn bộ hào quang đã tắt trên người Cố Mang.
Cố Mang kích động hỏi: “Quân thượng nói cho thần biết những chuyện này, là muốn thần làm gì đó để sửa lại án sai cho Triển Tinh sao? Cái gì thần cũng ——”
“Cố soái.” Quân thượng ngắt lời Cố Mang, lại rót một chén trà: “Khanh bình tĩnh trước đã, khanh ngồi xuống đi.”

“Nhưng mà ——”
“Khanh hãy tin cô, nếu cô đã bằng lòng nói sự thật cho khanh biết, cô tuyệt đối sẽ không để Lục khanh chịu oan vô cớ.”
Câu này của Quân thượng quá khéo.
Cái gì gọi là “sẽ không để Lục khanh chịu oan vô cớ”? Ban đầu nghe như muốn sửa lại án sai cho Lục Triển Tinh, nhưng nghĩ kỹ lại còn một khả năng khác: Quân thượng sẽ làm cho án oan của Lục Triển Tinh thu được một giá trị, không đến mức để mất một phó soái uổng phí.
Hy sinh có giá trị, đó cũng là một loại “không vô cớ”.
Thế nhưng lúc này làm sao Cố Mang nghe ra được thâm ý trong lời nói của Quân thượng? Y chớp chớp đôi mắt ướt át, nhìn gương mặt chân thành của Quân thượng, sau cùng cúi đầu ngồi xuống.
Cố Mang quả là một bó củi dễ châm, một giây trước còn lạnh lùng như thể vĩnh viễn sẽ không tin tưởng ai hay dốc sức cho bất kỳ ai nữa, nào ngờ thì ra chỉ cần chút mồi lửa, y sẽ lại đầu rơi máu chảy dâng hiến thân mình cho quân chủ.
Mặc Tức nhắm mắt lại, hàng mi run nhè nhẹ.
Lúc này hy vọng bùng lên trong lòng Cố Mang hừng hực đến đâu, nỗi đau trong lòng Mặc Tức cũng quặn thắt đến đó… bởi vì hắn biết cuối cùng mọi chuyện sẽ không tiến triển như hy vọng của Cố Mang.
Ánh lửa thoáng qua rồi tắt ấy, chỉ là ảnh ngược cuối cùng của Cố Mang ở Trọng Hoa mà thôi.
“Cố soái biết cô phát hiện ra quân cờ này thế nào không?”
Cố Mang lắc đầu.
Quân thượng nói: “Sau khi Lục Triển Tinh bị bắt giam vào âm lao, cai ngục đã tiến hành thẩm vấn khanh ấy kỹ càng theo thường lệ.

Nhưng bọn họ phát hiện trạng thái của khanh ấy lúc đó rất kỳ quặc, nói năng không rõ ràng, phản ứng cũng hết sức trì độn.

Cô sinh lòng hoài nghi, vì vậy mới bảo Chu Hạc tiến hành phân tích pháp thuật với khanh ấy.”
Dứt lời, Quân thượng chỉ vào quân cờ trắng trên bàn.
“Sau đó bọn họ phát hiện thứ này trong người khanh ấy.”
“Suy cho cùng ván cờ Trân Lung cũng không phải pháp thuật dễ khống chế đến vậy, xưa nay chưa ai thật sự nắm giữ được nó cả.

Thế nên quân cờ trắng này cũng không được luyện chế thập toàn thập mỹ như sách viết, chỉ được xem là thành phẩm thất bại, chẳng qua nó vẫn có thể khống chế sinh linh trong thời gian cực ngắn, để bọn họ làm chuyện mà kẻ thi thuật muốn nhìn thấy.”
Dừng một lát, Quân thượng giương mắt nói: “Cố soái xưa nay thông tuệ, chắc hẳn không cần cô nói, khanh cũng nên biết trong tình huống lúc đó, Lục Triển Tinh chém chết đại sứ sẽ có lợi cho bên nào nhất.”
Im lặng một hồi, Cố Mang đáp khẽ: “… Liệu.”
“Không sai.

Chính là nước Liệu.”
Quân thượng nhặt quân cờ trắng lên, đứng dậy khép hai ngón tay lại, quân cờ đột nhiên xoay vòng vòng như thoi, hắn nhìn quân cờ đó chăm chú, nói tiếp: “Kẻ thi thuật kia, do tu luyện chưa đến nơi đến chốn, gã không thể dùng quân cờ Trân Lung điều khiển những người khác bền lâu, cũng không thể khống chế các tu sĩ có linh lực đỉnh cao như khanh hoặc là Hi Hòa quân, mà lúc đó phó soái Lục Triển Tinh của khanh đang trấn giữ trong quân một mình, thế nên khanh ấy đã trở thành đối tượng tốt nhất để kẻ nọ xuống tay.”
Hệt như băng gạc bị tháo từng lớp một, để lộ chân tướng máu me đầm đìa và vết sẹo dữ tợn khó coi nằm bên dưới, ngón tay của Cố Mang run bần bật, y nhìn chằm chằm quân cờ trắng xấu xí kia.
“Thử nghĩ mà xem, Cố soái.

Bất luận xét tính nết, xuất thân hay địa vị của Lục Triển Tinh… chuyện khanh ấy nổi giận chém đại sứ đều thuận lý thành chương.

Nếu không nhờ Chu Hạc tra xét kỹ càng, vụ án này sẽ kết thúc như thế, không ai sẽ sinh lòng hoài nghi.”
Quân cờ trắng còn đang xoay vòng vòng trên bàn như con quay, cách một quân cờ Trân Lung xoay điên cuồng, cách một chiếc bàn gỗ chật hẹp, một vua một thần nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Một quân cờ, chôn vùi đội quân dũng mãnh nhất Trọng Hoa, phá hủy cải cách chính trị duy trì chưa lâu của Trọng Hoa, khiến cô triệt để biến thành con rối của lão sĩ tộc, mà khanh, mà những người các khanh cũng không còn ngày trở mình nữa.

Khanh có tưởng tượng được tình cảnh đó không?”
“… Tưởng tượng?”
Hồi lâu sau, Cố Mang ngơ ngẩn thẫn thờ, mệt mỏi cùng cực khàn giọng nói: “… Quân thượng, mấy ngày nay, thần vẫn sống trong tình cảnh đó đấy.”
Y đan hai tay chống trước xương lông mày, che khuất gương mặt của mình: “Từ lúc thần quỳ trên triều đình, cầu xin người xây bảy vạn bia mộ cho các anh em của thần… thần đã… đã…”
Y hệt như lũ khách bôn ba nơi hoang mạc quá lâu sắp chết khát, hy vọng bất ngờ xuất hiện khiến y không khỏi nức nở nghẹn ngào.
Từ góc đứng của mình, Mặc Tức có thể thấy được sườn mặt của Cố Mang, đuôi mắt mảnh dài như bướm phượng có vệt nước trong suốt rơi lã chã.
Quân thượng lặng thinh chốc lát rồi nói khẽ: “Cố khanh, cô thật sự xin lỗi.”
Đối mặt với Quân thượng từng nhục mạ khinh rẻ mình trên triều đường, bao nhiêu thần tử có thể bỏ qua khúc mắc nguôi ngoai được?
Không nói đến bè lũ xu nịnh khom lưng uốn gối, đổi thành Mộ Dung Liên hay Mặc Tức cũng vậy, không ai trong số họ có thể dễ dàng chấp nhận câu xin lỗi này một cách thật lòng thật dạ.
Nhưng Cố Mang là một tướng soái xuất thân bần hàn, những tướng quân khác có thể ăn trên ngồi trước khí khái hiên ngang, còn y thì sao?
Y thường xuyên trơ mặt cười giả lả đi kì kèo quân lương với đám lão gia quý tộc, thường xuyên mặt dày mày dạn đi bắt quàng làm thân với các thống lĩnh khác.

Không phải y hạ tiện, tiện đến mức người khác tát má trái của mình y lại đưa cả má phải lên.
Y không còn cách nào.
Những gì y có chỉ bấy nhiêu, y muốn chịu trách nhiệm với tính mạng và danh dự của mười vạn đồng đội, mà y thì hai bàn tay trắng, lại không có bối cảnh, thứ mà y chắp vá móc ra được chỉ có gương mặt cười của mình, và cũng không còn cách nào ngoài cúi đầu khom lưng.
Y còn có thể làm sao đây.
Cố Mang im lặng dùng ngón cái lau mi mắt của mình, ngẩng đầu lên.
Gió thổi nến lay lắt, Mặc Tức thấy vệt nước mắt của Cố Mang vẫn chưa khô, nhưng y vẫn gượng cười một tiếng, nụ cười ấy vừa vụn vỡ vừa kiên cường đến lạ.
Cố Mang nói: “Không có gì, lúc đó Chu trưởng lão chưa phát hiện ra vết tích của quân cờ Trân Lung, Quân thượng không rõ chân tướng, trách mắng như vậy cũng là chuyện hẳn nên.”
Dừng một thoáng, Cố Mang lại dùng đôi mắt đen ướt át dè dặt nhìn Quân thượng.
“Vậy xin hỏi Quân thượng… định lật lại bản án cho Lục Triển Tinh thế nào?”
Quân thượng không trả lời, giữa bầu không khí im ắng này, quân cờ trắng xoay từ từ chậm dần, càng lúc càng mệt mỏi, càng lúc càng nản chí…
Bên ngoài lại có ánh chớp lóe lên, rọi núi xa trông như từng con lệ quỷ chui lên từ lòng đất.
“Ầm” một tiếng sấm sét nổ vang trời, mưa xối xả như thác nước trút xuống nhân gian.

Quân thượng nói: “Cố soái, sợ rằng không thể.”
Con ngươi của Cố Mang co rút giữa sấm rung chớp giật, mà lúc này quân cờ trắng trên bàn cũng xoay kiệt sức rồi, nó ngọ nguậy dùng chút hơi tàn để xoay thêm vài vòng chật vật, cuối cùng ngã xuống không còn động đậy nữa.
Mọi vật lại chìm vào im lặng, tựa như đầm nước sóng ngầm sục sôi bắn bọt tung tóe, mắt thấy sẽ có Hà Bá trồi lên, giáp vảy sáng loáng rọi sáng vực sâu, trả lại công bằng cho muôn dân.
Nhưng bỗng nhiên, gió lại dừng, nước lại yên.
Hà Bá lại lặn sâu xuống đầm, hại người trên bờ đợi chờ khổ sở, mừng hụt thật lâu.
“…” Cổ họng của Cố Mang đắng chát: “Có ý gì?”
Quân thượng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Cố soái có biết bây giờ Lục khanh ở trong lao ngục cảm thấy thế nào không?”
“…”
“Đến giờ khanh ấy vẫn cho rằng chém chết đại sứ trên núi Phượng Minh là do mình nhất thời manh động gây nên.

Khanh ấy hổ thẹn vô cùng, Chu Hạc bảo lúc thẩm vấn khanh ấy, khanh ấy cứ một mực nói muốn gặp khanh.

Khanh ấy muốn đích thân xin lỗi khanh vì sự manh động của mình.”
Cố Mang nhắm chặt hàng mi, ngón tay thả bên chân siết thành đấm, gân xanh hằn rõ trên thái dương, nét mặt trông đau đớn tột độ.

Quân thượng lại mân mê quân cờ trắng toát kia: “Lục khanh hoàn toàn không biết, kẻ bị quân cờ trắng điều khiển tâm trí, bất luận là giết người, tạo phản, gian dâm hay những việc ác ôn khác, bọn họ đều làm ra được, hơn nữa còn cho rằng mình tự nguyện làm thế —— Khanh ấy chỉ là một nạn nhân vô tội, một thanh đao giết người, nhưng lại cho rằng mình chính là hung thủ.”
Cố Mang thình lình ngồi thẳng dậy, không chịu nổi nữa run giọng nói: “Thế sao Quân thượng không nói rõ với huynh ấy!”
“Sao không nói rõ với khanh ấy?” Quân thượng như đang hỏi ngược lại, hoặc như đang tự hỏi lòng mình, hắn buồn bã cười khẽ một tiếng, hồi lâu sau mới nói: “… Bởi vì cô hổ thẹn với lòng.”
Hắn quay đầu nhìn màn mưa mù mịt xối cho đất trời hoang vu mà điêu tàn, giọng nói nghe còn quạnh quẽ hơn cả cảnh sắc núi non này.
Quân thượng nhẹ giọng nói: “Cô không biết nên đối mặt với khanh ấy thế nào.

Khanh ấy không phải là nghịch thần, mà là một vị tướng soái bị đày đọa vì Trọng Hoa.

Tim cô cũng làm bằng thịt mà… cô không có mặt mũi gặp khanh ấy.”
Dừng giây lát lại nói: “Khanh cho rằng cô không muốn rửa sạch tội danh cho khanh ấy, không muốn lập tức trả lại công bằng và danh dự cho các khanh sao?”
“Khanh lầm rồi.

Thiên hạ nào có quân vương muốn làm trọng thần thất vọng như thế.” Quân thượng đứng dậy đi tới góc đài Hoàng Kim gió giật mưa giông, chắp tay sau lưng nhìn đêm dài vô bờ vô tận trước mắt, im lặng một hồi rồi nói như thở dài: “Cố soái à, có một câu, hôm nay chỉ sợ cô có quỳ gối trước mặt khanh mà nói, khanh cũng nhất định sẽ không tin.”
Dừng một thoáng, hắn nói tiếp: “—— Trong mắt cô, đội quân kia của khanh mới là báu vật quý giá nhất mà cô kế thừa từ tay phụ vương, cho cô nhiều đất đai hơn nữa hay mỹ nữ đẹp tuyệt trần hơn nữa, cô cũng không đồng ý đổi đâu.”
“…”
“Cô không hề muốn mất đi các khanh.”
____________________________
Tiểu kịch trường
Quân thượng: Ta cảm thấy mình có thể có vài tên khác.
Cố Mang Mang: Cái gì?
Quân thượng: Trùm diễn sâu.
Cố Mang Mang: Hay đó, còn gì nữa không?
Quân thượng: Ảnh đế.
Cố Mang Mang: Hay đó, còn gì nữa không?
Quân thượng: La Hán nghìn mặt.
Cố Mang Mang: Hay đó, còn gì nữa không?
Quân thượng: Hết rồi, ta chỉ muốn biết tên thật của ta là gì, vai phụ cả truyện đến nay chỉ có một mình ta không có tên họ = =.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.