Vết Nhơ Dư Ô

Chương 120: 120: Thì Ra Thật Lòng Là Như Thế



Cố Mang run lẩy bẩy, y không thể nào không run được, những gì y có quá ít ỏi, rõ ràng là một tướng quân lẫy lừng khắp thiên hạ, nhưng vẫn phải trơ mặt đi xin đám quyền quý cho một ít lợi lộc và một câu tán thành như một kẻ ăn mày.

Bây giờ Quân thượng lại nện hết những thứ mà y nài nỉ cầu xin lên người y, đồng ý cho y hết tất cả.

Lưng y làm sao tiếp tục duỗi thẳng được?
Ngạo mạn bất cần là đặc quyền của những người như Mặc Tức và Mộ Dung Liên, từ trước đến giờ chưa từng là của y.
Có lẽ Quân thượng cũng thừa hiểu điều đó, thế nên hắn không hề nóng vội, chỉ chắp tay đứng yên tại chỗ cũ, chờ Cố Mang từ từ bình tĩnh lại, chờ Cố Mang từ từ chịu khuất phục, từ từ đi về phía đường cùng.
Chờ mãnh thú trên thần đàn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tự cài hàm thiếc và dây cương lên người mình.
Đúng như dự đoán, sau một lúc lâu, Cố Mang ngước đầu lên, đôi mắt đen ướt át nhìn quân vương trước mặt.
Y không nói gì nữa, chỉ là ánh sáng trong mắt đã biến thành tro tàn, trái tim đã biến thành cát bụi.
“Cầu xin Quân thượng…”
Cuối cùng y nhẹ giọng nói: “Đồng ý với thần một việc.”
“Khanh nói đi.”
“Triển Tinh… huynh ấy không nên bị giấu diếm, thần muốn tự mình vào âm lao, nói cho huynh ấy biết tất cả sự thật.”
Im lặng giây lát, Quân thượng nhắm mắt thở dài: “Cố khanh, khanh hà tất ——”
“Bởi vì thần hổ thẹn với lòng.”
“… Nhưng mà khanh ấy không biết sự thật mới là lựa chọn tốt nhất, bất luận là với khanh, với cô, hay là với Trọng Hoa.”
“Không, huynh ấy nhất định phải biết.

Huynh ấy hy sinh đủ lớn rồi, thần cầu xin người, chí ít lần này… chỉ nghĩ cho huynh ấy được không.” Cố Mang đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ hàng mi rậm dày, rơi lã chã xuống đất: “Huynh ấy đã chịu oan.

Thần cũng không cứu được… không cứu được huynh ấy.

Nhưng chí ít thần có thể cho huynh ấy…”
Vài chữ cuối cùng, chữ nào cũng tàn khốc như sắt nung ịn vào tim.
“Chí ít thần có thể cho huynh ấy biết, huynh ấy chưa bao giờ làm sai.”
“Chí ít thần có thể cho huynh ấy, không… ngậm oan, mà chết…”
Sau câu này, giọng yếu dần, bóng người cũng nhạt đi.
Cảnh tượng trước mắt từ từ tối sầm, trước khi bóng đêm nuốt trọn đài Hoàng Kim, Mặc Tức trông thấy Cố Mang chậm rãi dập đầu với Quân thượng.
Đó không giống thần phục, mà giống một loại kiệt quệ cạn cùng sức lực hơn.
Trước mắt đen như mực.
Cùng lúc đó, một cơn đau buốt nhói bùng nổ khắp bốn chi trăm xương của Mặc Tức! Ngọc giản ghi sử lại bắt đầu lại hấp thu năng lượng từ máu thịt của hắn, song Mặc Tức cảm thấy thứ chảy trôi khỏi cơ thể của mình không riêng gì linh lực, linh hồn của hắn cũng như bị rút phăng khỏi thể xác, bị nghiền thành bột phấn vụn nát.
Mặc Tức lại không cảm thấy đau.

Bên tai hắn vẫn văng vẳng cuộc đối thoại trên đài Hoàng Kim tám năm trước, trước mắt hắn vẫn đung đưa gương mặt tuyệt vọng cùng cực của Cố Mang.
Một trận mưa đêm, một ván quyền mưu, một lần hi sinh.
Dối đời suốt tám năm ——
“Cố khanh, cô cần một người, người đó phải đủ trung thành, đủ dũng cảm, còn phải đủ thông minh.

Cô cần một người như thế đánh vào nội bộ của nước Liệu, truyền lại tình báo cho cô, trở thành độc dược rót vào bụng lão sĩ tộc và nước Liệu.”
“Khanh có bằng lòng làm cánh tay đắc lực của Trọng Hoa, nhịn nhục gánh vác trọng trách không?”

Khanh có bằng lòng… từ nay về sau, trên trời dưới đất, chỉ có một người biết được chân tướng không? Con dân mà khanh bảo vệ phỉ nhổ khanh, tất cả bộ hạ cũ của khanh hiểu lầm khanh, tri kỷ cả đời của khanh xem khanh là kẻ địch.
Khanh móc ra một trái tim rừng rực, dâng trọn nhiệt huyết của cuộc đời, mà mọi người chỉ nhớ sự phản bội và tiếng xấu của khanh.
Cố khanh, Cố soái, Cố Mang.
Khanh có bằng lòng không.
Từng câu từng chữ như lời chất vấn truyền đến từ sâu trong sấm mây, nghe tựa giọng trời thấu gan phổi, nghe tựa dùi nhọn thủng lòng người.
Trước mắt trời xoay đất chuyển, mọi sắc màu bên trong như tuyết rơi phân tán rồi tụ hội.

Giữa những mảnh vỡ lắc lư chao đảo đó, Mặc Tức cứ rơi mãi không ngừng, hệt như rơi xuống vực sâu vĩnh viễn không thấy đáy.

Hắn mở to hai mắt, mãi đến khi đuôi mắt có giọt nước nóng hổi rơi lã chã, hắn mới thảng thốt nhận ra mình đang khóc.
Cơ thể giống như không còn là của mình, linh hồn cũng như bị xẻ thành hai nửa, đang tranh đấu quyết liệt giữa ảo cảnh đổ sụp.

Ngay giờ phút này đây, những cuộc đối thoại từng xảy ra với Cố Mang lũ lượt hiện lên trong đầu hắn, giày xéo hắn thành tro ——
Cố Mang nói: “Bọn họ là máu của thần, mắt của thần, hai tay và hai chân của thần, người thân và tính mạng của thần.”
Mà hắn từng giận dữ mắng mỏ Cố Mang: “Lúc huynh tay đầy máu tanh giết chết vô số anh em chiến hữu —— Cố Mang, huynh có từng hối hận dù chỉ một chút không?!”
Cố Mang nói: “Thần phải bị dồn đến bước đường nào mới có thể đầu quân cho đất nước hoang đường đã giết vô số anh em chiến hữu của thần, đốt lửa chiến tranh khắp toàn bộ Cửu Châu?!”
Mà hắn từng oán trách: “Huynh muốn phản quốc cũng không chỉ có một nơi để đi, vậy mà huynh lại khăng khăng chọn nước Liệu.

Thứ huynh muốn chính là báo thù, vì dã tâm của huynh, vì chiến hữu của huynh, vì đường ra của các huynh, huynh không ngại nhuốm máu những người khác.”
Cố Mang nói: “Bọn họ cũng vĩnh viễn có được một tấm bia trong lòng thần, thần sẽ ghi nhớ tên họ của mỗi người, dáng hình của mỗi người, đến tận ngày chính thần cũng chết đi.”
Mà hắn lại từng tát vào mặt Cố Mang, từng câu từng chữ đâm thủng tim Cố Mang.
Hắn nói Cố Mang…
Còn chưa nghĩ đến chữ đó, Mặc Tức đã kìm lòng không đặng mà run rẩy, hắn cảm thấy kinh hoàng tột độ vì lời nói của mình ngay lúc đó.
Hắn lại nói Cố Mang… bẩn.
Sau khi mất trí nhớ, Cố Mang vô thức muốn đeo khăn lụa anh liệt của Trọng Hoa, vô thức khát khao ngày nào đó mình sẽ được minh oan rửa tội, được quang minh lỗi lạc mặc giáp ra trận đứng trước tướng sĩ của ba quân, nhìn giáp sáng chói trời thêm lần nữa.

Chỉ sợ đây chính là niềm an ủi duy nhất của Cố Mang suốt năm này đến năm khác nằm vùng.
Những gì y nắm giữ chỉ có ảo mộng hư vô và tưởng tưởng khờ dại này.
Vậy mà hắn lại chê y bẩn.
“Ta cũng nên có… ta cũng nên có mà…” Cố Mang mắt xanh mất đi thần thức giành lấy chiếc khăn lụa của hắn, giọng nói cố chấp thấm đượm bi thương ấy như vượt qua năm tháng trở về bên tai hắn.
Mà bạt tai lúc đó hắn thẳng tay tát vào mặt Cố Mang, giờ đây cứ như tự tát vào mặt mình, nóng rát mà nhói đau.
Huynh làm sao xứng.
… Huynh làm sao xứng chứ…!!!
Mặc Tức kinh ngạc với việc mình còn chưa gào rống khóc ròng, vậy mà vẫn có thể nhịn được —— Hắn thậm chí không biết mình đã đau tới tê liệt, hay trái tim đã thật sự bị luyện thành sắt đá trong suốt bao năm chìm nổi trong tuyệt vọng.
Ơn trên đài Hoàng Kim, đất trời nào ai hay.
Bốn chi trăm xương của hắn như sắp bị xé nát, ngọc giản gặm cắn linh hồn của hắn, mà sâu trong đầu hắn như có một tiếng nói thăm thẳm vang lên, quấn lấy hắn, truy hỏi hắn.
Ngươi còn muốn xem tiếp không? Mặc Tức, Hi Hòa quân.

Tim ngươi làm bằng cái gì vậy? Cớ sao vẫn có thể đối mặt với quá khứ và chân tướng máu me đầm đìa này.
Từng chữ như dao nhọn mổ lồng ngực của hắn, nhưng cơ thể tưởng như không phải của hắn nữa, máu tươi chảy đầy ngực, hắn lại không cảm thấy có gì đáng để tâm.
Mặc Tức ngơ ngác mở to mắt, hệt như một cái xác không hồn.

Đau? Chết? Linh hạch vỡ nát? —— Những thứ này không còn quan trọng nữa, Mặc Tức chỉ lầm bầm —— Trách ta là sắt đá cũng được, là băng lạnh cũng được.
Cho ta xem tiếp đi.
Ta muốn biết tất cả những sự thật bị giấu diếm, bị nuốt mất, bị tô vẽ.
Tại sao phải giấu diếm ta… tại sao… trước khi đi lên con đường này… ngay cả ta cũng bị gạt ra ngoài… không được biết gì hết…
Tại sao?!! Tại sao chứ…
Ngọc giản cất giọng dằng dặc: “Nếu lòng người muốn thế, hiến máu thịt cho ta —— rõ tiếc nuối lòng người ——”
Lồng ngực thình lình quặn thắt, như thể có một cái móng nhọn vô hình mọc đầy xước măng rô bất ngờ vói vào trong, bóp chặt trái tim của chính hắn, linh lực trong linh hạch bắt đầu tản ra như bùng nổ —— Giang Dạ Tuyết từng nói, cố đọc ngọc giản chưa sửa toàn vẹn chắc chắn sẽ hao tổn linh lực nặng nể, chịu cơn đau đục xương rút gân.

Nhưng lúc này Mặc Tức lại cảm thấy, thì ra cơn đau đục xương rút gân chỉ có thế mà thôi… chẳng thể át được một chút nỗi đau khi biết được sự thật.
Cứ thế, vô số năm tháng quá khứ như tầng mây phiêu tán rồi tụ lại ở trước mắt.
Đài Hoàng Kim biến mất.
Thứ xuất hiện trước mắt hắn lần nữa, chính là phòng lạnh ở âm lao.
Đây là phòng giam Lục Triển Tinh từng ở mà hắn đã thấy bên trong gương Thời Gian.
Ngọc giản dẫn hắn trở về địa ngục lạnh lẽo trên không gặp trời dưới không gặp đất kia.

Theo cảnh tượng trước mắt càng lúc càng rõ ràng, cổ họng của Mặc Tức trào lên vị máu tanh nồng nặc.
Hắn cố nhịn cảm giác xây xẩm choáng váng, giương mắt nhìn chân tướng lại ngoi lên mặt nước —— Âm lao của tám năm trước châm một chiếc đèn sáng lập lòe, chiếc đèn rũ rượi hộc ánh lửa ra ngoài, trông như sẽ cạn dầu lụi tắt vào bất cứ lúc nào.
Lục Triển Tinh ngồi trên giường đá nhỏ hẹp lạnh buốt, bấy giờ Lục Triển Tinh còn chưa gặp Cố Mang, vì vậy thoạt nhìn cứ ngỡ là hai người khác nhau với Lục phó soái bình chân như vại chẳng thẹn với lòng trong gương Thời Gian.
Lục Triển Tinh chán nản tựa vào tường, gương mặt chôn sâu trong bóng râm, vài sợi tóc rối rũ xuống trước mắt hắn.

Toàn thân Lục Triển Tinh tản ra khí tức thất vọng mà suy sụp, hắn của lúc này là một tù nhân thật sự đúng nghĩa, không hơn không kém.
“Két” một tiếng, cửa ngục mở ra.
Cai ngục nói: “Họ Lục, quan thẩm vấn mà Quân thượng ngự phái đã tới rồi! Ngươi có oan khuất gì cũng có thể kể, có thỉnh cầu gì cũng có thể nói, nhưng nhớ phải ngoan ngoãn! Đừng có mà nổi điên gì đấy!”
Nói xong lại sang đổi sang điệu cười nịnh nọt, nói với người đàn ông đứng ngoài cửa: “Quan gia, mời ngài.”
“Ngươi lui ra đi.”
Quan thẩm vấn đeo mặt nạ bước vào trong phòng giam, huy động pháp thuật, nâng tay đóng cửa lại.

Trong phòng giam chật chội, ngoại trừ Mặc Tức mà người ngoài không thấy thì không còn bất kỳ ai có thể nghe được hai người họ nói chuyện.
Lục Triển Tinh chẳng hề kích động vì sự có mặt của “quan thẩm vấn” mà mình có thể kể oan khuất, hẳn vì mấy ngày qua những người như vậy tới nhiều rồi, nhưng không ai mang đến cho hắn hy vọng cả.

Thế nên hắn thậm chí chẳng buồn ngước mặt lên, cánh tay rắn chắc gác trên đầu gối, chỉ lặp yêu cầu mà có lẽ hắn đã lặp đi lặp lại mấy ngàn lần.

Hắn nói với giọng cứng nhắc: “Ta muốn gặp Cố Mang.”
“…”
“Chỉ vậy thôi.

Ta không có oan khuất, không có yêu cầu khác.” Lục Triển Tinh uể oải thì thào, như thể đã bị rút cạn cả linh hồn, chỉ còn một luồng chấp niệm này: “Ta muốn chính miệng nói xin lỗi đệ ấy.

Sau đó các ngươi có thể giết ta… ngũ mã phanh thây lăng trì chần nước sôi gì cũng được.

Ta không kêu oan.”
“Quan thẩm vấn” không nói gì, chỉ là bất ngờ quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái trước chiếc giường bẩn thỉu của Lục Triển Tinh.
Cuối cùng Lục Triển Tinh cũng có chút phản ứng, hắn hơi sửng sốt: “… Ý gì đây.”
“Trước trận giao chiến trên núi Phượng Minh, ta và huynh có chơi xúc xắc, còn chưa xong mười ván ta đã buộc phải đi.

Lúc đó đã hẹn đánh thắng trận rồi sẽ về chơi tiếp.” Đối phương vừa nói vừa lấy hai viên xúc xắc ra từ trong túi Càn Khôn: “Trận thì đánh không thắng, nhưng xúc xắc ta đã mang đến rồi.”
Hai viên xúc xắc, kế bên số sáu có khắc hoa văn sen đỏ.
Lục Triển Tinh ngỡ ngàng như bị sét đánh, hắn thình lình nhảy xuống giường, túm lấy cổ áo của “quan thẩm vấn”, lời còn chưa nói hết, mặt nạ còn chưa tháo, nhưng hai anh em cùng lớn lên với nhau thân thuộc đến nhường nào, Lục Triển Tinh nhìn đôi mắt đen láy phía sau tấm mặt nạ —— Đời này hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt của người nào sáng sủa có thần hơn Mang Nhi của hắn, anh em tốt của hắn.
Đường đường là nam nhi tám thước, thoáng chốc đã nghẹn ngào, Lục Triển Tinh nhìn vào mắt Cố Mang, xúc động hỏi: “Mang Nhi!! Là đệ?!”
“Quan thẩm vấn” giơ tay tháo mặt nạ xuống.
Giữa ánh đèn mờ tối, gương mặt sớm đã thấm đẫm nước mắt của Cố Mang hiện ra.

Lần trước hai anh em họ gặp nhau, một người còn là tướng quân uy danh hiển hách, một người còn là phó soái hăng hái năng nổ, nhưng giờ đây chỉ như cái búng tay.

Một người bị cách chức làm dân thường, một người đã thành kẻ tù tội.
“Là ta.” Giọng Cố Mang khàn như sắp mất tiếng, vành mắt cũng đỏ hoe: “… Xin lỗi, qua lâu như vậy… ta mới đến gặp huynh…”
Anh em gặp lại sau lâu ngày xa cách, cảm xúc không khỏi kích động khôn cùng, hai người ôm đầu khóc nức nở.

Hồi lâu sau, Lục Triển Tinh mới lau nước mắt trên mặt, nắm chặt đôi tay của Cố Mang.
Rõ ràng hắn có nhiều chuyện khác để hỏi, chẳng hạn như sao đệ lại tới đây, sao đệ phải tới đây, bây giờ đệ sao rồi… nhưng nhìn người anh em của mình, câu đầu tiên mà Lục Triển Tinh khàn giọng hỏi ra miệng chính là ——
“Mang Nhi, trận chiến trên núi Phượng Minh… đệ, đệ còn trách ta không?”
Cố Mang nức nở nói: “Triển Tinh…”
Lục Triển Tinh lại hối hận tột cùng, những lời này nghẹn trong lòng hắn lâu như thế, sớm đã như sông tràn gây lũ.

Hắn không ngừng lẩm bẩm: “Là ta nhất thời manh động, ta không biết tại sao nữa… ta giống như, giống như bị ma quỷ mê hoặc đầu óc vậy, đột nhiên cảm thấy đời này vứt đầu đổ máu vì nước nhà quá không đáng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ chúng ta làm đều không đáng… nhưng mà… nhưng mà… ta không có nghĩ như vậy… ta chỉ từng thỉnh thoảng có một chút suy nghĩ như vậy thôi, nhưng ta thật sự không phải nghĩ như vậy!”
“Ta có lỗi với bảy vạn anh em trên núi Phượng Minh… ta không biết lúc đó mình bị sao nữa, Mang Nhi, là ta phụ lòng tin của đệ, là ta phụ lòng tin của các anh em…”
Từng câu từng chữ, đâm vào lòng người.
Nét mặt của Lục Triển Tinh trông hối hận đến thế, hốc mắt đỏ bừng và vệt nước mắt chưa khô của hắn như một chiếc dùi nhọn phủ đầy gai đâm mạnh vào trong máu thịt của Mặc Tức.
Lục Triển Tinh trước mắt hối hận khôn xiết vì sai lầm nghiêm trọng mình gây nên làm gì có nửa phần giống gã đàn ông cà lơ phất phơ bên trong gương Thời Gian? Lục Triển Tinh mà lúc đó Mặc Tức gặp trong gương Thời Gian, rõ ràng câu nào chữ nào cũng điên rồ tột độ ——
“Ta hủy hoại cuộc đời của đệ ấy, cũng tốt hơn nhìn đệ ấy hủy hoại tính mạng của mình và càng nhiều người hơn.”
“Quyền của đệ ấy, Quân thượng tước hay lắm!!”
Không…
Không không không, sai rồi, sai hết rồi.
Thì ra sự thật không phải là như thế.
Mặc Tức nhìn Lục Triển Tinh hối hận không kịp đau đớn cùng cực quỳ gối trước mặt Cố Mang, trong tai kêu “ong ong”… sai rồi… sai hết rồi!!
Hắn nghe Lục Triển Tinh liên tục nói xin lỗi Cố Mang, hắn nghe Lục Triển Tinh nói với Cố Mang rằng: “Mang Nhi, xin lỗi.”
Mặc Tức chỉ cảm thấy cả người lạnh toát —— Bây giờ xem ra, Lục Triển Tinh trong gương Thời Gian đã thừa biết cái chết của mình có thể giữ mạng của ba vạn tàn quân, thế nên mới quyết ôm hết tội lỗi lên người mình.

Rõ ràng hắn không phải là kẻ điên hủy hoại mộng tưởng của anh em tự cho mình là đúng, nhưng lại thà chết giữ bí mật với Mặc Tức chứ không để người đời biết thì ra mình là anh hùng dưới lốt nịnh thần, trung lương chịu cảnh oan khuất.
Vì bảo vệ Cố Mang, bảo vệ các đồng đội còn lại, mặt nạ tội thần và mãng phu mà Quân thượng đưa cho hắn, hắn lại cố nhịn đeo đến chết!
… Thì ra từ trước đến nay Lục Triển Tinh chưa bao giờ phụ lòng Cố Mang.

Hắn là bạn tốt của Cố Mang, là phó soái của Cố Mang, bọn họ đều là người chết vì đạo, là người chung một đường.
Vất vả lắm Cố Mang mới xoa dịu được cảm xúc của Lục Triển Tinh, y đỡ Lục Triển Tinh dậy, để Lục Triển Tinh ngồi bên mép giường, sau đó nghẹn ngào nói với người đàn ông áy náy bất an này: “Triển Tinh… từ trước đến giờ huynh chưa từng cô phụ chúng ta điều gì.

Từ đầu chí cuối, huynh luôn là anh em của chúng ta.”
Câu này khiến cho Lục Triển Tinh vốn đã bình tĩnh được một chút lại trở nên suy sụp, Lục Triển Tinh vùi mặt vào trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Không… là ta chém chết đại sứ Nhu Lợi, là do lúc đó ta không kiềm chế được mình, bị tư tâm làm choáng đầu.”
Cố Mang nắm chặt tay đối phương, vành mắt đỏ hoe: “Không phải như vậy.”
“…”
Một câu hệt như sấm đánh xuyên trời, sét đánh thủng mây ——
“Huynh nghe ta nói đây, làm huynh choáng đầu không phải là tư tâm của huynh, mà là ván cờ Trân Lung mà nước Liệu gieo vào trong người huynh.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.