Trong nhà rất ấm áp, khác hẳn với gió trời rét run ở ngoaid, Tô Cách chỉ mặc đúng cái áo khoác caro màu xám, lạnh đến nỗi thở ra khói.
Mùa đông nơi phía Nam chính là như vậy, không cần biết là nhiệt độ hạ xuống bao nhiêu, nhưng lạnh buốt như thấm vào tận xương tủy, làm cho ai cũng cảm nhận được mùa đông chân chính là thế nào.
Môi Tô Cách vừa rồi bởi ăn cay nên sưng đỏ, lúc thổi ra hơi thì hơi tê tê, khó chịu đến nỗi cậu phải “A!” một tiếng.
Một chiếc xe màu trắng lướt qua, cậu nhìn sang, lập tức nhận ra đó là xe của Trần Mục Dương.
Ở đây đụng phải xe của anh cũng là bình thường, dù sao vừa rồi hai người mới chạm mặt ở nhà hàng.
Nhớ tới những mỉa mai ở góc khuất, Tô Cách gào với m0ng xe: “Trần Mục Dương! Anh là cái đồ ch3t tiệt!”
Vốn tưởng đối phương sẽ không nghe thấy, nhưng không ngờ xe đỗ xịch lại rồi lùi lùi.
Tô Cách hơi hoảng, nhịn không được rụt cổ lại, xe lóe đèn loé lên vài lần rồi ngưng hẳn.
Cửa sổ được hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Trần Mục Dương.
“Lên xe.” Anh ra lệnh.
Tô Cách ngoan ngoãn mở cửa ngồi ngồi vào, hệ thống sưởi làm cậu thoải mái thở ra.
“Cậu mới nói gì?” Lời này khiến Tô Cách đánh hơi được biến căng.
“Hả?” Âm lượng của ai kia tăng lên.
Tô Cách tựa người lên cửa xe, suy nghĩ xem nếu mình lặp lại câu vừa nãy thì xác suất an toàn là bao nhiêu. Cẩn thận nghĩ ngợi nghĩ ngợi, Trần Mục Dương kêu cậu lên xe là một thuyết âm mưu, khiến cậu không có cửa chạy, chỉ có thể làm con cá bất lực nằm trên thớt.
“Không có…”
“Tôi không nhắc lại đến lần thứ ba.” Xem ra Trần Mục Dương cực kỳ muốn tôi ch3t cậu sống.
Tô Cách chỉ còn có cách a dua và nịnh hót để bảo toàn tính mạng bé nhỏ.
“Tôi nói là tôi rất thích anh.” Đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Khóe miệng anh giương lên một chút: “Vừa rồi cậu nói tới chín từ.”
Cừ thật! Ngay cả cậu nói cái gì anh cũng nghe lọt, rõ ràng là đang đào hố chờ mồi, mà còn buồn cười hơn là Tô Cách tự rơi vào hố mà không cần ai đẩy.
“Được rồi! Chín từ: tôi con mẹ nó rất thích anh!” Nói rồi, cậu quay ra viết lên cửa sổ nhờ hơi nước, nhưng đếm rồi lại phát hiện ra thiếu từ, sắp tèo đến nơi rồi…
“Mà tại sao tôi lại phải nói với anh, tôi còn chưa tìm anh tính sổ mấy câu anh mỉa tôi ở nhà hàng, anh còn dám so đo nữa! Đồ quỷ hẹp hòi!” Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cậu học được mấy chiêu xấu này.
“Tôi mỉa cậu cái gì?”
“Anh bảo tôi với đàn anh có quan hệ bất chính!”
“Tôi nói vậy sao?”
Cậu nghĩ nghĩ, mặc kệ anh có hay không, dù sao cũng chẳng có chứng cứ, liền cắn răng khẳng định: “Có!”
“Ồ, vậy cậu có hay không?”
“Có cái gì?”
“Quan hệ bất chính.”
“Đùa gì vậy, tôi là loại người đó sao? Dù sao anh cũng chẳng tin tôi đâu, ngay từ đầu anh đã coi tôi là cái loại người kia rồi.”
“Tôi tin.”
“Gì cơ?”
Sắc mặt anh mất tự nhiên, im bặt. Tô Cách cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, chẳng lẽ ý anh là anh tin cậu và Jason không có loại quan hệ kia.
Không biết gì sao, trong lòng Tô Cách như được rót mật, bao nhiêu phẫn nộ ban nãy đều hóa ngọt.
Trần Mục Dương chạy tới trường nghệ thuật Z.
“Tới rồi, xuống đi.”
“Cảm ơn anh.” Tô Cách ngốc nghếch nói cảm ơn, mở cửa xuống xe.
“Tô Cách.”
“Ừ.”
“Tôi không phải sinh viên trường nghệ thuật Z.”
“Ồ.” Cậu đã đoán được từ lâu.
“Trường tôi cách đây một con đường.”
Nói rồi, Trần Mục Dương đánh vô lăng chạy đi để lại mình Tô Cách đứng ngốc trong gió. Cách trường nghệ thuật Z một con đường, đó không phải là Z đại nổi tiếng cả nước sao? Sinh viên Z đại đều là một đám người siêu ngầu tỏa sáng, một trời một vực với đám choai choai sinh viên nghệ thuật. Vì vậy, dù chỉ cách nhau một đoạn thì người hai trường chẳng bao giờ liên quan đến nhau.
Không ngờ Trần Mục Dương lại là sinh viên Z đại, mà anh đóng phim làm gì nhỉ?
Vấn đề này như xương cá mắc trong họng với Tô Cách.
Trần Mục Dương đúng là khiến người ta không tưởng được, đến chính Tô Cách cũng không ý thức được cậu để ý anh đến từng chút một, thậm chí còn muốn kéo đối phương trở thành một phần cuộc sống của mình.
Phim điện ảnh “Chỉ cần yêu” cuối cùng đã bắt đầu bấm máy, buổi sáng đoàn làm phim tiến hành nghi thức khởi động máy, buổi chiều liền ráo riết quay những cảnh đầu tiên.
Tô Cách không ngờ rằng cảnh đầu tiên lại là cảnh thân mật. Cậu nghĩ tiến độ có chút nhanh, đạo diễn thì lắc đầu: “Tôi không để cảnh giường chiếu đầu tiên là sai lầm, muốn các cậu thêm thời gian thân thiết hơn. Huống hồ tôi còn nghĩ rằng quan hệ giữa hai cậu đã đủ thân thiết rồi?”
Cậu suýt chút nữa tức đến hộc máu, cái gì mà anh nghĩ, cái gì mà đủ thân cận chứ?
Trong lúc chuẩn bị hoạt cảnh, Trần Mục Dương ngồi một bên, im lặng đọc sách.
Tô Cách đi qua đi lại, xem quyển sách, nhìn đống chữ tiếng Anh trên đó liền đau đầu, cũng chẳng bắt chuyện mà nằm xuống sopha dài bên cạnh, nhắm mắt.
Đang lúc mơ mơ màng màng thì cậu cảm giác trên mặt mình có thứ gì đó đè nặng. Mở mắt ra, Tô Cách nhìn thứ đó, dùng tay cầm lấy, hóa ra là một quyển sách cổ dày cộp.
“Sao anh lại lấy sách đè mặt tôi hả?” Tô Cách tức giận mắng.
“Vậy quản lý dáng ngủ cho tốt vào.”
“Tôi ngủ thì làm sao?”
Trần Mục Dương không nói, chỉ thản nhiên nhìn cậu như Nhất Hiệt Thư [1].
Tô Cách tức đến xì khói…
“Cách Cách! Trần Suất! Mọi thứ chuẩn bị xong rồi!” Trợ lý gọi hai người.
Cậu đứng dậy, đi qua bên đó.
Đạo diễn nói về cách diễn cho Tô Cách và Trần Mục Dương nghe, sau đó sắp xếp vị trí, vai trò cho từng người rồi bấm máy.
Trần Mục Dương ngồi trên ghế, im lặng đọc sách.
Tô Cách ngồi sopha ôm máy tính, qua một hồi liền quăng đi, chạy ra đăng sau Trần Mục Dương rồi ôm cổ, tựa đầu lên vai anh: “Anh đang đọc cái gì thế, chẳng thèm để ý tới em.”
Trần Mục Dương không khách khí nói: “Hay hơn em.”
“Hứ! Mọi người đều nói yêu lâu liền mệt, còn chúng ta đang trong thời kỳ cuồng nhiệt mà anh đã mềm nhũn rồi!” Tô Cách có ý tứ, khinh thường bĩu môi.
Trần Mục Dương cũng nghe được ý tứ khác từ cậu, kéo cậu từ phía sau ngồi lên đùi mình: “Vậy em xem anh có thể ‘đứng’ hay không?”
“Anh đang nói gì vậy? Suốt ngày chỉ nghĩ linh tinh, d0 háo s4c!”
“Người châm lửa không phải là em à?”
“Em nào có nói thế? Là đầu óc của anh không trong sáng, suốt ngày chỉ dụ dỗ!” Tô Cách không thừa nhận, khinh bỉ anh.
“Vậy em có muốn thử không?”
“Thử cái gì?”
“Thử xem ai mới là người háo sắc?” Nói rồi, Trần Mục Dương liền chặn môi cậu.
“Tốt! Cắt!” Đạo diễn vừa lòng hô một tiếng: “Tôi đã nói là hai cậu ngày càng ăn rơ mà!”
Trần Mục Dương buông Tô Cách, cậu nhớ vừa rồi mình còn tức giận mà bây giờ đã bị ai kia cu0ng hôn, một chút tiết tháo cũng không có, dùng tay xoa miệng rồi trừng mắt lườm anh.
Mà Trần Mục Dương vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, làm như chả có vấn đề.
Đạo diễn đến bên anh, nhìn vẻ mặt Tô Cách liền vui mừng khi người gặp họa: “Này bạn học, sao lại chọc giận người ta rồi?”
Trần Mục Dương cạy răng không nói nửa lời.
Đạo diễn nghĩ anh xấu hổ, tiếp tục đùa: “Người khác nhìn không ra, chẳng lẽ tôi lại không thấu? Cậu cứ trưng cái vẻ đạo mạo thế thôi, thực tế là sóng ngầm cuồn cuộn rồi đúng không?”
“Nếu anh ngại số mình quá dài, tôi không ngại tiễn anh đi một đoạn đâu.” Trần Mục Dương lạnh lùng nói.
Đạo diễn nhún vai, cảm thấy toàn thân rét lạnh, rất thức thời lăn đi.
Nguyên một ngày, trừ phi phải đối thoại khi trong set quay, thì cậu toàn ngồi một góc hoặc đọc tạp chí. Còn Trần Mục Dương vẫn như cũ, ngồi ghế chuyên dụng đọc sách.
Lúc Tô Cách đọc tờ tạp chí mới, liền thấy hình mẫu ảnh ngồi ở thư viện chìm trong ánh nắng: “Thi cuối kỳ khổ bức, toán học cao cấp là lệnh tử hình, chỉ cầu có thể tèo nhanh một chút.”
Lúc này cậu mới nhớ ra sắp tới thi cuối kỳ, trường nghệ thuật Z yêu cầu các sinh viên không chỉ hoạt động theo chuyên ngành, phải học thêm môn tự chọn. Tỷ như bộ môn “Lịch sử thế giới hiện đại”, mà càng khủng b0 hơn là có toán cao cấp, hơn nữa còn tổ chức buổi khảo cuối kỳ và nộp luận án.
Đối với đám sinh viên chỉ suốt ngày hát ca thì đúng là vô cùng vô nhân đạo. Đã có nhiều kháng nghị nhưng cuối cùng nhận được câu trả lời cực dị: “Về sau sinh viên trường Z sẽ phải làm các công việc liên quan đến truyền thông, những môn học này chính là để tìm các thiên tài ẩn dật cho ngành truyền thông.”
Học chính khóa đã đủ tèo rồi, lại còn đòi toán cao cấp! Có bạn học gào thét với hiệu trưởng, ông “Ha hả” hai tiếng: “Các em, các em không nên nhìn toán cao cấp với con mắt bi quan như vậy! Ở trong thế giới toán cao cấp, các em có thể nhìn thấy được mối quan hệ của nhân quả tuần hoàn, còn thấu đáo được nhân sinh con người là vô cùng ảo diệu!”
Ảo diệu em gái thầy! Khuyên mãi mà người ta vẫn không nghe thấy tiếng lòng, toàn bộ sinh viên chỉ có thể cầu thần bái phật phù hộ cho bọn họ đến ngày thi có được sức mạnh siêu nhiên, nếu không thì phải thi lại, mà thi lại có khi vẫn không qua, đến lúc đó chính là oan trái giữa chốn trần gian.
Tô Cách thì ngộ ra được một chân lý, không nên mắng trường mình là vô sỉ, mà chính bản thân phải ngoan ngoãn đọc sách hoy…
———————-
[1]: Là Phật đó ‘A’ (Đọc thêm tại: 孤身隻影)
– —–oOo——