Trans: Z – Beta: Jung.
Trong mắt Tô Cách hiện chút hoảng hốt, xoay người chặn tiếng của Trương Tiêu Nhiên, nói với Trần Mục Dương ở đầu kia điện thoại: “Ừm… vừa rồi là Trương Tiêu Nhiên, chúng em cùng đi quảng bá, rồi ăn khuya…”
Thật ra Trần Mục Dương biết cậu sẽ không làm bậy, có tâm nhưng không có gan.
Nhưng tâm hồn đen tối lại muốn trêu cậu.
“Thật không? Anh thấy quan hệ của hai người rất thân thiết~” Trần Mục Dương không mặn không nhạt chọc mấy câu.
“Không có! Tuyệt đối không có! Trời đất chứng giám em và Trương Tiêu Nhiên là bạn bè bình thường!” Cậu vừa xua tay vừa sốt ruột giải thích.
Trương Tiêu Nhiên đứng đằng sau, thấy thái độ hốt hoảng của cậu, liền biết cậu đang nói chuyện với người kia.
Hắn đột nhiên đi lên, đoạt lấy điện thoại Tô Cách.
Trong một chốc cậu không phòng bị, trơ mắt nhìn điện thoại rơi vào tay hắn.
Trương Tiêu Nhiên đặt điện thoại bên tai, hỏi: “Cậu chính là bạn trai của Tô Cách?”
Trần Mục Dương sửng sốt, xem ra Trương Tiêu Nhiên biết Tô Cách thích đàn ông, nếu không sẽ không có câu hỏi này.
“Đúng vậy.” Trước mặt tình địch thì anh sẽ không nể nang.
“Anh… anh trả cho tôi!” Tô Cách sốt ruột muốn lấy lại nhưng bị hắn né, Tô Cách không cao bằng Trương Tiêu Nhiên, đành phải bất đắc dĩ nói: “Trương Tiêu Nhiên! Anh đang phạm pháp!”
Trương Tiêu Nhiên vững như núi: “Tôi muốn nói cho cậu biết tôi thích Tô Cách, tôi sẽ cạnh tranh với cậu!”
Trần Mục Dương lạnh lùng cười: “Chỉ sợ anh hiểu lầm hàm nghĩa của cạnh tranh công bằng thôi.”
“Cái gì?”
“Cạnh tranh công bằng nghĩa là Tô Cách có ý xuất tường. Nhưng tôi hiểu em ấy không có gan, càng miễn bàn đến người được chọn để xuất tường, không phải sao?” Lời của Trần Mục Dương rất ngoan, chọc trúng tim Trương Tiêu Nhiên.
Tô Cách liền thừa lúc hắn ngây người, lập tức giằng lại đồ.
“Alo~” Cậu cẩn thận dè dặt gọi.
“Nghĩ lại cho kĩ xem nên viết bản kiểm điểm thế nào, viết xong nộp cho anh.” Nói rồi, Trần Mục Dương không chút khách khí cúp rụp.
Viết kiểm điểm, kiểm điểm gì cơ, viết thế nào? Tô Cách đơ mặt, nhưng cậu chắc chắn biết mình đã chọc đối phương, nhìn cái tên đầu sỏ gây chuyện, thật sự muốn bóp ch3t hắn.
Trương Tiêu Nhiên nhìn ánh mắt phẫn hận Tô Cách bắn về phía mình, hắn đột nhiên nhận ra vừa rồi mình quá xúc động, chắc chắn đã để lại ấn tượng xấu.
“Tô Cách… Anh…” Trương Tiêu Nhiên không biết phải giải thích thế nào.
“Tôi về khách sạn trước.” Cậu xoay người đi ra ngoài.
Trương Tiêu Nhiên theo sau, không dám đi song song với cậu, chỉ dám đi cách vài bước. Hắn biết bây giờ cậu đang cực kỳ giận.
Tô Cách về phòng, trong não đều là Trần Mục Dương giận rồi, mình phải làm gì đây… không để Trương Tiêu Nhiên vào mắt, xoay người chuẩn bị đóng cửa thì bị chặn. Hắn nói: “Ừm, anh cũng ở phòng này.”
“Anh?! Không phải tôi cùng phòng với Dương Dương hả?” Cậu kinh ngạc hỏi.
“Là do đoàn sắp xếp.” Hắn cười cười đi vào, quả nhiên trên một cái giường có hành lý của hắn.
Trước khi bọn Tô Cách đến khách sạn check-in, vì vấn đề thời gian nên phục vụ đã giúp cậu mang hành lý lên phòng. Cậu luôn đinh ninh mình sẽ chung phòng với Dương Dương nên không hỏi.
Tô Cách nhìn Trương Tiêu Nhiên đến bên giường, lấy quần áo rồi đi tắm.
Tô Cách định thuê một phòng khác, tuy phải nôn tiền nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn việc phải cùng phòng với Trương Tiêu Nhiên.
Ai mà biết cậu lại đen đủi như thế, xuống tầng định thuê phòng thì hay tin không còn phòng trống, có nghĩa là cậu chỉ có thể ở chung với Trương Tiêu Nhiên.
Lúc hắn ra khỏi phòng tắm thì Tô Cách đã nằm trên giường nhắm mắt.
“Em không cần tắm à?”
Tô Cách không đáp, làm bộ mình ngủ rồi.
Trương Tiêu Nhiên bất đắc dĩ cười cười, cho dù chỉ là ở cùng một phòng cũng đủ khiến hắn vui. Chính bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại thích Tô Cách đến như vậy. Tô Cách có chỗ nào tốt, hắn thật sự hắn không thể nói rõ. Nhưng hắn chỉ muốn bên cậu, không từ bất kỳ thủ đoạn.
Tô Cách vốn rất xoắn xuýt, đầu nghĩ nếu Trương Tiêu Nhiên có hành động sai trái thì nên đối phó thế nào. Nhưng lâu thật lâu cũng không thấy hắn động đạt, tâm lý phòng bị được dỡ xuống, mà vừa nghe thấy tiếng chăn bên giường hắn được vén lên thì trong lòng cậu lại không yên.
Nhưng một lúc sau, Tô Cách lại nghe thấy tiếng ngáy của Trương Tiêu Nhiên.
Hắn ngủ rồi.
Bây giờ cậu mới bình tĩnh được, ngồi dậy, sau một ngày lên máy bay rồi lại xuống ô tô, giữ lớp make up cả ngảy, bây giờ còn chưa tẩy trang thì sao mà thoải mái.
Nếu Trương Tiêu Nhiên đã ngủ thì cậu cũng sẽ không cần lo lắng, rời giường vào phòng tắm.
Đợi Tô Cách đóng cửa phòng tắm, tiếng ngáy của Trương Tiêu Nhiên mới dừng lại, mở to mắt nhìn trần nhà…
Tô Cách tắm xong đi ra, Trương Tiêu Nhiên có vẻ đã ngủ say, không bị đánh thức thì cậu mới thả lỏng trèo lên giường ngủ. Đối với Trương Tiêu Nhiên, Tô Cách không có ấn tượng gì cả, tuy hắn đã từng đề cập về quá khứ, thì với cậu nó như là kí ức thuộc về người khác. Cảm giác với hắn chỉ là bạn bè thông thường, nếu không phải Trương Tiêu Nhiên lại làm phiền, khiến cậu sợ hãi thì hai người đã có thể trở thành bạn tốt.
Còn Trần Mục Dương thì thật sự đáng giận mà, cậu đã không so đo chuyện bạn gái, thế mà bây giờ anh vì một người không rõ ràng mà cho rằng cậu bắt cá hai tay, còn bắt viết bản kiểm điểm?!
Tô Cách mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
“Cốc cốc cốc…” Tô Cách bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức, Trương Tiêu Nhiên cũng mới tỉnh lại, xoa tóc, người để trần.
Tô Cách vừa thấy hắn c0itrần, ngừng bới tóc, nói: “Tôi mở cửa, anh nhanh mặc áo vào đi.”
Là Dương Dương.
Dương Dương thấy hai má Tô Cách đỏ ửng, nheo mắt phỏng đoán: “Sao lâu vậy mới mở cửa, đang làm chuyện không dám để người khác biết à?”
“Sớm như thế cậu đã chạy sang gõ cửa, tớ còn chưa tỉnh ngủ, đương nhiên là chậm rồi.” Tô Cách thản nhiên giải thích, không cho Dương Dương nhìn vào bên trong, tránh cho cậu ta nhìn thấy Trương Tiêu Nhiên quần áo lộn xộn lại nghĩ linh tinh.
“Còm sớm á?” Dương Dương nhìn giờ trên điện thoại: “Tớ đến cậu gọi dậy sớm đi dạo, tớ chưa từng tới thành phố N, chiều phải về rồi, thật tiếc.”
“Ồ, tớ biết mà.” Tô Cách gật đầu: “Cậu đợi một chút, tớ mặc quần áo đã.”
Dương Dương thừa cơ vào phòng, chỉ thấy Trương Tiêu Nhiên cũng dậy rồi, đang vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Hắn thấy cậu ta, lịch sự cười chào hỏi.
Dương Dương không nhịn đứng ở ngoài đánh giá sắc đẹp của hắn, cậu ta nhìn Tô Cách bận rộn… thay quần áo, lại nhìn hai cái giường bừa bộn, biết hôm qua hai người hai giường liền thoáng yên tâm.
Trời mới biết hôm qua cậu ta còn dán sát tai vào tường nghe động tĩnh, nhưng mà cách âm của khách sạn này quá tốt, gì cũng không nghe được. Cậu ta biết Trương Tiêu Nhiên có tình cảm với Tô Cách, nên khi biết được hai người ở cùng phòng liền rất sốt ruột.
Huống chi ở trên lớp đang đồn ầm chuyện Tô Cách là gay, cậu ta rất lo lắng Tô Cách sẽ thích Trương Tiêu Nhiên, nên làm gì đây?
Dương Dương thúc giục Tô Cách. Trương Tiêu Nhiên ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Hai người muốn đi đâu?”
“Em và Tô Cách sẽ đi shopping, em lớn thế này mà bây giờ mới xa nhà lần đầu, muốn nhân cơ hội này ra ngoài thăm thú.” Cậu ta dùng ánh mắt buồn rầu nhìn hắn.
Trương Tiêu Nhiên gật đầu hỏi: “Tôi đi cùng được không?”
Đương nhiên Dương Dương cầu còn không được, nhưng cậu ta biết là không có khả năng, hôm nay cậu ta còn có chuyện quan trọng phải nói với Tô Cách.
Mà Trương Tiêu Nhiên… “Sáng nay anh với Chu Chỉ Huyên, Trịnh Diệc Hiên có lịch trình mà, anh quên sao?”
Đoàn làm phim đã cố ý sắp xếp cho các diễn viên chính tham gia phỏng vấn, Dương Dương và Tô Cách chắc không có cơ hội. Dương Dương cân nhắc việc này, vẫn là lựa chọn cùng Tô Cách ra ngoài.
Công ty thầu “Lọ lem vườn trường” cũng chính là công ty truyền hình và điện ảnh Mộng Duyên, nơi Trương Tiêu Nhiên đầu quân, biểu hiện trong quá trình hợp tác của Dương Dương khá ổn, cảm thấy cậu ta có tiềm lực nên đang muốn ký hợp đồng với cậu.
Dương Dương vô tình nghe được tin này, trong lòng vô cùng vui mừng, điều này có nghĩa là cậu ta có thể dưới trướng cùng một công ty với Trương Tiêu Nhiên, có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.
Nếu như vậy, trước tiên cậu ta phải quét sạch chướng ngại vật đã.
————
Người thành phố C ăn rất cay, đi trên đường cũng có thể ngửi thấy mùi cay nồng khiến mũi Tô Cách rất khổ sở.
Bởi vì chiều còn phải bay về nên không thể đi quá xa, vì thế Tô Cách và Dương Dương liền đi trong trung tâm thành phố. Để mà nói, thì thành phố C còn không tấp nập bằng thành phố H.
Tô Cách không có hứng lắm, so với thành phố thì cậu thích nơi không khí trong lành, hòa hợp với thiên nhiên hơn, giờ phí thời gian ngoài đường, thà ở khách sạn ngủ bù còn hơn.
Đi đến một công viên, hai người ngồi xuống ghế đá.
“Tô Cách.” Dương Dương đột nhiên gọi tên cậu.
“Ừ?”
“Tớ đã nói rồi, tớ thích Trương Tiêu Nhiên, không đùa.” Dương Dương ngẩng đầu, thật lòng nhìn Tô Cách, để cậu nhìn thấy sự kiên định trong đáy mắt cậu ta.
Tô Cách không biết nên nói gì.
“Tớ cũng biết, anh ấy có ý với cậu.”
– —–oOo——