Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 46: Rụng lông ư?



Tình hình là mới đào hố mới, tạm thời chỉ đăng hố mới trên wordpress. Mọi người thích qua ủng hộ tui nhe
___

Phương Hòa chờ một lần là chờ tới vài ngày, Lê Chấn ngâm mình dưới đáy hồ vẫn y như trước, nếu không phải Phương Hòa vẫn cảm nhận được năng lượng trong hồ vẫn không ngừng tràn vào người hắn, cậu chắc đã xách người lên gọi tỉnh hỏi cho rõ ràng.

Cậu duỗi chân trước khẽ phớt trên mặt nước, tạo lên mấy gợn sóng lăng tăng làm Lê Chấn chìm phía dưới tựa hồ không mấy chân thật, Phương Hòa vẫy vẫy chân hất nước, vài giọt nước lạch tạch rơi xuống hồ, buồn bực chuẩn bị đi ăn, thức ăn dự trữ làm sẵn lúc trước đã đưa hết cho Lê Nguyệt, cho nên hiện tại cậu chỉ có thể tự giải quyết vấn đề đồ ăn.

Lần sau cậu nhất định phải kêu Lê Chấn chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, dự trữ cho tốt, để dành làm đồ ăn cho một con mèo như cậu.

Tuy rằng dị năng của cậu nhờ Lê Chấn mà đã thăng lên cấp 2, nhưng cái vụ nấu cơm này, hệ phong với hệ tốc độ cũng không có mấy tác dụng, chiên xào các thứ thì bỏ đi, Phương Hòa chỉ có thể làm món đơn giản nhất – hầm, vài ngày trời liên tục ăn canh cá, ăn ngán tới muốn nôn.

Miễn cưỡng ăn xong, cậu nhìn trái cây rau dưa khắp đồi núi, chán gần chết thu thập hết, đối với dị năng của cậu thì chuyện này quá nhẹ nhàng, nhìn trái cây chồng chất thành một đống lớn, sau này chắc chắn có thể đổi rất nhiều tinh hạch.

Một lúc lâu sau, Phương Hòa sắp xếp xong các loại đồ ăn, lần thứ hai trèo lên cục đá nhìn Lê Chấn, móng vuốt nhàm chán quơ nước, đột nhiên nghĩ, có phải năng lượng trong hồ không đủ dùng không?

Phương Hòa đột nhiên đứng lên, dùng chân trước đập lên đầu mình, không phải chỉ là thiếu tinh hạch thôi sao? Bên ngoài bây giờ thiếu gì cơ chứ?

Phương Hòa vừa định đi ra ngoài thì chợt nhớ tới mấy lời Lê Nguyệt nói lúc trước, giương mắt mèo nhìn về phía balo bị cậu ném bên hồ.

Phương Hòa chạy qua, trực tiếp dùng móng vuốt xé rách balo, trừ một ít đồ dùng cho trẻ em, bên trong còn có một cái túi to đựng đầy mấy quả cầu lớn nhỏ, lóe lóe ra tia điện.

Cậu liếm liếm môi, cảm thấy nếu Lê Nguyệt đã nói để cho cậu dùng vậy thì chắc là không có gì nguy hiểm, cậu thu hồi móng vuốt vào chân, chỉ dùng đệm mềm thăm dò sờ sờ, bao bọc mấy quả cầu là một loại cao su mềm mềm, cậu có thể cảm giác được năng lượng kích động của mấy quả cầu bên trong.

Từng bị điện giật Phương Hòa nhanh chóng rút chân lại, ngồi xổm một bên nhìn mấy quả cầu, tình huống bên ngoài không biết thế nào rồi, cậu đang phân vân có nên ra ngoài ném thử một quả không, nhân tiện xem xem rốt cuộc nó mạnh cỡ nào.

Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Lê Chấn vẫn bất động như trước, cứ đợi vậy quài cũng không phải là cách, vẫn là tên tìm thêm một ít tinh hạch.

Phương Hòa nâng chân vuốt vuốt quả cầu mấy cái rồi xông ra ngoài, quả nhiên y như cậu đoán, mục tiêu lớn là Tiểu Lương Tư đã biến mất, mất đi mục tiêu, tang thi triều lập tức dừng lại.

Một số tang thi đã bắt đầu sinh ra bản năng truy đuổi năng lượng mạnh hơn, bắt đầu công kích tang thi khác, thường thường có thể nghe được tiếng gào rống của chúng, cùng âm thanh gặm nhắm ghê rợn, bọn nó vẫn chưa thoát khỏi bản năng của tang thi cấp thấp, chỉ biết ăn luôn đầu đồng loại là có thể gia tăng sức mạnh, cho tinh tình hình xung quanh vô cùng máu me, một đống tang thi tập chung với nhau như vậy, rất có thể sau một hai tháng vẫn chưa thể tản ra.

Phương Hòa nhìn tang thi xung quanh từ lúc cậu xuất hiện vẫn không có phản ứng gì, thật không ngờ, che chắn của Lê Chấn có thể kéo dài lâu tới như vậy, cậu đứng giữa bầy tang thi, giơ chân trước lên, vừa quăng quả cầu tia chớp ra xong lập tức trở lại không gian, chờ một lúc lâu mới cẩn thận chạy ra lần nữa.

Phương Hòa phòng bị nhìn tình huống bên ngoài, mắt mèo trừng lớn, không khỏi kinh ngạc.

Rattuyetvoi xincamon, không hổ là sức mạnh của dị năng giả biến dị cao cấp, xung quanh trong vòng mấy chục mét không thấy con tang thi nào, một khoảng trống giữa đàn tang thi dày đặc vô cùng quỷ dị, trên mặt đất chất đầy tro tàn, bốc lên một mùi cháy khét, tang thi trong phạm vi này đều bị sức nổ của quả cầu giải quyết sạch sẽ.

Phương Hòa vung chân, một trận gió thổi qua, một đống tinh hạch nháy mắt lộ ra, tang thi xung quanh nháy mắt bị hấp dẫn, một lượng lớn tang thi lần thứ hai lao tới, Phương Hòa dồn sức vào bốn chân, nhanh như ảo ảnh, tang thi tuổi gì đòi theo kịp tốc độ của cậu, móng vuốt Phương Hòa vừa lướt qua, tinh hạch như nước chảy ùa vào không gian.

Cậu nằm bẹp trên đất, nhìn tang thi nhào tới, xòe móng vuốt, vẫy đuôi quay lại không gian.

Phương Hòa đứng trên tảng đá giữa hồ, nhìn đám tinh hạch tan ra trong hồ, gia tăng năng lượng trong hồ nước, chậm rãi tụ tập tới chỗ Lê Chấn.

Có điều, cậu trợn mắt nhìn nửa ngày, sắc mặt Lê Chấn ngoại trừ tốt hơn chút ít, hoàn toàn nhìn không ra biến hóa gì khác, cậu còn tưởng mình nhìn lâu quá mới sinh ra ảo giác đó chứ.

Phương Hòa tới bên mé hồ, nhìn balo trên mặt đất, cẩn thận cầm lên, sau khi nhìn thấy sức mạnh của quả cầu này, Phương Hòa ngược lại không muốn dùng nữa, Lê Nguyệt nói đúng, thứ này lúc cần thiết có thể dùng để cứu mạng, vẫn nên giữ lại đi, để sau này phòng thân.

Cậu lại quay đầu nhìn thoáng qua mặt hồ, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục giết tang thi thu thập tinh hạch, vừa ra khỏi không gian, Phương Hòa đã liên tục quăng ra lưỡi dao gió, tốc độ của dị năng cấp hai quả thật tăng lên không ít, hơn nữa diện tích, phạm vi, thời gian đã mạnh hơn so với trước kia nhiều, Phương Hòa như một tia chớp len lỏi trong đàn tang thi, không ngừng có tang thi ngã xuống.

Đợi giết được không ít tang thi, Phương Hòa bắt đầu vung chân đào tinh hạch.

Liên tục không ngừng giết rồi lấy tinh hạch, thời gian dần dần trôi qua, Phương Hòa không biết mình đã giết được bao lâu, tang thi khắp nơi vẫn còn ùa tới, mỗi lần thu thập tinh hạch thì lần nào cũng thu hút tụi nó tới gần, đỡ mắc công.

Phương Hòa vươn vai, quay lại không gian, trực tiếp nhảy vào trong hồ, năng lượng trong hồ tăng lên vô cùng rõ ràng, số năng lượng đó tiến vào cơ thể giúp cậu khôi phục dị năng vừa thiếu hụt, cậu duỗi bốn bơi đạp nước lặn xuống bên cạnh Lê Chấn.

Nâng mắt mèo trừng hắn một lúc lâu, tới khi sắp không nín thở được nữa mới chui lên, hất hất đầu chuẩn bị lên bờ, cả ngày mệt muốn chết, cậu muốn tìm chỗ ngủ một giấc.

Lên bờ lắc lắc nước trên người, Phương Hòa phát động dị năng, dùng dị năng phong hệ thổi khô lông trên người, đây là phát hiện trong mấy ngày nay, so với chui vào khăn tắm lau lau thì nhanh hơn nhiều.

Khuyết điểm duy nhất là, Phương Hòa đen mặt vuốt vuốt mớ lông xù lên.

Chỉ là hình như hôm nay không giống mọi bữa cho lắm. Phương Hòa để móng vuốt xuống, nhìn một đống lông đen trên móng vuốt mà choáng váng. Này là đang… rụng lông đó hả?

Phương Hòa đột nhiên thấy ngứa ngáy khó chịu, lăn lộn cọ cọ trên bãi cỏ, nhìn lông rớt dưới cỏ, Phương Hòa nâng chân đỡ trán, vừa mới tắm xong.

Từ khi biến thành mèo tới giờ, cậu chưa từng chú ý việc thường ngày mình có rụng lông không, cho nên, tình hình bây giờ là bình thường hay không bình thường?

Phương Hòa thấy trên cổ ngưa ngứa, giơ móng gãi gãi, giũ giũ lông dính trên chân xuống, tầm mắt đột nhiên dính lên lên bàn chân, hình như đệm mềm hình quả mận dưới chân lớn hơn hồi đó một chút?

Meo ô, không lẽ bởi vì sức mạnh của cậu tăng lên, nên cơ thể cũng to ra?

Ngứa chết tôi rồi, Phương Hòa tiếp tục cọ cọ trên cỏ, lông mèo bay đầy trời, ước gì được gãi gãi cho thoải mái.

Cậu bên này chỉ lo lăn lộn trên cỏ, không thấy được Lê Chấn trong hồ đã mở mắt, chậm rãi đi ra khỏi hồ, màu đỏ trong mắt đã rút đi, chỉ là vẫn không có tí cảm xúc.

Cực khổ lắm mới đỡ ngứa được chút, Phương Hòa bò dậy lắc lắc cơ thể, còn chưa kịp đứng lên, Lê Chấn đẫ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, duỗi tay ôm cậu vào lòng, Phương Hòa vui vẻ kêu một tiếng, “Meo ô”, Lê Chấn.

Nhưng mà, lâu lắm rồi bọn họ không tu luyện.

Lê Chấn vuốt lông cho cậu, đôi mắt vốn không có tí cảm xúc sau khi nhìn thấy nhúm lông rụng của cậu thì chợt lóe lên một cái, rót một ít năng lượng vào tay, sau đó mỗi lần vuốt lông cho mèo nhỏ trong ngực thì điều rớt một đống lông.

Phương Hòa sung sướng nâng cằm, Lê Chấn đúng là gãi trúng chỗ ngứa mà, cậu dùng chân trước tay hắn, muốn hắn gãi gãi cằm và cổ cho mình, còn có dưới bàn chân nữa, mấy chỗ đó cậu không thể tự mình gãi được.

Khắp người từ trên xuống dưới đều được gãi thoải mái gần chết, Phương Hòa ngáp một cái, xoay mình nằm ngửa trong lòng hắn, chân trước vỗ vỗ tay hắn, mơ màng kêu, “Meo ô… Meo ô..” Xẻng hốt phân mau gãi tiếp.

Tốt quá rồi, trước tiên phải ngủ một giấc, chuyện còn lại nói sau.

Từ ngày đem hắn ném xuống nước cậu chưa có ngày nào nghỉ ngơi đầy đủ.

Lê Chấn nhìn mèo nhỏ hoàn toàn thả lỏng trong lòng mình, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, theo động tác của hắn, lông của mèo nhỏ không ngừng rớt xuống, thân hình cũng chậm rãi lớn dần, mọc ra một lớp lông mới vừa bóng vừa mịn, tràng đầy sức sống, sờ vào vô cùng mềm mại thoải mái, mỗi một sợi cũng khiến Lê Chấn thích tới không nỡ buông tay.

Không biết ngủ bao lâu, Phương Hòa mở to mắt cong người dùng sức duỗi thẳng bốn chân, sung sướng vô cùng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, là phòng của Lê Chấn, chẳng qua không thấy hắn đâu.

Phương Hòa nhảy từ trên giường xuống, vừa đi một bước, nhìn chân mình mà hoang mang, nheo mắt mèo lại, chạy tới cái gương vốn đặt trong phòng thay quần áo của Lê Chấn, lắc lắc đuôi, ủa, tự nhiên ngủ một giấc dậy cơ thể đã to lên một vòng rồi?

Phương Hòa đi qua đi lại trước gương mấy vòng, cũng không tệ, chạy tử một, cảm giác nhanh hơn so với trước kia một chút.

Nhanh nhẹn chạy ra bên ngoài, nhìn xẻng hốt phân biết thân biết phận nấu ăn bên hồ, hương thơm nức mũi làm Phương Hòa đã lâu không ăn được cái gì ngon nước miếng chảy ròng ròng.

Lê Chấn cảm giác mèo nhỏ đang tới gần, lập tức xoay người, thuận lợi ôm lấy mèo nhỏ đang lao tới, đưa bản mặt không chút cảm xúc tới gần, lạnh lùng cọ cọ bộ lông mượt mà của mèo nhỏ.

Phương Hòa duỗi chân trước đạp lên mặt Lê Chấn, có chịu yên không hả? Ngẩng đầu nhìn chằm chằm biểu tình của hắn, không biết có phải ảo giác hay không? Lê Chấn hình như không đúng lắm, không giống đã khôi phục, có điều hiện tại cậu không thể nói chuyện, không thể nào hỏi hắn, chờ ăn xong tu luyện xong rồi nói tiếp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.