Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Trong khoảnh khắc, rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu Nhiếp Miểu.
Liền bức tranh này của Chu Ký Tình, y có thể thưởng thức từ ý cảnh, cũng có thể yêu thích phân tích tận tâm từ khía cạnh không gian thời gian, phối hợp màu sắc, đặc sắc địa vực vân vân.
Nhưng biểu diễn của y còn chưa bắt đầu, Chu Ký Tình đã mở miệng: “Không có sỉ nhục.”
Biểu cảm của Hồng Quốc Phong từ giương cung bạt kiếm với Nhiếp Miểu sang ôn hòa với Chu Ký Tình, bất quá một chớp mắt, gã thiệt tình thành ý nịnh thanh niên cực có thiên phú này: “Chu tổng, cậu không cần vì gây thiện cảm với cấp dưới mà dung túng loại người không hiểu hội họa này làm xằng làm bậy, thiên phú, linh khí của cậu nên được người chân chính hiểu thưởng thức.”
“Mỗi người đều có quyền thưởng thức sự vật, quyền này là bẩm sinh, chứ không nhất thiết phải có tài năng cụ thể mới có thể bình đầu phẩm túc.” Chu Ký Tình trịnh trọng lạ thường nói, “Thích hay không thích tác phẩm, có thể dùng ngôn từ chuyên môn đánh giá không, đây đều không phải sỉ nhục.
Với tôi, sỉ nhục thật sự chính là dùng thủ đoạn xấu xa, địa vị xã hội để tăng giá tranh.”
* Bình đầu phẩm túc: bắt bẻ với người với vật, tùy tiện bình luận.
Hồng Quốc Phong ngẩn ra, gã không biết nên phản bác lại Chu Ký Tình thế nào.
Rõ ràng ngày thường, khi phún tử trên internet nói tranh gã xem trọng không tốt chỗ này chỗ kia, gã có thể miệng phun hương, đại biến ba trăm hiệp, dùng thuật ngữ chuyên môn khiến phún tử trên mạng nhận thua.
* Phún tử: chỉ trích không hề có logic hay sự thật.
** Miệng phun hương: lời nói thô tục hoặc thô bạo.
Nhưng nghe Chu Ký Tình nói, gã không thiệt xán liên hoa được.
* Thiệt xán liên hoa: ẩn dụ cho tài văn chương mỹ diệu.
Bởi vì Chu Ký Tình chính nghĩa lẫm nhiên, không có bất cứ sơ hở đáng nói nào.
* Chính nghĩa lẫm nhiên: lòng dạ chính nghĩa mà thần thái trang nghiêm, khiến người kính sợ.
Hồng Quốc Phong vẫn cảm thấy tranh nên được người hiểu hội họa đến thưởng thức, nhưng gã bó tay hết cách phản bác quan điểm về quyền tự do này của Chu Ký Tình.
Hồng Quốc Phong suy nghĩ rất nhiều, thí dụ như lời này của Chu Ký Tình chỉ để lung lạc tâm cấp dưới; lại thí dụ như, Chu Ký Tình chỉ là muốn lấy cớ giải vây; đương nhiên, cũng có khả năng Chu Ký Tình chính là người chính nghĩa lẫm nhiên như thế.
Khả năng cuối cùng bị Hồng Quốc Phong loại trừ, mặc kệ nói thế nào cũng là CEO tập đoàn Chu thị, người làm ăn, nào có chân chính chính nghĩa lẫm nhiên được, có thể là đang theo thiết lập! Hồng Quốc Phong là hỗn Weibo, cũng nhớ rõ chuyện đồ bảng Weibo hai hôm trước.
* Theo thiết lập (操人设): cố tình biểu hiện theo thiết lập hình tượng.
** Hỗn Weibo: dùng Weibo trong một thời gian dài, ý muốn đạt được cảm giác thỏa mãn như thanh danh địa vị trên mạng.
*** Đồ bảng: chiếm bảng xếp hạng, đồ bảng Weibo đại khái là chiếm hot search.
Suy xét đến dây, Hồng Quốc Phong lựa chọn hùa theo.
Hồng Quốc Phong cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, Chu tổng nói đúng, là tôi quá kích động, tôi chỉ muốn giảm bớt một đối thủ cạnh tranh.” Nói rồi lại quay đầu xin lỗi Nhiếp Miểu, “Vị tiên sinh này, thật là xin lỗi.”
Nói dối.
Nhiếp Miểu cười khẩy, y nhìn ra được lời xin lỗi của Hồng Quốc Phong qua loa cho có, tận đáy lòng không tin lời Chu Ký Tình nói.
Nhưng Chu Ký Tình tin kiểu nói dối vụng về này, hắn nghiêm túc nói: “Tôi rất vui vì Quốc Phong tiên sinh có thể tán dương tứ phía chuyến tác, nhưng tôi hy vọng trong tương lai, ở chỗ của tôi, đừng sử dụng loại thủ đoạn đê hèn như vậy.”
Còn về những cái khác, Chu Ký Tình mặc kệ, hắn chỉ vâng theo nguyên tắc của mình.
Sau khi náo loạn thành không thoải mái, Hồng Quốc Phong dùng di động xác nhận giao dịch, rồi nói lời tạm biệt phải đi.
Trước khi đi, nói một đầy ẩn ý: “Chu tổng, tuy tôi không có tài vẽ tranh bực này của cậu, nhưng tôi thật sự rất thích quốc họa, tính ra cũng nghiên cứu tầm hai mươi năm, có thể da mặt dày tự nhận là người có số má, nếu lần tới Chu tổng có tác phẩm mới, nếu muốn có người chỉ điểm, cậu có thể liên hệ với tôi…!Đây là danh thiếp của tôi, xin hãy giữ lại.”
Nói xong, còn liếc nhìn Nhiếp Miểu, tựa như đang thị uy.
Nhiếp Miểu lười để ý gã, nhưng Lưu Hằng, thư ký làm việc rất có năng lực, nhận danh thiếp rồi, lại đưa danh thiếp của mình cho Hồng Quốc Phong.
Gương mặt Lưu Hằng tươi cười đối đãi: “Hồng tiên sinh có chuyện muốn gặp sếp của chúng tôi thì có thể liên hệ với tôi trước, tôi sẽ kịp thời thông báo cho sếp.”
Về phần danh thiếp của Chu Ký Tình, đã không phải đối tác làm ăn, lại không nhận được tín hiệu từ Chu Ký Tình, Lưu Hằng đương nhiên sẽ không đưa cho Hồng Quốc Phong.
Lưu Hằng đưa Hồng Quốc Phong rời đi, Chu Ký Tình nhẹ nhàng thở ra, ngồi về lại ghế sếp.
Nhìn đồ ăn nguội lạnh, lâm vào trầm tư.
Hắn không thích ăn thịt mỡ, thịt mỡ đã lạnh càng không thích.
Vốn dĩ muốn giấu vào cơm, nhân lúc mình không để ý ăn luôn, nhưng hiện tại cơm đã nguội, thịt cũng nguội, ngay cả khi đôi mắt không chú ý, khoang miệng và cổ họng cũng sẽ chú ý.
Giờ ăn vào, sợ là sẽ nôn ra.
Chu Ký Tình áp dụng hành vi trốn tránh, muỗng xuống đều tránh phần cơm chôn thịt, ăn hết tất cả đồ ăn khác.
Hộp cơm ngăn nắp, chỉ có chính giữa thừa cơm, cùng thịt mỡ giấu trong cơm.
Chu Ký Tình đã chuẩn bị nước sôi để nguội, thật cẩn thận sử dụng cái muỗng, muốn để chính mình nuốt vào thịt mỡ giấu trong cơm.
Nhưng mà tay run lên, cơm rơi trở về hộp cơm, thịt mỡ lộ ra ngoài.
Chu Ký Tình: “…”
Hắn nhăn mày thành nhìn chữ xuyên (川), lúc muốn căng da đầu mà ăn, hắn nghe thấy Nhiếp Miểu nói: “Sếp, anh vẫn còn một miếng thịt à! Tôi có thể dùng ba lát khoai tây để đổi thịt của anh không?”
Chu Ký Tình kinh ngạc ngẩng đầu: “Cậu, cậu thích ăn thịt mỡ?”
Nhiếp Miểu chống cằm nhìn Chu Ký Tình, thở dài nói: “Ừ, hồi nhỏ tôi chưa từng ăn qua, cho nên đặc biệt thèm…” Hơi tạm dừng, Nhiếp Miểu nhìn chằm chằm thịt trong chén của Chu Ký Tình nói, “Sếp, đổi không?”
β: “…!Ký chủ, lương tâm của cậu không đau sao?”
Nhiếp Miểu a một tiếng nói: “Sẽ không, nói dối đúng cách, có thể rút ngắn khoảng cách.”
Đại khái là cực kỳ chán ghét thịt mỡ, Chu Ký Tình động tâm, rút ra một đôi đũa mới tinh, gắp thịt mỡ cho Nhiếp Miểu, còn nói: “Không cần đổi khoai tây, cho cậu ăn.”
Nói xong, hắn nhanh chóng ăn sạch sẽ hai ngụm cơm còn lại, sau đó đứng dậy dọn hộp cơm.
Nhiếp Miểu nheo mắt, nhìn khoai tây và thịt mỡ trong hộp cơm, khẽ cười một tiếng.
Đến cực hạn sao? Xem ra tìm được một điểm đột phá.
β: “…!Ký chủ, cậu cười cái gì?”
Nhiếp Miểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lần trước mày nói nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo là cái gì? Cái vụ có thể đổi tích phân.
Tao vô cùng cảm thấy hứng thú với đạo cụ trao đổi thân thể dùng một lần trong cửa hàng chúng mày.”
β: “???”
Này có liên quan gì với vấn đề của nó không?
Nhưng tích phân dụ hoặc, khiến β không thèm để ý bị làm lơ, nó nhanh chóng nói: “Nhiệm vụ hôn mặt, hai mươi tích phân.”
Nhiếp Miểu nheo đôi mắt, hỏi: “Mày chắc chứ?”
β trấn định tự nhiên: “Đương nhiên, mặc dù nhiệm vụ có chút khó, nhưng ký chủ à, tôi tin tưởng cậu, cậu có thể ——”
“Tao là hỏi, nhiệm vụ này của mày, chắc chắn chỉ có nhận được hai mươi tích phân thôi sao?” Nhiếp Miểu thong thả ung dung ăn cơm, đồng thời hỏi, “Mày biết không, giá cả trong cửa hàng, ở hoàn cảnh cụ thể nào đó, được quyết định bởi mức độ kinh tế.”
β lắp bắp một chút: “Có ý gì?”
Nhiếp Miểu đơn giản rõ ràng nói vắn tắt: “Mày có kiếm lời chênh lệch giá không?”
β nhanh chóng phủ nhận: “Tôi không có! Ký chủ, xin cậu đừng từ không thành có!”
“Phải không?” Nhiếp Miểu như hoài nghi, lại không giống hoài nghi, sau khi làm cho β bất ổn, buồn bã nói, “Vậy mày gửi một bức thư khiếu nại đến hệ thống chính của chúng mày cho tao, tích phân cho ít như vậy, cửa hàng tích phân yết giá cao như vậy, làm sao, thành tâm khiến người mua không nổi? Muốn kéo lông dê từ trên người dê, dù sao cũng phải để lông dê dài ra trước chứ?”
* Kéo lông dê (薅羊毛): tiết kiệm chi tiêu hằng ngày thông qua các đợt giảm giá ưu đãi của các cửa hàng thương gia, nghĩa bóng là tận dụng lợi thế từ người khác, chiếm tiện nghi.
(Ờm thì thật sự mình cũng không rõ là lông dê hay lông cừu nữa.)
β không dám lên tiếng, làm bộ viết thư khiếu nại.
Tủi thân và bất lực suốt một đêm, hạ giá cửa hàng tích phân xuống thấp, giấc mơ kiếm lời chênh lệch giá trung gian của nó ly xa, thậm chí về sau có khi còn muốn mệt.
*
Cuối tuần đến đúng hạn.
Chu Ký Tình mang những bức tranh mới đã đóng gói xong tối qua, đi gửi chuyển phát nhanh trước.
Vốn dĩ hắn định hội hợp với Nhiếp Miểu trước, sau đó cùng đi gửi chuyển phát nhanh, nhưng Nhiếp Miểu nói chị của y tìm y có việc, cho nên hẹn gặp mặt ở cổng công viên giải trí.
Đại khái là bởi vì thứ bảy, có rất nhiều trẻ em đến công viên giải trí với ba mẹ chúng.
Chu Ký Tình không hợp với hoạt động gia đình kết đội thành quần, hắn thân cao chân dài, mặc áo sơ mi màu xanh ngọc, phối với tây trang xám khói, cả người tinh thần thẳng thớm, đứng tại lối vào, ngăn cách với nhân viên soát vé chỉ có lan can cao đến thắt lưng.
Bởi vì diện mạo xuất sắc, làm hàng soát vé ở bên này chợt dài ra.
Nhân viên soát vé: “???”
Chờ đến khi giờ cao điểm buổi sáng trôi qua, anh trai soát vé thật sự nhịn không được, quay đầu hỏi Chu Ký Tình: “Người anh em, cậu không cảm thấy nơi này nắng lắm sao?”
“Tiểu Chu tiên sinh?” Chu Ký Tình còn chưa kịp trả lời anh trai soát vé, Nhiếp Hòa Nghi kéo cánh tay một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cổng soát vé, “Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, anh cũng ở chỗ này.”
Chu Ký Tình thấy Nhiếp Hòa Nghi, sắc mặt phút chốc thay đổi, hắn theo bản năng lùi về sau một bước.
Nhiếp Hòa Nghi thấy vật, tức giận đến móng tay hung hăng bóp cánh tay bạn trai.
Chẳng qua lúc này, Nhiếp Hòa Nghi không hề chất vấn như khi ở Kính Văn Các trước đó, cậu miễn cưỡng nặn ra gương mặt tươi cười, làm bộ nhìn không thấy sự bài xích của Chu Ký Tình, ra vẻ quan tâm hỏi: “Tiểu Chu tiên sinh, anh đang đợi ai sao? Miểu Miểu? Tôi thấy chị A Tầm túm cậu ta đến công ty, nói là để cậu ta tiếp quản công ty.
Tiểu Chu tiên sinh nếu muốn đi vào, không bằng tham gia cùng chúng tôi? Đông người đông vui, anh nói đúng không Mộ Ngôn?”
Ông chủ Kính Văn Các này dường như hoàn toàn không nhìn ra bạn trai mình liếc mắt đưa tình nhìn Chu Ký Tình, anh còn vì niềm vui giành được mỹ nhân từ trong tay Chu Ký Tình mà vui vẻ: “Đúng đúng, Tiểu Chu tiên sinh, cùng nhau vào đi?”
Chu Ký Tình cau mày nói: “Nhiếp Hòa Nghi tiên sinh, xin cậu đừng đứng gần như vậy.”
Nhiếp Hòa Nghi cứng người trong giây lát, giờ phút này mới nhận ra cậu tự mình từng bước ép sát, kéo Mộ Ngôn bức bách Chu Ký Tình đến khe hở giữa phòng bán vé và soát vé còn chưa đầy bốn mét vuông.
“Còn nữa, xin Nhiếp tiên sinh hãy nhìn nhận thực tế rõ ràng, quý trọng người trước mắt.” Chu Ký Tình đứng thẳng tắp, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi không phải người trong tâm trí Nhiếp tiên sinh, nếu Nhiếp tiên sinh chấp mê bất ngộ, còn tiếp cận tôi thế này, thật xin lỗi, có lẽ tôi phải dùng đến pháp luật.”
Lời nói cực trắng ra của Chu Ký Tình, tựa như lưỡi dao sắc bén.
Nhiếp Hòa Nghi chỉ cảm thấy dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Chu Ký Tình cắt mặt cậu đến nát nhừ.
“Tiểu Chu tiên sinh!” Mộ Ngôn thấy sắc mặt người trong lòng trắng dọa người, lập tức không nhịn được làm hộ hoa sứ giả, “Hòa Nghi thích cậu, nhưng đây không phải lý do để cậu công kích tự tin của em ấy! Cậu có thể không thích em ấy, nhưng xin cậu đừng chà đạp sự chân thành của em ấy!”
Nhiếp Hòa Nghi miễn cưỡng cười cười, túm lấy cánh tay Mộ Ngôn nói: “Thôi thôi, anh ấy không muốn đi cùng chúng ta thì ——”
“Mộ tiên sinh, tôi muốn hỏi anh, thích một người thì có thể không mang ý nguyện của người đó, muốn làm gì thì làm sao? Ỷ cvo cái gọi là chân thành của người nào đó, không màng mong muốn của Tiểu Chu tiên sinh mà tiếp cận, theo dõi vân vân, sau khi bị nghiêm túc từ chối, lại muốn lên án, chỉ trích, bán thảm?” Nhiếp Miểu đi tới, dùng giọng nói không thấp châm biếm, “Làm sao, muốn bán thảm hành hung?”
======
Lời editor: Thế giới lại thêm một anh yêu đương não tàn, anh Mộ gì ơi tỉnh ngộ đi! Yêu đương kiểu này không bằng hú em một tiếng em đi rước ;_;.