Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
“Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, hôn mặt, nhận thưởng hai mươi tích phân.”
“Câm miệng!”
Nhiếp Miểu không hài lòng với tích phân từ trên trời rơi xuống.
Điều y hưởng thụ chính là công lược Chu Ký trong phạm vi khống chế của mình, hao hết tâm tư không được, lại bị người y không biết trợ công, cái này làm Nhiếp Miểu cảm thấy bất khả khống.
Đặc biệt là Chu Ký Tình nhanh chóng đứng thẳng, lập tức nói xin lỗi, rồi nổi giận đùng đùng quay đầu, tìm người khởi xướng.
Người khởi xướng là một nam sĩ tầm ba mươi tuổi.
So với Chu Ký Tình tây trang giày da, tên nam sĩ này hưu nhàn hơn nhiều, áo hoodie đen thêm quần jean rách, trông anh ta như một thanh niên trẻ, nhưng vết chân chim nơi khóe mắt, chói lòa nói cho người ta biết, nam sĩ ôm cô gái trẻ này là trâu già gặm cỏ non.
“Hi, A Tình, không cần cảm ơn, nếu một hai phải, hãy gọi tôi là Lôi Phong.”
* Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Là Hà Nhạc.
Chu Ký Tình nghe giọng nói này, đã biết.
Trí nhớ của hắn rất tốt, về cơ bản người gặp qua, giọng nghe qua, đều sẽ không quên.
Chu Ký Tình đặc biệt không vui với kiểu cà lơ phất phơ, không đàng hoàng này, đặc biệt anh ta còn cảm thấy mình đã giúp đỡ.
“Hà tiên sinh! Anh có biết hành vi của mình rất nguy hiểm hay không!”
Hà Nhạc ngây ra: “Hả?”
Anh ta trợ công một chút, làm sao còn có thể gây nguy hiểm?
Chu Ký Tình cầm lọ thuốc nhỏ mắt, căm tức nhìn Hà Nhạc: “Anh đột nhiên đẩy người, một khi không cẩn thận, lọ thuốc nhỏ mắt này sẽ chọc vào mắt người, dẫn đến người khác bị mù, anh có thể gánh vác trách nhiệm được không?!”
Cũng vì Chu Ký Tình quá mức nghiêm túc, Hà Nhạc cười không nổi, nhất là khi anh ta còn đang ôm một cô gái trẻ.
Cô gái này liên tục xin lỗi, Hà Nhạc có chút không vui, nhéo nhéo mặt cô nàng nói: “Em xin lỗi cái gì? Liên quan gì đến em?”
Cô gái trẻ dừng một chút, có chút không biết làm sao nhìn Hà Nhạc, cô lắp bắp nói: “Hà tổng, vốn dĩ là lỗi của chúng ta…”
Hà Nhạc a một tiếng, ôm cô gái nói với Chu Ký Tình: “A Tình, cậu đây vì một người đàn ông, vì thương tổn căn bản không có, mà gây sự với tôi?”
Nói rồi tự mình cười nhạo một tiếng: “Được, ngay cả khi cậu trọng sắc khinh bạn, muốn gây sự với tôi, tôi cũng nói cho cậu, tôi có thể trả nổi trách nhiệm này.” Anh ta mặt mày kiêu căng, mang theo bừa bãi không ai bì nổi, “Mù một con mắt, tôi trả bồi con.
Hà Nhạc tôi, bồi được.”
Chu Ký Tình cảm thấy Hà Nhạc này thật sự có bệnh!
Đã làm chuyện sai, còn không có một lời xin lỗi, lại còn dám nói bồi thường?
“Anh ——” Chu Ký Tình thật sự không nói nên lời thô tục ác liệt nào để xúc phạm tên điên Hà Nhạc này, hắn tức giận đến hàm răng phát run, nhưng vì không có tổn thương thực chất nào, hắn cũng bó tay với Hà Nhạc.
Không thể nề hà, Chu Ký Tình mặc kệ Hà Nhạc, xoay người nói với Nhiếp Miểu: “Thầy Nhiếp, mắt cậu đau lắm không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”
Nhiếp Miểu có thể hiểu vì sao Hà Nhạc càn rỡ như thế, nhưng y rất không hài lòng với việc Hà Nhạc chặn ngang một chân vào kế hoạch của mình.
Nếu Chu Ký Tình không ở đây, y nhất định sẽ cho Hà Nhạc biết, cái giá của bừa bãi là gì.
Nhưng Chu Ký Tình ở đây, Nhiếp Miểu muốn theo ý của Chu Ký Tình, ít nhất tam quan phải tương hợp với Chu Ký Tình, nếu không mưu tính khoảng thời gian trước liền phí công vô ích.
Nhiếp Miểu đứng dậy, một câu cũng chưa nói, đi theo Chu Ký Tình chuẩn bị đi.
Hà Nhạc thấy vậy, lồng ngực tích tụ hỏa khí, anh ta một chân đạp trên ghế bọn Chu Ký Tình từng ngồi, lạnh lùng hét lên: “A Tình, cậu cũng đừng quên, lúc trước tôi hỗ trợ cậu như thế nào.”
Chu Ký Tình không để ý đến anh ta, thậm chí dừng cũng chưa dừng lại.
Ngược lại Nhiếp Miểu vẫn luôn là người trong suốt với Hà Nhạc quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt âm lãnh kiểu đó khiến Hà Nhạc cảm thấy kinh sợ như thể đang bị rắn độc theo dõi.
Chờ đến khi anh ta bị cô gái trẻ bên cạnh đánh thức, mới kinh hoàng phát hiện sau lưng mình đã toát mồ hôi lạnh.
Cô gái trẻ không biết, rút một tờ từ trong gói khăn giấy ra, đưa cho Hà Nhạc.
“Hà tổng? Anh nóng lắm sao? Dùng khăn giấy lau đi, trên trán toàn mồ hôi.”
Hà Nhạc đẩy cô gái ra, sắc mặt tối gần, đáy mắt một mảnh hung ác.
“Cút.”
Anh ta xoay người liền đi, hoàn toàn mặc kệ cô gái trẻ mờ mịt sau khi đột ngột bị đá.
Trong lúc đi, Hà Nhạc lấy di động gọi điện thoại.
Anh ta nói: “Tra cho tôi, gần đây có phải có một cái thầy Nhiếp bên cạnh Tiểu Chu tổng tập đoàn Chu thị hay không, lai lịch thế nào.”
“Vâng, Hà tổng.”
*
Bệnh viện Nhân dân thành phố B.
Phòng khám.
Bác sĩ nhãn khoa đã kiểm tra mắt Nhiếp Miểu vài lần, lời nói ra đều giống nhau.
“Cậu này chỉ bị dị ứng mắt, nhỏ thuốc nhỏ mắt vào là không sao nữa, sau này nghỉ ngơi nhiều, ít thức đêm, thời gian đổi mùa chú ý một chút.”
Chu Ký Tình nhìn đôi mắt đỏ bừng của Nhiếp Miểu, không quá tin tưởng nó không có vấn đề gì.
α nói: “Ký chủ, cửa hàng tích phân có thuốc đặc hiệu nha.”
Nghe được lời này, Chu Ký Tình lập tức truy hỏi: “Thuốc đặc hiệu nào?”
α nhanh chóng mở ra giao diện cửa hàng tích phân, tìm kiếm chính xác ba từ thuốc đặc hiệu, sau đó lật ra một giao diện.
Thuốc đặc hiệu: một giọt 110 tích phân, bất luận là ung thư thời kỳ cuối hay là não vọt ra, miễn là còn một hơi thở, sử dụng thuốc đặc hiệu là có thể trả lại cho bạn một cơ thể khỏe mạnh.
α giả mô giả dạng nói: “Nhưng có hơi quý, dùng để trị mắt, thật sự có hơi đại tài tiểu dụng.”
Chu Ký Tình không chút do dự: “Mua.”
α: “!”
“Được rồi! Một trăm mười tích phân, mua thuốc đặc hiệu, còn thừa không tích phân.”
Chu Ký Tình trộn thuốc đặc hiệu mua trong cửa hàng tích phân với thuốc bệnh viện lấy.
Hắn đến trước mặt Nhiếp Miểu, có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, khô khốc nói: “Cậu nằm, nằm trên ghế mát xa này, tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cậu.”
Nhiếp Miểu đã sớm thấy bình nhỏ Chu Ký Tình che che giấu giấu, lọ thuốc nhỏ mắt Tam Vô màu trắng kia hiển nhiên không phải loại thuốc vừa trả tiền.
Chẳng qua Nhiếp Miểu tin tưởng Chu Ký Tình sẽ không tùy tiện lấy thứ gì đi hại mình, y phi thường nghe lời nằm xuống, để Chu Ký Tình nhỏ mắt.
Đồng thời ở trong đầu hỏi β: “Chu Ký Tình dùng thuốc gì?”
β dừng một chút: “Xin ký chủ đừng tìm hiểu riêng tư của người khác.”
Nhiếp Miểu: “Riêng tư? Tao chỉ yêu cầu mày rà quét xem có thành phần nào, có tác dụng gì.
Làm sao? Mày không dám trả lời? Bởi vì thuốc này lấy từ cửa hàng tích phân, hơn nữa giá còn rẻ hơn mày bán?”
“Ký chủ, xin cậu đừng từ không thành có!” β tức giận nói.
Nhiếp Miểu vốn định cãi với nó, nhưng khi thuốc nhỏ mắt nhỏ vào trong mắt mình, một trận mát lạnh đẩy ra từ mắt trái, lan tràn đến toàn thân.
Đôi mắt hết ngứa và rát, thậm chí mệt mỏi trên cơ thể cũng không còn.
Nhiếp Miểu bị dược hiệu làm cho giật mình, y kinh ngạc nhìn Chu Ký Tình: “Đây là loại thuốc kê đơn nào? Mắt tôi hoàn toàn không đau nữa.”
Chu Ký Tình khẩn trương muốn chết, lập tức siết chặt lọ nước thuốc, khô khốc nói: “Không, không đau là được.”
Hắn lảng tránh câu hỏi của Nhiếp Miểu, bởi vì không giỏi nói dối, nhưng lại không thể để lộ hệ thống.
Nhiếp Miểu rất hiểu tiến lui, thấy Chu Ký Tình ngậm miệng không nói, y lập tức không hỏi nhiều, nói: “Tôi thấy không cần nhỏ bên còn lại, đôi mắt đã không sao.”
Chu Ký Tình không bị truy vấn nhẹ nhàng thở ta, hắn đưa hết số thuốc đã mua cho Nhiếp Miểu, nói: “Vậy sau này có vấn đề gì, cậu liền dùng nó.”
Về phần lọ Tam Vô trắng trên tay hắn, đã bị α thu về.
Nhiếp Miểu làm bộ như không thấy, cười nói: “Được, để cảm tạ sếp đã quan tâm tôi, tôi mời anh đi ăn nhé? Không biết có thể thuận tiện kể cho tôi chuyện của Hà Nhạc gì gì kia được không, trông anh rất không thích anh ta?”
Nhắc đến Hà Nhạc, mặt Chu Ký Tình liền trầm xuống.
Hiển nhiên, phi thường bài xích.
Nhưng Nhiếp Miểu suy xét càng nhiều hơn, y nhắc nhở Chu Ký Tình một câu: “Sếp, Hà Nhạc là bên đối tác, đồng thời còn là đối tác sản phẩm công nghệ, một trong những mảng kinh doanh chính của tập đoàn Chu thị.
Anh không thể vì tức giận nhất thời mà làm hợp tác bị hủy.
Nó sẽ gây ra tổn thất rất lớn.”
Chu Ký Tình càng chán ghét Hà Nhạc hơn: “Anh ta đơn giản là xem đạo đức pháp luật như không, làm chuyện sai trái, còn không có lấy một lời xin lỗi, thậm chí ỷ vào tiền của, muốn làm gì thì làm!”
Nhiếp Miểu nhìn ra được, Chu Ký Tình rất chán ghét loại giai cấp quyền lực này, không phải, phải nói là đặc biệt bài xích hành vi dựa vào nó mà khinh nhục người khác.
Loại tình huống này, bình thường đều là chịu phải thương tổn tương ứng, cho nên chán ghét.
Nhiếp Miểu châm chước một lát, hỏi: “Sếp, anh rất không thích loại như anh ta, đúng không?”
“Bởi vì không thích, cho nên mới từ chối lui tới sao?”.
Đọc thê???? các chương ????ới tại ﹏ TRuMTRUYE ????.V???? ﹏
Chu Ký Tình không lên tiếng, cho rằng Nhiếp Miểu muốn khuyên mình, bảo hắn đừng làm mọi chuyện trở nên quá xấu hổ, dẫn tới quan hệ hợp tác giữa hai bên rạn nứt.
Hắn cực kỳ bướng bỉnh, không thích liền không lui tới.
Hạ quyết tâm, nếu Nhiếp Miểu còn khuyên ngăn nữa, hắn sẽ không đi ăn với Nhiếp Miểu, hắn phải đi về vẽ tranh.
Nhưng Nhiếp Miểu nói: “Vậy chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận, ví dụ như làm thế nào để giải quyết tình huống sẽ xảy ra sau khi anh ta khử đầu tư với tư cách đối tác.”
Chu Ký Tình sửng sốt: “Cậu, cậu không ngăn cản sao?”
Vừa rồi còn nói không thể nhất thời xúc động mà cắt đứt hợp tác với Hà thị, sẽ tạo thành tổn thất lớn gì gì đó.
Hiện tại sao lại sửa miệng?
Nhiếp Miểu cười với Chu Ký Tình: “Nhưng sếp à, anh không thích anh ta mà.
Làm phụ tá, làm gia sư, tôi hẳn nên dạy cậu cách để đối phó uy hiếp từ người anh không thích, cũng cho anh ta biết, uy hiếp anh là một lựa chọn sai lầm.”
Chu Ký Tình giống như một con mèo, cần phải vuốt lông.
Từ khi Nhiếp Miểu theo hắn, nỗi buồn bực bị tận tình khuyên bảo khuyên nhủ trong lòng hắn không còn, cũng có thể đi ăn cơm với Nhiếp Miểu, đồng thời nghe Nhiếp Miểu làm thế nào sử dụng hành vi kinh doanh hợp pháp, ngăn chặn Hà thị khử đầu tư.
Chu Ký Tình thật sự không hiểu mấy thứ cạnh tranh thương nghiệp này, nhưng hắn cảm thấy Nhiếp Miểu nói rất có lý.
“Như vậy sẽ không sợ Hà Nhạc khử đầu tư, khiến Chu thị lâm vào khủng hoảng tài chính, đúng không?”
Trong tiệm lẩu ồn ào náo nhiệt, Nhiếp Miểu rót bia ướp lạnh, sau đó nâng mí mắt nhìn Chu Ký Tình đang ngồi dưới đèn lồng đỏ.
Hắn mi cốt đầy đặn, đường nét sắc sảo, đèn lồng lễ hội màu đỏ chiếu rọi xương cốt sương bạch của hắn, như tráng lên một lớp men gốm.
Sắc đẹp mê người, nhưng càng làm cho Nhiếp Miểu động tâm chính là thuần túy và chân thật trong mắt Chu Ký Tình.
Bia rót vào cổ họng dâng lên chút men say, khí thế nghiêm nghị ngày thường Nhiếp Miểu đè nén, sự kiêu căng tự phụ khắc sâu trong linh hồn tất cả đều không che giấu được.
“Tiểu Chu, bạn nhỏ, không những có thể giữ cho Chu thị không lầm vào khủng hoảng tài chính, mà còn có thể khiến Hà Nhạc cút đi!”
Chu Ký Tình còn chưa phát hiện có gì không đúng, hắn lắc đầu: “Chỉ cần tôi không giao du với anh ta, thậm chí trở mặt với anh ta, không ảnh hưởng tới Chu thị là được.”
Nhiếp Miểu vươn ngón trỏ, hừ một tiếng, ý bảo Chu Ký Tình đừng nói những lời y không muốn nghe.
Sau đó híp mắt, nhẹ nhàng nói: “Cậu muốn không? Nếu muốn, gọi anh một tiếng anh, đừng nói Hà Nhạc, tinh tú trên trời anh cũng lấy cho cậu.”
Chu Ký Tình: “?”
======
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Chu: Nhân gian mê hoặc?
Lời editor: Tại sao Tiểu Chu không thể trở thành doanh nhân? Tại vì cái nết của ẻm.
Ẻm biết cách làm như vậy như vậy thì mới đạt thành hạng mục, nhưng ẻm không thích, cho nên không làm =))?.