Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 18: 18: Vì Ngươi



Ôn Ngọc trợn trừng mắt, khó tin nhìn nam nhân trước mặt.

Nam nhân này khi trước là bộ dạng quân chủ mà chân y bước đến đâu, nơi đó là một màu lấp lánh.

Là nam nhân người người kính sợ, là chủ giang sơn thiên hạ rộng lớn, không có ý định để bất kỳ ai vào tâm trí.

Thế nhưng…
Người này, lại được thuần phục bởi hắn.
Hắn không hiểu, kiếp trước mình đã làm cái gì vĩ đại, mà kiếp này hắn lại có y.
Ôn Ngọc nắm lấy tay y, nhẹ nhàng nâng lên rồi đặt vào đó một nụ hôn.

Hắn nói: “Lạc nhi, có thể kể về ngươi và huynh đệ các ngươi cho ta nghe? Bất cứ điều gì.”
Lạc Hà nhìn hắn, đôi mắt vẫn hiện lên vẻ bất an, y đáp một tiếng: “Có thể.”
Lạc Hà và huynh đệ y từ nhỏ không phải là con của chính thất, còn là con của một ca nhi.

Cả triều đình đều nhìn huynh đệ Lạc Hà và phụ quân y như kẻ ngoại lai, phụ hoàng của y không những không yêu thương huynh đệ y còn đổ oan lên đầu phụ quân y.

Lại nói lúc đó, không biết vì cái gì mà quân hậu bị đột tử.

Họ nói rằng phụ quân giết quân hậu.
Cả nhà ba người hơn một tháng phải sống đau khổ trong ngục giam.
Phụ quân vì đau buồn mà sinh bệnh, vào một chiều gió lạnh khô hanh, người bỏ ba huynh đệ rời đi.

Phải đeo tang phụ quân trong ngục giam, phải chứng kiến phụ quân bị đốt thành tro bụi.
Ba huynh đệ sống đủ chết đủ trong ngục giam hai năm thì Đế Vương băng hà.

Khi đó Khắc Nhĩ muốn cả ba trở thành hán tử, lên cướp ngôi nhi tử của quân hậu, điều tra rõ ràng chuyện khi xưa, tiêu diệt hết bá quan văn võ tiền triều…!Chỉ có như vậy, huynh đệ y mới lấy lại được công bằng cho phụ quân!
Cả ba, khi dó mới chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi mang theo mục đích…!Cướp ngôi Hoàng đế, xưng bá thiên hạ…
Trải qua nhiều năm, vào sinh ra tử nhiều lần, huynh đệ ba người mới đoạt được ngôi vua, lấy được lòng dân.

Ngồi lên ngai vị nắm toàn quyền nhiếp chính.
Lạc Hà kể, Khắc Nhĩ và Đoan Chính cũng bất động lắng nghe.

Y nói hết thảy, chỉ có một thứ Lạc Hà không nói, chính là…!về người chủ mưu sát hại Tiên đế.
Ôn Ngọc trầm mặc lắng nghe.

Sau khi nghe xong đầu đuôi, hắn liền hỏi: “Ta không muốn làm ca nhi, nhưng ngươi lại muốn giữ ta lại.

Ngươi có cách sao? Ngươi dám vì ta chấp nhận khai ra chân tướng bao nhiêu năm huynh đệ ngươi khổ sở che giấu?”
Lạc Hà im lặng, hai người còn lại thì cúi gằm mặt xuống không rõ đang suy nghĩ điều gì.
“Vậy nên, các ngươi tốt nhất phải suy nghĩ cho rõ mọi chuyện rồi đến gặp ta.

Nếu các ngươi đã suy nghĩ sáng tỏ, và muốn vứt bỏ ta…!Ta liền không quan tâm, các ngươi có thể giết ta để giữ bí mật, nếu các ngươi không an tâm về ta.”
Nói rồi, Ôn Ngọc đứng lên toan bỏ đi.

Lạc Hà ngay lập tức níu tay áo hắn, mắt ngấn nước: “Ngươi định đi đâu!?”
“Ta quay lại Thiên Lưu quán.”
Ôn Ngọc hất tay y, phũ phàng rời đi.
Khi ra được khỏi cổng Hoàng cung, Ôn Ngọc thở phào…!Vừa nãy là hắn thuận miệng, chứ đã được cho sống một lần thì hắn làm sao lại muốn chết nữa? Nếu ba huynh đệ đó có nghĩ lại muốn đuổi tận giết tuyệt hắn thì Ôn Ngọc nhất định phải trốn thoát!!
Hôm nay hắn vô tình như vậy, là để cho ba người họ xác định được thứ mà bản thân họ đang dành cho hắn là gì…
Ôn Ngọc quay trở lại Thiên Lưu quán được một tháng, tưởng chừng như Tam hoàng đã tha cho hắn, để hắn trở lại cuộc sống bình thường vốn có thì trong cung lại đột nhiên truyền đến một tin sét đánh.
Người truyền tin này, là Túc Viên.
Túc Viên lặng lẽ chờ đợi đến khi Thiên Lưu quán đóng cửa gã mới xuất hiện.

Gã cúi chào Ôn Ngọc, ngay lập tức mở miệng: “Công tử, Lạc đế sắp không trụ được.”
Ôn Ngọc ngẩn người.

Trong ba Đế Vương, người Ôn Ngọc thích nhất…là Lạc Hà.
Hắn nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt vai Túc Viên lay điên cuồng: “Cái gì hả? Ngươi mau nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra!?”
“Công tử bình tĩnh, thuộc hạ sẽ nói rõ.”
Ôn Ngọc định thần lại, bất giác ngồi phịch xuống, giọng nói tràn ngập hối hận: “Mau nói.”
“Một tháng trước, sau khi công tử rời đi thì Lạc đế như nổi điên, Khắc đế và chủ tử của thuộc hạ cũng ngăn không được.

Miễn cưỡng hơn ba canh giờ, Lạc đế mới chịu nghỉ ngơi…!Chẳng qua, sau khi Khắc đế và chủ tử lơ là một chút, Lạc đế đã biến mất ngoài trời tuyết lạnh, đến khi tìm được…” Túc Viên suy xét câu từ, nói tiếp: “Ngài ấy đã rơi xuống hồ.”
Đôi con ngươi Ôn Ngọc giãn ra, đôi tay hắn bỗng nhiên run lên từng cơn, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc không thể thốt ra lời nào, chân hắn cũng nhũn mềm chẳng thể động đậy.
“Kể từ lúc đó, Lạc đế chưa từng một lần lên triều.”
Ôn Ngọc nín lặng, đơn giản là vì hắn không thể nói được cái gì.
“Lạc đế không ngủ an giấc, cũng không để tâm đến triều chính…!Long vị Tam hoàng sắp không giữ được…!Mà Lạc đế cũng sắp không cầm cự được.”
Ôn Ngọc không muốn nghe nữa, nhanh chóng bước ra khỏi cửa hòng muốn quay về Hoàng cung.

Nhưng tay hắn lại bị Túc Viên kéo lại: “Công tử, đến cửa sau đã.”
Chưa kịp nhận thức đã bị đẩy đến cửa sau của Thiên Lưu quán.

Ôn Ngọc ngỡ ngàng khi nhận thấy chiếc mã xa quen thuộc, Khắc Nhĩ tiến đến gần hắn, nhẹ giọng: “Làm ơn.”
Mắt hắn hậu tri hậu giác đỏ hoe.
Ở trên xe không những chỉ có Khắc Nhĩ và Đoan Chính, còn có cả Lạc Hà.
Lạc Hà tóc dài xõa tứ tung, cơ thể gầy hơn trước rất nhiều, mặt y trắng bệch xanh xao, dưới mí mắt còn có một vầng thâm, cả người y đều không có sức lực phải dựa hết trọng lực vào Đoan Chính miệng liên tục lẩm bẩm: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi…Ôn Ngọc…”
Ôn Ngọc đau lòng muốn chết, quay sang Đoan Chính và Khắc Nhĩ: “Phiền các ngươi một chút, ta muốn cùng y ở ít lâu.”
Khắc Nhĩ gật đầu, ôm hắn lên vào mã xa.
Ôn Ngọc tiến lại, Lạc Hà không để tâm đến người kia là ai.

Dường như y không còn tỉnh táo để phân biệt rõ.

Ôn Ngọc nhỏ giọng thì thầm: “Lạc nhi, là ta.”
Lạc Hà khựng lại việc lảm nhảm mấy câu vô nghĩa, ngước nhìn nam nhân tuấn tú, trên mặt bỗng nhiên có một miếng băng mắt thật không hợp.

Y hỏi: “Ôn Ngọc sao?”
“Ừm.”
“…Là Ôn Ngọc thật sao?”
“Ừm.

Là ta.”
“…” Lạc Hà chậm rãi đưa tay sờ lên mặt hắn, cách một lớp băng vẫn cảm nhận được chất lỏng ấm nóng nào đó đang tuôn ra.
“…!Ôn Ngọc, ngươi khóc sao?”
“Không khóc.” Giọng hắn khàn khàn, đã vài phần lộ rõ tâm trạng hắn.
Lạc Hà thấy hắn chảy nước mắt, tim y đau như bị cắt.

Giọng nói càng thêm mềm mại: “Đừng khóc mà.” Y dụi vào lồng ngực hắn, nỉ non.
Ôn Ngọc ôm y vào lòng, rồi bỗng nhiên hắn nâng mặt y lên, đặt vào một nụ hôn nóng bỏng.

“Lạc nhi, vi phu nguyện vì ngươi…!Cả đời đều vì ngươi mà làm tất cả.”
Lạc Hà nghe đến lời này, bỗng bật khóc như mưa.

Trong tiếng nấc, Ôn Ngọc chỉ nghe được rằng y đang gọi tên hắn.
Lạc Hà khóc đến sưng mắt, mệt mỏi thiếp đi.

Ở cạnh Ôn Ngọc làm y cảm thấy an tâm vô cùng.

Không như những lần trước, Lạc Hà hiện tại đang có một giấc mơ đẹp đẽ đến hạnh phúc.
Ôn Ngọc dỗ y ngủ, đoạn đường từ Thiên Lưu quán đến Hoàng cung vốn ngắn, nay lại vì giấc ngủ của Lạc đế mà trở nên dài gấp ba.

Đến gần sáng mã xa mới quay về được tới Hoàng cung..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.