Ta vẫn luôn cảm thấy, cái đuôi màu đỏ của ta bị hạ lời nguyền, mang theo vận rủi.
Khi còn bé, mấy đứa nhỏ trong tộc vẫn luôn khi dễ ta, những người lớn sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chỉ chỉ trỏ trỏ vào trán ta.
Ta hỏi phụ thân, vì sao màu đỏ liền không được? Ta cũng không làm tổn thương bất luận người nào, chỉ bởi vì “khác biệt” sẽ bị xa lánh như vậy hay sao?
Mặc Lăng nghiêm mặt, lạnh giọng trả lời ta: “Này liền giống như người khác mặc quần áo ngươi không mặc, người khác ăn cơm ngươi đọc sách.
Làm việc ngược lại với người khác, đừng trách người khác cảm thấy ngươi kỳ quái.”
Nhưng vảy của ta là sinh ra đã có, màu gì cũng không phải là tự nguyện, sao có thể đánh đồng?
Đến giờ ta còn nhớ rõ, khi đó sau khi nghe được ông ta nói như vậy bản thân mất mác cỡ nào.
Vốn là muốn làm nũng một chút, cầu an ủi, không thể tưởng được ông ta cho ta một tảng đá, khiến tình trạng cô độc không nơi nương tựa của ta càng lún càng sâu.
Mặc Tước khi còn bé rất thân với ta, nàng bị người chán ghét, ta cũng bị người ghét bỏ, hai người không được tộc nhân cần sẽ giúp nhau an ủi.
Chỉ là có một năm, ước chừng vào lúc nàng mười tuổi, không hề có điềm báo trước, liền xa cách ta.
Có lẽ là trưởng thành, nhận ra rồi, biết theo số đông*, không muốn làm bạn với kẻ quái thai ta đây; hoặc có lẽ nàng đột nhiên hiểu được, tuy rằng mặt ngoài nàng là dưỡng nữ của Tộc trưởng, muội muội của ta, nhưng bản chất, ta vẫn là con trai của kẻ thù giết cha nàng.
(*Nguyên văn 随大流 tùy đại lưu: làm việc hay nói chuyện theo số đông.)
Ta lớn lên trong cô độc, không được cha ruột thích, không được tộc nhân tiếp nhận.
Chỉ có một ma ma chăm sóc ta lớn lên, xem như người duy nhất sẽ đau lòng ta, đã chết già ở mười năm trước.
Đối với thân nhân, đối với tộc đàn ta không hề lưu luyến.
Tâm nguyện duy nhất, chính là có một ngày có thể đi đến nơi sẽ không bởi ta “khác biệt” mà chán ghét ta, cho dù là nơi không có ôn nhu, cũng không cần đầy lòng ác ý.
Bị chọn tiến cống tới Bắc Hải, nếu Linh Trạch ban ta một công việc bình thường, người hầu ở Long cung, nơi này cũng miễn cưỡng phù hợp với suy nghĩ trong lòng ta.
Nơi này là Vương đô của Bức Hải, một Dạ Giao đuôi đỏ thì tính là gì?
Nhưng ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới Bắc Hải Vương Linh Trạch mắt bị mù này lại nạp ta vào hậu cung, từ đây như cá chậu chim lồng, cá chép ở trong ao, ta hoàn toàn không có tự do.
Không có tự do thì thôi, cùng ăn cùng ngủ, ấp Long tử, cái nào mà ta không tận tâm tận lực? Nếu hắn thẳng thắn nói với ta chỉ xem ta như món đồ chơi, không cần đối tốt với ta như vậy, ta sẽ tự mình hiểu lấy, tuyệt đối không sinh ra ý tưởng không nên có trong đầu.
Nhưng đáng chết ở chỗ hắn đối với ta nói gì nghe nấy, làm ta đều phải bò lên trên đầu của hắn, làm ta sinh ra ảo giác, cho là mình đặc biệt hơn người.
Ý chí ta dao động, thiếu chút nữa muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng thậm chí hắn thích cũng không phải con người ta, mà là đuôi cá màu đỏ trên người ta.
Khái kỳ thán hĩ, ngộ nhân bất thục*.
Đuôi cá của ta đây quả nhiên mang theo vận rủi, ta cả đời bất hạnh, đều có một phần công lao của nó.
(*嘅其叹 矣 cảm khái thở dài; 遇人不淑 thục: thiệ n, đẹ p; ch ỉ nữ tử gả cho trượn g phu phẩm chất k tố t.)
Không có sức lực cũng không phải là bệnh nặng gì, chưa đến vài ngày liền khỏi.
Mạnh Chương Tế vừa qua, đại sứ của ba biển khác còn chưa đi, Linh Trạch cũng không rảnh rỗi.
Ta vừa tỉnh lại ngày thứ nhất Mặc Tước liền đến thăm ta, nói ra lo lắng của mình đối với ta, không ngừng đối với ta muốn nói lại thôi, dường như có lời gì khó có thể mở miệng.
“Ngượng ngùng xoắn xuýt cái gì? Muốn nói gì thì nói đi.” Ta đẩy khay nhỏ cho nàng, rót cho nàng một ly trà.
Mặc Tước nói: “Lần này Thái Tử Tây Hải đến đây, dường như muốn thay muội muội y cầu hôn với Bắc Hải Vương.”
Tay run một cái, nước trà đổ xuống bàn, cũng may không quá nhiều, ta đặt bình trà xuống dùng khăn lau sạch, thật mau đã không nhìn ra dấu vết gì nữa.
“Đây không phải chuyện rất bình thường sao.” Ta nhìn nàng cười, “Ngươi liền ấp a ấp úng vì cái này? Như thế nào, sợ ta lẩn quẩn trong lòng?”
Phong ta làm Long hậu, trước giờ đều là lời vui đùa của Linh Trạch.
Không nói đến một Giao đực như ta có thể làm Long hậu hay không, trước giờ Long tộc bốn biển cũng không xuất hiện Long hậu nào ngoại trừ Chân Long.
Ngay cả Long ta cũng không phải, phong nam phi đều là quá đề cao* ta rồi.
(*抬举我 sỉ c ử ngã.)
“Chưa đâu vào đâu, cũng không nhấc định là thành.” Mặc Tước nâng ly trà, nhẹ nhàng thổi khí, “Vương tộc của bốn biển liên hôn với nhau, một chốc ngươi đến chỗ ta, một chốc ta đến chỗ ngươi, cũng không sợ làm thành chuỗi a.”
“Tây Hải cũng có Long nữ từng gả đến đây sao?”
“Có a.” Mặc Tước nói, “Ta nghe Tướng quân nói, mẫu phi của Ác long Giáng Phong chính là tới từ Tây Hải, chỗ đó nhiều núi lửa, thân rồng cũng nhiễm tính nóng, đều là màu đỏ,”
Ta nghe vậy ấn đường giật nảy.
Rồng đỏ…
Hắn thích màu đỏ.
Xem ra việc này tám chính không rời mười, phải thành rồi.
Nhưng mà, mấy ngày trôi qua, ta không đợi đến tin đính hôn của Linh Trạch, lại chờ đến hắc y thị vệ công chúa Ngọc Lưu phái tới để cắp trứng rồng.
Bọn họ đêm khuya lẻn vào Phi Hà Cung, lặng yên không một tiếng động che lại mũi miệng ta, lấy đi trứng rồng, tiếp theo liền làm phép mê choáng ta mới vừa bừng tỉnh dậy, mang đi theo.
Khi ta tỉnh lại đã ngồi trong kiệu lớn của Công chúa Ngọc Lưu, thân xe hơi chấn động, hẳn là đang chạy trong gấp rút.
Công chúa Ngọc Lưu ngồi quỳ gối ở cách đó không xa, ngực ôm trứng rồng trắng bóng, vỗ về từng cái đầy yêu thương, vẻ mặt hiền hòa.
Ta luống cuống tay chân ngồi dậy, sau lưng dán lên thành xe, sợ hãi lại không hiểu.
Nàng trộm trứng thì cứ trộm, bắt ta làm gì?
“Ngươi không cần khẩn trương.” Ngọc Lưu lành lạnh nhìn ta, “Ta chỉ muốn lấy về hài tử của tỷ tỷ, ngươi cũng không phải mục tiêu của ta.”
Ta trầm mặc một lúc, cẩn thận hỏi nàng: “Ta đây… có thể đi không?”
Ngọc Lưu nghiêng người vén rèm lên, mắt nhìn bên ngoài: “Không được.
Tuy rằng ta sẽ không làm khó ngươi, nhưng ta nhận ủy thác của người khác muốn mang ngươi ra khỏi Long cung, giao cho gã.”
Lòng ta kinh ngạc không thôi*, hoàn toàn không biết nàng có ý gì.
Một chốc nói ta không phải mục tiêu, một chốc lại nói muốn giao ta cho người khác?
(*惊疑不 定 kin h ngh i bất định:: B ởi vì sợ h ãi, n gạc n hiên và ng hi ho ặc mà khôn g xác định được chủ ý.)
Nghe nói Giao Nhân ở trên đất liền rất đáng tiền, Nhân tộc sẽ dùng thịt của bọn ta nấu dầu chế ra trường minh đăng*, sẽ giam cầm chúng ta để lấy Giao sa, sẽ mổ chúng ta ra để tìm Giao châu, còn làm nhục chúng ta để lấy được nước mắt của Giao nhân.
(*长明灯: là những ngọn đèn không bao giờ t ắt dù trải qua hàng trăm hay t hậm c hí hà ng ng àn nă m.)
Đừng nói là nàng phát rồ muốn bán ta cho Nhân tộc đi??
“Công chúa, kỳ thật ta cùng Bắc Hải Vương…”
Ta vừa muốn giải thích với nàng bản thân cũng không có dã tâm muốn thay thế tỷ tỷ của nàng trở thành Long hậu, Long hậu được Linh Trạch chọn là một người hoàn toàn khác, cầu nàng thả ta đi, trên xe đột nhiên chấn động.
Người ta không vững mà lắc lư một cái, vội vàng đỡ lấy thành xe.
Mặt Ngực Lưu hiện lên ý cười, hô tên của một người đối với bên ngoài xe: “A La Tàng?”
A La Tàng? Này không phải là tên của Hắc giao kia sao?
Bọn họ vậy mà quen biết?
Đúng rồi, năm đó tỷ tỷ nàng đồng lõa với Giáng Phong, Hắc giao chính là người cũ của Giáng Phong, không biết có bao nhiêu người tháo chạy đến Nam Hải, sao Ngọc Lưu lại không thể có quan hệ với Hắc giao được.
Nói không chừng còn là quen biết cũ.
Nháy mắt Ngọc Lưu buông rèm che xuống, cửa xe bị người thô lỗ mở ra, đi vào là một gã nam nhân đồ đen mũ đen, thân hình cao lớn, mặt mày thô kệch, đúng là Hắc giao A La Tàng bắt cóc ta ngày đó.
Gã nhìn đến ta thì hơi khựng lại, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
“Không nghĩ tới ngươi thật sự có thể đắc thủ.”
Ngọc Lưu đắc ý nói: “Ta mang đều là người tài.
Ngày gần đây vừa lúc gặp lễ tế, Tử Vân Anh vội vàng canh giữ trong thành không nói, Linh Trạch thân có vết thương cũ, chỉ cố gắng duy trì mái vòm đã là cực hạn, nào còn có công phu để ý một lớn một nhỏ này.”
A La Tàng ngồi quỳ, mặt không biểu tình nhìn ta chăm chú, qua hồi lâu mới dùng giọng điệu ghét bỏ nói: “Thân thể này sao lại yếu như vậy.”
Gã bắt bẻ mà đánh giá cả người ta, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hình xăm chỗ thái dương ta, mắt híp híp.
“Được rồi, trấn hồn đã thành, trừ phi hồn phi phách tán, ấn này không thể trừ, chỉ có thể tạm chấp nhận.”
Trấn hồn là gì? Gã lại đang tạm chấp nhận cái gì?
Hắc giao này là thật sự hoàn toàn không xem ta ra gì, tuy rằng mắt gã nhìn ta, nhưng toàn bộ hành trình đều làm lơ ta, không hề có ý muốn trao đổi với ta, bộ dạng còn chướng mắt ta hơn Công chúa Ngọc Lưu.
“Hắc giao đại ca, chúng ta lại gặp mặt.” Nếu gã không muốn chủ động trao đổi với ta, ta đành phải chủ động mặt dày thông đồng gã: “Đây là, đây là muốn làm gì nha? Lần trước ngươi không trốn kỹ bị Tử tướng quân phát hiện, đó cũng không thể trách ta… ngươi thả ta đi, ngàn vạn lần đừng giết ta, xem ở chỗ ta ấp con của Cửu Long Nữ nhiều ngày như vậy… ta tuyệt đối sẽ không quay về Bắc Hải, càng sẽ không nói đã nhìn thấy các ngươi, ta có thể thề!”
A La Tàng cười nhạo: “Còn là một kẻ hèn tham sống sợ chết.”
Lời này, gã không sợ chết, chết ngay tại chỗ thử xem?
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt*, hiện tại ta bị người khống chế, tội gì không dùng miệng để lấy tiện nghi.
(*识时务 者为俊杰: thức thì vụ gi ả vi tuấn kiệt; hiểu rõ t hời t hế mớ i là người tài giỏi.)
“A La Tàng, ngươi thật sự muốn hồi sinh Giáng Phong sao?” Ngọc Lưu khẽ nhíu mày, có chút bất an.
Hắc giao nói: “Đúng, trong cơ thể y đã có một hồn ba phách của Xích chủ, cộng thêm một mảnh nguyên thần của Xích chủ trong tay ta, chắc chắn có thể hồi sinh Xích chủ!”
“Trong cơ thể y đã có một hồn ba phách của Giáng Phong?” Ngọc Lưu giật mình hỏi, “Vì sao không nhìn ra được chút nào?”
Đừng nói ngươi, bản thân ta cũng không hề biết.
A La Tàng này đang nói xằng nói bậy gì vậy, trong cơ thể ta có hồn phách của GIáng Phong? Này quá buồn cười rồi, người đều là ba hồn bảy vía, dựa vào gì ta liền nhiều hơn người thường mấy hồn phách?
“Y khi sinh ra đã thiếu một hồn, ngu dại từ nhỏ, may có thức thần của Xích chủ có thể phụ thể*, mới có bộ dạng bình thường như hôm nay.” Hắc giao nói xong móc ra gì đó từ vạt áo trước ngực, năm ngón tay xòe ra, thoáng chốc trong xe tỏa ra ánh sáng lung linh, “Hồn chính là gốc rễ, phách là ký ức.
Trấn hồn ấn trên người y, là biện pháp Mặc Lăng muốn giam lại thức thần của Xích Chủ mà nghĩ ra được, nhưng hiện tại vừa lúc để cho ta dùng.
Chỉ cần hồn phách của Xích chủ tiến vào cơ thể y, liền không còn biện pháp rời đi.
Hồn phách của Xích chủ mạnh mẽ, cho dù Nguyên thần chỉ còn là mảnh vỡ, chắc chắn có thể nuốt rồi dung hợp với hồn phách của y, đoạt xá mà sống.”
(*hỗ trợ, bổ sung.)
Trong tay gã nắm một hạt châu, bên trong chính là mảnh vụn nguyên thần của Giáng Phong.
Ta sợ hãi sờ lên hình xăm chỗ thái dương, này chẳng lẽ không phải hình phạt, mà là gông xiềng?
Đoạt xá mà sống…
Nguyên thần chính là bản tính bẩm sinh, một thân thể không có khả năng có hai nhân cách, nếu thật sự để nguyên thần của Giáng Phong vào thân thể ta, ta và gã cũng chỉ có thể giữ lại một.
Không thể ngồi chờ chết, ta phải nghĩ biện pháp trốn..
Xe vẫn còn đang chạy, dòng nước thỉnh thoảng nhấc lên màn xe,
Ta đột nhiên nhảy lên, tung cửa sổ xe liền nhảy ra bên ngoài, hai chân nhanh chóng biến thành đuôi cá.
Hai người đang trò chuyện hăng say, lại cảm thấy ta là kẻ hèn nhát, không đề phòng quá nhiều, để ta thành công trốn ra ngoài.
Trái tim ta đập loạn, lẻn vào trong nước biển cũng không dám quay đầu lại.
Sau lưng truyền đến tiếng rống giận của Hắc giao, ta cảm thấy cực lớn dòng chảy thay đổi, lặng lẽ quay đầu nhìn lại, A La Tàng thế nhưng biến thành nguyên hình đuổi theo.
“Mơ tưởng chạy!” Hắc giao to lớn miệng nói tiếng người, cách ta càng lúc càng gần.
Ta dù bơi giỏi đi chăng nữa sao có thể bơi qua gã? Đang cảm thán mạng nhỏ của mình xem như mất rồi, trước mặt ta đột nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.
Bơi qua một vùng san hô hải quỳ rộng lớn, một Bạch Long cường tráng xinh đẹp lao thẳng về phía ta.
Lòng ta vui vẻ, không tự chủ được kêu lên tên của hắn.
“Linh Trạch!”
Bạch Long cũng không nhìn ta, lúc lướt qua ta tạo thành dòng nước thật lớn, trực tiếp xô ta vào trong một bụi hải quỳ trong suốt.
Trong tầm mắt, sừng rồng để ở thân thể Hắc giao, hung mãnh tung vào trong nham thạch*, núi nhỏ bằng đá lập tức vỡ thành bột mịn.
(*mấy núi đá dưới biển.)
Nước biển trở nên đục ngầu không rõ, ta chỉ có thể nghe được tiếng đánh nhau, cũng không nhìn ra rốt cuộc ai chiếm ưu thế.
Hỗn chiến một lúc, đột nhiên một bóng dáng màu đen phá tan màn bụi, bơi về phía mặt biển giống như mũi tên nhọn rời dây cung, theo sát phía sau, Bạch Long đuổi tới.
“Đưa nguyên thần y cho ta!”
Ta vốn muốn bơi qua phía bọn họ, nghe thấy lời của Linh Trạch liền bất giác sững sờ, dừng tiến lên, lơ lửng ở trong nước không còn động tác.
Thì ra hắn thật sự không phải tới cứu ta…
Thậm chí cũng không phải là vì tìm về trứng rồng.
Hắn muốn nguyên thần của Giáng Phong, này mới là nguyên nhân hắn đuổi theo Hắc giao không bỏ.
Hai tay siết chặt, thẳng đến khi lòng bàn tay đau đớn, ta mới bỗng nhiên buông ra, xoay người đi về phía ngược lại.
Đây là cơ hội tốt để rời đi Bắc Hải, ta không thể bỏ qua.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, dòng nước xối đến ta không thể mở được mắt.
“Mặc công tử đây là đi chỗ nào?”
Ta nhận ra giọng nói này, thầm kêu một tiếng “Xui xẻo”.
Hạ tay xuống, quả nhiên, Tử Vân Anh trường thương giáp vàng, nghe nguẩy tám xúc tu xuất hiện trước mặt ta, khuôn mặt anh khí* tươi cười dịu dàng.
(*khí chất anh hùng.)
“Tìm cứu binh.” Ta nói không chớp mắt,
Mũi thương của Tử Vân Anh chậm rãi chĩa về ta, làm ta khẩn trương đến cả người cứng ngắc.
“Yên tâm, Bệ hạ đối phó được.” Trường thương lướt qua tai ta, chỉ hướng sau lưng.
Nàng vừa dứt lời, sau lưng một trận đất rung núi chuyển.
Ta chỉ kịp thấy Hắc giao ngã xuống từ phía trên, liền được Tử Vân Anh kéo đến sau một khối đá ngầm, để tránh đi dòng nước mang theo đá vụn.
Bạch Long lơ lửng ở phía trên, nhìn xuống Hắc giao từ trên cao, lại hóa thành Long vương Bắc Hải bạch y tung bay.
Hắn vươn tay: “Ta lặp lại lần nữa, cho ta.”
Hắc giao không cam lòng cắn chặt răng.
Mà đúng lúc này, biến cố phát sinh.
Một tiểu Thanh long đặc biệt nhỏ xinh thần không biết quỷ không hay lẩn đến giữa hai người, đột nhiên không kịp phòng ngừa hiện ra thân hình, gào một tiếng, đưa tới lưỡi dao nước, đồng thời bắn về phía Linh Trạch.
“Đi mau!” Thanh long thúc giục Hắc giao đang giãy giụa bò lên, giọng nói là của công chúa Ngọc Lưu.
Giáp vàng bên cạnh vừa động, ngay sau đó bên tai chỉ còn lại một câu chán ghét đến cực điểm của Tử tướng quân: “Vô sỉ”.
Người đã tới trước mặt Thanh long.
Ta nhìn chằm chằm Linh Trạch, thấy hắn tạo kết giới chặn dao nước, vừa muốn thở phào một hơi, thân hình giữa không trung kia rồi lại lung lay, giống như một chiếc lá mùa thu, không thể ngăn lại mà rơi xuống đáy biển.
Ta có thể quay người rời đi, tuy rằng khả năng trốn không xa, nhưng tốt xấu vẫn có hy vọng
Linh Trạch vô thanh vô tức nằm đó.
Hắc giao không có lòng tốt, Linh Trạch thì nhất định sẽ không hại ta sao?
Hắn thoạt nhìn bị thương rất nặng.
Đi thôi, đây là cơ hội ngàn năm có một…
Không biết hắn có thể chết hay không.
Trong đầu có rất nhiều giọng nói, chờ phản ứng lại, ta đã bơi đến trước mặt Linh Trạch.
“Bệ hạ?” Ta đỡ hắn dậy, thấy khóe môi hắn dính đầy máu, hai mắt nhắm nghiền, mặt vàng như nến, lòng ta càng lo lắng.
“Linh Trạch, ngươi có sao không? Linh Trạch?”
Gọi vài tiếng, lông mi của người trong ngực khẽ run, chậm rãi mở mắt,
“Hắc giao đâu?” Giọng của hắn khàn khàn.
Ta nhìn cái hố bị A La Tàng nện ra, nói: “Chạy thoát.”
Linh Trạch nhíu mày, môi mím chặt, dường như rất buồn bực.
Hắn nhắm mắt, bỗng nhiên nghiêng đầu nôn ra một ngụm máu.
“Khốn, nạn!” Hai chữ ngắn ngủn, dường như từng âm tiết đều đào qua tim phổi, mài qua kẽ răng hắn.
Máu hòa trong nước, thật mau môi răng ta cũng nếm được vị tanh chát này…
Thật đắng….