“Ngươi cương quyết không trả lời ta?”
“Ta nói rồi.
Ta không biết.”
Ôn Ngọc ngẫm lại, quả thật như thế.
Hắn không có tư cách gặn hỏi một cung chủ cao cao tại thượng như vậy.
“Ngươi không nói ta không giúp được ngươi.”
“Ngươi giúp thế nào?” Lâm Uyên nhíu mày: “Nếu ta nói thì ngươi có cách tẩy sạch tội chết cho phụ thân ta sao?”
“Có cách.” Ôn Ngọc trầm ổn đáp một tiếng.
Lâm Uyên mềm lòng, chần chừ một lát mới cẩn trọng nói: “Năm đó phụ thân ta đang đóng quân ở biên giới.
Tiên đế có lần đã ở lại chỗ này.”
“Y không nói với ta.” Ôn Ngọc thản nhiên.
Lâm Uyên tức thì trả lời: “Lúc đó y đang bị thương và mất trí nhớ.”
“Hửm?”
“Y dẫn theo một đứa nhóc bằng tuổi ta, lạc vào chỗ của Yến Hòa cung sau đó vô tình gặp ta rồi xin một bát cháo cho nhóc ấy.” Lâm Uyên hồi tưởng: “Ta thấy vòng cẩm thạch rơi từ tay nải của y nhưng không nhắc.
Bởi lẽ, chiếc vòng ấy quá đẹp.”
“Ta lúc đó nổi lòng tham…”
Lâm Uyên chậm rì rì kể lại: “Sau đó mẫu thân mới nói cho ta biết, y là Tiên đế.
Còn vòng kia là vòng trường sinh.”
Ôn Ngọc nhíu mày: “Ngươi nói Uyển Trúc lúc đó có dắt theo một đứa trẻ?”
Lâm Uyên gật đầu: “Tên đứa bé ấy, ta nghe không nhầm thì là Diệp…!Diệp gì đó.”
“Ta đoán là Diệp Uy.”
“Ngươi theo dõi Diệp Uy?”
“Phải, đã theo dõi rất lâu.
Nhưng tên nhóc kia càng lớn tâm trí càng không bình thường.
Ta mấy lần chặn nó hỏi, nó đều không trả lời.”
Lâm Uyên lại tiếp tục: “Rồi bỗng nhiên ngươi xuất hiện.”
“Quan sát đám ám vệ quanh nhà bà góa, toàn là những tên ám vệ cao cấp.
Ta lại nghĩ ngươi là một người rất cao quí, không ngờ đến là Nam hoàng hậu Thiên Vân.”
“Vậy cho nên ngươi mới thỏa thuận với ta?”
“Phải.
Một mũi tên trúng hai con nhạn mà.
Ta quá tài giỏi đúng không?” Bỗng nhiên Lâm Uyên biến thành một đứa nhóc chưa lớn, tự tin với thành quả của mình.
Ôn Ngọc gõ nhẹ lên đầu y, mỉm cười: “Tài giỏi gì cơ chứ?”
“Xì.” Lâm Uyên chán ghét né ra.
Ôn Ngọc suy nghĩ hồi lâu lại tự hỏi.
Vì sao trong đầu hắn lại nghi ngờ nam nhân cả người hắc y kia là Diệp Uy, còn tên tóc rối ngũ quan xinh đẹp nọ là Uyển Trúc?
Bụng cồn cào, cổ nóng rát.
Xung quanh bỗng quay tròn, cả người khó chịu.
Một dòng huyết trào ra khỏi cổ.
“Phụt.”
Lâm Uyên tái mặt, hai mắt mở to: “Ôn Ngọc, Ôn Ngọc! Ngươi làm sao vậy?” Y chạy ra ngoài hô lớn: “Người đâu? Người đâu đến đây cho ta! Cứu người!”
…
Uyển Trúc nhíu mày, mạch trượng yếu ớt đến khó mà cảm nhận được.
Y không còn thời gian nữa, nếu để linh hồn rời đi, y sẽ không thể khiến hắn chuyển sinh mà vẫn có thể giữ ký ức được.
Lạc Hà hỏi: “Còn bao nhiêu thời gian?”
Uyển Trúc trầm tư: “Không đến hai canh.”
Khắc Nhĩ thất thần quỳ rạp xuống, khó khăn mở lời: “Nếu hắn chuyển sinh, phải qua bao lâu?”
“Không rõ.” Uyển Trúc căng thẳng.
Đoan Chính mím môi, cố nén hàng lệ sắp tuôn ra.
Cách biệt năm năm, gặp lại không lâu, người lại muốn bỏ ta mà đi.
“Tại sao? Tại sao ta có thể hoàn toàn một tay nắm giữ quyền lực, lại không thể nắm giữ được sinh mạng hắn?” Khắc Nhĩ quỳ rạp xuống, đau khổ tự trách.
Ôn Ngọc trong cơn mê man, hắn nghe được tiếng Uyển Trúc, cũng nghe được tiếng than tự trách của Khắc Nhĩ, tiếng của Lạc Hà.
Hắn cảm thấy bản thân thật hạnh phúc khi ông trời đã ban đến cho hắn những món quà đẹp đẽ như vậy, tốt như vậy.
Nhưng ông trời lại tước đi sớm quá.
Hắn thở dài trong lòng, hắn không có quyền lựa chọn rằng mình sống bao lâu.
Cũng không có quyền làm nghịch ý lão thiên gia…!Quãng thời gian kia quả nhiên thật ngọt ngào.
Tam đế nhặt hắn về, từng bước cùng hắn trải qua tháng ngày đẹp đẽ.
Mặc dù sau đó hắn bị Uyển Trúc bắt cóc năm năm nhưng y cũng chưa có lần nào ngược đãi hắn.
Rồi sau đó hắn còn được ngắm nhìn Bắc Thiên Vân lộng lẫy uy nghiêm.
Không có ý nghĩa lắm, nhưng ý nghĩa nhất vẫn là có thể gặp được Tam hoàng.
Ôn Ngọc mỉm cười.
…
Mặt hồ khẽ bị lay động bởi cơn gió nhẹ, từng cánh sen như dần dần được bung ra để tô điểm cho làn nước trong veo.
Cánh chim lượn ngang qua bầu trời rộng lớn, đem theo một người quan trọng rời đi.
Biết đến bao giờ chúng ta mới được tương phùng như ý?
Hắn không biết, Tam hoàng không biết, Uyển Trúc không biết.
Không ai biết.
Vì sao hắn lại yêu họ? Vì sao họ lại yêu một kẻ như hắn?
Chẳng có ai đáp lời.
…
Hãy để ta được ở cạnh người thêm một chút nữa, hãy để ta được nắm tay người lâu hơn, yêu người bất chấp cả thời gian ngắn ngủi.
“Mỗi khi ngươi nhớ ta, tại sao không đến Bắc Thiên Vân phố thị nhộn nhịp mua một cây kẹo đường mà thưởng thức?” Ôn Ngọc cười khanh khách: “Có thể đến tường thành, nhìn lên trời cao, tưởng tượng ra ta đang nhìn theo ngươi?”
“Đừng đau khổ thế, ta sẽ quay lại.” Hắn xoa đầu Khắc Nhĩ.
Trong ngày, tin Nam hoàng hậu Thiên Vân Quốc băng hà đã lan truyền khắp kinh thành Thiên Vân.
Vượt ra khỏi biên cương.
Ôn Từ khi nghe đến tin này, chân đứng cũng không vững.
Được Lưu An đỡ lấy.
“Sao cơ? Ca ca của ta…ca ca của ta, huynh ấy…?” Ôn Từ nén không được khóc lớn: “Tại sao? Tại sao? Không phải Khắc đế đã nói sẽ đưa hắn đến đây khi khỏe lại sao? Không phải đã nói là hắn không sao?”
Ôn Từ đau thương hét lớn: “Tại sao?”
Tại sao lại lừa y chứ…
Cả kinh thành nhuốm màu tang thương, khung cảnh uy nghiêm trong lễ đường khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy đau lòng.
Cả người và chủ nhân của Yến Hòa cung cùng Lưu Vân cung đều có mặt.
Lạc Trì như mất hồn, không nói được câu gì.
Vô định nhìn chăm chú vào người đang có một giấc ngủ say sưa kia.
Ôn Ngọc ngủ thật ngon, trên miệng treo một nụ cười ôn hòa, cho thấy lúc nhắm mắt hắn rất vui, không biết tại sao hắn vui, vui vì mình đã chết ư?
Câu trả lời là không!
Hắn luyến tiếc thế giới này, nhưng điều khiến hắn vui chính là, nếu may mắn hắn sẽ một lần nữa trọng sinh về thế giới này.
Hắn có niềm tin vào Uyển Trúc.
Cũng có niềm tin vào chính mình…
Trong khi hắn say giấc, cả thiên hạ lại đột nhiên nổi giông bão.
…
Sau đám tang, Uyển đế không còn nương tay, ra lệnh hủy sạch Thiên Vân đem ngôi vị đoạt về.
Tam hoàng lên Vương Sơn cùng Lạc Trì ở ẩn không lâu sau đó.
Lâm Uyên cùng Lưu Vân cung đối đầu, sát phạt lẫn nhau đến đầu rơi máu chảy lênh láng thành sông nhằm thỏa mãn mối thù của phụ thân năm xưa.
Diệp Uy không còn là một tên nam nhân đẹp trai mà ngốc nghếch, hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ biến thành một con người tâm ngoan thủ lạt, âm thầm lên kế hoạch lật đổ Uyển Trúc vì mối thù giết sạch người nhà họ Diệp năm xưa.
Vì y đã bỏ lại hắn nên cả Diệp gia mới bị liên lụy.
…
Tại Vương Sơn mây mù giăng lối, không có đường lên cũng không thấy đường xuống, Lạc Hà đứng dưới tán Tử Đằng đang nở hoa rợp trời.
“Đã mười năm trôi qua, chúng ta có lẽ không thể gặp lại nhau kiếp này…” Lạc Hà tự nói, không biết cho bản thân nghe hay là một ai đó nghe.
“Chỉ đành đợi kiếp sau ta sẽ hóa thành gió mát mà vân vê mái tóc ngươi.
Hóa thành chim trời hát khúc hát tương ngộ với ngươi, hóa thành cánh hoa Tử Đằng trông đợi bóng hình ngươi…”
Đường Hoàng tuyền không thể đi với ngươi, nhưng sẽ một lần nữa cùng ngươi bước lên xe hoa về nhà…
…
Ôn Ngọc, ngươi không phải rượu nhưng khiến người say, không phải đường mà khiến người nghiện, không phải hoa nhưng lại khiến người cứ mãi ngắm nhìn không dứt.
Vĩnh biệt, hẹn kiếp sau gặp lại..