Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 46



Lương Chấp đi vào trong làng mới phát hiện chỗ này địa thế hiểm ác, nước ở trên cao đổ xuống thành dòng sông chảy ngang qua làng, những căn nhà cũ nát được xây bằng xi-măng hiện ra trước mặt.

Lương Chấp chỉ vào ruộng đồng: “Chỗ này hơi kỳ lạ, giờ là mấy giờ rồi mà không có ai đi cày?”

Thẩm Quyền càng cẩn thận hơn so với Lương Chấp, hắn chú ý tới đồng ruộng đã bỏ hoang từ lâu nhưng không chỉ ra, hắn bình thản nói: “Vào xem.”

Lương Chấp nhớ rõ hệ thống nói qua, nếu nhân vật chính được cứu vớt trễ sẽ bị ác niệm của kẻ xấu đồng hóa, biến thành kẻ ác có hại cho xã hội, nhưng có một điểm chính là Thẩm Quyền là nhân vật chính, tính mạng sẽ được bảo vệ trong khoảng thời gian đầu này.

Lương Chấp làm độc giả, cảm thấy phần truyện Hoa Bách Hợp còn không nhiều như phần Hồ Bình Phàm, Thẩm Quyền sẽ không gặp phải nguy cơ gì đến mức quá lớn ở đây, mà cậu chỉ là vật hy sinh, số phận khổ ải.

Cậu đeo túi, theo sát Thẩm Quyền đi vào.

Thẩm Quyền đến trước một căn nhà, gõ cánh cửa gỗ.

Một lúc sau, cửa gỗ từ từ hé ra, một người đàn ông giấu mình trong bóng tối, chỉ lộ khuôn mặt, ông ta cảnh giác nhìn hai người, hỏi: “Người thành phố? Đến nơi này làm gì?”

Lời nói của ông ta mang đậm mùi bài xích, Thẩm Quyền mỉm cười, nói: “Chào anh.”

Chào một tiếng xong, Thẩm Quyền nhìn về phía Lương Chấp.

Đầu Lương Chấp mọc một dấu chấm hỏi.

Hệ thống không nhịn được nữa, nói: “Hắn muốn cậu nói chuyện với người đàn ông kia, để hạ sự cảnh giác của đối phương xuống.”

A! Lương Chấp bừng tỉnh đại ngộ, cậu nhanh chóng chạy qua, nở nụ cười sáng lạn: “Chào anh hai! Bọn em là bạn bè, đi mấy ngày rồi nên muốn ở nhờ nhà anh một đêm, bọn em sẽ trả tiền!”

Lương Chấp có gương mặt búp bê, lúc cười thì lộ ra vẻ vô hại, có thể hạ thấp sự cảnh giác của đối phương.

Người đàn ông bị câu cuối cùng đánh động, ông ta nói: “Ở một đêm 500 tệ.” (~1tr8 VND)

“500? Ở một đêm trong khách sạn thành phố cũng không có giá này, sao ông anh không đi cướp luôn đi?” Lương Chấp kinh ngạc, không ngờ người dàn ông này ăn dày như vậy.

Người đàn ông sẵng giọng: “Không ở thì cút!”

Lương Chấp bị thái độ của đối phương k1ch thích cơn tức, cậu không thèm khách khí, bật ngón giữa: “Chỗ này có nhiều nhà như vậy, anh nghĩ bọn tôi chỉ ở được mỗi nhà anh à!”

Thẩm Quyền đứng một bên, nhìn Lương Chấp và người đàn ông cãi nhau không dứt, tâm trạng hắn phức tạp, hắn vốn định để Lương Chấp thuyết phục đối phương cho bọn họ ở lại.

Nhưng mà 500 tệ một đêm thì thật là quá mức, Thẩm Quyền nghi ngờ có phải đối phương không muốn cho bọn họ ở nên cố ý hét giá như vậy.

Thẩm Quyền nói: “Bọn tôi ở.”

Hai người đang cãi nhau đều dừng lại, Lương Chấp không thể tin, nói: “Thẩm ca, anh cho em thêm chút thời gian để trả giá đi.”

Thẩm Quyền túm cánh tay Lương Chấp, kéo cậu về bên người, hạ giọng thì thầm: “Câm miệng! Tôi cho cậu đi theo là để cậu trả giá cho tôi à?”

Lương Chấp lúc này mới giật mình nhớ tới mục đích cả hai đến đây.

Người đàn ông không ngờ Thẩm Quyền sẽ đồng ý, hơn nữa lúc sau, hắn đưa thẳng năm tờ tiền 100 tệ, người đàn ông do dự một lát mới nhận.

Sau khi xác nhận là tiền thật, người đàn ông mở cửa cho hai người vào nhà.

Trong nhà vô cùng âm u, chỉ có một chút ánh sáng lọt vào qua ô cửa sổ, bên trong có một chiếc bàn gỗ và bốn cái ghế dựa.

Loại đơn sơ đến mức không thể tưởng tượng này làm Lương Chấp nhớ tới phòng thẩm vấn trong phim cảnh sát, tràn ngập một loại cảm giác áp lực.

Lúc hít thở còn có thể ngửi thấy mùi bụi bặm, Lương Chấp phản xạ nín thở lại, ghét đến độ cũng lười giấu biểu cảm.

Còn Thẩm Quyền thì vẻ mặt vẫn như cũ, hắn hỏi người đàn ông: “Bọn tôi ở chỗ nào?”

Người đàn ông chỉ về một hướng, nói: “Phòng kia là của hai người, ở bao lâu cũng được.”

Bọn họ vốn ban đầu chỉ nói là ở một đêm, mà người đàn ông này tự dưng lại hào phóng như vậy.

Lương Chấp nghe xong thì muốn trợn mắt, người bình thường nhìn thấy phòng ốc như thế này, sợ là một giây cũng chẳng muốn ở lại.

Phòng không có cửa, chỉ dùng một tấm vải dài che chắn, Thẩm Quyền xốc miếng vải lên, đi vào trong, bên trong có giường, bề rộng tầm một thước. (~0,33m)

Lương Chấp nhìn thấy cái giường liền xông ra ngoài, cãi nhau tiếp với người đàn ông: “Có mỗi cái giường, hai người ngủ kiểu gì?”

Người đàn ông lúc này đang ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn bức tường, căn bản không để ý Lương Chấp.

Giọng Thẩm Quyền truyền từ trong phòng ra: “Lương Chấp bỏ đi, buổi tối nằm xích lại một chút là đủ.”

Xích lại một chút…… Như nghĩ đến hình ảnh nào đó, Lương Chấp đỏ mặt, lại đi vào phòng, Thẩm Quyền đã dọn lại giường, nói là dọn, thật ra chỉ là trải chăn phủ lên giường.

Thẩm Quyền nói: “Đừng đòi cái gì với ông ta nữa, ông ta cũng đưa không được đâu.”

Lương Chấp ngồi xuống giường, cậu đã nhìn ra căn nhà của người này chỉ có bốn bức tường trống hoác, cậu nói: “Thẩm ca, tại sao chúng ta phải ở nhà của gã này, đổi chỗ khác không tốt hơn sao?”

Thẩm Quyền nói: “Chỉ cần gã ta đồng ý lấy tiền, chúng ta có thể mua được tin tức từ miệng gã, hơn nữa gã này sống một mình, chuyện chúng ta tới đây, tạm thời không để cho ai khác biết.”

Lương Chấp bật ngón cái, tán thưởng: “Không hổ là Thẩm ca! Em nghe lời anh hết.”

Lần đầu tiên được nghe Lương Chấp khen, Thẩm Quyền cảm thấy có gì là lạ trong lòng.

Còn hệ thống thì đã chết lặng.

Đến bữa trưa, cảm thấy đói nên Lương Chấp đang muốn lấy bánh quy trong ba lô ra ăn lót dạ, lúc này, tấm vải bị xốc lên, người đàn ông nói: “Có thể ăn cơm.”

Lương Chấp và Thẩm Quyền liếc nhau, hai người cùng bước ra ngoài.

Vừa thấy trên bàn chỉ có mấy món nhạt thếch như nước luộc, cùng hai chén cơm khô, Lương Chấp tỏ vẻ cái này không ngoài ý muốn.

Lương Chấp trong lòng có bao nhiêu soi mói, nhưng cậu biết bây giờ không phải là lúc gây sự, cậu ngồi xuống, đang chuẩn bị ăn thì Thẩm Quyền đè lại tay cầm đũa của cậu.

Thẩm Quyền hỏi người đàn ông: “Trong bếp còn nguyên liệu nấu ăn không?”

Người đàn ông đang chuẩn bị nói không có, Thẩm Quyền lại đưa qua 500 tệ, ông ta liền sửa miệng: “Có.”

Thẩm Quyền cười cười: “Tôi mua nguyên liệu nấu ăn nên muốn tự tay nấu.”

Người đàn ông nhận tiền, lúc này Lương Chấp ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Thẩm ca, sao anh lại muốn tự mình nấu ăn?”

Thẩm Quyền nhìn như đang liếc mắt đưa tình, nhưng hai tay bẹo má Lương Chấp, dịu dàng nói với gương mặt đang đau đến nhăn nhúm lại: “Anh không phải vì em sao, ai bảo em chỉ ăn được đồ anh nấu chứ.”

Lương Chấp đau đến chỉ ứ ứ được mấy tiếng.

Người đàn ông đứng một bên nhìn hai người “thân mật”, ông ta nhíu mày lộ ra biểu cảm kỳ quái.

Thẩm Quyền kéo Lương Chấp với gương mặt đang đau khổ đi vào bếp nấu ăn, người đàn ông thấy hai người đi rồi, bèn bưng đồ ăn trên bàn đi, quăng hết vào thùng rác.

Trong bếp đều là một ít dụng cụ cũ rích, ngay cả nhóm lửa cũng phải dùng gỗ, Lương Chấp ngay cả bếp núc hiện đại còn không biết dùng nên cậu đành nhìn Thẩm Quyền bận trước bận sau trong bếp.

Cậu đột nhiên hỏi: “Thẩm ca, có phải đồ ăn gã kia làm có hạ độc?”

Tay cầm muôi của Thẩm Quyền khựng lại, kinh ngạc Lương Chấp thế mà đã nhìn ra.

Lương Chấp không phải đang hỏi Thẩm Quyền, cậu chỉ đang nhàn rỗi nên mới phân tích: “Thằng cha kia rõ ràng là đồ keo kiệt như vậy, thế mà lại nấu cơm cho chúng ta, còn không có phần của hắn, nhìn là thấy có âm mưu.”

Cách suy luận của Thẩm Quyền khác với Lương Chấp, hắn từ sớm đã nhận ra gã đàn ông kia không có ý tốt, hắn nói: “Cậu cảm thấy đồ ăn có độc, tại sao lúc nãy trông như đang định ăn vậy?”

“Bởi vì lúc nãy em chưa nghĩ đến cái này.” Lương Chấp nói như thể chuyện đương nhiên.

Thẩm Quyền: “……”

Thẩm Quyền lại kiểm điểm bản thân vì để Lương Chấp còn sống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.