Phòng bếp của gã đàn ông chỉ có muối, đồ ăn Thẩm Quyền nấu cũng không tốt hơn bao nhiêu so với đồ đối phương làm, nhưng hơn ở chỗ an toàn, Lương Chấp vẫn vô cùng nể tình ăn sạch.
Chờ cậu ăn xong phần của mình, mới phát hiện Thẩm Quyền không hề đụng đũa, cậu nói: “Thẩm ca, sao anh không ăn?”
Thẩm Quyền đưa cả bát cơm qua, nói: “Em ăn đi, anh không đói.”
“Như vậy sao được, Thẩm ca, anh ít nhiều cũng ăn một chút đi.” Lương Chấp chú ý tới gã đàn ông đang rình trong bóng tối xem hai người, có khi nào Thẩm Quyền ở trước mặt người ngoài nên giả bộ chăm sóc mình không?
Nhưng mà bọn họ lại không quen gã đàn ông đấy, có nhất thiết phải làm thế này không?
Lương Chấp hiện tại không có cách hỏi thẳng Thẩm Quyền lý do, thấy đối phương kiên trì, cậu đành nhận bát cơm, tiếp tục ăn.
Sau đó, bọn họ trở về phòng, Lương Chấp nhìn ra ngoài xem xét, xác nhận gã kia không ở gần nghe lén, cậu mới quay lại hỏi.
Cậu nhìn thấy Thẩm Quyền mở ba lô của cậu, lấy gói bánh quy gấu cậu mang theo ra, mở bịch, bỏ bánh vào miệng ăn.
Lương Chấp: “……” Cậu lờ mờ cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
“Thẩm ca, sao anh lại ăn bánh snack?” Lương Chấp hỏi.
Thẩm Quyền thản nhiên liếc cậu, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng khi ở trước mặt người ngoài: “Chả còn cái gì để ăn, đành miễn cưỡng ăn tạm snack cho đỡ đói.”
Tim Lương Chấp nát vụn, cậu khóc lóc với hệ thống: “Cho nên Thẩm Quyền cố ý đưa hết cơm cho tao ăn, để ảnh độc chiếm snack của tao, đồ vô sỉ!!!”
“Bốp ~ bốp ~ bốp ~” Hệ thống không nói gì, chỉ vỗ tay nhịp nhàng ba tiếng.
Lương Chấp: “……” Lòng người lạnh lẽo, chỉ có chăn là ấm áp.
Cậu ngã ra giường, nằm như xác chết, còn Thẩm Quyền ngồi trên giường ăn snack, không bao lâu sau, bánh gấu đã ăn hết.
Lương Chấp thấy Thẩm Quyền lại lôi khoai tây chiên từ trong ba lô của cậu ra, nội tâm cậu đã sớm chết lặng, cậu hỏi: “Thẩm ca, trời đang sáng, chúng ta không ra ngoài sao?”
“Ừ.” Thẩm Quyền thản nhiên lên tiếng: “Nếu buồn ngủ thì ngủ đi.”
Lương Chấp lầm bầm: “Mới ăn xong đã ngủ…… Bộ em là heo sao?”
Thẩm Quyền nghĩ con heo so với chú mày còn có tác dụng, tốt xấu vẫn có thể xẻ thịt ăn, nhưng nhớ đến tính thích làm ầm ĩ của Lương Chấp, hắn vẫn nên bỏ ý nghĩ châm chọc đối phương đi.
Hắn không nên nói chuyện quá nhiều với Lương Chấp, không chỉ vô dụng, còn luôn bị lối suy nghĩ ngu đần không thấy giới hạn của đối phương làm chạy lệch đường ray.
Hắn xem đồng hồ, còn 6 tiếng nữa là trời tối, bây giờ nên nghỉ ngơi hồi phục, buổi tối mới là màn hay cần nhiều thể lực.
“Tinh tinh ~~~”
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Quyền quay đầu nhìn, Lương Chấp nằm sấp trên giường, cầm điện thoại chơi game.
Thẩm Quyền lập tức quên mất lời nhắc nhở bản thân một giây trước, hắn bóp gáy Lương Chấp, lạnh lùng nói: “Cậu vậy mà còn chơi game được? Chẳng lẽ cậu không biết trong tình huống cần thiết mà điện thoại hết pin thì rất nghiêm trọng sao?”
Một khi gặp phải nguy hiểm, điện thoại hết pin thì không thể báo cảnh sát cầu cứu.
Hắn hạ quyết tâm, nếu Lương Chấp dám nói mấy chuyện tào lao như chỉ cần có hắn ở đây là đủ, hắn sẽ khiến cho đối phương ở lại cái làng này vĩnh viễn.
Lương Chấp bị bóp gáy, không thể động đậy, cậu nói: “Úi! Úi! Thẩm ca, anh đừng giận, em mang theo ba cục sạc dự phòng lận, bảo đảm lúc nào cũng có pin!”
Thẩm Quyền: “……”
Không thể nghi ngờ, Lương Chấp là người cẩn thận, nhưng cẩn thận của cậu chỉ phát huy dựa trên sự thoải mái tuyệt đối của bản thân.
Thẩm Quyền buông tay, trong nháy mắt, hắn hoài nghi nhân sinh, rồi yếu ớt hỏi: “Cậu có mang thuốc lá không?”
Lương Chấp pause game lại, cậu moi trong ba lô ra thuốc là và bật lửa, đưa qua: “Dạ, có đây.”
Thẩm Quyền nhận thuốc lá và bật lửa, hắn châm thuốc rồi không nói lời nào, nhưng có thể thấy rõ bốn chữ được viết trên mặt: tôi muốn yên tĩnh.
Lương Chấp còn không ngốc đến độ đi chọc một ngọn núi lửa sắp phun trào, cậu chỉnh âm thanh xuống mức thấp, tiếp tục chơi game.
Hệ thống nhìn không hiểu: “Cậu làm gì cứ phải chọc Thẩm Quyền tức giận?”
Lương Chấp cười xấu xa: “Tao thấy anh ấy căng dữ quá, muốn ảnh thả lỏng một chút, mày không thấy nhân vật chính như thế này mới chân thật sao?”
Mỗi lần cậu đối mặt với biểu cảm căng cứng của Thẩm Quyền, là cậu lại nhớ đến bé Thẩm Quyền trong cốt truyện, dù vẫn còn nhỏ nhưng bé đã phải gồng mình trưởng thành trước tuổi.
Tiêu chuẩn cười của Thẩm Quyền rất cao, Lương Chấp đã thử vài loại phương pháp nhưng chưa có cách nào làm đối phương vui vẻ, vậy chỉ có thể thay đổi phương thức chọc đối phương.
Hệ thống nói: “Gan thật đấy, nhất là những lúc hắn nghĩ muốn b0p ch3t cậu.”
“Khụ.” Lương Chấp xấu hổ ho nhẹ, gáy cậu vẫn còn hơi đau, “Thẩm Quyền muốn hành động vào buổi tối, hiện giờ còn lâu mới tới tối, ảnh không muốn nói chuyện với tao, chỗ này lại không có tín hiệu, tao còn không được chơi game giết thời gian sao?”
Hệ thống vẫn cảm thấy việc Lương Chấp chơi game là việc lãng phí tinh thần và thể lực, nó nói: “Cậu có thể ngủ.”
Ai ngờ Lương Chấp lại nói ra lời làm người khác giật mình: “Người mình thích đang ở trên giường, tao ngủ thế nào hả? Ảnh còn không chịu nằm cùng tao.”
Hệ thống kinh hãi đến á khẩu, mỗi lần nó nghĩ sự vô sỉ của Lương Chấp đã tới giới hạn, không ngờ giây tiếp theo, đối phương tiếp tục cho nó nhìn thấy một giới hạn mới.
Lương Chấp vốn muốn chọc Thẩm Quyền xong lại nằm chơi game tiếp, nhưng sau đó cậu lại tự thuyết phục mình bỏ đi, tiếp tục chơi game.
Cậu không chú ý tới ánh mắt Thẩm Quyền chuyển từ bức tường sang người cậu.
Ánh mắt hờ hững biến thành nặng nề.
Đêm xuống, Lương Chấp ăn xong cơm Thẩm Quyền nấu rồi trở về phòng, lúc này, cậu không chơi game nữa, sự tình nặng nhẹ thế nào, cậu vẫn biết.
Kế tiếp chính là chờ tên đàn ông kia đi ngủ, bọn họ mới có thể rời phòng, ra ngoài điều tra.
Không biết gã đàn ông này nghèo đến mức nào, trời tối cũng chỉ cho hai người bọn họ một cây đèn dầu để chiếu sáng, ngọn lửa nhỏ xíu lại còn leo lét như sắp tắt đến nơi.
Lương Chấp còn biết nói gì nữa, đành mặt đơ cầm cây đèn về phòng.
Trong ba lô của Lương Chấp có bộ bài, Thẩm Quyền có thử hỏi gã đàn ông có chơi không, đối phương lắc đầu từ chối.
Gã đàn ông này lấy tiền thì nhanh, nhưng đối với những lời khách sáo của Thẩm Quyền thì lại luôn từ chối đầy cảnh giác.
Lương Chấp và Thẩm Quyền chơi bài một hồi, người sau nhìn đồng hồ thì đã 9 giờ, hắn thu bài lại, xoay người thổi tắt ngọn đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, giơ tay trước mặt cũng không thấy ngón, Lương Chấp vừa định mở miệng nói gì, cổ tay đột nhiên bị người kéo, cả cơ thể ngã xuống giường.
Không khí bốn phía đột nhiên oi bức, Lương Chấp giơ tay lên thì đụng vào vai Thẩm Quyền, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương phả vào mặt.
Lươg Chấp căng thẳng: “Hệ thống, tư thế hiện tại của bọn tao thế nào?”
Hệ thống nói: “Thẩm Quyền trùm chăn, bao kín cả hai lại, hắn thì đang ở ngay trên người cậu.”
Vờ lờ! Cái này này này, Lương Chấp nuốt nước miếng, cậu vẫn nhớ rõ Thẩm Quyền là nhân vật chính trai thẳng mà, sau khi bình tĩnh một chút, cậu thì thầm: “Thẩm ca, anh làm gì vậy?”
Thẩm Quyền cố gắng nhỏ giọng, giống như lông chim nhẹ nhàng gãi lên ngực Lương Chấp: “Cậu có rên được không?”
Lương Chấp chảy mồ hôi ròng ròng, giọng run run: “Là cái loại rên đó đó hả?”
Thẩm Quyền ghé vào tai cậu thì thầm: “Tên kia đang theo dõi chúng ta, phải làm cái gì đấy để gã buông cảnh giác.”
Bao nhiêu ái muội trong lòng Lương Chấp bốc hơi mất tăm, chỉ còn cảm giác sợ hãi dâng lên, hơn nữa, tên đàn ông kia vừa đen vừa xấu, chỉ cần tưởng tượng đối phương rình rập trong bóng đêm cũng đã rất đáng sợ.
Lương Chấp há mồm a a hai tiếng.
Thẩm Quyền bịt miệng Lương Chấp lại, giọng điệu như đang tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu đang chọc tiết heo à.”
Hắn vừa buông tay, Lương Chấp liền ấm ức: “Vậy rên thế nào, em cũng đâu có kinh nghiệm đâu…… Hay là lấy di động, mở một đoạn?”
Đôi mắt Thẩm Quyền sâu thẳm trong bóng đêm: “Trong điện thoại của cậu có GV?”
Lời này làm khó Lương Chấp, vốn cậu cũng không biết chính mình sẽ thích đàn ông, cho nên chỉ toàn lưu AV.
Hai người trầm mặc, Lương Chấp thầm hối hận, sớm biết thế thì đã mặc đồ nữ tới đây.
Sau khi nếm được sự ngon ngọt của việc mặc đồ nữ, Lương Chấp đã chẳng còn chướng ngại gì trong tâm lý.
Thẩm Quyền đánh vỡ im lặng: “Tôi có cách.”
Lương Chấp vừa định hỏi cách gì thì cậu đã bị Thẩm Quyền dùng sức lật cả người lại.
Giây tiếp theo, một tiếng “chát” vang lên, cảm giác đau đớn ở mông làm Lương Chấp phản xạ kêu một tiếng.
Lương Chấp nháy mắt ngẩn ra, cậu hình như còn nghe được Thẩm Quyền cười một tiếng: “Đúng rồi đó.”
Cái gì đúng? Lương Chấp còn chưa kịp phản ứng, từng cú đánh như mưa rào nện vào bờ m0ng non mềm của cậu.
“A đù! A a a a a! Đừng mà! Không!” Lương Chấp định giãy dụa, nhưng tay còn lại của Thẩm Quyền ghì chặt cậu xuống.
Trời nóng chảy mồ hôi có hai thằng đàn ông trùm chăn, giường thì rung không ngừng, lại còn cả tiếng chát chát cùng tiếng cầu xin tha thứ của một trong hai.
Tất cả không cần nói cũng biết.
Thính giác của Thẩm Quyền kinh người, hắn nghe thấy tiếng bước chân của tên đàn ông núp trong bóng tối đi xa dần.
Hắn ngừng động tác đang làm lại, xốc chăn xuống giường, giống như một tên rác rưởi chơi xong không thèm chịu trách nhiệm, hắn lạnh lùng nói: “Đứng lên, đến lúc rồi.”
Lương Chấp đổ mồ hôi đầm đìa, cổ họng kêu đến sắp tắt tiếng, cậu ai oán liếc Thẩm Quyền, nhưng mà phòng tối đen, Thẩm Quyền đứng chỗ nào, cậu còn không nhìn thấy.
“……Anh ác quá đi, mông em đau!”
Thẩm Quyền nhếch khóe môi, nghĩ thầm rằng rốt cuộc cũng xả được cơn giận lúc ban ngày, hắn nhanh chóng thu cảm xúc lại, đi qua, vòng tay qua eo Lương Chấp, rồi hắn nhấc cậu đi ra ngoài với lực tay kinh người.
Lương Chấp âm thầm thán phục lực tay của Thẩm Quyền, cậu nói với hệ thống: “Nhân vật chính có khí lực cỡ này thì sao không lấy đồ thật ra chơi với tao luôn đi! Con mẹ nó! Tại sao! Cùng là đau mông, sao không đổi cách để cả hai bên cùng sướng???”
Hệ thống nở nụ cười, nó cảm nhận một niềm vui sâu sắc.
Nhân vật chính không hổ là nhân vật chính, thẳng tăm tắp làm nó cảm thấy rất yên tâm, rất tri kỷ!