Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 2: 2: Bóp Giọng



(*) Nguyên văn 夹子音: giọng cái kẹp – một từ phổ biến trên internet, dùng để chỉ việc làm cho giọng nói một người trở nên rất mỏng, rất ỏn ẻn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
“Thật ra cô cũng hiểu cháu đang lo lắng chuyện gì, từ nhỏ Quan Thương đã rất coi trọng cuộc sống riêng tư, nhưng cháu cứ yên tâm, cháu chỉ cần dùng một thân phận giả đi chăm sóc cho nó.

Cô sẽ không nói với bên ngoài, tuyệt đối không để người thứ ba nào biết chuyện”.
Nói xong, bà mang theo sắc mặt khó xử nhìn Tô Chiết: “Nhưng cô biết cháu cũng là một người có nguyên tắc…”
“Không sao đâu cô”.
Vị quý bà kia sững sờ.
Tô Chiết nghiêm túc đáp: “Mặc dù cháu là người có nguyên tắc, nhưng cháu cũng là một người tôn văn hành tri”.
(*) Tôn văn hành tri: 尊闻行知 coi trọng ý kiến đã nghe, thực hiện những điều mình đã hiểu.

Thành ngữ có nguồn gốc từ cuốn.

Ở đây ý bạn ấy là tôn trọng mười triệu đã nghe, hành động theo thứ mình đã hiểu.
Chỉ cần chần chừ một giây thôi, chứng tỏ cháu không tôn trọng mười triệu này.
Quý bà mừng rỡ: “Nghĩa là cháu đồng ý rồi sao?”
“Trước giờ sếp Diêm đối xử với cháu không tồi”.
Mặc dù anh ta bắt cháu sửa một tài liệu tận năm lần, chưa làm xong việc không được tan tầm, cà phê chỉ được bảy phần nóng, miệng độc đâm sâu trái tim, nhưng tất cả đều không là gì, bởi vì cháu đã sớm quen thói sống trong nỗi oán hận.
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Tô Chiết đầy ắp sự chân thành: “Hiện giờ là lúc cháu báo đáp cho sếp Diêm ạ”.
Tình cảm xúc động lòng người đến cỡ nào, thật quá là cảm động, Đậu Nga mà thấy cũng phải quay đầu khóc đầy hai thùng nước.
Vị quý bà nở nụ cười rạng rỡ, thấy anh đồng ý rồi thì cũng nhẹ cả lòng: “Cô biết tìm cháu là không sai”.
Tô Chiết rũ mi, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh tỉnh táo, không biết cô có còn thiếu đứa con trai nào nữa hay không.
“Tổ…!à không phải, thưa phu nhân”.
Quý bà cười xua xua tay: “Đứa nhỏ này, cháu đừng căng thẳng như vậy, gọi phu nhân xa lạ quá”.
“Vâng”.

Tô Chiết cúi đầu nhìn chuỗi số 0 trên trang giấy: “Thưa chị”.
“Cô đã bảo mà, đứa nhỏ này nói chuyện dễ nghe ghê”.

Thanh niên đẹp trai lại xuất sắc như Tô Chiết gọi mình là chị, tâm tình của vị quý bà vô cùng vui vẻ: “Sau này hai chúng ta cứ xem nhau như chị em vậy nhé”.
“Đơn xin nghỉ bên công ty để chị bảo người phê chuẩn luôn cho em, lúc nào gọi điện cho Quan Thương thì em cứ tìm bừa một lý do là được”.
“Vâng”.
Quý bà: “Chị về làm cho em một hợp đồng, chuyện lần này sẽ xem là bí mật của công ty”.
Chỉ là bản thân ông chủ công ty không hề hay biết.
Hai người bàn bạc xong xuôi, quý bà tặng cho đối phương một ánh mắt tin tưởng: “Trời biết đất biết, chị biết em biết”.
Tô Chiết gật đầu.
Nhưng hai người mới quay đầu, liền trông thấy nhân viên phục vụ của cửa hàng cà phê một mực đứng đợi phục vụ cho họ.

Quý bà:…
Tô Chiết:…
Bầu không khí chìm vào sự im lặng chết tiệt.
Nhân viên phục vụ:…
Tôi nói mình không nghe không thấy thứ gì, hai người có tin tôi không?
Trước khi đi, vị quý bà nhìn về phía người em trai khác cha khác mẹ với mình: “Chị để lại số điện thoại cho em, nếu Quan Thương có chuyện gì thì gọi cho chị”.
Nói xong, bà định bảo nhân viên mang thêm một tờ giấy tới.
Tô Chiết: “Không cần đâu ạ”.
Quý bà: “Ý em là, em tự giải quyết được?”
“Không ạ”.

Tô Chiết lấy điện thoại di động ra, lật tin nhắn mới nãy đối phương gửi cho mình: “Trên tin nhắn có ạ”.
“…”
Tô Chiết đưa mắt nhìn theo người thân không có quan hệ huyết thống với mình rời đi, ngẫm lại chuyện này mình nhận cũng chẳng oan chút nào.
Dù sao sự thành thì phí trách nhiệm cũng tới, còn được biến thành chị em với mẹ sếp tổng.
Thế thì chẳng phải mình đã thành cậu của sếp rồi sao.
Cái này được gọi là gì?
Là bối phận tăng tiến đột biến!
Sau khi làm đơn xin nghỉ phép, Tô Chiết liền gọi điện cho Diêm Quan Thương.
Gần như là phải gọi đến ba hồi mới thành công kết nối.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Tô Chiết: “Sếp Diêm, gần đây cơ thể anh đã hồi phục hơn nhiều chưa ạ?”
“Chưa chết được”.
“…”
Tô Chiết đưa ra một lý do đơn giản.
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, “Ý cậu là, cậu xin phép nghỉ để về quê mài bắp?”
Tô Chiết kiên trì: “Dạ thưa sếp, đúng thế đấy ạ”.
Giọng điệu người đàn ông lạnh băng: “Chính cậu cũng cảm thấy đúng sao?”
Tô Chiết: “…”
Cuối cùng nể tình đầu năm nay Tô Chiết chưa được nghỉ đông, Diêm Quan Thương lạnh giọng đồng ý.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tô Chiết uống một ngụm nước, cũng coi như thuận lợi.
Mặc dù ngoài miệng anh xin nghỉ có nửa tháng, nhưng trên tờ đơn được phê chuẩn thì kỳ nghỉ lại dài hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau Tô Chiết tới công ty thu dọn đồ đạc, lúc còn đang bỏ đồ vào trong thùng thì Ngụy Mẫn đã đạp giày cao gót đi đến trước mặt.
“Nghe nói cậu xin nghỉ phép”.
Tô Chiết gật đầu.
“Đi làm gì thế?”

Chăm sóc cấp trên là chuyện phải giữ bí mật, Tô Chiết: “Về quê nhà vui vẻ mài bắp”.
“Cậu cảm thấy tự hào lắm hả?”
Tô Chiết nghiêm mặt, “Lao động là vinh quang”.
Ngụy Mẫn nghiến răng: “Cậu cho rằng tôi đang nói chuyện này sao?”
Tô Chiết: “?”
“Sao xin nghỉ mà không gọi tôi một tiếng!”
Tô Chiết: “…”
Lần sau sẽ gọi.
“Huống hồ…”
Tô Chiết ngước mắt trông: “Huống hồ cái gì?”
“Tháng sáu cậu đi chỗ nào để mài bắp? Cậu đang lừa kẻ ngốc đấy hả?!”
Tô Chiết: “Nhưng sếp Diêm đồng ý rồi”.
Ngụy Mẫn: “…!Coi như tôi chưa nói”.
Tô Chiết thu dọn xong đồ đạc, trước khi đi còn vỗ vai Ngụy Mẫn: “Thời gian tới vất vả cho cậu rồi”.
Ngụy Mẫn xua xua tay: “Không vất vả, do tôi mệnh khổ”.
Đồ đạc của anh không hề ít, sau khi thu dọn xong Tô Chiết phải thuê dịch vụ giao hàng, trên đường đi tới bến tàu điện ngầm, anh âm thầm tự lập kế hoạch sau này cho mình.
Bước đầu tiên của kế hoạch là phải làm cho sếp không thể nhận ra mình là Tô Chiết.

Đam Mỹ Hài
Mặc dù hiện tại đối phương không nhìn rõ, nhưng hai người họ sớm sớm chiều chiều ở cạnh nhau đã được năm năm, giọng nói quá quen thuộc, không có khả năng nghe không ra.
Tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Tô Chiết dừng bước chân, khóe mắt thoáng trông thấy một miếng dán quảng cáo trên cột điện.
Mặt mày Tô Chiết co giật, đèn xanh sáng lên, anh nhấc chân cất bước.
Nửa giờ sau, Tô Chiết nhìn cửa hàng đáng thương mở trong con ngõ nhỏ, lại nhìn tờ quảng cáo trong tay.
Đúng là nơi này.
Tô Chiết đẩy cửa cửa tiệm đi vào, không gian chật hẹp chỉ hơn mười mét vuông đập thẳng vào mi mắt.
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, không có bất cứ chút khó chịu nào: “Xin chào, tôi muốn hỏi thăm, nơi này chính là lớp học bóp giọng phải không ạ?”
Người đàn ông đang mải nấu cơm vội vàng đi ra từ căn phòng bên cạnh, “Đúng đúng”.
Người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, cơ thể gầy gò, nhưng không hiểu sao lại giữ nguyên một vòng râu ria, làm người ta chỉ nhìn được nửa trên gương mặt.

Sau khi trông thấy Tô Chiết mặc âu phục đi giày da, anh ta kinh ngạc hô lên một tiếng: “Cậu nhóc, đẹp trai ghê ha”.
Tô Chiết lễ phép mỉm cười: “Xin hỏi chỗ này còn nhận học sinh không ạ?”
Người đàn ông nhìn anh: “Ai học vậy?”
Tô Chiết: “Tôi học”.
“…”

Người đàn ông sững sờ, chàng trai trước mặt trông đứng đắn thế này, ai ngờ lại thích chơi trò biến thái.
Anh ta chậc chậc lắc đầu, có phong độ của mình năm đó.
“Nhận, để tôi đăng ký cho cậu, đóng tiền một lần, dạy học trọn đời”.

Nói xong, anh ta lấy ra một cuốn sổ, lắc lắc chiếc bút gần như sắp hết mực.
Tô Chiết: “Xin hỏi, giáo viên có ở đây không ạ?”
Người đàn ông gật đầu: “Có”.
“Ở đâu thế ạ?”
Người đàn ông chỉ chính mình: “Ở đây”.
“…”
Im lặng là cầu Khang trong đêm tối nay.

(*trích bài thơ Tạm biệt Cambridge của tác giả Từ Chí Ma nghe đồn là viết khi tác giả này thực sự tạm biệt Cambridge về Trung theo đuổi tình yêu của mình)
Người đàn ông nhìn ra chất vấn trong ánh mắt Tô Chiết: “Cậu không tin?”
Tô Chiết định nói anh tin, nhưng làm người không được nói lời trái lương tâm.
Nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mặt, đúng là rất khó tự thuyết phục mình đây là người đàn ông sẽ dạy người ta cách nói chuyện làm nũng.
“Tin tôi đi, lúc tuổi còn trẻ tôi đã từng sử dụng kỹ năng bóp giọng này, làm cho một vị tổng giám đốc mê như điếu đổ, danh xưng chốn giang hồ được gọi là Tiểu Điềm Điềm”.
Tô Chiết: “Anh tự đặt cho mình à?”
“Sao cậu biết?”
“…”
Tô Chiết hít sâu một hơi, “Vậy tại sao anh không ở bên cạnh vị tổng giám đốc kia, lại đi mở tiệm ở chỗ này?”
“Ôi, đây còn không phải là do người nhà họ biết chuyện, bố mẹ hắn cho tôi một khoản tiền bảo tôi rời bỏ hắn đó sao”.
Tô Chiết: “Anh đồng ý hả?”
“Đương nhiên là không, tôi lập tức đẩy tiền ra, nói với họ rằng tình yêu sao có thể dùng tiền mua được”.
Tô Chiết tò mò: “Vậy tại sao lại chia tay?”
“Gặp trận đòn hiểm của xã hội”.
Tô Chiết: “…”
Người đàn ông ghi tên của Tô Chiết vào sổ, “Nếu cậu không tin, vậy tôi thể hiện cho cậu xem một chút”.
Nói xong, anh ta đứng ngay trước mặt Tô Chiết nói: “Tinh túy của bóp giọng là ở âm thanh trìu mến động lòng người, nghe thì khó chịu nhưng lại gây nghiện”.
Sau đó Tô Chiết trơ mắt nhìn đối phương đột nhiên đưa tay đặt lên ngực mình: “Anh xấu lắm~”
Tô Chiết: “…”
Không biết có phải do ảo giác của một bậc nam nhi hay không, anh phảng phất nghe thấy đâu đây âm thanh kính vỡ vụn.
Tô Chiết ép mình phải tỉnh táo, nếu như nhắm mắt lại nghe, kĩ năng bóp giọng của đối phương quả thực khá ổn, hoàn toàn không nghe ra là người ban nãy, mỗi một kỹ năng, mỗi một ngành nghề có thể làm ra được cơm ăn anh đều bày tỏ sự tôn trọng với nó.
Tô Chiết: “Vậy kế tiếp phải làm phiền thầy”.
Người đàn ông cười, xua xua tay, “Gọi sư phụ là được”.
Nói xong, anh ta quan sát Tô Chiết từ trên xuống dưới một lượt, dáng người cao thẳng, tướng mạo đường hoàng, tương lai không thể đong đếm, có hi vọng làm rạng rỡ sư môn: “Tôi đặc biệt chọn cậu làm thủ tịch đại đệ tử”.
(*) Thủ tịch đại đệ tử: Đệ tử đứng đầu được sư phụ cầm tay chỉ bảo.
Tô Chiết: “Chuyện này sẽ gây bất công cho những bạn học trước.”
Người đàn ông: “Không sao”.
Tô Chiết khó hiểu.
Người đàn ông cười nói: “Cậu là người đầu tiên tới đây học”.
Tô Chiết: “…”

Sau khi ở chung với nhau cả buổi chiều, người đàn ông phát hiện ra mặc dù ngoài mặt Tô Chiết rất bình tĩnh tỉnh táo, nhưng đôi khi anh sẽ lộ ra chút vụng về hậu đậu, chỉ là che giấu khá khéo léo.
Sau khi hai người họ thân quen, không cần quá ngại ngùng giữ ý như lúc đầu nữa, trong khoảng thời gian học tập, mỗi lần định thử giọng, Tô Chiết lại không ngừng tẩy não cho chính mình, cuối cùng anh thật sự không còn cách nào khác, đưa ra yêu cầu: “Sư phụ, có thể chỉ học âm thanh, không học động tác không ạ?”
Người đàn ông nghe xong hoảng sợ: “Sao có thể thế được! Không có động tác thì tinh túy đã mất đi một nửa.

Trò yên tâm, phần động tác này thầy chỉ lấy của trò năm trăm thôi đó”.
Tô Chiết khóc không ra nước mắt: “Không thể không học ạ?”
“Đương nhiên không được, chẳng lẽ đối phương là kẻ mù?!”
“Vâng ạ”.
Người đàn ông: “…”
Thật là trùng hợp nha.
Sau đó Tô Chiết tập trung theo thầy học hành cả tuần lễ, cũng coi như đạt được chút thành tựu.
“Khóa học tiếp theo một tháng chỉ cần tới một lần”.

Người đàn ông vỗ vỗ vai anh: “Bây giờ ngón nghề bóp giọng của trò nói ra, tuyệt đối không có một ai nhận ra được”.
“Vậy nếu người ta nhận ra thì sao ạ?”
“Vậy thì phải khen thính lực của họ thật kinh người”.
Tô Chiết: “…”
Người đàn ông còn tiêm phòng cho Tô Chiết: “Chắc chắn nghe không ra đâu, nếu nghe được, trò cứ đến đây, tôi trả lại tiền cho trò, tất nhiên nếu như tôi chưa tiêu hết”.
“…” Tô Chiết, “Khoảng thời gian qua đa tạ sự phụ”.
Người đàn ông bày vẻ mặt thâm trầm: “Nói gì báo đáp ơn huệ, chỉ cần sau này trò đừng khai ra sư phụ là được”.
Đồ đệ dũng cảm bay đi, xảy ra chuyện gì tự con gánh chịu.
Tô Chiết: “…”
Mấy ngày sau, mẹ Diêm dẫn theo Tô Chiết đến nơi ở của Diêm Quan Thương, mặc dù trước đó anh đã từng đến đây mấy lần để đưa tài liệu, nhưng hiện giờ nhìn thấy, anh vẫn bị ngôi biệt thự cao to của chủ nghĩa tư bản này tác động mạnh mẽ.
Huống hồ trước kia mang tới cửa sẽ có người giúp việc mang vào, còn lần này là lần đầu anh đi vào trong căn nhà mà vị cấp trên mất nhân tính của anh đang ở.
Mẹ Diêm dẫn người đi thẳng đến tầng ba, gõ cửa phòng sách: “Quan Thương, mẹ đây”.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc kia đáp một tiếng: “Vào đi”.

Mẹ Diêm dẫn theo Tô Chiết đi vào.
Đồ dùng trong phòng tuy xa hoa lãng phí nhưng không có một nơi nào không lộ ra sự bình tĩnh trưởng thành, cửa sổ sát đất mở một nửa, rèm cửa sổ mỏng màu trắng tung bay, cũng may hiện tại là mùa hè, gió thổi vào chỉ thấy mát mẻ.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa làm bằng da thật, áo sơmi đen trên người cởi bỏ hai cúc trên cùng, bả vai rộng lớn, bởi vì quanh năm lăn lộn trong giới kinh doanh, thế nên chỉ ngồi không ở đó cũng có khí thế không giận tự uy.
Mũi cao môi mỏng, đường nét trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, chỉ là lúc này đôi mắt câu hồn đoạt phách người ta hiện giờ đang bị băng gạc màu trắng che phủ.
Mẹ Diêm dẫn Tô Chiết ngồi xuống đối diện Diêm Quan Thương, không hề vòng vèo: “Quan Thương, mẹ thấy sinh hoạt của con không tiện, cố ý tìm một hộ lý nhiều kinh nghiệm tới đây”.
Nói xong bà không đợi Diêm Quan Thương mở miệng từ chối, lập tức vỗ nhẹ lên bả vai Tô Chiết.
Mặc dù đã quen biết năm năm, nhưng mỗi khi đối mặt với cấp trên, Tô Chiết vẫn không thể thôi căng thẳng, anh hít sâu một hơi, nhớ lại quá trình học hỏi kỹ năng bóp giọng.
Đầu tiên ngậm nửa hơi trong miệng, hai hàm răng không chạm, bóp giọng phát âm thanh từ cổ họng ra.
“Sếp Diêm, chào ngài, tôi sẽ là người chăm sóc cho ngài trong thời gian tới”.
Diêm Quan Thương: “…”
“Nếu sếp Diêm có chuyện gì cần yêu cầu, ngài có thể ra lệnh cho tôi bất cứ lúc nào”.
Diêm Quan Thương: “Tô Chiết, cổ họng của cậu mới bị cửa kẹp hả?”
Tô Chiết: “!!!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.