Người phóng viên không thể không thay pin cho chiếc bút ghi âm thêm một lần nữa, Prudence chờ, ông khép hờ đôi mắt như đang rơi vào dòng suy nghĩ tĩnh lặng.
Ấm trà được quấn trong đồ giữ nhiệt bằng len đã hết trà nhưng người hộ lý không đến đây nữa, không biết cậu ta còn đến nữa hay không.
Ngoài cửa sổ, mặt trời vào mùa đông đã bắt đầu ngả chiều tà, nó lõm sâu dưới những tầng mây đỏ như máu, chậm rãi trượt xuống mặt biển.
Đợi đến khi đèn chỉ thị trên bút ghi âm sáng lên, người phóng viên mới lật quyển sổ tay sang một trang mới, Prudence vẫn tiếp tục nói nhưng ông không mở mắt ra, trông ông như đang thuật lại một giấc mơ đã lâu.
“Alex luôn dây dưa với rượu bia, tôi biết rõ chuyện này.
Hồi còn ở Oxford, cậu ấy đã luôn như vậy.
Chạy đến phòng tôi vào lúc nửa đêm, kéo tôi ra khỏi những chuyện tôi đang vội làm.
Mỗi khi uống quá nhiều, cậu ấy sẽ nhanh chóng ngủ mất, nếu số rượu uống vào vẫn chưa đủ để đánh gục cậu ấy, cậu ấy sẽ trở nên hưng phấn hơn bình thường, bắt tôi nói chuyện không ngừng, không cho tôi đi đâu, kể cả là đi lấy một ly nước cũng không được.
Cậu đã từng trông thấy những con vật mới sinh cố gắng dùng móng vuốt của chúng để liều mạng bắt lấy những thứ ấm áp chưa, cậu Rivers? Alex cũng giống như vậy đấy.”
“Tôi không dò hỏi được chuyện gì hữu dụng từ người hộ lý nên đã quyết định gọi cho tiệm sách từ điện thoại công cộng ở bệnh viện.
Lần đầu tiên không có người nghe lại còn có tiếng gào khóc của một đứa trẻ sơ sinh trong hành lang, quá ồn ào nên tôi đã xuống lầu để đổi một bốt khác, lần này chủ tiệm sách đã nhận cuộc gọi.”
“Ông ấy phát hiện ra Alex khi đi đến tiệm sách vào buổi sáng, bởi vì gọi mãi mà cậu ấy vẫn không tỉnh, ông ấy quyết định gọi xe cứu thương, không ai biết cậu ấy đã nằm ở đó bao lâu, rất có thể là cả đêm, từ hai giờ sáng đến hơn bảy giờ sáng, hai giờ là thời gian đóng cửa của quán rượu gần đó.
Tôi hỏi chủ tiệm sách trước đây đã từng xảy ra chuyện như thế này chưa, đối phương nói rằng không có, tuy nhiên ông ấy cũng không lấy làm lạ, Alex còn sống có lẽ là vì nhờ vào rượu.
Tôi nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Sau đó bỏ tiền thêm một lần nữa để gọi cho Góc nhìn, Schmidt vẫn còn ở trong phòng làm việc đúng như dự đoán, tôi nói với ông ấy rằng tôi đã viết xong chuyên mục mới, ngày mai sẽ đem cho ông ấy, sau đó tôi nói dối lấy cớ rằng cha bị bệnh để xin nghỉ mấy ngày, cuối cùng mới quay về phòng bệnh ở trên lầu.”
Alex vẫn ngủ say, Harry rón rén đóng cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, nhìn chăm chú vào người bạn của mình.
Gương mặt của Alex trông như một bức tranh in thiếu mực, những đường cong trên đó tái nhợt yếu ớt, trông không giống chính hắn mà giống một hình chiếu mơ hồ hơn, nếu người họa sĩ bạo dạn hơn nữa, có lẽ bức tranh này sẽ trở thành một bức tranh nửa trong suốt giúp cậu có thể nhìn xuyên thấy vỏ gối màu xanh với những sọc trắng ở bên dưới.
Tay phải bị trầy lúc Alex ngã xuống cũng đã được băng lại.
Harry cẩn thận lật cổ tay hắn lại để nhìn thật kỹ những vết sẹo nhỏ dài kia, chúng chồng chất lên nhau, nông sâu khác biệt, kéo dài từ lòng bàn tay đến tận cùi chỏ, chỉ đập bể ly thủy tinh thông thường thì không thể nào tạo thành vết thương như vậy.
Bên ngoài phòng bệnh bỗng truyền tới tiếng bước chân đang từ từ tới đây, Harry chợt có một loại ảo giác thoáng qua rồi biến mất, cậu nghĩ rằng đó là tiếng bước chân của người gác cổng đang lo lắng xách đèn pin, đi kiểm tra từng dãy hành lang giữa đêm hôm khuya khoắt, còn Alex vốn uống say tại một bữa tiệc nào đó đang chiếm mất giường đơn của cậu, cho đến khi tiếng bánh xe lăn trên đường vang lên, ảo giác ấy mới bị phá vỡ.
Trong phòng bệnh chứa đầy mùi nước khử trùng và mùi bông gòn, có lẽ Alex đang nằm mơ, hắn cau mày, phát ra những âm thanh thoang thoảng nhỏ xíu.
Harry cúi người hôn trán hắn, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay không bị quấn băng của hắn.
Gần tối, Harry cũng nằm ngủ ở mép giường, bởi vì động tĩnh của Alex mà cậu giật mình dậy, người nọ nhìn chằm chằm vào Harry hồi lâu rồi nhíu mày lại, tựa như không nhận ra cậu là ai.
Harry dùng sức cầm tay hắn, hỏi hắn thấy thế nào rồi.
“Lạnh.” Alex trả lời, quay đầu nhìn bầu trời màu xanh ngoài khung cửa sổ: “Trời sáng rồi.”
“Trời còn tối.” Harry chỉnh lại, dùng tay sửa sang lại mái tóc rối bời của hắn: “Bây giờ là năm giờ rưỡi, cậu đã ngủ suốt một ngày.”
Alex rút bàn tay bị Harry nắm trong tay về, không trả lời.
Harry rót một ly nước rồi đưa cho hắn, Alex lắc đầu, không nhận.
“Tớ đã nói chuyện với bác sĩ.” Harry đặt ly nước lên tủ đầu giường: “Bọn họ nói rằng cậu suýt chút nữa đã chết vì chìm trong rượu whiskey, sớm nhất thì cũng phải ngày mai mới có thể rời đi được.
Không được uống rượu, cũng không được uống thuốc ngủ.
Nếu có khả năng thì đến vùng thôn quê trong một thời gian ngắn cũng sẽ giúp ích.”
“Bọn họ không nên gọi điện thoại cho cậu.”
“Tớ rất vui vì bọn họ đã tìm đến tớ, bác sĩ nói rằng cậu cần được chăm sóc.”
“Không, tớ không cần.”
“Alex, để tớ chăm sóc cậu một khoảng thời gian thôi.”
“Một khoảng thời gian là bao lâu?”
“Tớ không biết, hai hay ba tháng gì đó?”
“Sau đó thì sao?”
“Tớ không biết, hoặc là chúng ta, chỉ trong khoảng thời gian này thôi, ý tớ là vậy.” Rốt cuộc Harry cũng nhận ra lời nói của mình không được mạch lạc cho lắm, cậu im lặng, sau đó mới cân nhắc lựa lời: “Sau này chúng ta lại bàn về chuyện này.
Bây giờ cậu có cần gì không? Tớ nên mang cho cậu một bộ quần áo sạch nhưng tớ không biết cậu đang ở đâu, nếu cậu không ngại, tớ có thể mang cho cậu một bộ của tớ.”
Alex lắc đầu rồi trở người, nằm co lại dưới tấm chăn trắng tinh.
“Ngày mai tớ sẽ đến đón cậu.” Harry đề nghị.
Không trả lời.
Alex trông như đã ngủ, hô hấp đều đặn.
Harry tắt đèn, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, cậu đợi ở cửa một hồi, hy vọng Alex sẽ nói gì đó hoặc bảo cậu ở lại, thế nhưng ngoại trừ sự tĩnh lặng, không còn một tiếng động nào nữa.
Sáng sớm hôm sau, Harry đến tòa soạn để dặn dò thực tập sinh chuyển bản thảo cho chủ bút Schmidt, sau đó cậu vội vàng chạy tới bệnh viện, xách theo một chiếc túi xách đựng áo sơ mi và quần mà cậu cho là thích hợp với Alex.
Kích thước của quần dài vẫn ổn, áo sơ mi thì hơi lớn, Alex xắn tay áo lên, ngồi ở mép giường, nhìn Harry thu dọn những vật tư, ví tiền, chìa khóa và quần áo dơ đã dính máu mà y tá vừa trả lại một giờ trước, Harry xếp quần áo lại, bỏ vào trong túi xách.
Trong một đống tiền xu có ba bốn tấm vé nhàu nát, Harry vuốt thẳng chúng lại rồi cẩn thận cất đi.
Alex đã nói địa chỉ cho cậu, ở quận 7, nằm ở phía tây cuối đường St.
Dominic, đối diện là một tiệm bán hoa nhỏ.
Nhà trọ ở lầu hai, trong nhà rất rộng rãi bởi vì không có nhiều đồ dùng, thậm chí có thể nói là vắng vẻ.
Phòng khách với sàn bằng gỗ thông không hề có một chiếc ghế, trong phòng được trải một tấm thảm thật to được nhuộm thành màu nâu đậm của một chiếc bánh mì bị nướng khét, trông tấm thảm như một cánh đồng lúa mạch vừa được thu hoạch xong, bên trên đặt bốn năm cái gối ôm theo phong cách Thổ Nhĩ Kỳ.
Nằm sát với tường là một bộ bàn gỗ hết sức thô kệch, máy đánh chữ thì bị chôn dưới khoảng trống giữa những tờ giấy trắng và sách báo đã phủ đầy bụi.
Một chiếc đồng hồ treo tường bị bỏ quên nằm đơn độc ở góc tường, kim chỉ giờ không còn di chuyển nữa.
Harry đặt túi xách xuống, kéo mở màn vải dày nặng đã che mất cả khung cửa sổ sát đất ra, ánh mặt trời chiếu vào làm xuất hiện một cơn lở tuyết của bụi bặm, Harry hắt hơi một cái rồi đẩy cửa sổ ra, để mùi không khí mới mẻ tràn ngập hương vị của cây cỏ giữa tháng tư tràn vào phòng.
Trong phòng bếp cũng trống rỗng giống như nơi này đã không có ai ở từ lâu, nồi chảo được móc trên tường, không có dấu vết đã sử dụng.
Trong tủ chỉ có súp nấm đóng hộp, trừ cái đó ra thì chính là rượu mạnh, Harry quyết định trong hôm nay phải vứt bỏ những thứ nguy hiểm ấy.
Cậu tìm được đường cát, muốn hỏi xem trà để ở đâu nhưng Alex đang ở trong phòng tắm nên không nghe thấy.
Harry kéo tất cả ngăn kéo ra – phần lớn đều trống không – cuối cùng, cậu tìm thấy hộp trà trong một ngăn chứa đầy dao kéo.
Thế nhưng số trà ấy đã bị lãng phí, Alex bước ra khỏi phòng tắm, mặc một bộ áo ngủ mềm mại màu xanh da trời rồi đi thẳng vào phòng ngủ, để lại một chuỗi dấu chân ướt nhẹp trên sàn nhà.
Harry thở dài, đi vào phòng theo hắn: “Cậu có biết trong phòng bếp của cậu không có cái gì hết không?”
“Tớ biết, đây là nhà tớ.”
“Cậu phải ăn cái gì đó.”
“Harry, tớ không phải con nít.”
“Vậy mà hành động của cậu lại giống lắm đó.”
“Tớ không mời cậu đến đây để dạy dỗ tớ.”
“Tớ đang giúp cậu.”
Alex vùi mình vào gối và chăn, không nói gì nữa.
Trong phòng ngủ mờ tối, Harry chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một đường ranh giữa giường và quần áo.
Cậu gọi tên Alex, đối phương không thèm để ý tới.
Harry đứng tại chỗ một hồi, cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
“Ngày mai tớ sẽ trở lại.” Cậu nói, chuẩn bị đóng cửa phòng ngủ lại.
“Harry.”
Cậu dừng bước, nín thở chờ đợi.
“Cậu có thể ở đây thêm một lát nữa không? Năm phút đồng hồ thôi?”
Harry trở lại mép giường, Alex hơi giật mình nhưng vẫn nhường cho cậu một chỗ, để cậu nằm xuống.
Harry ôm lấy cả hắn và chăn, bàn tay cậu đặt sau cổ hắn, nhẹ nhàng vu0t ve mái tóc vàng vẫn chưa khô của hắn, khoảnh khắc này hệt như lúc hai người còn ở số 55 đường Juniper.
Alex có mùi như gỗ thông đã bị ướt nước mưa, Harry lắng nghe tiếng hít thở của hắn đến tận khi chính cậu cũng từ từ rơi vào sự mềm mại trong bóng tối.
– —
Nhà trọ của Alex ở xa tòa soạn hơn một chút, trừ khi tăng ca đến nửa đêm, không thì Harry sẽ luôn đến đây sau khi tan làm, cậu luôn mang theo thức ăn, mang theo một bó hoa lan được gói trong giấy báo, mang theo tạp chí và những tập thơ mới, vì để tiện cho việc nấu ăn, không lâu sau đó cậu còn mang đến đĩa, bình và tách trà.
Alex ngầm cho phép tất cả những thứ ấy, hắn chưa từng mời Harry ở lại nhưng cũng không còn có ý đuổi cậu đi, vì vậy Harry cũng mang gối và chăn đến đây, ngủ trên tấm thảm lúa mạch thật dày trong phòng khách.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, những ngọn gió đẫm mùi hoa chanh châm lửa cho tất cả hàng cây bên đường, thúc đẩy chúng bùng lên ngọn lửa hừng hực màu xanh nhạt.
Ngày dài chầm chậm không trôi, có lúc bọn họ sẽ nhàn rỗi đi dạo quanh bờ sông, dừng chân xem một nghệ sĩ kịch câm gõ vào tấm thủy tinh không tồn tại nhưng có thể chọc cho đám trẻ con cười ha ha.
Alex luôn bỏ vào chiếc hộp rách nát của người nghệ sĩ mấy đồng franc rồi mới đi tiếp, cho tới nay, Harry vẫn luôn đóng vai một cái bóng trung thành của hắn, vẫn luôn đi theo phía sau với một khoảng cách không gần cũng không xa.
Ngày cuối cùng của tháng năm, trời trút cơn mưa lớn như thác đổ, lúc ấy Alex đang ở trong tiệm sách “Gạch dưới”, Harry không thể không đợi dưới mái hiên không ngừng nhỏ nước suốt hai giờ, tối hôm đó, Alex đã đưa chìa khóa dự phòng cho cậu, hai người không nói gì hơn.
Harry dọn dẹp lại bàn đọc sách rộng lớn bằng gỗ sồi từng chút một, cậu nhặt từng tờ giấy nằm rải rác, đẩy những quyển sách vào lại sát tường.
Máy đánh chữ của Alex đã không thể dùng được nữa, không biết là bị hư hỏng ở đâu, Harry mang chiếc máy này đi sửa, sau đó mang chiếc máy đánh chữ cầm tay Remington còn dư lại của mình tới.
Alex bảo rằng cậu không cần phải làm như vậy, hắn đã không viết cái gì từ lâu rồi.
Harry trả lời rằng cậu mang đến để tiện dùng cho những ngày cần gấp nhưng trên thực tế, chuyện này chưa từng xảy ra.
Vào một chiều tối thứ bảy không lâu sau đó, lúc Harry đang ôm một túi bánh mì trở về, Alex đang đánh máy thì bị tiếng mở cửa làm cho hết hồn, hắn lập tức lấy tờ giấy ra khỏi trục, tuyên bố rằng mình chỉ đang kiểm tra chiếc máy đánh chữ mà thôi.
Harry cười một tiếng chứ không nói gì rồi đi thẳng vào phòng bếp, cậu đặt túi bánh mì lên quầy bếp, bắt tay làm bữa tối.
Mấy phút sau, trong phòng khách lại vang lên tiếng “cộc cộc” của chiếc máy đánh chữ.
Bọn họ cùng nhau dùng bữa tối trước cửa sổ sát đất rộng mở, đĩa và ấm trà được đặt thẳng lên thảm, những cơn gió ấm áp dịu nhẹ khiến người ta có cảm giác như đang đi dã ngoại.
Từng tán cây rậm rạp cắn xé những vệt nắng chiều, để lại những lốm đốm đỏ như máu trên sân thượng chật hẹp.
Alex vô thức nhìn lên bầu trời màu hồng nhạt cho đến khi Harry cúi người về trước để hôn gò má hắn, sau đó là môi.
Gió nổi lên thổi bay tấm màn, che mất họ trong lớp bóng mờ trong suốt..