Triệu Phụng đánh xe đi vòng vèo khắp phố mới dừng trước cửa một y quán.
“Triệu đại ca.” Hứa Nhị xoa ngực nói: “Ta không sao đâu, không cần…”
“Không được.” Triệu Phụng chen lời hắn, “Một chưởng kia đâu phải chơi, kiểu gì cũng phải để đại phu nhìn xem.”
Hứa Nhị không lay chuyển được hắn đành gật đầu.
Bọn họ xuống xe tiến vào y quán, Lâm Tử Nghiên vẫn còn sợ hãi như cũ, trong đầu toàn là dáng vẻ Kế Vô Chước toàn thân đầy máu, nhìn còn suy yếu hơn Hứa Nhị.
“Không sao đâu.” Giang Tự Hành nắm bàn tay lạnh ngắt của y nói: “Sắc mặt này của ngươi, để đại phu nhìn thấy thể nào cũng châm cho hai châm.”
Lão đại phu đang châm cứu cho Hứa Nhị nghe thế thì ngẩng đầu nói: “Còn ai muốn châm nữa?”
Lâm Tử Nghiên: “Không, không có.”
Giang Tự Hành nhịn cười kéo y ngồi xuống: “Chắc cũng đói bụng rồi, ta đi mua chút thức ăn nhé?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, dừng một chút nói: “Không ăn gà nướng.” Ăn nhiều quá rồi.
“Được.” Giang Tự hành cười chọc mặt y một cái, nói một tiếng với Triệu Phụng rồi đi ra ngoài.
Triệu Phụng thấy hai người không có gì đáng lo, nhớ ra chưa cho ngựa ăn nên đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau lão đại phu đã châm cứu xong cho Hứa Nhị rồi đi đến tủ thuốc bốc thuốc cho hắn, dặn ngày uống hai lần.
Hứa Nhị vươn tay xoa ngực, cảm giác khá hơn rất nhiều liền thẳng thắn khen lão đại phu y thuật cao minh.
Lâm Tử Nghiên ngồi nghe một lát, chợt nhớ ra tối hôm qua khi Triệu Phụng bị Giang Tự Hành kéo ra ngoài có nói ngươi không được gì gì đó.
Y nghĩ một hồi, đi qua hỏi lão đại phu: “Tiên sinh, bệnh gì ngài cũng trị được hả?”
Lão đại phu vuốt râu: “Mấy bệnh lặt vặt thông thường không làm khó được lão phu.”
Lâm Tử Nghiên: “Thế… Không được thì nên uống thuốc gì?”
“Khụ khụ khụ…” Hứa Nhị đứng một bên uống nước suýt bị sặc chết, ho đến kinh thiên động địa.
Lão đại phu và Lâm Tử Nghiên quay đầu lại nhìn hắn.
“Không, không có gì.” Hứa Nhị lúng túng nói, “Không cẩn thận… Bị sặc.”
Lão đại phu nhìn Lâm Tử Nghiên, thầm thở dài, tuổi còn trẻ thế này sao lại không được.
“Ta kê tạm mấy thang thuốc cho ngươi trước.” Lão đại phu nói: “Nếu sau khi uống xong mà vẫn không cải thiện thì hãy đến tìm ta.”
Vì vậy khi Giang Tự Hành đi mua đồ ăn về thì thấy cả Hứa Nhị lẫn Lâm Tử Nghiên đều xách mấy gói thuốc.
Hắn nhíu mày, đưa tay sờ trán Lâm Tử Nghiên, “Cơ thể không thoải mái sao?”
“Không phải.” Lâm Tử Nghiên nhét gói thuốc vào trong ngực hắn, “Thuốc này cho ngươi.”
“Cho ta?” Giang Tự Hành không hiểu gì, ta có bệnh tật gì đâu mà uống thuốc?
Thì ra là Giang công tử không được à… Hứa Nhị bừng tỉnh, vội vàng nói: “Thuốc này đại bổ, cường thân kiện thể.”
Giang Tự Hành nghe thế thì nghĩ chắc là thuốc bổ thông thường nên không hỏi nhiều nữa, còn định cho Lâm Tử Nghiên uống cùng.
Ăn cơm tối xong, thấy mặt trời sắp xuống núi bèn tìm một khách đi3m gần đó nghỉ ngơi.
Giang Tự Hành nghĩ lúc sáng Lâm Tử Nghiên bị dọa sợ, e là không uống thuốc bổ thì sẽ khó ngủ nên hỏi mượn dùng nhà bếp của khách đi3m sắc thuốc.
Lâm Tử Nghiên tắm rửa xong không thấy Giang Tự Hành trong phòng, còn định đi tìm thì chợt nghe cửa phòng két một cái, Giang Tự Hành bưng một bát thuốc đi đến.
“Nhân lúc còn nóng thì uống đi.” Giang Tự Hành đưa thuốc cho y, “Đừng để nguội.”
Lâm Tử Nghiên trừng mắt nhìn, hỏi: “Đây là… Thuốc ta đưa cho ngươi à?”
Giang Tự Hành gật đầu.
Lâm Tử Nghiên yên lặng đẩy thuốc trở về, “Là cho ngươi uống.”
“Ta không cần.” Giang Tự Hành nói: “Cơ thể ngươi yếu đuối, uống nhiều chút mới không sợ lạnh.”
Lâm Tử Nghiên dừng một chút nói: “Có đắng không?”
Giang Tự Hành nếm thử: “Không đắng.”
“Thật không?” Lâm Tử Nghiên dường như không tin, “Ngươi nếm lại đi.”
Giang Tự Hành vẻ mặt bất đắc dĩ, “Không đắng thật mà.” Nếm tiếp thì khác gì ta uống hết.
Lâm Tử Nghiên: “Nhưng mà Hứa Nhị nói đắng.” Vừa rồi Hứa Nhị uống thuốc xong thì mặt mày nhăn nhó, đắng đến độ muốn nhổ ra.
“Thuốc kia là trị nội thương.” Giang Tự Hành nói: “Không giống thuốc này của ngươi, cái này không đắng.”
Lâm Tử Nghiên nhìn chằm chằm chén thuốc nói: “Ta không uống nhiều như vậy.”
Giang Tự Hành lại uống thêm một ngụm, “Giờ không nhiều lắm.” Còn chưa đến nửa bát.
“Ta…” Lâm Tử Nghiên còn muốn nói gì đó, Giang Tự Hành bỗng uống sạch thuốc rồi ôm chầm lấy y, đôi môi quấn quýt.
“A…” Nước thuốc ấm áp chui vào miệng, tràn qua đầu lưỡi, hàng mi Lâm Tử Nghiên run run, mơ mơ màng màng nghĩ hình như ngọt thật…
“Không lừa ngươi.” Giang Tự hành hơi buông y ra, ngửi thấy hơi thở ướt át của y, nói: “Không đắng đúng không?”
Lâm Tử Nghiên ngây ngất gật gật đầu.
Giang Tự Hành nhìn môi y dính ít vệt nước, toàn thân dường như càng thêm khô nóng.
Hắn nghĩ, có lẽ do trong phòng đốt lò sưởi, vừa rồi hắn còn sợ Lâm Tử Nghiên lạnh nên bỏ thêm chút than.
Nhưng cái nóng kia dường như theo máu lan ra khắp cơ thể, từ cổ họng xuống ngực, đi đến những nơi khác…
Lâm Tử Nghiên nghe tiếng thở dồn dập của Giang Tự Hành thì bối rối nắm vạt áo hắn: “Trên người ngươi… Nóng quá… A…”
Dục v0ng trong đáy lòng cháy hừng hực, mà mỗi một hơi thở của người trong lòng như dòng nước dập tắt lửa. Khi Giang Tự Hành tỉnh táo lại thì Lâm Tử Nghiên đã bị hắn đè lên tường, quần áo trên người cũng lột ra phân nửa.
Chiếc cổ trắng nõn chuyển sang màu hồng, lan từ xương quai xanh tới tận bờ ngực mỏng manh, Giang Tự Hành không nhịn được mà hôn cắn, dọc từ xương quai xanh sang tận bả vai…
Không được, Giang Tự Hành ôm người, trong lòng rối như tơ vò, nếu sau này y khôi phục trí nhớ chắc chắn sẽ đâm chết hắn.
Hắn thở hổn hển lui ra một chút, lắp bắp: “Ta…”
Đầu ngón tay ấm áp cọ lên gò má, Giang Tự Hành sững sờ, tầm mắt va phải ánh nhìn ướt át của Lâm Tử Nghiên.
“A Tự…” Lâm Tử Nghiên vuốt mặt hắn, ngửa đầu hôn lên.
Đâm thì đâm thôi, Giang Tự Hành mơ màng nghĩ, là ngươi quyến rũ ta…
– —–oOo——