Ô tô lao đi trên mặt đường hắc ín.
Tới gần cuối mùa hè, dù đã chạng vạng trời cũng vẫn rất sáng. Màu da cam ấm áp không ngừng biến đổi phản quang trên mặt đường.
Tô Dục Chu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa kính, không khỏi thoải mái vươn vai một cái, sau đó tựa lưng vào ghế, cảm nhận thời gian lẳng lặng trôi đi vào thời khắc này.
Cậu nghiêng đầu, nhìn về phía Túc tiên sinh ở ghế lái.
Người đàn ông tập trung lái xe, sườn mặt dưới ánh sáng mờ ảo có nét quyến rũ rất khác.
Tô Dục Chu bỗng nổi hứng cầm điện thoại lên, lén chụp lại một tấm.
Phát hiện động tác của cậu, Túc Khiêm thoáng nhìn sang, hơi nhướng mày. Tô Dục Chu nghịch ngợm cười, tiện tay lưu tấm hình này lại, đặt làm hình nền cho điện thoại.
Lúc này nghĩ đến chuyện kia, cậu ngập ngừng nói: “Sáng nay ở phòng khách…”
Túc Khiêm cứng người.
Chẳng lẽ…
Chuyện anh học đan khăn với ba Tô bị Tô Dục Chu biết rồi?
Túc Khiêm đang định ậm ờ cho qua, nhưng lại nghe Tô Dục Chu hỏi: “Ba có nói gì với anh không?”
Nghe vậy, Túc Khiêm khẽ thả lỏng. Anh còn tưởng là mình bại lộ rồi…
Túc Khiêm lắc đầu, nhìn con đường phía trước, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có phải ba đã biết chuyện của bọn mình rồi không?”
“Ừm…”
Tô Dục Chu gãi đầu, có chút thẹn thùng: “Sáng nay lúc em đang thay đồ trong phòng, không cẩn thận để ba nhìn thấy, sau đó ba đoán ra.”
Chẳng trách…
Túc Khiêm hơi mím môi, cuối cùng cũng rõ tại sao ba Tô bỗng thay đổi thái độ với mình.
“Ba có nói gì với anh không?” Tô Dục Chu lại hỏi.
“Không, em đừng lo.”
Lúc này gặp đèn đỏ, Túc Khiêm dừng xe, vươn tay xoa mái tóc nâu xù của chàng trai.
“Ba rất tốt, cũng không bài xích anh, còn bảo Tết anh có thể đến nhà em ăn Tết.”
Tô Dục Chu chớp mắt: “Ơ? Nhưng anh không cần phải về nhà ạ?”
“Không cần.” Túc Khiêm thu tay lại, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Những năm vừa rồi anh đều đón năm mới một mình.”
Tô Dục Chu nhìn anh, mặc dù Túc Khiêm không biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu biết, đó không phải là chuyện có thể nói một cách hời hợt như vậy. Cậu ngẫm nghĩ rồi tháo dây an toàn, sau đó nghiêng người ôm eo Túc Khiêm, dụi đầu vào lồng nguc anh an ủi.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn cái đầu ngang ngược chen sang chỗ mình, cảm xúc bị đè nén trong lòng bỗng biến mất, anh vươn tay vò đầu cậu.
“Làm sao? Không muốn anh đến nhà em ăn Tết à?” Anh cười giỡn.
Tô Dục Chu ngẩng lên, thấy Túc Khiêm đã khôi phục bình thường thì không khỏi cười một tiếng. Cặp mắt màu hạt dẻ sáng lấp lánh, cậu mềm giọng nói: “Đương nhiên em mong còn không hết rồi.”
“Năm mới thì nhà em sẽ đến nhà bà ngoại ăn cơm, sau đó lại sang nhà ông nội.”
“Nhà ông nội ở thành phố G, bên đó mùa đông không có tuyết, khí hậu rất tốt, chúng ta có thể tranh thủ kì nghỉ đi du lịch một chuyến.”
Cậu tít mắt cười kể hành trình đón Tết, khiến Túc Khiêm cảm giác như sắp hết năm rồi, chuẩn bị được cùng cậu trải qua một năm mới không giống trước đây.
Người đàn ông nhìn cậu, bỗng cong môi cười. Anh hơi cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán người yêu.
Tô Dục Chu tròn mắt nhìn, cậu không vừa lòng với chỉ như vậy, thấy Túc Khiêm lùi về bèn sấn người tới, muốn đuổi theo môi anh, lại bị người đàn ông đè ngón trỏ lên miệng.
“Anh phải lái xe, ngồi ngoan nào.” Túc tiên sinh vô cùng không nể mặt nói.
Tô Dục Chu nhìn cặp mắt đen của anh, thấy được là Túc Khiêm nghiêm túc, không khỏi bĩu môi, nhưng cũng chỉ đành ngồi hẳn hoi lại, một lần nữa thắt dây an toàn.
Đèn đỏ chuyển xanh, xe của họ một lần nữa lăn bánh.
Từ nhà họ Tô tới khu vực gần đại học S cũng chỉ hơn một tiếng lái xe, rất nhanh đã tới, Túc Khiêm dừng xe ở bãi đỗ gần phòng trọ. Đợi anh cho xe dừng hẳn, Tô Dục Chu cởi dây an toàn định nhảy xuống, không ngờ…
Vai cậu bị người đàn ông ấn về lại ghế, lưng dính sát vào thành.
Với nụ hôn bất ngờ của Túc tiên sinh, Tô Dục Chu hơi tròn mắt, tay túm chặt dây an toàn. Rồi dần dà, cậu cũng đắm chìm trong đó.
Mùi dừa và hạt dẻ thơm ngát tràn ngập trong buồng xe nhỏ hẹp, chầm chậm trở nên ngọt ngào.
Túc Khiêm dịu dàng hôn cậu, nụ hôn này không mang theo bất cứ sắc thái nào khác, dường như chỉ là để trút ra những tình cảm đang phun trào trong lòng anh lúc này.
Không biết đã qua bao lâu, Túc Khiêm mới buông Tô Dục Chu ra.
Người thanh niên bị anh hôn đến thở hổn hển, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt lúng liếng hơi nước, mê người vô cùng. Túc Khiêm rung động, một lần nữa cúi xuống, nhẹ nhàng mơn man trên bờ môi đã hơi sưng, sau đó mới chịu thả người ra.
Anh thuận tay cởi đai an toàn cho Tô Dục Chu, sau đó rụt người về.
“Nào, mình về thôi.”
Tô Dục Chu chạm tay lên môi mình, lại nhìn bóng lưng người kia vội vàng xuống xe, không khỏi khẽ hừ một tiếng. Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn… Cậu lầm bầm, vẫn mở cửa xuống xe.
Túc Khiêm khóa xe lại, đi mấy bước ra cổng lại không nghe thấy tiếng động, không khỏi nhìn ra sau. Thấy Tô Dục Chu vẫn đứng im tại chỗ, cúi đầu ra vẻ giận dỗi, Túc Khiêm cũng không tới dỗ cậu, mà hơi dang tay, làm tư thế ôm.
“Chu Chu?”
Tô Dục Chu nhìn anh, bình tĩnh nhìn nhau mấy giây, cuối cùng vẫn chầm chậm chạy tới, nhào vào trong lồng nguc Túc Khiêm.
Túc Khiêm thuận thế vòng tay lại, ôm cậu thật chặt.
“Không thích anh hôn em à? Em giận chuyện này sao?” Anh ôm cậu, nhỏ giọng hỏi.
Tô Dục Chu bĩu môi, ban nãy đúng là cậu hơi giận, nhưng nếu nói ra nguyên nhân thật thì sẽ rất xấu hổ. Thế là đành phải bảo: “Em không giận, chỉ là muốn anh dỗ em thôi.”
Túc Khiêm không khỏi xoa đầu cậu: “Vậy đã dỗ được chưa nào?”
“Chưa.”
“Thế phải làm sao mới dỗ được?”
“Em đói rồi.”
Túc Khiêm nhướng mày: “Em muốn ăn gì?”
Tô Dục Chu hơi xoắn xuýt vài giây, sau đó nói: “Muốn ăn… Đá bào!”
Túc Khiêm không khỏi bật cười: “Em nói đói bụng cơ mà?”
“Nhưng mà giờ nóng lắm.”
Tô Dục Chu càng nói lại càng thèm, hào hứng lập tức dâng lên. Cậu buông Túc Khiêm ra, lấy điện thoại tra mấy cửa hàng quanh đây. Khu vực quanh đại học S không có mấy tiệm tạp hóa như vậy.
“Có chỗ này được đánh giá khá ổn, mình đi cái này đi!”
Tô Dục Chu ôm tay Túc Khiêm, kéo anh đi theo hướng dẫn của bản đồ.
“Đi, mình đi ăn thử cửa hàng đó!”
Túc Khiêm bị cậu ôm tay kéo về phía trước, anh còn cảm thấy khá mới lạ với cuộc hành trình đi ăn thử tiệm tạp hóa này.
“Anh Túc, sau này anh muốn ở lại phòng trọ của em đúng không”
“Ừ.”
“Vậy bọn mình cần phải đi siêu thị mua chút vật dụng hàng ngày.”
“Bảo thư kí Lâm mang tới được mà?”
“Muộn rồi đừng làm phiền anh ấy. Với cả anh không thấy cùng nhau đi dạo siêu thị rất vui sao? Sau này bọn mình có thể thường xuyên vào đó…”
“Ừ, cũng được.”
Hai người dần đi xa, cái bóng trải dài dưới ánh đèn đường. Từ đầu đến cuối, tay của họ vẫn luôn đan chặt vào nhau, cho tới tận khi hòa vào bóng đêm…
–
Ngày hôm sau, Tô Dục Chu phải dậy sớm đi học.
Tối hôm trước giáo viên đã nhắn trong nhóm lớp, yêu cầu bọn họ phải bầu ra cán bộ lớp, và vì là một trong hai A cao cấp của khối, Tô Dục Chu không thể chểnh mảng bị bầu lên làm lớp trưởng.
Thế nên ngày đầu tiên đi học, cậu rất bận rộn.
Sáng sớm, Túc tiên sinh đã dậy tập thể dục. Dường như dù ở đâu thì anh cũng sẽ duy trì kỉ luật của bản thân, điểm ấy khiến cho Tô Dục Chu càng thêm bội phục.
Cậu vội vàng rời giường rửa mặt, Túc tiên sinh đã làm bữa sáng cho cậu trong bếp.
Sữa bò nóng, trứng ốp lết, bánh mì nướng, những món ăn vô cùng đơn giản giờ đã không thể làm khó Túc Khiêm.
“Anh Túc, anh tuyệt quá!”
Tô Dục Chu rửa mặt xong, vội vàng chạy tới phía sau anh, trước hết hôn một cái thật mạnh lên má, sau đó bưng bữa sáng của hai người chạy ra bàn ăn.
“Mấy giờ em cần tới trường?”
Túc Khiêm cởi tạp dề, theo cậu ra bàn ăn, mà Tô Dục Chu thì đã ngồi xuống bắt đầu thưởng thức.
“Tám giờ ạ.”
Tô Dục Chu nhìn đồng hồ, từ đây đến trường, cậu dùng xe đạp điện chỉ cần năm phút, dư sức.
“Chín giờ anh mới phải tới công ty đúng không?”
Túc Khiêm gật đầu, vươn tay cầm lát bánh mì, phết sốt cà chua lên cho cậu.
“Vậy anh có muốn đưa em tới trường không?” Tô Dục Chu nhìn anh, tủm tỉm hỏi.
“Đưa như thế nào?”
Xe của anh ở bãi đỗ, để đi ra đó cũng phải mất mười phút, mà chú Từ thì chín giờ mới tới đón anh.
“Quét mã xe điện.” Tô Dục Chu nhìn anh: “Anh chưa đi bao giờ à?”
Túc Khiêm ngây ra, đúng là… Anh chưa từng đi.
Thế là cơm nước xong xuôi, Túc Khiêm thật sự theo Tô Dục Chu xuống lầu, sau đó mỗi người quét mã lấy một cái xe đạp điện.
Mặc dù chưa từng đi xe đạp điện, nhưng chỉ cần biết đạp xe đạp là có thể giữ được thăng bằng. Thật ra cũng không khó, dưới hướng dẫn của Tô Dục Chu, Túc Khiêm nhanh chóng học được cách sử dụng. Hai người đạp xe đạp điện, cùng nhau đi trên con phố buổi sáng vô cùng náo nhiệt, lướt qua dòng người đông đúc sớm mai.
Gió mang theo hơi lạnh lướt trên mặt, thổi những lọn tóc của cả hai ra sau.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đạp xe điện nên Túc Khiêm cẩn thận hơn một chút, Tô Dục Chu cũng không nhanh không chậm đạp bên cạnh anh, mỗi lần Túc Khiêm nhìn sang, cậu sẽ toét miệng cười với anh một cái.
Dưới nắng sớm, khuôn mặt chàng trai phấn chấn tinh thần và tràn đầy sức sống, nụ cười kia tinh khôi và tươi đẹp, tiến vào trong mắt Túc Khiêm, khắc sâu dấu vết trong lòng anh.
Túc Khiêm nghĩ, cho tới mãi về sau, anh cũng sẽ nhớ kĩ khoảnh khắc này, nhớ kĩ một buổi sáng rực rỡ, lần đầu tiên anh đi xe đạp điện, cùng cậu đến trường.
“Anh Túc, đèn xanh rồi!” Tô Dục Chu vẫy tay với anh, nhắc anh có thể đi tiếp.
Túc Khiêm khẽ gật đầu, lại khởi động xe, cứ thế đưa Tô Dục Chu tới cổng trường.
Ngày khai giảng, trước cửa có không ít xe đang đỗ, tất cả đều là học sinh ở trong thành phố kết thúc kì nghỉ trở lại trường. Ngoài sinh viên đại học năm nhất ra thì còn có sinh viên của các khóa trên.
Tô Dục Chu đỗ xe ở vị trí được chỉ định, trả tiền xong nhìn về phía Túc Khiêm, cười nói: “Anh Túc, em vào trong nha.”
Túc Khiêm đang mặc đồ ở nhà, so với dáng vẻ lúc mặc âu phục giày da thì thoải mái ôn hòa hơn mấy phần, huống hồ là trước mặt Tô Dục Chu, anh thật sự là dịu dàng như nước.
Túc Khiêm xoa đầu chàng trai, dặn dò: “Chiều anh sẽ tới đón em.”
“Được, sau đó mình đi mua thức ăn nhé.”
Tô Dục Chu cẩn thận hẹn giờ với Túc Khiêm, sau đó vẫy tay, quay người vào trong trường.
Nếu không vào trong thì cậu sẽ muộn mất.
Túc Khiêm đưa mắt nhìn Tô Dục Chu tiến vào trong rồi mới quay đi, chuẩn bị đạp xe về phòng trọ thay đồ.
Chung quanh có không ít người đang nhìn anh, vì thật sự là bề ngoài của anh quá xuất sắc, và còn… Khiến họ cảm thấy quen quen.
“Ôi đệt, ông đó chẳng phải là Túc Khiêm của tập đoàn Túc Thị sao?”
Mấy sinh viên tụ tập lại bàn tán, có người còn lén chụp hình, phóng to lên quan sát. Chỉ là góc chụp không được tốt nên không chụp được chính diện.
“Đùa đấy à? Tôi vừa mới thấy anh ta đến trường cùng Tô Dục Chu!”
“Ý ông là quả hàng O khủng b0 kia á? Cái ông Omega truyền kì đã đạp mặt của tất cả Alpha khóa này xuống đất? Anh ta hẹn hò với thủ lĩnh của khóa năm nay?”
“Ờm… Hình như là thế?”
“Vãi, giờ tôi tò mò lắm này, không biết lúc Giản Bách Xuyên biết chuyện này sẽ có biểu cảm như thế nào.”
– —–oOo——