Cậu sẽ mãi tốt với tôi đúng không?
Tống Nhiên biết Yến Hảo có thể đánh tới từ hạng chót là nhờ tìm được gia sư cực lợi hại, cậu ta cứ tưởng mỗi môn một người, phụ đạo một đối một.
Nào ngờ gia sư chính là bạn cùng bàn cậu ta, kèm cặp hết sáu môn.
Cần trâu bò vậy không?
Hơn nữa Giang Mộ Hành còn chuyển đến chỗ Yến Hảo, cùng ở với cậu.
Điểm này nằm ngoài dự liệu của Tống Nhiên, song cũng nằm trong dự liệu. Chỉ có ngày đêm phụ đạo, giám sát nghiêm ngặt, thành tích Yến Hảo mới chỉ lên không xuống.
Mỗi ngày kèm một tiết thì không thể làm được.
Giờ đây Yến Hảo đã thành thần tượng của đám phú nhị đại nhất trung, kể từ khi cậu làm con ngựa ô đợt cuối kỳ lớp 11, kỳ thi lớn nhỏ của lớp 12 cậu chạy một đường thẳng tới.
Những âm thanh kia yếu dần, người muốn nhìn cậu để chê cười ngày càng ít, người nhìn thẳng vào cậu ngày càng nhiều.
Một lần thi tốt có thể nói là chép, hai lần là may mắn, ba lần bốn lần chính là thực lực.
Mặc kệ người khác có cam tâm thừa nhận hay không, một người trước đây chỉ thi đến mức điểm chuẩn có thể bỏ tiền, dùng tiền để tiến vào, quả thực đã đuổi giết tới tiền tuyến chiến trường, khí thế mãnh liệt.
Quậy đến mức bầu không khí trong lớp căng thẳng cả lên.
Tống Nhiên không cho rằng Giang Mộ Hành làm vậy với Yến Hảo là bởi học phí vô cùng hậu hĩnh.
Nhưng cậu ta cũng không nghĩ ra lý do khác.
Dẫu có là bạn bè cực kỳ đặc biệt cũng hơi dụng tâm quá.
Tống Nhiên vô căn hộ thì xuất hiện cảm giác rất sai, ở đâu đó không đúng, nhưng lại suy không ra. Cậu ta theo Giang Mộ Hành vào bếp, đặt đồ ăn lên bàn.
“Lão Giang, cậu giấu kín thật đấy.”
Giang Mộ Hành cầm ấm nấu nước: “Giấu gì?”
Tống Nhiên dựa mép bàn: “Cậu dạy thêm cho Yến Hảo, còn sống cùng nó, chuyện này mà chẳng đề cập đến bao giờ.”
Giọng Giang Mộ Hành yếu đi bởi tiếng nước: “Chẳng có gì để đề cập.”
“…”
Tống Nhiên nhìn quanh căn bếp sáng ngời, bát đũa đều có đôi có cặp, tủ lạnh dán hai tờ giấy ghi chú màu xanh da trời, là chữ của lão Giang, nhắc Yến Hảo lấy sữa tươi khỏi tủ lạnh để ngoài lát hẵng uống; một lần bốc ít nam việt quất thôi, không thể ăn nhiều.
Có cảm giác quái dị khó tả đột ngột thoát ra, điên cuồng sinh trưởng trong lòng Tống Nhiên.
“Lão Giang, cậu đối xử với Yến Hảo,” Tống Nhiên dừng một chốc, “tốt thật đấy.”
Giang Mộ Hành đậy nắp ấm: “Tốt à?”
Con mắt sau thấu kính Tống Nhiên loé lên, mang vẻ tìm tòi nghiên cứu chính cậu ta cũng không phát hiện: “Không thể tốt hơn.”
Giang Mộ Hành cười khẽ: “Tôi không nghĩ vậy.”
Hiện tại hắn chỉ là một học sinh trung học, chưa trả hết nợ trên người, cũng chưa hoàn thành việc học, điều có thể làm cho Yến Hảo rất có hạn, nào không thể tốt hơn được.
Còn thiếu rất rất nhiều.
Tống Nhiên không biết tâm trí ông bạn tốt, cậu ta không gác nỗi nghi hoặc này: “Không nghĩ vậy? Thế cậu còn muốn đối xử với nó sao nữa? Nếu tôi có một cô bạn gái học tập kém, đoán chừng cũng không làm nổi như cậu.”
Giang Mộ Hành không tỏ rõ ý kiến: “Chỉ là dạy thêm mà thôi.”
“Mà thôi? Vậy sao lúc cậu phụ đạo toán cho em họ tôi, cậu tôi muốn nhờ cậu kèm thêm một môn hoá, học phí tăng gấp đôi,” Tống Nhiên nói, “cậu từ chối, nói là có áp lực sẽ chậm trễ việc học bản thân.”
“Sao đến phiên Yến Hảo, cậu có thể kèm cả sáu môn mà vẫn không cảm giác cái gì?”
Giang Mộ Hành hời hợt: “Tôi tuyển thẳng, lớp 12 có thời gian.”
Nghe vậy, tròng mắt Tống Nhiên muốn rớt xuống: “Tuyển thẳng? Bao giờ vậy? Chẳng phải cậu không đồng ý trường nào à?”
Giang Mộ Hành: “Đổi chủ ý trong thời gian nghỉ hè. Cách đây không lâu mới giải quyết thủ tục, phòng giáo vụ chưa công khai.”
Tống Nhiên: “Tuyển thẳng vô đâu?”
Giang Mộ Hành: “Đại học A.”
Tống Nhiên: “Vậy lên đại học rồi, lâu lâu tôi vẫn có thể ghé sang ăn chực một bữa.”
Giang Mộ Hành gật đầu.
Tống Nhiên vừa tiêu hoá tin tức này, vừa hiếu kỳ hỏi: “Nguyện vọng Yến Hảo là gì? Tôi nhìn đà của nó, sợ không chỉ mỗi thi đậu khoa chính quy là đủ đúng không?”
Giang Mộ Hành không đáp.
Tống Nhiên cũng không hỏi nhiều, sang năm thi đại học xong biết ngay.
“Khoa Đại* mà tôi tuyển thẳng còn cần đem ghi chép báo danh và thành tích thi tốt nghiệp viết vào hồ sơ. Tuy đã ký hợp đồng, thi bao nhiêu cũng không ảnh hưởng việc lên đại học nhưng vẫn không thể thi kém, nếu không sẽ bẽ mặt.”
*Có thể là viết tắt của trường Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc. Đây là một ngôi trường sở hữu danh tiếng xuất sắc trên toàn thế giới và thuộc tỉnh An Huy. Giờ mới nghĩ có lẽ “A” trong “đại học A” chính là An Huy. Đại học An Huy thậm chí còn thuộc dự án 211 nữa (Khoa Đại cũng thế). Cú tôi mấy ông này giỏi quá huhu.
Tống Nhiên đẩy đẩy kính: “Đại học A không cho phép học sinh tuyển thẳng tham gia thi đại học, lão Giang cậu hoàn toàn được sử dụng thời gian lớp 12 để làm chuyện của mình, làm thêm một hồi chuẩn bị cho đại học, hoặc muốn thi lấy bằng gì đó thì đi thi luôn. Phụ đạo cho em họ tôi cũng được mà. Con bé bảo cậu đẹp trai lại biết giảng bài, sùng bái ghê gớm, con bé chẳng thoả mãn với mấy gia sư khác ông cậu tôi tìm.”
“Như trường đám Trương Trình tuyển thẳng cũng không cần thi đại học, hiện tại chúng nó cũng bắt đầu chẳng lên lớp mấy, mà báo danh các kiểu lớp trống, guitar, lang thang tán gái chờ lên đại học.”
Giang Mộ Hành mở tủ lạnh: “Tôi đang kèm cho Yến Hảo nên nhất định phải đến trường. Tôi phải rõ tiến độ ôn tập của giáo viên các môn.”
Tống Nhiên: “…”
“Phụ đạo nó suốt lớp 12, cứ thế dẫn nó lên phòng thi?”
Giang Mộ Hành thản nhiên: “Phải.”
Tống Nhiên thoáng sửng sốt: “Cậu được tự do bố trí thời gian một năm không làm gì khác à?”
Giang Mộ Hành nhàn nhạt đáp: “Không làm được, kế hoạch phụ đạo sắp xếp rất kín.”
Tống Nhiên vạn phần kinh ngạc. Gia cảnh lão Giang không tốt, thời gian với hắn mà nói là vô cùng quý giá, dùng vô học tập rất ít, phần lớn đều đặt vào việc giải quyết sinh tồn.
Bây giờ lại phải dùng thời gian một năm, để kèm cặp một người.
Một năm lớp 12 cuối cùng, chỉ làm đúng một chuyện.
Quá ảo.
Không hiểu sao trong đầu Tống Nhiên hiện lên mẩu ký ức, loạt “Tôi có một người bạn” trước đó lão Giang từng tiết lộ với cậu ta.
Lão Giang có một người trong lòng không tra ra trong khối, đã phát hiện tâm tư hắn, đồng thời không an phận.
Hiện tại phát triển thế nào rồi?
Đã bước vô cuối cấp ba nên trở nên mất kiên nhẫn ư?
Có lẽ lão Giang vẫn như cũ, từ chối tại chỗ hết thảy sự thể hiện tình cảm và thổ lộ, không chút dây dưa lằng nhằng, chung quanh cũng không xuất hiện nữ sinh có thể kết hợp với mấy dán mác nọ của người trong lòng hắn.
Dù là bạn qua thư, cũng sẽ có manh mối.
Tống Nhiên nảy sinh cơn hỗn loạn cực kỳ quái lạ nào đó, cậu ta tháo kính túm góc áo lau kính, đắn đo hỏi: “Lão Giang, cậu và Yến Hảo…”
Giang Mộ Hành nhìn sang bằng ánh mắt tối tăm, mang theo luồng cảm giác ngột ngạt bức người dị thường.
Đầu óc Tống Nhiên trống rỗng, quên mất lời muốn nói.
Giang Mộ Hành thu tầm mắt, điềm nhiên như không: “Trong tủ lạnh có nước, tự lấy.”
Tống Nhiên phản ứng lại, đeo kính hỏi: “Có nước gì?”
Giang Mộ Hành đáp: “Nước củ sen, coca cola, nước dừa, nước ngọt.”
Tống Nhiên mở tủ lạnh, bắt gặp một hộp sữa tươi giữa hàng đồ uống, cậu ta vươn tay lấy.
Đằng sau vang lên giọng Giang Mộ Hành: “Cái đó của Yến Hảo.”
“…” Tống Nhiên yên lặng buông hộp sữa.
“Cơ mà lão Giang, dù có đại thần cậu đây ở bên phụ trợ, nếu mà tâm tư đương sự không đặt trên học tập, nói cũng không nghe, vô dụng như thường thì mấu chốt vẫn là chính bản thân.”
Tống Nhiên mở nắp lon nước ngọt: “Yến Hảo vất vả tâm sức, không chỉ cực kỳ nỗ lực còn thông minh.”
Môi mỏng Giang Mộ Hành hơi nhoẻn lên: “Ừ.”
Tống Nhiên bỏ lỡ kiêu ngạo vút qua trong mắt Giang Mộ Hành, cậu ta liếc thấy túi thuốc cảm bột trong thùng rác: “Cậu bị cảm?”
Nước sôi rồi, Giang Mộ Hành rút phích cắm, xách ấm nước đổ vào trong phích: “Là Yến Hảo.”
“Tôi cũng hơi cảm mạo, đau đầu.”
Tống Nhiên dựa vào tủ lạnh uống hớp nước ngọt: “Thằng Dương Tùng kia sáng sớm đã rủ tôi dạo chợ thực phẩm, lần đầu tiên nó tự đi, nói muốn mua gà, kêu tôi giúp nó chọn. Cậu nói xem tôi có thể biết không? Tôi cũng chỉ phân rõ gà trống gà mái…”
Trong phòng, Dương Tùng hắt xì một cái: “Vãi, bố bị mày lây bệnh rồi.”
“Cút đi.”
Yến Hảo đạp một cước, Giang Mộ Hành cùng cậu hôn cũng không bị nhiễm.
Dương Tùng chỉ chỉ cái mũi đỏ chót của cậu, không nể mặt mũi chế giễu: “Anh Hảo, củ cà rốt này của mày càng đỏ hơn so với hôm qua.”
Yến Hảo chưa kịp đưa lời ra khỏi miệng thì chợt nhảy lên: “Cái quái gì trên ống quần mày kia?”
Dương Tùng cúi đầu xem, một cục nhỏ đen sẫm: “Đjt.”
“Cái này na ná nội tạng cá.”
Sau khi Dương Tùng xác định là đúng thì liên tục “Mẹ nó”, cầm khăn giấy lau như sắp chết.
Yến Hảo thấy vậy nhăn ấn đường: “Mày mua cá?”
“Mua con cá quả.” Dương Tùng vứt khăn, “Trưa tao nhờ dì Trương nấu canh cho mày.”
Yến Hảo mệt mỏi nói: “Tao không muốn ăn canh cá.”
Dương Tùng trợn trắng mắt: “Được rồi bạn ơi, đừng kén chọn, anh của bạn đây cảm mạo, đến cọng lông bạn cũng không mua cho.”
Yến Hảo: “…”
“Lại còn đòi mua lông, mọc khắp chân mày kìa.”
Dương Tùng “tch”: “Nhiều lông mạnh cái kia, mày có biết không?”
Yến Hảo dừng động tác xoay bút, Giang Mộ Hành cũng rất nhiều lông, trên bắp chân, phối thêm đường cong cơ thịt tràn ngập sức bật, hơi thở hormone đầy mãnh liệt, rất có hương vị đàn ông.
Mạnh hay không, cậu vẫn chưa trải nghiệm.
Còn chưa chơi bắt sóc bỏ lọ cùng với hắn.
Giang Mộ Hành quá keo kiệt, cũng rất biết nhẫn nại, lúc lên mặt không hề đổi sắc, không biết sao làm được.
Yến Hảo cắn khoé miệng nghĩ, phải đợi bao lâu mới có thể hành sự đây, sẽ không cần chờ đến khi cậu thi đại học xong chứ?
Vậy sẽ khiến cậu đợi đến điên, không được, không đợi được.
Dương Tùng đột nhiên dí gương mặt anh tuấn lại gần: “Tiểu Hảo, sao miệng mày rách?”
“Thèm ăn.”
Yến Hảo mặt không đỏ tim không đập mạnh nói láo: “Hai bữa nay bị cảm ăn không ngon miệng, nên chưa ăn mấy.”
Dương Tùng tin.
Yến Hảo cất tim trong bụng, đứa nhỏ ngốc cũng tốt.
Một khắc sau liền nghe Dương Tùng thình lình đến câu: “Cái đó của ai vậy?”
Yến Hảo nhìn theo hướng ngón tay cậu ta, cạnh gối đầu là một cái quần ngủ, của Giang Mộ Hành.
“Của tao mà.” Yến Hảo nói.
Lúc này Dương Tùng không tin, cậu ta nhanh chân bước qua, cầm quần ngủ so sánh trước người: “Tao mặc còn dài hơn một khúc ngắn, sao mày mặc được?”
“Xỏ chân vào rồi mặc thôi.” Vẻ mặt Yến Hảo bình thản, “Đồ lớn tí ngủ dễ chịu hơn.”
“Đừng quan tâm đồ ngủ nữa, mày qua coi máy tính giúp tao, gần đây nó hơi lag.”
Lực chú ý của Dương Tùng lâp tức bị dời đi: “Giang Mộ Hành không làm hộ mày?”
Yến Hảo trượt ghế đi mở máy tính: “Cậu ấy không biết.”
Xin lỗi nhé, bạn trai.
Dương Tùng tức khắc đắc ý, cái đuôi sau lưng vẫy thành cánh quạt: “Thời điểm then chốt còn chẳng phải dựa vào anh em nhà mình.”
“Vâng vâng vâng.”
Yến Hảo di chuyển sang bên cạnh: “Qua đây, người anh em, chỉnh giúp tao chút.”
Dương Tùng đi qua: “Không phải mày có notebook à, việc gì còn cần máy tính để bàn, gõ bàn phím thành cái dạng gì rồi.”
“Dùng máy tính bàn có cảm giác an toàn.”
Nhân cơ hội Dương Tùng không chú ý, Yến Hảo kéo chăn phủ lên đồ ngủ Giang Mộ Hành.
Trí thông minh bạn nối khố không ổn, dễ bị lừa, đợi lát nữa Tống Nhiên đi vào nhìn thấy nhất định sẽ xong đời.
Từ khi Yến Hảo về bên Giang Mộ Hành, tâm trạng cậu vô cùng mâu thuẫn.
Đối với Yến Hảo mà nói, Giang Mộ Hành như viện kẹo trái cây ngon nhất cõi đời này. Rất nhiều người muốn nếm thử, nhưng chỉ mỗi cậu được ăn. Cậu hận không thể nói cho toàn thế giới biết kẹo ngọt bao nhiêu.
Nhưng lại không muốn bị người ta phát hiện, muốn ăn len lén.
“Có chuyện gì với màn hình máy tính mày vậy?”
Âm thanh quỷ kêu của Dương Tùng khiến Yến Hảo hồi thần: “Không phải vẫn tốt à?”
“Tốt con cu.” Dương Tùng nói, “Trước đây mày để tùm lum tùm la, ô biểu tượng vứt ở kia một cái, quăng ở kia một cái, tao nói n lần mày cũng không thay đổi. Giờ mày xem xem, nó được chia ngăn nắp lại nghiêm cẩn. Lông tơ của tao dựng hết lên mẹ rồi.”
Yến Hảo cụp mắt: “Đến nước này, tao cứ nói thẳng với mày vậy.”
Dương Tùng quay đầu, nín thở tập trung suy nghĩ.
Yến Hảo nhẹ nhàng thở dài: “Tao bị nhập hồn.”
Dương Tùng: “…”
Máy tính là Giang Mộ Hành đang dùng, lớp 12 Yến Hảo cai đồ điện tử, sách lược vẫn là khổ nhàn kết hợp, có điều “nhàn” tức là dính Giang Mộ Hành đòi ôm đòi hôn.
Giống như sạc điện.
Yến Hảo lau nước mũi: “Màn hình do Giang Mộ Hành dạy tao sửa sang, cậu ấy cảm thấy cái ban đầu của tao loạn quá, khó tìm đồ.”
Dương Tùng miệng lưỡi: “Sao nó nói thì mày sửa?”
“Học thần mà, thần tượng.”
Yến Hảo lẽ đương nhiên, cực kỳ thẳng thắn, không hề che che giấu giấu, sẽ không khiến người ta sinh ra cảm giác vi diệu.
Dương Tùng thấy Yến Hảo như thế thì không nghĩ nhiều nữa. Cậu ta tóm lấy con chuột bấm bấm: “Trong máy rất sạch sẽ, không còn gì để dọn, sao lại lag thế nhỉ?”
Yến Hảo nghẹn lại: “Không biết.”
Dương Tùng ngờ vực lia qua cậu, định nói chuyện thì Giang Mộ Hành và Tống Nhiên tiến vào.
“Phòng lớn thật.”
Tống Nhiên đánh giá chung quanh: “Yến Hảo, mày đi ngủ cần ôm thỏ hả.”
Cậu ta cầm lấy hai con thỏ ở đầu giường, một con màu xám, hơi cũ, cái tai dài cụp xuống, mềm vô cùng; một con khác màu xám đậm, hai tai không đối xứng, xúc cảm bình thường.
“Anh em à?”
Yến Hảo không chút nghĩ ngợi đáp: “Không phải, chúng nó là một cặp.”
Dương Tùng ngồi bên cạnh đang nghịch bật lửa bỗng khựng, cậu ta không để ý đến chuyện này, rằng Tiểu Hảo có thêm một con thỏ.
Từ khi nào?
Sau bữa cơm trưa, Tống Nhiên dùng máy tính Yến Hảo chơi game, nói là tốc độ đường truyền xịn, không bị trì hoãn, muốn thử một phát công phòng mềm như lụa.
Yến Hảo bận làm bài thi, Giang Mộ Hành giám sát.
Dương Tùng rửa cà chua bi trong bếp, một quả nhỏ mà rửa mất hồi lâu.
Dì Trương tiếc nước: “Tiểu Dương, con rửa trong chậu đi, đừng để dưới nước.”
Dương Tùng nghe tai trái ra tai phải: “Dì ơi, Giang Mộ Hành đối đãi với Yến Hảo thế nào?”
Dì Trương không hiểu lắm: “Rất tốt.”
Dương Tùng nhếch miệng: “Tốt ra sao?”
Dì Trương: “…”
“Mặc dù thời gian dì nán lại không lâu, nhưng dì có thấy Tiểu Hảo và Tiểu Giang chung sống với nhau, hai đứa nhỏ rất hợp duyên.”
Dì Trương dùng khăn lau bát một vòng: “Tiểu Hảo nghe Tiểu Giang, Tiểu Giang cũng nghe Tiểu Hảo. Hai đứa chưa từng ầm ĩ đến đỏ mặt, không cãi nhau, thật sự thân…”
Bà nói câu được câu chăng, coi tất cả như chuyện phiếm, không biết cậu bé bên cạnh nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Đoạn, dì Trương dừng lại, hơi do dự: “Tiểu Dương, sao con hỏi chuyện này?”
“Không có gì ạ, chỉ tuỳ tiện hỏi chút thôi. Dì đừng kể việc con hỏi với Tiểu Hảo và Giang Mộ Hành nhé, cho hai người họ đỡ nghĩ nhiều.”
Dương Tùng bỏ cà chua bi vào bát thuỷ tinh, ra ban công hút thuốc.
Sát vách là phòng cho khách, nơi ấy vốn dĩ là ổ nhỏ của Dương Tùng ở đây, bây giờ là chỗ Giang Mộ Hành ngủ.
Lúc này Yến Hảo đang ôn tập bên trong.
Dương Tùng ngậm điếu thuốc đút túi nhìn trời, không biết đang suy nghĩ gì. Mấy phút sau, cậu ta gãi mái đầu đinh, nhấc chân bước tới góc, tựa lưng vào tường gạch nuốt mây nhả khói.
Chốc lát sau, tiếng cười bay ra cửa sổ.
Là Yến Hảo, nụ cười mang theo sự nóng rực của thiếu niên. Ôn tập mà vẫn có thể vui vẻ như vậy, dường như không hề khó nhọc tẹo nào.
Tiếp theo là tiếng giảng bài của Giang Mộ Hành, mới nghe thì vẫn lạnh nhạt vô vị như bình thường, nhưng nghe lâu sẽ phát hiện rằng không giống.
Trong giọng Giang Mộ Hành chứa tình cảm, cẩn thận mổ xẻ sẽ tìm ra một thứ mang tên dịu dàng.
Có một khắc, trước mắt Dương Tùng lượn qua rất nhiều hình ảnh rồi lại bắt đầu hỗn loạn như chiếc tivi bị hư, xen lẫn rất nhiều đốm trắng, điếu thuốc bên miệng cậu ta rung một cái, đống tàn giật mình rớt xuống.
Sau ngày hôm ấy, có vẻ Dương Tùng vẫn giống mọi ngày, cà lơ phất phơ, không có bộ dạng nghiêm túc.
Yến Hảo lại hoài nghi Dương Tùng biết quan hệ của cậu và Giang Mộ Hành, cậu muốn thăm dò không chỉ một lần, nhưng vì đủ loại nhân tố mà thất bại.
Yến Hảo thậm chí phát giác Dương Tùng cố ý vô ý trốn tránh chủ đề nọ, nên cậu không bám theo.
Sau bốn chữ “đồng tính luyến ái” này đây dán đầy những mác tiêu cực và khó chịu, có thể coi là tình yêu kinh thế hãi tục.
Yến Hảo đã sớm nghĩ sẽ có một ngày như vậy, không phải cậu chủ động khai mà là chính Dương Tùng tự phát hiện.
Cậu tưởng trước tiên Dương Tùng sẽ chạy đến trước mặt cậu, chứng thực, om sòm, khuyên can, hoặc giận đến chửi mắng khóc lóc.
Dẫu sao cũng là một đứa gắt gỏng, nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ, tính tình thẳng thắn.
Yến Hảo chẳng ngờ Dương Tùng chọn tự mình đè nén, tự mình gỡ rối.
Trưởng thành một cách đột ngột không kịp chuẩn bị.
Yến Hảo tin Dương Tùng sẽ chấp nhận mình.
Bất luận Dương Tùng cần bao lâu mới xây dựng xong tâm lý, Yến Hảo cũng có thể chờ.1
Qua giữa tháng chín, Dương Tùng cúp học với tần suất cao, thế giới game online và sân bóng rổ là chốn của cậu ta, cả ngày ung dung tự tại.
Lớp 12, phương diện học tập gần như dựa cả vào tự giác, chủ nhiệm cũng kệ cậu ta.
Sức khoẻ Hạ Thuỷ có phần không ổn, xin nghỉ phép suốt.
Yến Hảo mất người nói chuyện ở xung quanh, điện thoại lại ở chỗ Giang Mộ Hành. Chỗ ngồi cách xa, truyền giấy cũng không được, cậu chỉ đành nhờ cậy luyện đề và học công thức giết thời gian.
Thời gian trôi nhanh, quốc khánh giống như những năm trước, ánh đèn sân khấu chói mắt.
Yến Hảo muốn đến chỗ ba mẹ, kế hoạch này không thay đổi. Hẳn là bị ảnh hưởng bởi Giang Mộ Hành, cậu cũng bất tri bất giác điều chỉnh sinh hoạt cho nề nếp.
Đêm trước ngày xuất phát trời đổ cơn mưa to, rì rào dăng dẳng đến hừng đồng, ồn đến mức khiến người ta phiền muộn không yên.
Yến Hảo ăn sáng xong phải đi ngay, nếu không sẽ không bắt kịp chuyến bay. Mưa vẫn đang rơi nên cậu tìm một ông tài xế có chiếc xe khá lâu năm tới đón mình.
Giang Mộ Hành không dọn dẹp bàn ăn mà đi đổi giày.
Yến Hảo nhảy lên nằm nhoài trên lưng hắn: “Đừng tiễn tôi, cậu say xe dữ như vậy, chạy tới chạy lui một chuyến sẽ bị giày vò.”
Giang Mộ Hành đẩy cậu lên: “Không sao.”
“Có sao. Cậu là người của tôi, cậu khó chịu, tức là tôi khó chịu.”
Yến Hảo ôm cổ Giang Mộ Hành, ghé bên tai hắn thổi hơi: “Nghe lời nhé.”
Hơi thở Giang Mộ Hành có chút trầm: “Thật sự không cần tôi tiễn?”
“Thật sự không cần.”
Yến Hảo cọ cọ tóc hắn: “Năm nào tôi cũng bay, rất quen thuộc.”
Giang Mộ Hành trầm mặc hồi lâu: “Vậy tiễn cậu lên xe.”
Yến Hảo nói được thôi, cậu mím môi, cứ như ông chồng đi chinh chiến sa trường căn dặn vợ.
“Tôi chỉ đi hai ngày, cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”
“Nằm yên.”
Giang Mộ Hành cõng Yến Hảo khom lưng ngồi xổm xuống, cầm đôi giày dưới tủ nới lỏng dây.
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành xỏ giày cho mình, trái tim muốn bật nhảy khỏi long nguc.
“Cậu sẽ mãi tốt với tôi đúng không?”
Ngón tay thon dài của Giang Mộ Hành lưu loát thắt nơ bướm, đổi sang chân còn lại.
Yến Hảo cắn tai hắn: “Đang nói chuyện với cậu đó.”
Giang Mộ Hành không đáp.
Yến Hảo không nhận được lời đáp mình muốn, bất giác tăng thêm lực, cắn tai Giang Mộ Hành thành dấu rướm máu.
Mấy ngày cũng chưa lành hẳn.
Bấy giờ Giang Mộ Hành mới lên tiếng: “Đứng dậy.”
Yến Hảo bấu víu như bạch tuộc: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi đâu, cậu phải nói sẽ.”
Giang Mộ Hành mở miệng: “Sẽ.”
Yến Hảo trèo lên theo cột: “Nói nhiều hơn chút.”
Giang Mộ Hành cúi đầu đổi giày: “Còn đồ gì cần mang không?”
Yến Hảo rất không vui với việc hắn chuyển chủ đề: “Hết rồi.”
Giang Mộ Hành lại hỏi: “Mang hết những thứ cần mang chưa?”
Yến Hảo hỏi ngược lại: “Chẳng phải cậu kiểm tra giúp tôi rồi à?”
Giang Mộ Hành đỡ trán.
“Tôi còn chưa đi, cậu đã nhớ tôi đến mất hồn mất vía?” Yến Hảo thò đầu ra phía trước, muốn xem biểu cảm Giang Mộ Hành là gì, có đỏ mặt không, lại bị hắn một tay giữ mặt.
“Mắc gì không cho nhìn?”
Yến Hảo hôn lòng bàn tay Giang Mộ Hành, thở dài một tiếng: “Bộ dạng này của cậu, tôi cảm giác cậu muốn tôi khắc một dòng chữ trên lưng cậu, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng.”
Giang Mộ Hành: “…”
Xuống lầu dưới, Yến Hảo không cho Giang Mộ Hành tiễn: “Mưa lớn lắm, dừng ở đây thôi, cậu đừng đi nữa.”
Đoạn cầm lấy balo trong tay Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành nhíu mày.
Yến Hảo sợ hắn giận, vội dỗ dành: “Xe đã đến cửa tiểu khu, tôi qua là đi luôn.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu hồi lâu, giọng trầm thấp, có phần khàn: “Hạ cánh gọi điện cho tôi.”
Yến Hảo lắc đầu: “Không được.”
Sắc mặt Giang Mộ Hành lạnh dần, chưa mở miệng đã nghe Yến Hảo nói: “Không thể chỉ mỗi đến đó mới tìm cậu, lát lên xe tôi nhắn tin cho cậu, nhắn một mạch đến sân bay, trước khi lên máy bay cũng sẽ báo cậu biết.”
Đường nét Giang Mộ Hành hoá nhu hoà: “Ừm.”
Yến Hảo bung chiếc dù xanh dương, che khuất cậu và Giang Mộ Hành.
Hai người trao nhau cái hôn dài.
Yến Hảo ngâm mình trong tư niệm biệt ly, mai sau sẽ không tách khỏi Giang Mộ Hành nữa. Cậu vẫy vẫy tay, giọng mũi rất nặng, nén tâm trạng khó chịu: “Tôi đi nhé.”
Giang Mộ Hành gật đầu: “Cẩn thận dọc dường.”
“An tâm, hai ngày sau, tôi đảm bảo sẽ đem bạn trai cậu về nguyên vẹn.”
Yến Hảo cười bước ra hành lang, xuống bậc thềm tiến tới cửa tiểu khu, nụ cười trên mặt biến mất ngay, khoé môi cũng dằn xuống.
Hy vọng ba mẹ có thể nghe hết điều cậu muốn nói, hy vọng tất cả thuận lợi.
Đi chưa bao xa, không biết sao Yến Hảo chợt dừng lại. Cậu giơ dù lên, quay đầu trông về phía lầu dưới cách đó không xa.
Quả nhiên Giang Mộ Hành chưa lên, hắn chỉ đứng tại chỗ, thân hình thẳng tắp, cao ráo đẹp trai, trên mặt dường như không lộ vẻ gì, lại dường như có.
Yến Hảo xuyên qua màn mưa đối mắt với Giang Mộ Hành, cậu giật mình mãnh liệt, lưng rướm lớp mồ hôi nóng.
Có phải Giang Mộ Hành đã đoán ra chuyến này cậu đi làm gì, sợ cậu bỏ cuộc?
Nhưng lại không nói, không muốn gây áp lực cho cậu, để cậu tự chọn lựa?
Hô hấp Yến Hảo bắt đầu dồn dập, cậu giơ thấp dù cầm bằng tay trái, quay lưng lại tiến lên phía trước.
Đi tầm hai, ba bước, Yến Hảo hạ tay phải, hướng lòng bàn tay về phía mình, thu năm ngón tay, siết thành nắm đấm, dựng thẳng ngón út.
Tiếp theo cong ngón út, giơ ngón cái và ngón trỏ.
Cuối cùng dựng thẳng ngón út và ngón cái.