Yêu Đương Đoan Chính

Chương 67



Chiều cậu

Hai tiết cuối buổi chiều đều là của chủ nhiệm, không giảng bao nhiêu bài, chủ yếu là mở họp lớp.

Đại khái là trận tuyết này khiến chủ nhiệm tức cảnh sinh tình, ông ngồi trên bục giảng, tay bưng  ly trà, kể về mùa đông năm ông vào cấp ba.

Chuyện từ mười mấy hai mấy năm trước, mọi thứ đều mông lung, nghe mà mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Dù sao thời đại khác nhau, khoảng cách thế hệ rõ rành rành, khó bề khơi gợi đồng cảm.

Mấu chốt là lớp còn lộng gió, cửa trước sau đóng rất kín kẽ nhưng vẫn buốt lạnh như thường, ai nấy tê cóng, nào còn tâm tư cảm khái.

Yến Hảo lợi dụng buổi họp lớp để học thuộc bài sinh, thuộc phần nào chép lại phần nấy, chưa bao lâu đã lật trang giấy nháp.

Dương Tùng cong lưng, đầu đặt trên vở, trộm cầm điện thoại chơi game, bấm mấy nút thao tác mà cả người rung rung.

Đột nhiên Yến Hảo cảm giác bàn rung lên, cậu cụp mắt nhìn, đá văng cái chân đụng vào chân bàn bên mình.

Dương Tùng khựng một giây, bị cướp mất quái, cái đầu đang tựa vô sách quay sang hướng Yến Hảo, thối mặt hỏi bằng khẩu hình miệng: Mày làm gì vậy?

Yến Hảo mấp máy: Bớt rung tí được không? Nước đái tao sắp bị mày rung cho ra này.

Dương Tùng:…

Dương Tùng kiếm chỗ treo máy, nâng sách che mặt, đè thấp giọng tán dóc với Yến Hảo: “Mắc tiểu mày không biết xin đi xả?”

Yến Hảo mang ra hai chữ: “Lạnh lắm.”

Khoé miệng Dương Tùng co rúm khạc một câu “Phục mày”, rồi lục một món đồ trong hộc bàn ném lên đùi cậu.

“Gì đó?”

Yến Hảo cầm xem: “Hoá ra là miếng dán sưởi ấm trong truyền thuyết à, kiếm đâu ra đấy?”

Dương Tùng tiếp tục chơi game: “Hồi sáng một đứa con gái cho.”

Yến Hảo vô cùng kinh ngạc: “Chẳng phải mày bảo không nhận đồ con gái tặng à?”

Chân Dương Tùng rung không ngừng: “Thường nói, một đồng tiền bức tử anh hùng hán, một cơn gió lạnh làm khó anh đẹp trai.”

Yến Hảo: “…”

“Tao còn tưởng mày để ý người tặng miếng sưởi.”

“Yêu đương không phải mày muốn yêu là yêu, mẹ nó tao yêu một lần già đi mấy tuổi. Thôi thôi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

“Mày muốn sống độc thân mười năm?”

“Nói gì đấy, chỉ là so sánh thôi, ôK?”

“…”

Bục giảng vang lên tiếng “cốp”, chủ nhiệm nặng nề đặt ly trà xuống: “Yến Hảo, Dương Tùng, hay hai anh lên đây nói chuyện nhé?”

Dương Tùng cợt nhả: “Vẫn nên thôi thì hơn ạ, hai đứa dân đen chúng em cứ ở dưới thưởng thức năm tháng vàng son của quý ngài là đủ rồi.”

Chủ nhiệm nhìn cậu ta bằng nửa con mắt.

Dương Tùng đáp về khuôn mặt tươi cười vô lại, liếc thấy Yến Hảo đang dán miếng sưởi, thoắt cái phát cáu: “Mày bị ngu à, cái thứ này không thể tiếp xúc trực tiếp với da, phải dán cách một lớp quần áo.”

“Đm mày nói thì nói thôi, mắc gì đụng tay vô, lạnh chết được…”

Yến Hảo lạnh đến chửi bậy, da gà nổi lên rụng đầy đất. Không hiểu sao cậu bỗng ngẩng đầu, đối mắt với Giang Mộ Hành bên cửa trước.

Bốn mắt nhìn nhau từ góc chéo của lớp, đậm nỗi rung động băng qua sông núi và biển người.

Song hiện tại Yến Hảo chỉ có mù mờ.

Giang Mộ Hành quay đầu hồi nào? Nhìn mình làm gì?

Não Yến Hảo nổi lên dấu chấm hỏi, tay lại đẩy Dương Tùng ra theo bản năng, sửa sang áo phao lông vũ, kéo khoá bên ngoài đồng phục, động tác liền mạch lưu loát.

Dương Tùng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng ngơ ngác. Khi nhìn qua Giang Mộ Hành, cậu ta sáng tỏ ngay, tức mà ứa gan, giơ thẳng ngón giữa.

Trà nguội lạnh, chủ nhiệm cũng đã nói khô miệng, ho khan vài tiếng hắng giọng: “Chuyển chỗ ngồi của hai người.”

Đầu tiên ông gọi một nam sinh, sau đó kêu Yến Hảo: “Lát nữa tan học hai em đổi chỗ.”

Biểu cảm nam sinh kia khó coi như ngã vào hố xí.

Nét mặt Dương Tùng càng tệ hơn. Lúc nam sinh kia nhìn sang, cậu ta viết một chữ to cực kỳ phách lối trên mặt, cút.

Mùi thuốc súng đột ngột xuất hiện, tăng gấp bội giữa từng giây từng phút.

Nhiều khi giữa mấy thằng con trai với nhau, va chạm cảm xúc đã đơn giản lại mãnh liệt.

Ngứa mắt là ngứa mắt.

Bầu không khí căng thẳng, Yến Hảo buông bút chì đứng dậy: “Chủ nhiệm, em không muốn đổi chỗ.”

Vừa dứt, lớp học dấy lên tiếng xì xào bàn tán.

Học kỳ một của lớp 12 đang dần kết thúc, mọi người đã công nhận sự thật Yến Hảo từ bên ngoài hàng ngũ đuổi giết một mạch lên tới tiền tuyến. Đối với hành động này của cậu, có người cho rằng cậu rảnh rỗi sinh nông nổi.

Có người cảm giác là đang ra vẻ cá tính.

Phần lớn đều hóng drama một cách chuyện không liên quan tới mình, họp lớp chán vô cùng, đầu óc sắp sửa đóng băng, có chuyện khác để làm nóng tư duy tí cũng tốt.

Tống Nhiên huých khuỷu tay Giang Mộ Hành: “Không phải chuyển chỗ ngồi lên đằng trước rất tốt à? Cậu nhắn Yến Hảo hỏi thử xem nó nghĩ gì thế?”

Giang Mộ Hành trầm mặc không đáp.

Mãi đến khi Yến Hảo bị chủ nhiệm gọi ra, lớp ồn lên, Giang Mộ Hành mới lên tiếng: “Im lặng.”

Lớp phó ngồi cạnh hàng lang còn đang kề tai nói nhỏ, chế giễu Yến Hảo với bạn cùng bàn, thì bất thình lình nghe thấy Giang Mộ Hành khiển trách mình. Cô thậm chí không kịp phản ứng, hoài nghi mình nghe lầm.

Giang Mộ Hành lạnh lùng nói: “Có việc gì không thể để tan học rồi nói?”

Lời lẽ không quá trớn, có thể coi như đang bàn sự, chỉ có điều bị chỉ đích danh trước mặt mọi người, lại cộng thêm những ánh mắt dò xét, lớp phó lúng túng mà mặt mũi trắng bệch.

Người chung quanh biết được đầu đuôi câu chuyện, đều không hẹn mà cùng để lộ nét mặt vi diệu.

Lần này lớp phó lắm mồm khác thường.

Sắc mặt lớp trưởng lạnh giá một cách xưa nay chưa từng có, hết sức doạ người, không chừa thể diện cho cộng sự hơn hai năm.

Trách thì trách lớp phó khờ, trí thông minh tụt đến không hợp với lẽ thường, thực sự khiến người ta khó hiểu.

Bây giờ ai mà không biết quan hệ của lớp trưởng và Yến Hảo rất tốt, chuyện cùng đi học tan học không phải quá thường gặp.

Chỗ ngồi của lớp phó và lớp trưởng sát bên nhau mà vẫn bô bô ngay giữa lớp, khó nhịn đến mức đó, không thể đợi về ký túc mới thảo luận.

Thấy chưa, lớp trưởng che chở đấy.

Những người khác không rõ chân tướng thì ý tứ rất sâu xa, e rằng cặp cộng tác chính phó xứng đôi nhất toàn trường này sẽ tan nát.

Trên hành lang, gió lạnh không ngừng tàn sát bừa bãi, Yến Hảo vừa rụt cổ vừa run.

Sao miếng sưởi vẫn chưa ấm lên nữa?

Giọng điệu chủ nhiệm không nặng: “Em nói đi, tại sao không muốn đổi chỗ?”

Yến Hảo hít một hơi lạnh, thấu tim: “Em ngồi lâu rồi, sinh tình cảm với vị trí kia.”

“…” Chủ nhiệm nói, “Không phải vẫn là trong lớp à? Đâu phải bắt em ra hành lang.”

Yến Hảo: “Không giống nhau.”

“Vị trí của em gần cửa sổ, làm bài mệt mỏi có thể nhìn xuống lầu chút. Đằng sau lại không có ai, đỡ phải giữ gìn quan hệ bạn học chỗ ngồi trước sau, rất yên tĩnh.”

Chủ nhiệm rất hài lòng với thái độ thả lỏng của cậu, ngữ điệu càng thêm ấm áp: “Do thầy cảm thấy bầu không khí rất quan trọng, nhất là giai đoạn ngay trước mắt. Khoảng quanh em chỉ có mình em đang cố gắng, mấy đứa khác đều vô cùng nhàn tản.”

“Em ngồi lên trước, xung quanh đều đang học tập, em sẽ nhiễm vào cảm giác gấp gáp ấy, tăng thêm động lực.”

Yến Hảo không tán đồng: “Ngồi ở đâu cũng phải dựa vào tự giác.”

Chủ nhiệm im lặng: “Vậy em nhìn thấy bảng không?”

Yến Hảo gật đầu: “Nhìn rõ ạ, thị lực của em rất tốt.

Chủ nhiệm đi tới đi lui.

Yến Hảo chà chà tay, đặt bên miệng hà hơi: “Chủ nhiệm, em thật sự không muốn đổi chỗ. Mặc dù đều là ở trong lớp cả nhưng vẫn chia thành nhiều bè cánh.”

“Em rất kín*, chơi được với rất ít người. Nếu bây giờ chuyển vô mấy hội chưa quen sẽ ảnh hưởng tâm trạng, học tập cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo.”

*Gốc là 慢热 (nhiệt chậm). Đại khái nghĩa là phải mất một quá trình mới trở nên nhiệt tình. Ví dụ như bạn làm quen ai đấy, ban đầu người này trông rất trầm rất khó gần, nhưng tiếp xúc lâu thì người này bung xoã luôn. Đó là người 慢热.

Lời này có lý, chủ nhiệm trầm ngâm một hồi: “Vậy để em và Giang Mộ Hành ngồi cùng bàn thì sao?”

Tim Yến Hảo đập thình thịch: “Thôi ạ.”

Chủ nhiệm cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của cậu: “Không phải em và Giang Mộ Hành rất thân ư?”

Yến Hảo tự nhủ, đúng là thân thật, thân đến độ suýt đi thẳng vào vấn đề.

“Thân thì thân, chỉ là không hợp ngồi cùng bàn.”

Chủ nhiệm nghi hoặc khó hiểu: “Hai em ngồi cùng nhau chẳng phải sẽ dễ kèm cặp hơn sao?”

Yến Hảo gãi gãi gò má bị gió thổi phát lạnh, phụ đạo tiện thật, nhưng nếu cậu ngồi cùng bàn với Giang Mộ Hành thì đừng hòng nghe giảng đàng hoàng.

Vả lại cũng sẽ bại lộ.

Song song bại lộ, quá nguy hiểm.

Tuy Yến Hảo rất muốn làm bạn cùng bàn của Giang Mộ Hành, tựa như ao ước, nhưng lớp 12 không thể tuỳ hứng.

Đến khi lên đại học rồi, chắc chắn sẽ luôn có cơ hội.

Lúc tan học, trên đường trắng xoá.

Yến Hảo và Giang Mộ Hành cùng xuống nhà xe, người lạnh xe lạnh, có cảm giác vạn vật đóng băng.

Hạ Thuỷ và Dương Tùng đều không xuống, Yến Hảo cảm giác hai người họ lén lút hẹn nhau sau lưng mình.

Tám chín phần mười là vì chuyện của cậu.

Dương Tùng là người biết chuyện, Hạ Thuỷ là người lanh lợi, phát hiện ra cũng không lạ.

Yến Hảo miên man suy nghĩ.

Giang Mộ Hành mở khoá xích một nửa thì bỗng khoá lại: “Hôm nay không đạp xe, chúng ta đi bộ về.”

Yến Hảo đực mặt: “Gì cơ?”

“Tôi nói,” Giang Mộ Hành ngồi dậy, “cùng đi bộ về.”

Yến Hảo hồi thần, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn, cổ họng cậu có phần khô khốc: “Không phải cậu bảo đi dạo trong tuyết sẽ ướt đồ à?”

Giang Mộ Hành xách cặp rời khỏi nhà xe.

Yến Hảo đuổi theo, không kịp thở: “Tôi nhận ra rằng cậu rất dễ xấu hổ.”

Giang Mộ Hành mặt không đổi sắc: “Cậu cả nghĩ quá.”

“Được được được, là tôi cả nghĩ.”

Yến Hảo cho hắn ánh mắt “Bạn nhỏ, em nói gì cũng đúng”.

Mặt Giang Mộ Hành giật nhẹ.

Giữa thời tiết này, tuyết lớn tung bay, không mấy ai che dù, đổ tuyết không phải đổ mưa.

Cặp đôi trẻ có lãng mạn của cặp đôi trẻ, một người có thoải mái của một người.

Yến Hảo đút tay trong túi, bước chân chậm rãi thong thả: “Vứt xe trong trường, vậy sáng mai chúng ta cũng phải chạy bộ đến trường.”

“Nếu tối tuyết vẫn không dừng thì ngày mai sẽ lên rất dày.”

Yến Hảo hưng phấn mà hai mắt phát sáng: “Mai tôi muốn đem máy ảnh theo, hai ta chụp thêm vài tấm ảnh chung rồi rửa ra.”

“Còn hình lần trước đi biển chụp nữa, rửa hết ra nhét vào trong album, sang năm đến thành phố A mang theo…”

Giang Mộ Hành lọc những huyên náo ồn ã xung quanh, chỉ nghe cậu huyên thuyên.

Rời trường, Yến Hảo c0i đồng phục ngay, cất vô cặp chung với thẻ ra vào, giục Giang Mộ Hành c0i đồng phục luôn cho đỡ ướt.

Hai người mặc áo phao một trắng một xanh sóng vai bước trên đường, sạch sẽ lại tươi trẻ.

Học sinh ngoại trú nhất trung chạy qua người họ, hơn phân nửa đều sẽ hiếu kỳ nhìn một chút.

Hẳn là tò mò xe đâu, sao không đạp.

Yến Hảo dẫn Giang Mộ Hành đi đường vòng: “Hỏi cậu chuyện này, có phải cậu bất hoà với lớp phó không?”

Giang Mộ Hành không đáp.

Yến Hảo chăm chú nhìn hắn: “Nghe bảo cậu chỉ đích danh cô ấy ngay trước mặt cả lớp.”

Giang Mộ Hành liếc sang: “Lạnh không?”

Yến Hảo im lặng: “Cậu đừng đổi chủ đề được không?”

Giang Mộ Hành: “Đố cậu biết, tuyết chia tuyết thành tuyết ẩm và tuyết khô, hôm nay là loại nào?”

*Góc phổ cập kiến thức 3s: Tuyết khô (tuyết bột) là tuyết chứa rất ít nước ở thể lỏng. Tuyết ẩm ngược lại, hàm lượng nước cao.

Yến Hảo: “…” Cái tên này đã đổi chủ đề mà còn đổi liên tục, quá trắng trợn.

Bỏ đi, ai bảo hắn đep trai.

Yến Hảo chìa tay đón bông tuyết: “Tuyết khô.”

Giang Mộ Hành nói: “Tuyết ẩm.”

Vẻ mặt Yến Hảo ngờ vực: “Không thể nào?”

“Tuyết ẩm rơi xuống người thì tan thành nước ngay.”

Giang Mộ Hành vén tóc mái ẩm ướt của cậu: “Cho nên chúng ta không thể đi đến đầu bạc, sẽ chỉ đi mãi rồi ướt như chuột lột.”2

Yến Hảo trợn tròn mắt: “Thế mà cậu còn muốn đi bộ về?”

Giang Mộ Hành nhàn nhạt: “Cậu muốn đi.”

Yến Hảo giật mình, hạnh phúc bất giác nổi lên mặt, một giây sau lại buồn bực: “Vậy cùng đi đến đầu bạc là vô vọng.”

Giang Mộ Hành kéo mũ áo phao của cậu lên, trùm đầu của cậu: “Không thể đầu bạc, nhưng có thể dạo bước.”

Yến Hảo vẫn hụt hẫng.

“Thành phố A tuyết khô, mùa đông năm sau chúng ta…”

Giang Mộ Hành chưa dứt lời đã bị Yến Hảo cắt ngang: “Đừng nói trước, nó tạo kỳ vọng cho tôi.”

Yến Hảo li3m m0i, kiên định nói: “Mau về nhà đi, tôi muốn nhanh nhanh ăn tối xong ôn tập, sang năm nhất định phải đỗ đại học A.”

Ngọn lửa vọt lên trong mắt thiếu niên bén đến Giang Mộ Hành, yết hầu nhốn nháo, hắn trầm mặc chốc lát rồi khẽ khom lưng, cúi đầu xích lại gần, gạt đi bông tuyết trên chóp mũi lạnh đến đỏ của cậu.

Ánh mắt ngập tràn dịu dàng.

Cách đó không xa, Tống Nhiên đang chuẩn bị giẫm chân lên bàn đạp lái đến chào hỏi thì đột ngột bắt gặp cảnh này, sốc mà thiếu điều đổ xe.

Giang Mộ Hành như có cảm ứng cau mày quay đầu, Tống Nhiên hốt hoảng trốn vào khúc rẽ, toàn thân cứng ngắc quay lưng lại như bị phạt đứng.

Phát hiện bí mật động trời, hoảng đến không thôi.

Hoá ra người lão Giang thích chính là Yến Hảo.

Không đúng, là thích nhau.

Bọn họ đều là con trai, sao lại…

Tống Nhiên tháo chiếc kính đã mờ căm xuống, hơn nửa ngày mới xoa mặt, rất rối loạn, không rõ làm sao để tiêu hóa thông tin khó bề tin nổi này.

Một lát sau, Tống Nhiên đeo kính bước khỏi chỗ ngoặt, chẳng biết từ khi nào Dương Tùng và Hạ Thuỷ đã vứt xe đứng trước mặt cậu ta.

Hai người một trái một phải chặn đường cậu ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.