*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chắc là khi còn học trung học, thứ hạng của Du Luân tuột thẳng từ 100 xuống 300 trong kì kiểm tra tháng, con số ấy khiến ba mẹ Du rất đau lòng, họ tịch thu máy tính của Du Luân, đổi cả mật khẩu wifi trong nhà.
Khi ấy chưa phải thời đại phát triển, dung lượng miễn phí trong gói hàng tháng chỉ có 500 megabyte nên Du Luân phải sử dụng tiết kiệm, nếu không sẽ đối mặt với điều đáng sợ hơn cả việc mất máy tính —— mất kết nối internet.
……
Đó là thời điểm Du Luân kết bạn với Anipop – một tựa game dân dã, chơi vui lại không tốn dung lượng, hơn nữa cậu còn từng đứng đầu trong danh sách kết bạn.
Sau đó, ba cậu cũng tải game này về, ông vừa kinh ngạc vừa tức giận khi thấy Du Luân không chỉ làm mới kỷ lục trong mỗi màn chơi mà còn rất kiêu ngạo tặng ông một chai năng lượng sau khi ông đăng nhập, câu chuyện đáng buồn sau đó, thôi không nói nữa. Túm cái quần lại, Anipop là một phần thanh xuân xanh tươi của Du Luân, cậu đã đoán mình sẽ gặp lại Anipop, nhưng cậu không ngờ cuộc hội ngộ của họ sẽ ly kỳ đến vậy——
Triệu Tòng Huy: “Đừng ăn tuiiiiiiii!”
Miêu Thắng Nam: “Hu hu hu em không muốn chết ở đây…… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cứ chạy tiếp cũng không phải cách, chúng ta sẽ bị đuổi kịp mất, sẽ bị ăn mất! Thay vì bị chúng nó ăn, không bằng…… Liều mạng với chúng nó vậy!”
Giây trước còn khóc lóc thảm thiết, giây sau Miêu Thắng Nam đã lấy cái xiên sắt từ trong công cụ ra, lập tức hoàn thành việc chuyển đổi liền mạch từ nữ sinh thành nữ hiệp.
Du Luân: “…… Bình tĩnh! Một con khủng long còn có thể liều một lần, mấy trăm con thì sao khô máu được!”
Du Luân sắp phát điên luôn rồi, mới một ngày một đêm đã tôi luyện trái tim cậu thành sắt thép, có quá nhiều lần sợ hãi và bàng hoàng, nếu thực sự có thể đi ra ngoài, cậu nhất định sẽ trở thành một boy Phật hệ thực thụ, không gì có thể làm xao động trái tim lặng như nước của cậu nữa.
Thời điểm càng gay cấn, Nhan Hành Thạc càng bình tĩnh, giọng điệu cũng không thay đổi, chỉ kiên định nhìn về phía trước, “Không được, không thể chạy nữa, phải thoát khỏi bọn nó.”
Du Luân cũng biết cách loại bỏ chúng. Ba con ngỗng đầu gà đã giải thích rõ, vấn đề là —— bọn họ không phải ngỗng đầu gà, sao chạm vào khủng long được!!!
Huống chi còn phải tìm ba con khủng long giống nhau mới có thể loại bỏ nó!
Trong bốn người, Nhan Hành Thạc là người có thể lực tốt nhất, tiếp theo là Miêu Thắng Nam, sau đó là Du Luân, kém nhất là Triệu Tòng Huy, vị này đúng là đại diện cho giới trạch nam của Trung Quốc, chơi game thì giỏi, thể dục thì phế.
Con khủng long nhanh nhất gần như ở sát sau cậu ta, Triệu Tòng Huy vừa quay đầu lại một chút đã thấy một cái miệng đầy răng đang cắn về phía mình. Cậu ta ‘đm’ một tiếng, lập tức biểu diễn cú nhảy xa ba lần, té ngã lộn nhào tránh đòn tấn công, thuận tiện bảo vệ cái mông của mình.
……
Khủng long hầu hết đều cồng kềnh, thế nên tốc độ không nhanh, nhưng có một số loài khủng long nhỏ, tốc độ của chúng cực kì nhanh, như con ngỗng đầu gà vừa xuất hiện và con khủng long chân chim* chọn Triệu Tòng Huy – người chạy chậm nhất để bắt nạt.
Khủng long chân chim*:
Khủng long chân chim chỉ cao 1 mét và dài 2 mét, phần nó có thể tấn công là mông của con người.
Con khủng long chân thú này đã nhắm vào Triệu Tòng Huy, mặc kệ cậu ta có chạy hướng nào, nó vẫn sẽ đuổi theo không bỏ. Khoảng cách nhảy ba lần vừa mới kéo dẫn nhanh chónh thu hẹp lại, tình thế cấp bách, Triệu Tòng Huy lại nhảy lần nữa, bởi vì không chuyên nghiệp nên bị trẹo chân, bây giờ cậu ta đang chạy thục mạng với cơn đau dữ dội, tốc độ hiển nhiên không bằng trước, khủng long chân chim phát hiện điều này, nhảy nhót đuổi sát theo.
Không cần biết khi nào, Triệu Tòng Huy luôn là người hét lớn nhất, nhưng hiện tại bị thương nên sắc mặt cậu ta tái nhợt và không nói lời nào, cảm giác được Thần Chết đang đến gần khiến lòng cậu ta lạnh lẽo. Cảm giác sắp bị đuổi kịp, cậu ta dùng hết sức bình sinh hét lên với ba người phía trước: “Chạy đi! Đừng nhìn lại!”
Nếu cậu ta không hét lên, những người khác ốc còn không mang nổi mình ốc, có lẽ sẽ không quay đầu lại, nhưng khi cậu ta hét lên thì ba người phía trước đều nghe thấy hết, ý của cậu ta là muốn bọn họ chạy thật nhanh, cho dù có nghe thấy gì ở phía sau cũng đừng dừng lại. Có một số người theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm thì chắc chắn sẽ bỏ chạy mà không thèm ngoảnh lại, nhưng tiếc thay, ba người đồng đội của cậu ta lại không phải là một trong những người đó.
Đồ ăn đã sắp đến miệng còn trượt, sao khủng long chân chim có thể buông tha được, nó vươn cái cổ dài há cái miệng rộng đáng sợ, vừa định cắn vào chân phải của Triệu Tòng Huy thì âm thanh xé gió truyền đến, xiên sắt vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn đâm mạnh vào miệng nó.
Tiếng gào rú thảm thiết của khủng long lập tức vang vọng trong không trung, Du Luân không dám dừng lại, chỉ bớt chút thời giờ nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện người vừa ném xiên sắt chính là Nhan Hành Thạc.
Vào thời khắc mấu chốt, Nhan Hành Thạc đã cướp lấy xiên sắt của Miêu Thắng Nam, may mà anh ta ném chuẩn và đủ lực, nếu không người bị nát đầu bây giờ rất có thể là Du Luân rồi.
Giải quyết xong một con khủng long chân chim, nhưng phía sau còn vô số loài khủng long đáng sợ hơn cả nó, mà bọn họ lại không còn vũ khí nào trong tay. Triệu Tòng Huy bị Du Luân kéo chạy, cậu ta có thể cảm nhận được Du Luân đã cố hết sức, cậu ta nhìn lại đội quân khủng long, rồi nhìn Du Luân mồ hôi nhễ nhại, tuyệt vọng phát hiện việc bị đuổi kịp chỉ còn là vấn đề thời gian.
Giọng nói của Triệu Tòng Huy hơi thay đổi, cậu ta cầu xin: “Anh, anh buông em ra đi. Tết thanh minh năm sau anh nhớ đốt cho em nhiều tiền giấy chút là được.”
Du Luân tức giận muốn mắng đối phương một trận, cậu vừa chạy vừa hét lên, trong cổ họng đã xuất hiện mùi máu: “Cậu cho rằng tôi sống được đến tết thanh minh chắc?! Chúng ta đều là châu chấu bị buộc vào một sợi dây, lúc này đừng có làm anh hùng nữa, nếu cậu chết, ba người bọn tôi cũng không sống nổi! Đến lúc đó thì dắt tay nhau xuống âm phủ chơi mạt chược luôn nhé!”
Triệu Tòng Huy bị la đến sửng sốt, cậu ta hơi há miệng: “Em không chơi mạt chược được, chúng ta chia cặp đấu địa chủ được không?”
Du Luân: “………”
Không phải là cậu nóng tính, mà là đồng đội dễ khiến người ta sôi máu!
Du Luân muốn nói thêm, nhưng khi nhìn lại, cậu lập tức thầm mắng một tiếng, không dám phân tâm nữa. Nói đùa thêm cũng không thay đổi được tình hình một chiều hiện tại, Du Luân buồn bã thầm nghĩ, chắc điều mình nói sẽ thành sự thật mất, bốn người họ sắp được chơi mạt chược với nhau rồi.
Chạy trốn không phải giải pháp, ở lại chơi trò chơi thì chính là tìm chết. Ngay cả Nhan Hành Thạc luôn bình tĩnh cũng phải chửi tục, anh vừa chạy vừa click mở nhẫn, bây giờ cách duy nhất để sống sót chỉ có trong nhẫn, nếu cái Vương Miện này không muốn giết hết bọn họ thì nhất định sẽ để lại cho bọn họ cách qua màn.
Khi Nhan Hành Thạc vẫn đang lật tung chiếc nhẫn, người nào đó đã tìm thấy thứ hữu ích, cô nhóc không có thời gian để đọc hết hướng dẫn sử dụng mà chỉ đọc dòng cuối cùng. Miêu Thắng Nam lập tức xoay người, đứng vững rồi hít một hơi thật sâu, tích góp đủ dung tích phổi ——
“1 2 3!!!!!”
Giọng nói the thé của con gái suýt làm vỡ màng nhĩ của Du Luân, cậu choáng váng một giây, những người khác cũng vậy. Khi cậu phản ứng lại thì đã theo thói quen chạy vài bước, mãi đến khi chạy đến bên cạnh Nhan Hành Thạc, cậu mới phát hiện anh ta đã dừng lại, hơn nữa còn kinh ngạc nhìn về phía sau, cậu cũng dừng chân và nhìn lại.
Sau đó, cậu trợn tròn mắt.
Tất cả khủng long đã dừng lại.
Mỗi con đều giữ nguyên tư thế ban đầu, có con chạy nhanh, có con há miệng và có con vẫn đang duy trì tư thế tấn công. Nếu chỉ nhìn hình ảnh này một cách đơn thuần, thì nó như một cuộc triển lãm khủng long quy mô lớn ngoài trời vậy.
Miêu Thắng Nam đứng đó thở hổn hển, lo lắng nhìn đám khủng long bị ấn nút tạm dừng, ba vị đồng chí khác liếc nhau, trong mắt cùng khẳng định một điều.
1 2 3 —— Người gỗ*!
*: tương tự trò em bé tập đi bên mình.
Đây là quà gặp mặt! Quà gặp mặt có thể dùng!